Tiểu Long Long

Quán rượu náo nhiệt hơn hẳn so với hôm Dịch Long Long đến, trong phòng ngồi không ít người, nhưng không có dân trong trấn, tất cả đều mang theo vũ khí, xem ra thì với mấy người mạo hiểm trong tượng tượng của Dịch Long Long hơn là tiểu đội Bảng Màu.
Sao tự dưng nhiều người đến đây vậy? Lần trước cũng không đông thế này.
Dịch Long Long lấy làm lạ.
Tuy rằng Lý Duy bảo nàng cố gắng tránh tiếp xúc với mạo hiểm giả, nhưng bây giờ đã vào quán rồi, nếu lại chạy luôn còn không phải khiến người ta thêm nghi ngờ sao?
Lách người qua các dãy bàn, Lâm Kỳ hấp dẫn đa số ánh mắt trong quán, tuy nói tất cả mạo hiểm giả không hẳn đều là người cao to thô kệch, nhưng thời gian dài kiếm cơm bằng đao kiếm, trừ khi là được một gia tộc có bối cảnh bồi dưỡng, nếu không thì đều toát ra một loại khí chất mà Dịch Long Long vẫn hình dùng bằng hai từ “thô lỗ”.
Nhóm mạo hiểm giả này nhìn qua cũng không phải cùng một đội, theo cách ăn mặc và chỗ ngồi, có thể thấy trong quán có ít nhất tám nhóm.
Có những thứ đặt cạnh nhau so sánh thì càng rõ rệt, Lâm Kỳ đi vào giữa đám người này, càng làm cái vẻ u tĩnh xuất trần thêm nổi bật, đẹp đến mức gần như kỳ ảo, nên chỉ chớp mắt đã hấp dẫn thật nhiều người.

Trước những ánh mắt dán trên người mình, Lâm Kỳ dường như không có cảm giác, hắn đến gần chủ quán, đem hai chiếc chìa khóa phòng đặt trên mặt quầy, ngụ ý bảo chủ quán trả lại tiền đặt cọc.
Quá trình trả chìa khóa rất thuận lợi, không mất bao lâu chủ quán đã đem tiền thừa trả lại, cũng tiện thể hỏi Lâm Kỳ có muốn mua ít rượu không, hôm qua họ mới chuyển rượu mật ong ngon nhất từ trong thành đến.
Lâm Kỳ dựa theo Dịch Long Long nói, cũng không nhiều lời, bỏ qua lời tiếp thị của ông chủ, cầm lấy đồng vàng đồng bạc trên quầy, cất vào hòm gỗ rồi xoay người rời đi.
Trong lòng Dịch Long Long vô cùng tò mò tại sao lại có nhiều mạo hiểm giả đến đây như vậy, nhưng chỗ này vốn là nơi thị phi, cũng biết mau rời khỏi là tốt nhất.
Đi gần đến cửa, đột nhiên Lâm Kỳ dừng lại, Dịch Long Long tuy thấy kỳ lạ nhưng xung quanh có nhiều người, đừng nói là hỏi Lâm Kỳ, ngay cả đến sát cạnh thùng xem nàng cũng không dám.
Ngay sát mũi chân Lâm Kỳ, một cái chân ngang nhiên chặn đó, mà chủ nhân của nó tay còn cầm chén rượu, ghé mắt nhìn Lâm Kỳ.
Nếu Lâm Kỳ không phát hiện ra cái chân kia mà đi tiếp, hẳn là bị vấp ngã, tiếp theo đó sẽ rất đương nhiên làm người ta bị đổ chén rượu, đối phương lập tức có thể kiếm cớ mà làm khó, đây là cái kiểu mà một số ít mạo hiểm giả tính cách hiếu chiến hung ác hay dùng để khiêu khích.
Mạo hiểm giả không phải ai cũng là nhân vật anh hùng, thậm chí một bộ phận trong số họ phẩm hạnh còn chẳng chính trực gì, so với đám lưu manh xảo trá còn tệ hơn. Đội ngũ giống như bảng pha màu, tuy có chút phô trương không dám khen, nhưng tố chất của mạo hiểm giả thì tương đối là chất lượng.
Không may là hiện giờ Lâm Kỳ đụng phải, chính là cái loại mạo hiểm giả bại hoại, bởi vì thấy Lâm Kỳ có một mình, dáng vẻ nhu nhược, ăn mặc lại không tệ, nên muốn nhân cơ hội mà lừa gạt một vố.
Đám người còn lại trong quán rượu cũng nhìn về phía này, sau khi nhìn thấy người gây sự, không ít kẻ tỏ vẻ xem náo nhiệt. Tuy mạo hiểm giả thường xuyên không cố định ở một nơi, nhưng quanh quanh coi như cũng biết nhau một chút, bọn họ biết kẻ đang khiêu khích này là một kẻ thường xuyên gây chuyện, có tiếng cực ác, cái gì liên quan đến đội của hắn đều khiến người ta phát ghét.
Tuy rằng chút kỹ xảo nhỏ của kẻ khiêu khích không thành, nhưng xét theo lẽ thường, người bình thường gặp phải trường hợp này trong lòng hẳn là sẽ khó chịu, cho dù không phản kích ngay tức khắc, thì cũng sẽ nói đôi lời, tiếp đó rất hợp tình hợp lý xảy ra xung đột. Nhưng mà đáng tiếc, Lâm Kỳ là một ngoại lệ. Cái gì khiêu khích hay là ác ý, hắn hoàn toàn không nhận ra, thậm chí còn không hiểu nổi tại sao người này đột nhiên lại làm thế này. Hắn cẩn thận nhìn cái chân đang ngăn trước mặt mình, cảm tưởng duy nhất là đôi giày này có chút cũ.
Trên chân Lâm Kỳ đang mang một đôi giày da dê được đặt tại chỗ thợ đóng giày, chất liệu mềm mại ôm lấy hai chân, đi trên đường rất thoải mái.

Nhìn mấy giây, Lâm Kỳ tựa như chưa xảy ra việc gì, cất bước qua chân người kia.
Hành động này so với việc phản ứng kịch liệt càng thể hiện sự giễu cợt, qua một hồi, cả quán rượu òa lên tiếng cười to, còn có người lớn tiếng cười nhạo nói to: “Kiệt Ni Tư, người ta vốn chẳng coi ngươi là cái thá gì!”
Kiệt Ni Tư chính là tên của kể khiêu khích, nghe câu ấy, vốn hắn chỉ có ba phần địch ý với Lâm Kỳ liền biến thành mười phần, hắn rút loan đao bên hông ra, dùng sức chém ngang về phía sau đầu Lâm Kỳ.
Mà Lâm Kỳ vẫn đi tiếp như chẳng biết gì, cứ như không hề biết mình sắp chết.
Cùng với tiếng kim loại va chạm, thanh loan đao sắp chém vào đầu Lâm Kỳ bị một vật bay đến đánh cho rời tay văng ra ngoài, đợi vật kia ghim vào trên bức tường đối diện, mọi người mới nhìn rõ nó là một thanh rìu nhỏ.
Lâm Kỳ lúc này mới dừng chân, quay đầu lại nhìn lại.
Người ném rìu từ một bàn trong góc quán rượu đứng lên, lấy xuống áo choàng phủ bên ngoài, đó là một cô gái tóc hồng dáng người cao ráo thướt tha, khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trên người mặc một bộ nhuyễn giám màu đỏ sậm, mái tóc xoăn dài màu đỏ dùng một sợi dây màu đen buộc thành đuôi ngựa, ngũ quan anh khí mang theo vẻ uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn gần.
Cùng bàn với nàng có năm người, tất cả đều khoác áo choàng giống như nàng.
Nàng vừa đứng lên, hơn phân nửa đám mạo hiểm giả trong quán rượu liền hít một hơi thật mạnh, có người trực tiếp hô lên: “Lôi Nhân Na!”

Cô gái tóc hồng cực kỳ uy nghiêm nhìn xung quanh một vòng, sau cùng đưa ánh mắt nhìn về kẻ khởi xướng Kiệt Ni Tư, dùng một giọng trầm ổn dị thường nói: “Chuyện này đến đây thôi, không cần quá đáng.”
Kiệt Ni Tư dường như rất sợ Lôi Nhân Na, tuy rằng không muốn nhưng vẫn phải gật đầu, hắn nhặt thanh loan đao lên, cùng với mấy người khác vội vàng tính tiền rồi rời khỏi quán rượu.
Lôi Nhân Na thay Lâm Kỳ giải vây xong cũng không nói gì, chỉ ra lấy lại cây rìu của mình, gật đầu với hắn rồi cùng nhóm của mình đi lên lầu, xem ra họ dừng chân tại đây.
Dịch Long Long trong lòng tò mò chết đi được, cuối cùng là ai với ai xảy ra chuyện gì, còn cái cô gọi là Lôi Nhân Na đại tỷ kia là nhân vật thế nào?
Bởi vậy khi Lâm Kỳ vừa đi ra khỏi quán rượu, nàng liền nhanh chóng bảo hắn quay lại ngồi một lát, đầu tiên là muốn về nghe người ta buôn chuyện, thức hai là theo khe hở nhìn thoáng qua, cái tên vừa nãy bị Lôi Nhân Nha đuổi khỏi quán rượu đang cùng với mấy người nữa đứng ở góc đường, nhìn về phía này một cách hung ác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui