Sau khi quân đội Tần Húc Phi lui giữ thành Vĩnh Định hai tháng, Liễu Hằng mới dẫn nhân mã đến hội hợp.
Hai tháng này, Tần Húc Phi đang nghỉ ngơi, đang huấn luyện, đang trấn an bách tính, đang thu binh mở rộng, mà ở phía sau y, Liễu Hằng thì đang chỉnh đốn, đang giết người.
Vì không để Tần Húc Phi bị người đâm dao sau lưng nữa, không để người rề rà cản trở họ nữa, Liễu Hằng đã vứt bỏ hết thảy ôn tồn lễ độ bên ngoài, đã bất chấp làm việc cấp bách không nhìn hết thảy như thế, sẽ làm mình tương lai đối mặt với phong bình và miệng tiếng như thế nào, y muốn, chỉ là mau chóng thay Tần Húc Phi ổn định cục diện.
Đại chém đại giết, đầu người lăn đều.
Nhiều máu tươi như vậy, đủ để đem giáo huấn này, khắc vững vàng trong lòng mỗi một người ý đồ hai mặt lấy lòng hoặc là bằng mặt không bằng lòng.
Mà trong thành, lão binh bách chiến từ Sở quốc đánh về, tán quân trên chiến trường hợp nhất, rồi cả những thanh niên ôm một bầu nhiệt huyết đến đầu chiến thần trong lòng họ, hỗn tạp một chỗ.
Lão binh không hề giấu giếm, tận tâm tận lực truyền kinh nghiệm, đại chiến ngay trước mắt, các tân binh không cần giám sát thưởng phạt khác, huấn luyện cũng cố gắng một cách liều mạng.
Dần dần hòa hợp, dần dần không phân đây kia, một lò sắt thép hỗn tạp này, rèn luyện đã lâu, mặc dù còn chưa phải tinh cương bách luyện, nhưng cũng đã có thể trọng dụng.
Mà hôm nay, Liễu Hằng rốt cuộc dẫn quân đội hậu phương, đến hội binh với Tần Húc Phi.
Tần Húc Phi cũng không bày ra nghi thức thịnh đại để hoan nghênh y, chỉ dẫn theo bảy tám tướng lĩnh, tự mình ra đón.
Hai bên gặp lại ở ngoài thành, nhìn nhau cười, rồi lại thầm ôm cảm khái.
Không cần Liễu Hằng bẩm báo hiện trạng hậu phương nữa.
Chỉ nhìn y rốt cuộc có thể yên tâm dẫn người đến, là Tần Húc Phi biết hậu phương của mình tất nhiên đã không gì phá nổi.
Bất kể là dân gian hay quan trường, tất cả các thế lực trung với Tần vương, hoặc là chưa quyết định, nên đều đã bị Liễu Hằng gần như hoàn toàn quét sạch.
Mới sau hai tháng không gặp, lại đều cảm thấy đối phương gầy đi rất nhiều.
Song không ai nói gì, chỉ là ánh mắt ấm áp nhìn nhau cười, liền giục ngựa sóng vai đi vào trong thành.
Trong thành Vĩnh Định hiện tại, tập kết mười một vạn quân đội.
Tự nhiên, đây không phải toàn bộ thực lực dưới tay Tần Húc Phi.
Dưới sự an bài của Liễu Hằng, quá nửa quân đội chính thống của Tần Húc Phi, vẫn đang phân tán đóng tại các khu dưới sự quản trị của Tần Húc Phi, cam đoan hậu phương của y tiếp tục vững như bàn thạch.
“Kinh thành bị chiếm đóng đã rất lâu.” Tần Húc Phi thấp giọng nói.
Liễu Hằng chỉ trầm mặc nghe.
Kỳ thật cũng không tính là quá lâu, mới nửa tháng.
Chỉ là với mỗi một người Tần mà nói, nửa tháng này, lại là mỗi ngày dài như một năm.
“Họ đắc ý không được bao lâu nữa đâu.
Chúng ta chỉ cần tiếp tục lấy tĩnh chế động, chờ họ tự đấu đá, lại nhất cử tập kích.” Liễu Hằng nhẹ giọng nói: “Ngày này, sẽ không quá xa.”
Tần Húc Phi trong lòng nặng nề.
Thân là chủ soái, y sớm biết mình không thể tùy tiện tranh khí phách gì nữa.
Song đối mặt với Liễu Hằng, y không thể không vì mình chẳng có thành tựu gì mà xấu hổ.
Liễu Hằng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngài đã tận lực rồi.”
Nhưng mà, ta không thể làm tốt hơn.
Tần Húc Phi lắc đầu.
“A Hằng, gia đình ngươi…”
Liễu Hằng khe khẽ thở dài một tiếng: “Nhà ta tuy phá, thân nhân lại vẫn còn đó.” Y cố gắng để mình nở một nụ cười: “So với những người cửa nát nhà tan đó, ta đã may mắn lắm rồi.
Yên tâm đi, phụ thân ta là quan lớn như vậy, sẽ không ai chịu tùy tiện giết chết đâu, còn phải giữ họ lại, chậm rãi cò kè mặc cả với chúng ta kìa.”
Tần Húc Phi cay đắng nói: “A Hằng, ngươi khổ sở trong lòng, ở trước mặt ta, không cần cười.”
Liễu Hằng lại chỉ ngưng mắt nhìn y, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, lúc trước ngài cố ý cứu viện kinh sư, có phải cũng có một phần tâm tư, muốn cứu gia đình ta?”
Tần Húc Phi lắc đầu: “Nếu nói một chút tâm tư như vậy cũng không có, tự nhiên là giả.
Nhưng dùng mấy vạn nhân mã như thế, đi chém giết một trận, cuối cùng vẫn là vì kinh thành, vì tôn nghiêm quốc gia, cũng vì vài phần tư tâm thân là con cháu Tần gia của ta, không đến mức toàn vì ngươi đâu.”
Liễu Hằng nói nhỏ: “Cha anh ta những năm gần đây, vẫn dốc sức tương trợ người kia.
Có thể coi như là kẻ địch của ngài…”
“Họ chỉ là thần tử Đại Tần, hiệu trung cho quân chủ, cũng không có lỗi gì lớn.
A Hằng, đó là thân nhân của ngươi, ngươi quan tâm họ, ta cũng muốn quan tâm, ngươi không cần vì ta mà miễn cưỡng gạt bỏ tình cốt nhục như vậy.”
Liễu Hằng trong lòng khó chịu, vừa cảm động vì sự thông cảm của Tần Húc Phi, lại vướng bận người nhà đang ở hang hổ, chỉ thấy lồng ngực nặng nề như đè cự thạch.
Chẳng qua y cũng là người kiên cường quả quyết, biết hiện tại không phải thời điểm có thể cho y lộ ra thương cảm yếu ớt, chỉ cắn răng gượng cười chuyển đề tài: “Phương hầu có khỏe không?”
Y nói đến Phương Khinh Trần, Tần Húc Phi liền đau đầu một trận.
Thời gian này, Phương Khinh Trần trái lại chưa từng đề xuất chuyện phải đi nữa, nhưng cũng thủy chung không chịu tham gia vào quyết sách thượng tầng của Tần quân.
Bản thân Tần Húc Phi thì thôi, vốn cũng không muốn liên lụy Phương Khinh Trần, nhưng đám Tần tướng khác đặt một cao thủ đứng đầu, danh tướng tuyệt đại như vậy ở đó, ai không muốn kéo y xuống nước.
Chỉ tiếc vô luận nịnh nọt cũng thế, tỏ lòng cũng thế, đủ loại thủ đoạn lôi kéo đều dùng hết, người người nói đến khô cả miệng, Phương Khinh Trần lại nhất loạt coi như gió thoảng qua tai.
Cuối cùng vẫn là Tần Húc Phi phát hiện sự mờ ám của những thuộc hạ này, đám người này mới coi như chịu an sinh.
Đã giữ không đi, lại không giúp đỡ không làm việc, Phương Khinh Trần đương nhiên là rảnh đến sợ.
Chỉ cần thương độc không phát tác, y cũng thường đi loanh quanh dòm ngó, lãnh nhãn coi người khác bận trên bận dưới, mồ hôi đầy người, y lại nhàn nhàn nhã nhã, như thể dạo chơi mùa xuân, rảnh rỗi quá còn thường chỉ trỏ, nói người này chỗ nào không tốt, người nọ nơi nào không ổn, đúng là đứng nói thì đâu biết đau lưng.
Mọi người mặc dù giận, nhưng niệm y đã cứu Tần Húc Phi, tất nhiên cũng không so đo với y, y lại cứ muốn so đo.
So đo không có thức ngon, không có đồ đẹp, không có rượu ngon, không có mỹ nữ xinh đẹp hầu hạ, đủ loại sinh hoạt không như ý, bới móc kêu người Tần họ đãi khách vô lễ.
Hiện tại tiếp viện của Tần quân khó khăn như vậy, vô luận là Tần Húc Phi hay các tướng lĩnh cao cấp, đều ăn lương thô cùng binh lính.
Nhưng Phương hầu người ta ở xa tới là khách, lại có ân với mọi người, cho nên đối mặt với những châm chọc khiêu khích như vậy, mọi người đều đỏ mặt tía tai, lại chẳng thể làm sao.
Tần Húc Phi đầu to như đấu, chỉ đành an bài chút rượu ngon, mấy mâm thức ngon những người này cố gắng vơ vét, chẳng dễ dàng gì mới kiếm được, cung ứng hết cho Phương Khinh Trần.
Rượu ngon thức ngon đến tay, Phương đại hầu gia nếu như tự mình đóng cửa ăn thì thôi, dù sao mọi người nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng y mỗi ngày cứ thích mang theo mỹ tửu đầy một bầu, lượn lờ khắp thế giới, người khác càng bận rộn, càng vất vả, y càng thích ở lân cận, lười biếng, nhàn tản, phơi nắng uống rượu, thật là khiến người hận đến nghiến răng.
Tần Húc Phi không biết đã âm thầm mất bao nhiêu lời lẽ, thay Phương Khinh Trần đền bao nhiêu không phải, trong lòng hiểu Phương Khinh Trần rõ ràng là muốn làm khổ y, cười khổ đúng là cười khổ, nhưng cũng hoàn toàn không để ý, thậm chí vui vẻ chịu đựng.
Nếu nói bất mãn lớn nhất của y, lại không phải Phương Khinh Trần dưới tình huống khó khăn thế này còn muốn cầu hưởng thụ, rồi còn không biết tiết chế rêu rao khắp nơi như thế, mà là Phương Khinh Trần do chuyện lần trước bị y hạ dược, không chịu uống thuốc nữa, bất kể y khuyên bảo như thế nào, cam đoan tuyệt đối không hề giở trò như thế nào, Phương Khinh Trần đều làm như không nghe.
Nhưng hiện tại Tần Húc Phi cũng không dám đập bàn nói mấy lời hung hãn rằng ngươi dám không uống thì ta sẽ làm sao làm sao ngươi nữa, trừ phi y có thể nhốt Phương Khinh Trần suốt đời suốt kiếp, bằng không loại cao thủ đứng đầu này thoát thân rồi, quay đầu khẳng định sẽ tìm Liễu Hằng tính sổ, phiền toái đó cũng quá là lớn…
Lúc này nghe Liễu Hằng nhắc tới, y liền không khỏi cười khổ: “Ngươi còn nói nữa, chính vì ngươi làm liều, đã hại thảm ta.”
Ngữ khí của lời này, toàn là oán giận thầm giữa bằng hữu, tuyệt không phải ý bất mãn của cấp trên với cấp dưới, Liễu Hằng nghe vậy cũng chỉ cười: “Ta đã đắc tội quá lớn với y, cho nên hôm nay mới chuẩn bị muốn chính thức đi nhận tội với y đây.”
“Quên đi, ngươi cứ trốn y xa một chút đi, để tránh y làm ngươi khó xử.” Tần Húc Phi thở dài: “Ngươi đó, muốn thi chút thủ đoạn vốn cũng không sao, chỉ là tội gì đắc tội người đó.
Nếu y thật sự nhẫn tâm trở mặt với ngươi, ta lại tự xử thế nào?”
Liễu Hằng bật cười: “Ngài lo quá rồi, sở dĩ ta dám làm như thế, chính là biết, y dù oán giận ta hơn, nể mặt ngài, cũng không đến mức trả thù ta quá đáng.
Về phần thỉnh thoảng bị y chỉnh ác một chút, để y trút giận, vốn cũng chẳng sao, ngài không cần khó xử.”
Tần Húc Phi dở khóc dở cười: “A Hằng, ngươi đề cao ta quá đó.” Bằng tính nết cực đoan kia của Phương Khinh Trần, có thể nể mặt y được bao?
Liễu Hằng lại chỉ mỉm cười: “Điện hạ của ta, ngài cũng quá coi thường bản thân rồi.
Ta dám làm những chuyện này, không phải bởi vì ta không sợ chết, mà bởi vì ta biết ta khẳng định không chết được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...