Lại gặp mặt.
Nhưng gặp lại thế này Dịch Long Long không hề cảm thấy vui tí tẹo nào.
Một khắc trước mình còn đang ở trong phòng khách của Thần Điện, sau một khắc, mình và Lâm Kỳ không hiểu sao đã xuất hiện trong rừng rậm, xung quanh còn có sáu người xem như là quen biết.
Ngoài năm người Lôi Nhân Na, cái người thứ sáu tướng mạo kỳ lạ này hẳn là cái tên vẫn núp dưới áo choàng mấy ngày hôm nay, cũng có lẽ chính là nguyên nhân làm mình xuất hiện ở đây.
Đảo mắt nhìn qua, trong lòng Dịch Long Long liền có kết luận.
Nhưng mà, tình huống trước mắt này phải giải quyết sao đây?
— Vạn lần không nên coi thường lòng tham của con người.
— Không nên tiếp xúc với mạo hiểm giả.
Lời cảnh cáo của Lý Duy còn văng vẳng bên tai, Dịch Long Long tự trách vô cùng: Những người này đều do mình chẳng may đưa đến, rơi vào hoàn cảnh này cũng là tự chuốc. Bọn này nhất định đã phát hiện mình từ sớm, cố ý giả vờ như không biết gì rời đi, sau đó dùng một cách kỳ quái nào đó lôi mình đến.
Lúc này Dịch Long Long lại đoán sai, Lôi Nhân Na vẫn chưa hề phát hiện sự tồn tại của Dịch Long Long, sở dĩ xuất hiện tình huống này, cũng là trùng hợp ngoài ý muốn, mục đích ban đầu của nam tử đầu bạc là triệu hồi một loài thú cấp bậc cao nhất trong ba trăm dặm quanh đây, hơn nữa kiểu triệu hồi không thể áp dụng đối với sinh vật đã có chủ.
Không may là trong ba trăm dặm quanh đây, cũng bao gồm luôn cả Hương Thảo trấn.
Dịch Long Long là Rồng, tuy rất nhỏ yếu, nhưng nói về giai cấp thì đúng thật là cao nhất, hơn nữa còn cao hơn loài thú khác không biết bao nhiêu lần, mà đúng lúc là nàng cũng chưa có chủ nhân….
Ngải Thụy Khắc vì có thể nhanh chóng kiếm người dẫn đường ra khỏi Thụ Hải tìm Dịch Long Long, liền gửi tin cầu cứu cho tùy tùng, tùy tùng lại gọi đám người Lôi Nhân Na. Còn Dịch Long Long để tìm Ngải Thụy Khắc, thông qua Lý Duy để treo giải thưởng tìm, rồi gặp đám người Lôi Nhân Na, kế tiếp, đám người Lôi Nhân Na lại dự tính thông qua dã thú triệu hồi hỏi hành tung của Ngải Thụy Khắc, đánh bậy đánh bạ thế nào triệu hồi luôn Dịch Long Long, khiến cho con rồng nhỏ vẫn cố hết sức che dấu hành tung của mình, chẳng thế đề phòng cứ thế mà bại lộ trước mặt người khác.
Một loạt sự trùng hợp thế này, cực hoàn mĩ mà dính vào một mối, không thể không gọi một câu: “trời xui đất khiến”.
Một loạt ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào thiếu niên và con rồng trắng nhỏ, ánh mắt của nam tử đầu bạc được gọi là Thú vương nóng rực nhất, hắn thì thào tự nói: “Thì ra là thế… ta cảm giác được, chính là nó…”
Hóa ra nguyên nhân chính làm cho hắn có cảm giác khác thường không phải thiếu niên, mà là con rồng ở cùng.
Không hề chuẩn bị tâm lý bị bại lộ trước mặt người khác, nhất thời tim gan Dịch Long Long rụng rời, qua mấy giây chưa kịp phản ứng sao, nàng rốt cục biết nên làm gì.
Cái tay ngắn ngủn vỗ Lâm Lỳ: “Chạy mau!” Tranh thủ lúc bọn họ còn chưa động thủ, mau trốn nhanh!
Lâm Kỳ rất nhanh từ trên mặt đất nhảy lên, muốn theo khe hở giữa đạo tặc và xạ thủ trước mắt lao ra ngoài, nhưng vừa chạy vào bước liền thấy bóng người lóe lên, Lâm Kỳ dừng lại, đạo tặc vốn đang đứng một bên đã đến trước người hắn, hoàn toàn chặn đường đi của hắn.
Đạo tặc tay cầm đoản kiếm chặn trước mặt Lâm Kỳ, ánh mắt vẫn cứ nhìn Dịch long Long, miệng lại hỏi Lôi Nhân Na: “Chị Phi Hồng, làm sao bây giờ, chị quyết định đi.” Nhiệm vụ của bọn họ là tìm Ngải Thụy Khắc, vốn không nên lằng nhằng, nhưng mà… đây là… rồng nha.
Trong nhất thời không quyết định được, theo thói quen, đạo tặng liền đưa quyền quyết định cho Lôi Nhân Na.
Mà cái đứa nho nhỏ khiến người ta bất ngờ kia, làn da trắng như tuyết bên ngoài lớp áo tỏa ra ánh sáng như mặt trăng, còn đôi mắt màu lam trong suốt lại đầy vẻ bất an lo sợ.
Lôi Nhân Na nháy mắt liền quyết định :”Giữ chúng lại!” cô rút trường kiếm bên hông ra.
Cũng trong lúc đó, Lâm Kỳ lại động, hắn vòng sang một hướng khác định tìm khe hở lao ra.
Bên cạnh truyền đến tiếng gió rít, Lâm Kỳ đưa tay bắt, ngón tay trắng nõn thon dài túm lấy một mũi tên đen xì do xạ thủ bắn đến, người hắn vẫn không dừng lại, theo đà cúi về phía trước, tránh khỏi một kiếm chém ngang từ phía sau của Lôi Nhân Na, hắn cúi người đặt Dịch Long Long trên mặt đất, rồi ngay tại chỗ lăn một vòng, hai tay giao nhau đỡ lấy đòn công kích từ trên cao xuống của nam tử đầu bạc.
Đạo tặc huýt sáo một tiếng: “Hảo thân thủ, không phải đồn hắn là ma pháp sư sao?”
Cả người ngửa ra sau nằm trên mặt đất, tung chân đá văng nam tử đầu bạc ra, Lâm Kỳ tránh mũi tên từ sau phóng đến, hai tay đột nhiên đánh về phía đoản kiếm trên tay đạo tặc.
Đôi tay thon dài đẹp tuyệt ấy, ngay lúc gần chạm đến đoản kiếm liền làm ra một động tác xảo diệu không sao tả nổi, vòng qua thanh kiếm, trực tiếp cắt về phía cổ tay đạo tặc, thừa lúc hắn bị đau buông tay, Lâm Kỳ đoạt lấy kiếm nắm trong tay.
Đạo tặc còn không kịp kinh ngạc vì mất đi vũ khí, điều làm hắn kinh ngạc hơn là việc khác: “Chị Phi Hồng, chị đem tuyệt kỹ đắc ý nhất của chị dạy cho thằng nhóc này lúc nào thế?”
Thủ pháp tay không đoạt đao này, trong sáu người ai cũng biết nó là kỹ xảo độc môn của Lôi Nhân Na, tuy rằng Lâm Kỳ sử dụng, so với Lôi Nhân Na tuy có thiếu một chút nhanh nhạy, ác liệt, lại hơn mấy phần đẹp đến khó tả, nhưng kỹ xảo cao minh trong đó vẫn không hề sai biệt.
Bởi hành động của Lâm Kỳ, Lôi Nhân Na cũng bị chựng lại đôi chút: “Ta không có.”
Ở phía sau, Lâm Kỳ đã huy động đoản kiếm, nghênh đón lần tấn công tiếp theo của nam tử đầu bạc, đoản kiếm xảo diệu vẽ một đường vòng cung, lưu lại một vầng sáng có thể nói là sáng lóa, ngay sau đó, kiếm phong dường như ẩn mình vào trong màn đêm, biến mất không thấy, chỉ lưu lại trên đầu vai nam tử tóc bạc kia một vết máu.
Nhìn đến chiêu này của Lâm Kỳ, Lôi Nhân Na nén giận trừng mắt nhìn đạo tặc: “Còn nói ta dạy tuyệt kỹ cho hắn, chẳng lẽ ngươi không dạy à?”
Lâm Kỳ vừa sử dụng cũng chính là kiếm kỹ tâm đắc của đạo tặc, Dạ Nhận, dựa vào ánh sáng trên thân kiếm đem kiếm ẩn vào màn đêm để mê hoặc đối thủ, nhằm đạt đến mục đích sát thương.
Một kích đắc thủ, khuôn mặt tuấn tú của Lâm Kỳ vẫn hờ hững, không hề đắc ý, cũng không sợ hãi, hắn rất nhanh chạy về phía trước, lao thẳng đến phía Dịch Long Long, muốn nhân cơ hội ôm lấy nàng thoát đi.
Nhưng một bức tường lửa đột nhiên bùng lên ngăn cản hắn.
Ma pháp sư duy nhất trong đội ngũ cuối cùng cũng ra tay, hắn thong dong nói: “Mọi người đừng ầm ĩ nữa, chẳng lẽ các người còn không nhìn ra? Những kỹ xảo này, đều ở mấy ngày qua các ngươi đối luyện hắn nhìn rồi lén học được.”
*****************
* Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân: Ý nói lấy đạo của người hoàn trả cho người, tương tự như câu gậy ông đập lưng ông của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...