Tiểu Ma Phi Của Minh Đế


Ngự Linh Lăng xuất hiện ở đây không cần nói cũng biết là chủ ý của Ám Đế!
Chỉ là nàng có chút thắc mắc, Ám Đế làm sao biết được Tiểu Tước là Phượng Hoàng Thần Thể nhanh đến vậy.
Đợi chút, sao nàng lại quên mất Ám Đế cũng là một Thiên Cơ Sư chứ!
"Ngươi sống quá lâu hơn dự lính, cũng nên chết rồi nhỉ?"
Cửu U Huyền mơ lời như đang hỏi Ngự Linh Lăng nhưng ngữ khí thì không khác nào là đang ra lệnh nàng ta đi chết cả.

Tất nhiên người luôn mang một nỗi hận to lớn trong lòng với Cửu U Huyền sao có thể đồng ý.
"Đừng tưởng ngươi là Thiên Đạo thì muốn làm gì thì làm! Ta nhớ không lầm Thiên Đạo không thể tùy ý giết người của Thế Giới khác, ngươi giết ta..." Chính là phạm vào Thiên Luật!
Vế cuối còn chưa nói xong, một tia sét từ trên trời giáng xuống thẳng đầu Ngự Linh Lăng.

Nàng ta cảm thấy cơ thể như bị đông cứng, rõ ràng tốc độ của tia sét có thể tránh được nhưng lại không thể di chuyển dù chỉ 1mm, chỉ có thể trơ mắt nhìn tia sét kia bổ xuống.
Rõ ràng chỉ là một tia sét nhưng lại tạo ra một áp lực kinh hồn, làm sáng cả một vùng trời, Ngự Linh Lăng thân là một cường giả Linh Thần cũng không chịu được mà kêu lên đầy đau đớn.
Ngự Linh Lăng nằm trên mặt đất, cơ thể co giật do bị sét đánh, trong đôi mắt hiện lên không dám tin.

Sao có thể? Nàng đã khôi phục tu vi do lần phản phệ trước đó, tại sao vẫn cảm nhận được đau đớn?
Bộ dáng đã không còn dáng vẻ xinh đẹp như lúc ban đầu, gương mặt lấm đen, đầu tóc bù xù, bộ y phực bị đánh đến tả tơi.

Bộ dáng này quả thực có chút đáng thương, khá giống với ăn mày, nào ai nghĩ Ngự Linh Lăng trước đây chính là một Công Chúa cành vàng lá ngọc chứ.
Cửu U Huyền nhìn nàng ta, trong đôi mắt không hề có chút thương hại nào, chỉ co sự lạnh lẽo, miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
"Hình như Ám đế nói với ngươi chuyện Thiên Luật mà quên không nói với ngươi là không được phép nói ra thân phận của Thiên Đạo nhỉ? Nếu vi phạm, hậu quả ngươi vừa mới nếm rồi đó!"
Đám người Thất trưởng lão và Lâm gia vừa lúc đuổi tới nhìn thấy cảnh này mà rùng cả mình.

Cửu U Huyền liếc qua nhìn bọn họ một cái, chỉ liếc bọn họ một cái.

Một cái liếc này bên trong không hề có chút cảm xúc nào, chỉ có lạnh lẽo, Cửu U Huyền giống như đang nhìn xác chết chứ không phải đang nhìn người.
Đám người kia bị nhìn như vậy không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi, mỗi ánh mắt nàng nhìn bọn họ đều mang theo chút gì đó là cợt nhả, giống như đang đùa giỡn một món đồ chơi, nhưng lúc này ánh mắt đó như hàn băng, chỉ nhìn một cái cũng đủ khiến người khác cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Ngự Linh Lăng căm phẫn nhìn nàng, trên người bộc phát toàn bộ linh lực.

Linh lực mạnh mẽ mang theo sự điên cuồng cùng hận thù, ánh mắt như hóa điên nhìn Cửu U Huyền.
Sức mạnh của một cường giả bình thường đã có thể diệt cả một thành, hiện tại cường giả Linh Thần - cấp bậc cao nhất mà con người biết đến, thử hỏi nó phải khủng kiếp tới mức nào.

Ngự Linh Lăng phóng thích lính lực, hoàn toàn không quan tâm tới an nguy của người khác, đám người vừa đến người nào tu vi dưới Hóa Thần Kỳ đều bị thổ huyết, tu vi càng thấp càng thảm hơn, chết không nhắm mắt.

Những công trình quanh đó cũng bị linh lực phóng thích phá hủy gần hết.

Cửu U Huyền khẽ động ngón tay, xung quanh bốn người trong phòng củi kia lập tức có một kết giới vô hình bao bọc.


Thất trưởng lão kinh hãi, nhìn từng đợt linh lực không ngừng từ người Ngự Linh Lăng chui ra, hắn không dám tin vào mắt mình.
Đây...!Đây...!Đây là Linh Thần?!
Không thể nào!
Linh Thần vậy mà thật sự tồn tại!
Nghĩ tới gì đó, Thất trưởng lão nhìn Cửu U Huyền, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, vẫn là bộ dáng kiêu ngạo không để người khác vào mắt, thậm chí trong mắt còn hiện lên sự khinh thường, hắn càng kinh hãi hơn.

Vậy không phải là nói nữ nhân này cũng là Linh Thần hay sao?
"Ngươi đi chết đi!"
Ngự Linh Lăng lao lên, không màn tất cả muốn giết chết nàng.

Cửu U Huyền vẫn đứng nguyên đó, ngay khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài chục cm, Cửu U Huyền bỗng nhiên nâng tay lên, bóp cổ Ngự Linh Lăng.

Chỉ nghe một tiếng rắc rất rõ ràng, hai mắt Ngự Linh Lăng mở to, mọi thứ lúc đó như ngừng lại, toàn bộ linh lực của Ngự Linh Lăng tiêu tán.

Tay Cửu U Huyền buông ra, Ngự Linh Lăng cũng theo đó mà ngã xuống đất.

Giọng nói Cửu U Huyền vang lên như phá tan sự ngưng động.


"Đáng lẽ ta lên làm việc này sớm hơn!"
Khi đám người kia còn chưa hoàn hồn, Cửu U Huyền lại nhìn qua bọn họ, không biết từ khi nào trên tay nàng đã vó thêm một chiếc ngọc phiến.

Ngọc phiến che nửa mặt, đôi mắt cong lên nhìn họ, nói.

"Đến lượt các ngươi!"
"Ta...!Ta là Thất..."
Thất trưởng lão còn chưa nói xong, Cửu U Huyền phẩy một cái, hắn liền bay xa vài trăm dặm.

Thất trưởng lão càng hoảng sợ, trong đầu liền vang lên một giọng nói.

"Trở về nói, ngày mai ta sẽ tới bái phỏng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui