"Bùm!" Họng súng tối om bắn ra một tiếng, Lãnh Chỉ Yên ngạc nhiên quay đầu chỉ kịp thấy Lãnh Tử Tuyết cười dữ tợn, sau đó một trận trời đất quay cuồng, cuối cùng hoàn toàn lâm vào trong bóng tối...
Lạnh! Không biết qua bao lâu, Lãnh Chỉ Yên từ trong bóng đêm tỉnh dậy lại chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, cả người run lên một trận. Ngẩng đầu nhìn chung quanh một mảnh tối đen như mực, trước mặt lụa trắng phiêu phiêu, mùi đàn hương tràn ngập trên chóp mũi. Cả bầu không khí đều lộ ra sự quỷ dị, nàng không phải bị bắn chết sao, như thế nào lại ở chỗ này?
Lấy tay chống đỡ thân từ dưới đất đứng lên, thân thể Lãnh Chỉ Yên bỗng nhiên cứng đờ, tay của mình khi nào lại trở nên mập mạp, mềm nhũn? Còn có, đây rõ ràng là thân thế của tiểu hài tử. Ngay khi Lãnh Chỉ Yên không giải thích được chuyện gì đang xảy ra thì trong đầu bỗng ập tới một trận đau nhức.
Chủ nhân của khối thân thể này là Âu Dương Chỉ Yên, dưỡng nữ của Âu Dương thế gia năm nay chín tuổi, trầm mặc ít lời, nhu nhược yếu đuối, tại Âu Dương thế gia có địa vị thấp nhất, giống như là 1 người không hề tồn tại.
Âu Dương thế gia là một trong mười võ học thế gia đứng đầu tai U Minh đại lục. Âu Dương Phong, gia chủ Âu Dương gia là Huyễn sư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay tại Hoàng thành, nổi tiếng lấy kiếm ngự thú, nghiêm khắc, trị gia nghiêm cẩn, đối với hậu bối trong gia tộc có yêu cầu cực nghiêm. Âu Dương Chỉ Yên trong kì kiểm tra cuối tháng bởi vì biểu hiện cực kém nên bị phạt đến từ đường quỳ.
Chỉ Yên đau đầu ôm trán nhìn hoàn cảnh xung quanh, không nghĩ tới nàng lại đụng phải tình tiết xuyên qua cẩu huyết trong tiểu thuyết, lại là hồn xuyên trong truyền thuyết. Thôi thì hồn xuyên cũng được nhưng sao lại như kiếp trước là một cái cô nhi ăn nhờ ở đậu, là kiếp số sao, chẳng lẽ nàng nhất định cả đời đều bị vứt bỏ?
Trong mắt Lãnh Chỉ Yên xẹt qua một trận ảm đạm, hấp hấp cái mũi, gian nan từ trên đất đứng dây.
Chỗ này là từ đường cũ của Âu Dương thế gia, bỏ hoang nhiều năm, phòng ốc trống trải, không khí quỷ dị, cách chủ viện hơi xa. Trọng yếu nhất là nơi này buổi tối không ai trông coi, thậm chí ngay cả một ít ánh sáng cũng không có. Mà chủ nhân khối thân thể này từ nhỏ đã sợ bóng tối, vừa bị tra tấn tinh thần lại vừa bị lạnh thế này nên mới chết để Lãnh Chỉ Yên nhập vào thân thể.
Hôm nay là ngày phạt quỳ thứ ba, sống qua đêm nay là có thể đi ra ngoài. Thật ra Lãnh Chỉ Yên không sao cả, chủ yếu là đã đói bụng đến khó chịu. Ngoài phòng ánh trăng chiếu trên đỉnh đầu, tại phòng chính giữa, một luồng ánh sáng nhu hòa chiếu vào.
Chỉ Yên như bị mê hoặc, không ngừng hướng tới gần cho đến khi cả thân hình bé nhỏ chìm trong ánh trăng bạc thân thể của nàng run mạnh lên. Một chút quang mang chói mắt từ vòng tay trái lộ ra, răng rắc một tiếng, trong đầu như bị cái gì đó chặt đứt, sau đó những tin tức khổng lồ ùn ùn kéo đến.
"Ha ha ha, bị phong ấn cả vạn năm, lão đầu ta rốt cuộc cũng được giải phóng." Một cỗ âm thanh to từ trong đáy lòng tràn ra khiến Lãnh Chi Yên cả kinh, đứng sững sờ tại chỗ.
"Ngươi là ai?" Áp chế đáy lòng đang khủng hoảng, Lãnh Chi Yên thanh âm trấn định hỏi.
"Ha ha, tiểu oa nhi không tệ, có can đảm, ngươi có thể gọi ta là Phi lão hoặc gia gia cũng được." Trước mặt Chỉ Yên đột nhiên xuất hiện một bóng người trong suốt, một lão giả tóc trắng râu bạc tươi cười hiền lành mà lại thân thiết nhìn nàng. Bị hắn nhìn như vạy, Lãnh Chỉ Yên chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi, có loại cảm giác như bị một con quỷ nhìn chằm chằm.
"Ngươi vì sao lại ở trong này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?" Lãnh Chỉ Yên nhíu mày cảm thấy tất cả những chuyện bất khả tư nghị trong hôm nay đều bị nàng đụng phải. Cho dù nàng được khoa học hun đúc hàng năm nhưng cũng không thể không tin vào chuyện Quỷ Thần.
"Ha ha, tiểu oa nhi, vòng tay trên tay ngươi được gọi là vòng tay Càn Khôn, là trữ vật không gian, sau đó lại đem linh hồn của ta vây khốn rồi đem phong ấn nhiều năm, nếu không phải linh hồn của ngươi mở ra, lão đầu ta còn không biết khi nào mới được nhìn thấy mặt trời...
Càn Khôn vòng tay khắc âm khắc dương, không chỉ cần có huyết dùng để kí kết, còn cần ánh trăng dẫn đường. Nguyệt là vạn vật chí âm, mà từ đường này lại là nơi dày đặc âm khí, hơn nữa cường hồn của ngươi lại vào ở, âm khí bạo đỉnh phá tan phong ấn..." Phi lão lưu loát nói, đem công năng của vòng tay Càn Khôn, lịch sử bị phong ấn của hắn nói đại khái.
Vòng Càn Khôn từ khi Âu Dương Chỉ Yên sinh ra vẫn luôn đeo trên tay, nàng lớn lên vòng tay cũng tăng ra một ít không rộng không chật, nhưng lại khó mà tháo xuống.
"Trữ vật không gian sao?" Nhẹ nhàng vỗ về vòng tay, Chỉ Yên thì thào lẩm bẩm, trong mắt hàm chứa một chút nghi hoặc cùng không hiểu, như mê hoặc.
"Thứ này không phải là trữ vật không gian đơn giản, nói cách khác là trữ linh không gian, bên trong linh khí nồng đậm thích hợp để tu luyện cùng dưỡng vật, nhưng mà với thực lực hiên tại của nha đầu ngươi mà vào đó thì chắc chắn là nổ tan xác. Bất quá có thể dùng nó cải tạo lại thân thể của ngươi. Chậc chậc, không phải lão đầu ta đả kích ngươi, nhưng mà tư chất thân thể này quả thật là..." Phi lão lơ lửng giữa không trung liên tục lắc đầu. Hắn đã gặp qua thân thể tư chất kém nhưng lại chưa từng thấy qua tư chất kém như vậy, nếu không phải sự việc xảy ra trước mắt, có đánh chết hắn cũng không tin tiểu nha đầu này lại là người đã giải cứu hắn ra khỏi phong ấn.
"Xuy, không phải là phế vật sao?" Lãnh Chỉ Yên câu môi, khuôn mặt tinh xảo phấn nộn tỏa ra một chút trào phúng, người nói cố ý người nghe vô tâm. Nếu là Âu Dương Chỉ Yên trước kia thì có lẽ sẽ bị những lời nay làm đau lòng nhưng Lãnh Chỉ Yên nàng thì không.
"Ha ha, oa nhi ngươi không cần lo lắng. Dù gì ngươi cũng là ân nhân của Phi lão ta, cuộc sống sau này đều do ta phụ trách. Bản Ma Y Gân Kinh này là do ta vô tình đoạt được, y lý huyền ảo, tâm pháp thần kỳ, tổng cộng chín tầng, y dược độc dược không chỗ nào bì kịp..." Đầu Lãnh Chỉ Yên bỗng trướng lên, xuất hiện rất nhiều nội dung về 'Ma Y Gân Kinh'
Linh hồn thức của Chỉ Yên đảo qua trang đầu tiên đề cập đến tên dược cùng y lý, nàng mừng như điên. Chỉ Yên kiếp trước là dưỡng nữ của y học thế gia, từ nhỏ đã cùng những hoa hoa cỏ cỏ lớn lên, mười mấy năm mấy năm si mê nghiên cứu cuối cùng trở thành gia chủ Lãnh gia, người đứng đầu toàn bộ gia tộc.
Đối với sự hiểu biết về y học của nàng thì chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra bản 'Ma Y Gân Kinh' này có giá trị cực lớn. Giờ phút này tâm trạng của nàng đã không thể dùng từ mừng như điên hình dung, thậm chí toàn bộ thân hình đều run run, một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt chảy xuống, nước mắt này đều là phát ra từ sự kích động cùng vui mừng. Tình cảm chân thành đã nhập vào cốt tủy không bao giờ phát ra nữa ngay tại giờ phút này toàn bộ lại bày ra trên mặt nàng không hề giữ lại.
Bởi vì yêu thích nên nàng đã vứt bỏ nhiều thứ chỉ để có nhiều thời gian hơn nghiên cứu thảo dược cùng y lý; bởi vì yêu thích nàng mới trở thành người thừa kế Hoa Hạ dược đường, đứng trên đầu sóng gió; càng bởi vì yêu thích nên đã leo núi cao, đến những rừng rậm nguyên thủy nhất chỉ để tìm được thảo dược nàng muốn; cũng bởi vì yêu thích mà đánh mất bạn trai, trục xuất khỏi Lãnh gia; cuối cùng năm hai mươi lăm tuổi đánh mất tính mạng rồi đến không gian xa lạ này...
"Khụ khụ, nha đầu ngươi không sao chứ?" Phi lão nhíu mi, nhìn tiểu oa nhi trước mặt.
"Đa tạ, đây là lễ vật tốt nhất, ta nhất định sẽ dụng tâm tu luyện!" Hung hăng lau nước mắt trên mặt, Chỉ Yên nhìn Phi lão hứa hẹn. Nàng sẽ hảo hảo tu luyện một thân sở trường, nàng thề nhất định sẽ không để bất kì kẻ nào khi dễ nữa...
"Hảo hảo ngủ một giấc, chuyện tu luyện ngày mai hãy nói sau!" Phi lão an ủi một câu liền ẩn vào vòng tay Càn Khôn, toàn bộ từ đường lại trở nên yên tĩnh...
Lãnh Chỉ Yên tựa vào vách tường cuộn mình thành một đoàn không vội xem 'Ma Y Gân Kinh' mà là mau chóng sửa sang lại ký ức trong đầu, U Minh đại lục diện tích vô cùng rộng lớn, sơn xuyên hồ hải, thế lực khắp nơi nhiều không đếm xuể, chia thành 3 cấp bậc hạ, trung, thượng, khối thân thể nàng xuyên qua thuộc thế lực cấp trung.
Đây là một thế giới Linh giả, mọi người tu hành linh kỹ, tôn sùng vũ lực, luôn có ý niệm thượng giả vi tôn, thậm chí một cường giả có thể bao trùm lên cả hoàng quyền.
Linh giả tu hành chia làm chín cấp: Sơ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Đại sư, Tông sư, Đại tông sư, Thánh tông, Linh ma, Thần cấp. Mỗi cấp lấy màu sắc phân chia là xích, hoàng, lục, thanh, lam, chàm, tử, kim,bạch. Mỗi cấp lại phân thành 3 cấp: hạ, trung, cao giai.
Huyễn sư cùng cấp với Tông sư cấp 3, trên toàn bộ đại lục tồn tại cực ít mà Âu Dương lão gia không những là Huyễn sư mà còn có Ngự Kiếm Thú ( Yumi0412: lần trước mình edit nhầm thành lấy kiếm ngự thú sẽ sửa lại sau, các nàng thông cảm ) cũng là Huyễn sư, so với Tông sư bình thường tôn quý hơn không ít, này cũng là lý do Âu Dương gia có thể chen vào mười võ học thế gia tại đại lục.
Khi trí nhớ trong đầu được sửa sang không sai biệt, trời đã gần sáng. Chỉ Yên trong mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ, ông trời đã cho nàng trọng sinh, nàng sẽ thay Âu nDương Chỉ Yên sống tốt.
"Kẹt!" Cửa mở ra, xuyên qua ánh nắng mạt trời như mặt nước mà trút xuống, Lãnh Chỉ Yên hai tay ôm chân cuộn thành một đoàn, da thịt tái nhợt dưới ánh nắng mặt trời trở nên trong suốt, hơi thở mỏng manh gần như không thể nghe thấy.
Âu Dương Cẩn nhíu mày, liếc mắt nhìn tiểu nhân nhi trên mặt đất một cái "Đem nàng ra ngoài, kêu người tới quét tước lại một lần." Âu Dương Cẩn lạnh lùng nói, sau đó cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Ngay khi Âu Dương Cẩn vừa đi, hai mắt Lãnh Chỉ Yên từ từ mở ra, con ngươi lưu quang tràn đầy tơ máu lóe lên sự trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng hàn quang, khóe môi câu lên, nhìn chằm bóng dáng con mồi đi xa. Âu Dương Cẩn sao? Xem ra ngày sau sẽ không nhàm chán đâu.
Âu Dương Cẩn, thiếu chủ Âu Dương gia năm nay mười lăm tuổi, tu vi tới linh giả trung cấp cao giai, thuộc loại người trẻ tuổi cực kỳ ưu tú, tính tình lạnh nhạt ít nói, là người có quyền lực cao nhất trong gia tộc chỉ sau Âu Dương Phong, tùy tiện nói một câu có thể quyết định số phận của một người trong gia tộc.
Âu Dương Chỉ Yên bị người ta đưa tới một cái sân yên tĩnh rất lớn. Chung quanh cây cối cao ngất, cành lá kéo dài, viện phân trước sau, bên trái là cổng vòm để tiến vào, nội viện lại là một cảnh sắc khác.
Nhiều loại hoa chói mắt, mùi hương nồng mũi, cả người như ngã vào giữa biển hoa, liếc mắt một cái nhìn muôn hoa khoe sắc, bướm trắng bay bay, sinh cơ dạt dào. Ánh mắt Chỉ Yên đảo qua đình, dừng lại ngay phòng ốc tinh xảo, mái ngói lưu ly, thanh lịch lại khiêm tốn, không thể không bội phục cổ nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...