Tiểu Long Long

“Đê tiện.” Lại tập thêm một lúc phương pháp vận động độc môn của đạo tặc, sau cùng La Lan cũng dễ chịu đi một chút, mồ hôi đầy mặt, mồm thở hồng hộc, phẫn nộ mà chỉ trích Dịch Long Long: “Ngươi giả vờ khiến cho người ta lơ đãng cảnh giác, thực ra mục đích chính là dùng máu của mình hạ độc sao? Thật sự quá đê tiện.”
Dịch Long Long trợn mắt há hốc mồm, qua một hồi lâu mới nhớ ra mà phản ứng lại: “Nói điêu, máu của ta làm sao mà hạ độc được?” Nghe hắn nói như vậy, cảm thấy rất oan cho rồng.
“Trái cây là ngươi tự hái, tự tay rửa, cũng chính ngươi dùng đoản kiếm gọt, thậm chí chúng ta ăn trái nào cũng là do ngươi chọn, bản thân ngu ngốc tự trúng độc đã chẳng hay ho gì lại còn đổ vấy cho rồng vô tội, thật không biết xấu hổ!” Từng câu từng chữ không hề lộn xộn tự biện xong, cái miệng nhỏ nhắn của Dịch Long Long bĩu ra, tỏ vẻ vô cùng coi thường đạo tặc.
Dịch Long Long phản bác lại một hơi khiến đạo tặc không chống đỡ được lời nào, câu “ngu ngốc” hệt như giáng một đòn nặng nề lên đầu hắn, đánh cho lòng tự trọng của hắn tổn thương nghiêm trọng, nhưng làm thế nào hắn cũng không thể chấp nhận được là do chính mình đã quá sơ ý, tự nhiên đi ăn phải thực vật dính máu rồng, cái này quả thực là so với ăn phải cơm thiu còn mất mặt hơn, nếu truyền ra ngoài, hắn cũng không cần phải lăn lộn trong giới đạo tặc nữa.
Từ trước tới giờ trên đại lục này, cũng không có xảy ra cái chuyện vô lý khủng khiếp thế này, thứ nhất, Long tộc thuần chủng lực lượng vô cùng cường đại, căn bản không cần sử dụng loại thủ đoạn nhàm chán như vậy mà hại người, thứ hai, trước giờ hắn đều biết Long tộc da vốn dày như tường thành, làm sao mà giống như cái đứa trước mắt này, da mỏng dính, một thành đoản kiếm bình thường cũng có thể cứa chảy máu?
Da mỏng như vậy chẳng phải sẽ đi gây họa cho người sao!

Đạo tặc xui xẻo vừa tiếp tục phương pháp vận động độc môn trước khi ăn vừa phát ra những tiếng rên rỉ dễ làm người ta hiểu lầm, cơ thể hắn giống như bị nham thạch nóng bỏng nung cháy, toàn thân máu thịt đều muốn bốc hơi khô héo, nhưng trước khi khô héo một khắc, sẽ lại xuất hiện một luồng lạnh lẽo như băng thay thế sự nóng bỏng, tỏa khắp toàn thân, nóng lạnh thay nhau tra tấn hắn, tiếp sau đó hắn không còn nói được thêm một lời dư thừa nào nữa.
Dịch Long Long cẩn thận quan sát một hồi, cuối cùng xác định là La Lan thực sự trúng độc, nàng nhịn không được nâng móng vuốt lên nhìn vết thương vừa rồi bị đoản kiếm cứa vào, vết thương nhỏ bé kia gần như không còn thấy nữa: Chẳng lẽ mình ngoại trừ thân phận là gấu trúc quý hiếm, còn kiêm thêm năng lực của Hạc Đỉnh Hồng(Một loại kịch độc)?
Lâm Kỳ từ tốn đi sang một góc, đưa tay lấy thêm quả mận đã rửa sạch để ăn, rồi thuận tiện đến gần thưởng thức màn lăn lộn của La Lan, sau khi ăn xong hắn rửa sạch tay rồi quay lại, học theo bộ dáng của La Lan lăn lộn trên đất hai vòng, tiếp đó hắn đứng lên, có chút mất hứng phủi mấy cái lá dính trên tóc: “Không vui.”
La Lan thực sự quá thống khổ, sắp muốn điên rồi, đây là cái loại người (rồng) gì, có thể phản ứng bình thường một chút không?
Dịch Long Long nhìn La Lan đau đớn khó chịu, cũng có chút không đành lòng, tuy biết rõ người này không có ý tốt, nhưng nàng không muốn trơ mắt nhìn một người ở trước mặt nàng cứ như vậy mà chết đi, nàng lui về phía sau hai bước, đề phòng La Lan bỗng nhiên nhảy dựng lên mà bóp chết nàng cho hả giận:”Ê, ngươi có cách nào giải độc không?” Ý nàng là độc của máu rồng.
Lúc này La Lan gần như muốn lẩm bẩm cũng khó, hắn thở hổn hết nói một cách đứt quãng: ” Ta…… Mà…… Biết, đã…… Không cần như vậy.” Nói chính xác thì máu rồng thật ra không phải là một loại độc, mà là một loại sức mạnh mang tính hủy diệt, có thể triệt tiêu được sức mạnh, chỉ có sức mạnh, nhưng mà hắn còn xa mới có trình độ ấy.
Đây chẳng lẽ chính là điều Thần nói: Người có tà niệm sẽ bị tà niệm cắn trả hay sao?
Ý thức chập chờn, La Lan nhớ lại lúc đi cùng tiểu đội bảng màu kia, thần quan từng nói như vậy, hắn xưa nay đối với những loại thuyết giáo đều “xin miễn cho kẻ bất tài”, bây giờ không biết vì sao lại nhớ đến.
Từ khi hắn đi trên con đường này, đã làm không ít chuyện, mấy cái loại kiểu như lương tâm này nọ, đã sớm từ bỏ rồi, nhưng bây giờ phạm phải một sai lầm cơ bản như thế này, cũng coi như bị thần trừng phạt đi.

Tóm lại, La Lan tập bài vận động trước khi ăn rất lâu, cho đến lúc màn đêm buông xuống, những ngôi sao bắt đầu xuất hiện, tiếng rên rỉ của hắn mới dần yếu đi, toàn thân bị sức mạnh cắn xé mà ướt đẫm mồ hôi, gục xuống hôn mê.
Thấy La Lan thật lâu không có động tĩnh, Dịch Long Long mới dám tiến lại gần, nàng đứng phía đầu La Lan, đưa tay kiểm tra hơi thở của hắn: Hơi thở của đạo tặc tuy rằng mỏng manh, nhưng dù sao vẫn đều.
Dịch Long Long nhẹ nhàng thở ra: Tốt rồi, dù sao cũng không có chết người.
Hai móng vuốt khép lại đặt ở trước ngực, Dịch Long Long cúi người về phía đạo tặc: “Ai đó, thật ngại, bởi vì ngươi muốn bắt ta đi lĩnh thưởng, tất nhiên ta cũng phải thừa dịp ngươi không thể cử động mà chuồn.”
Đây quả thực là cơ hội trời cho, nàng nếu không nhân dịp này mà chạy, thì chính là não có vấn đề.
“Ai, Lâm Kỳ, lại đây giúp đi.” Đưa tay vẫy về phía Lâm Kì, Dịch Long Long nhắm mắt lại chỉ huy hắn cướp sạch đồ của đạo tặc, trước tiên lột quần áo của đạo tặc, rồi cho Lâm Kỳ đem đạo tặc kéo vào sau một gốc cây đại thụ trong rừng, nàng lúc này mới dám mở mắt, cướp đoạt tiền và đồ đạc của La Lan, những thứ trong đó dù biết dùng hay không, tất cả đều chất lên lưng của Lâm Kì.
“Được rồi, đại công cáo thành!” Dạy Lâm Kỳ dùng quần áo của La Lan làm thành một cái tay nải đơn giản, Dịch Long Long vui vẻ vỗ tay, tâm tình uể oải cả một buổi chiều, lúc này một lần nữa khôi phục lại,”Bây giờ đem cái tên đạo tặc đáng ghét này bỏ lại khu rừng đáng sợ này đi.”

Ra hiệu cho Lâm Kỳ ngồi xuống, chuẩn bị trèo lên, Dịch Long Long bỗng nhiên nhớ tới điều gì, hai tay cầm lấy thanh đoản kiếm đã gián tiếp cứu mình, đi vài bước đến ven rừng, cắm trên mặt đất.
Tuy rằng rất giận La Lan, nhưng nàng cũng không có ý muốn hại chết hắn, chờ khi La Lan tỉnh lại, chỉ cần thanh đoản kiếm và kinh nghiệm của hắn, hẳn là có thể tồn tại ở trong rừng.
Nhưng không có quần áo, vậy nên chắc La Lan cũng không dám khỏa thân mà chạy loạn trong rừng, như thế bọn họ có thể tranh thủ ít thời gian mà chạy trốn.
Xem xét lại ý tưởng của mình, xác định hẳn là không có vấn đề gì, Dịch Long Long lúc này mới an tâm mà trèo lên vai Lâm Kì, đưa một cái móng vuốt nho nhỏ về phía trước, trong ánh trăng sáng mông lung, khung cảnh trở nên hết sức êm ả, nói:”Chúng ta xuất phát!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui