Tiểu Ma Phi Của Minh Đế
" Thủy Thanh La cho dù là người có hôn ước với nhi thần từ nhỏ , nhưng ai ai chẳng biết nàng là một người vô dụng.
Nếu như để một người không tài không đức lên làm Thái Tử Phi , chỉ sợ dân chúng sẽ phản đối ! Lòng dân không yên , kính xin phụ hoàng xuy xét !"
" Ta không đồng ý !"
" Thủy Thanh La ! Bổn Thái Tử nói rồi ngươi không xứng với vị trí Thái Tử Phi ! Cho dù là làm nha hoàn , Bổn Thái Tử cũng cảm thấy chướng mắt !"
" Ta chưa nói xong , ngươi vội cái gì ?!"
" Được , Bổn Thái Tử cho ngươi nói nốt !"
Chắc chắn là khóc lóc cầu xin hắn không từ hôn.
Không chỉ một mình Vân Văn Duệ mà tất cả người ở đây ngoại trừ Hàn Dạ Minh không quan tâm tới chuyện xung quanh và Ngọc Thượng Sắc đang ngồi rừng đùi xem kịch , đều có chung suy nghĩ.
Ai mà không biết Thủy Thanh La yêu Thái Tử Điện Hạ đến chết đi sống lại
Nhưng thật đáng tiếc nàng không phải là Thủy Thanh La !
" Vân Văn Duệ ,ngươi nghe cho rõ đây ! Người không xứng với ta là ngươi ! Ta không muốn từ hôn , ta muốn hưu phu !
Dám nói lão nương là đồ vô dụng , lão nương liền khiến cho hoàng thất Thanh Nguyên các ngươi bẽ mặt trước sứ thần các nước !
" Thủy Thanh La , ngươi...một nữ nhân sao có thể nói ra những lời đó ?!"
Vân Văn Duệ hoàn toàn không thể nào tin được.
Chỉ mới không gặp ba năm , một nữ nhân từng yêu hắn sâu sắc nay lại đòi từ hôn , à không là hưu phu ! Hắn không tin chắc chắn là ảo giác !
" Thủy lục tiểu thư , ngươi nói ra những lời này , không sợ thanh danh bị hủy hoại sao ?"
Diệp Băng Băng thật sự không ngờ được nàng dám trước mặt bao nhiêu người nói muốn hưu phu ! Cho dù là một vị tướng quân như nàng ta cũng chưa chắc đã dám nói ra nhưng lời đó !
Mọi người cũng bị lời nói của nàng làm hoảng sợ.
Rốt cuộc đây có còn là Thủy Thanh La mà mọi người biết hay không vậy ?
" Thanh danh của ta đã thối nát tới mức không thể cứu vạn , xấu thêm một chút nữa cũng đâu có chết người !"
"..."
Được rồi ! Cái này Thủy Thanh La đúng !
" Thái Tử Điện Hạ , ngươi yên tâm , hưu thư ta đã cất công chuẩn bị tới mấy ngày.
Chắc chắn sẽ khiến cho cả hoàng thất hài lòng !"
"..."
Hài lòng ?! Hài lòng cái muội người , làm gì có ai bị hưu mà hài lòng chứ , hơn nữa còn là bị một nữ nhân hưu !
Cửu U Huyền từ trong tay áo lấy một tờ giấy ném tới trước mặt Vân Văn Duệ.
Chưa cần nhìn nội dung là gì chỉ cần nhìn hai chứ "hưu phu" to trên đầu được viết bằng máu cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng !
Nhìn kĩ lại thì cả mười ngón tay nàng đều được băng bó.
Có vẻ như nàng không nói chơi !
Thực chất chữ thì nàng dùng tiết lợn để viết.
Còn về việc băng bó chỉ là giả để lừa người khác.
Diễn thì phải diễn tới cũng !
Vân Văn Duệ nhìn hưu thư trước mặt.
Cảm xúc trở lên hỗn loạn.
Rõ ràng người ghét bỏ nàng là hắn , sao bây giờ lại thành nàng ghét bỏ hắn ?!
" Thật không ngờ tới đây lại nhìn thấy một màn kịch hay như vậy ! Bổn Quận Chúa thấy hay là Thái Tử ngươi nên thành toàn đi ! Ngươi quả thực không xứng với nàng ! Rất khí phách , Thủy Thanh La Bổn Quận Chúa bỗng nhiên thích ngươi rồi đó !"
Tình hình có vẻ không được ổn , Tả Nhĩ vậy mà lại không khiêng nể gì nói
Hàn Dạ Minh đang ngồi không quan tâm tới mấy chuyện này , nhưng đột nhiên lại nghe lọt tai câu cuối cùng của Tả Nhĩ.
Lửa giận trong lòng bỗng nhiên bùng lên
Tả Nhĩ không hiểu sao đột nhiên cảm thấy trận gió lạnh thổi qua , không khỏi rùng mình.
Đây đâu phải ngoài trời , sao lại có gió ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...