Khi mở rộng cửa phòng đi ra, quần áo đầu tóc Địch Cửu đều chỉnh chỉnh tề tề, không lộn xộn mảy may.
Không thể phủ nhận rằng y vừa trải qua một cuộc hoan hảo tình sự. Theo các phương diện mà nói, đó đều là một lần khá thành công, khá vui vẻ thỏa mãn.
Thân là Thiên vương Tu La giáo, trong các loại ma công y học, tuyệt không thể thiếu thuật hoan hảo thải bổ, kỹ xảo giao hoan, tất nhiên là không chê vào đâu được.
Hơi ngoài dự liệu là vị giáo chủ bình thường dường như rất ngốc rất thuần kia, hiểu biết về phương diện này, dường như tuyệt không ít hơn y.
Thân thể như vậy rõ ràng phải là xử nam, thế nhưng kinh nghiệm của y lại như hơn hẳn bất cứ kẻ phong nguyệt quen tay nào.
Địch Cửu hờ hững xua sự u sầu dường như rất nhạt kia khỏi lòng. Loại chuyện này, kỳ thật không đáng nghĩ nhiều. Chẳng lẽ cái tên dám tùy tiện kéo bất cứ ai làm tình nhân đó, lại là một người trúc trắc không biết tình sự sao?
Về phần thoạt nhìn là xử nam…
Trên đời này có rất nhiều phương pháp có thể khiến người sinh ra ảo giác kiểu này nhỉ?
Y lạnh lùng nhướng mày, cảm thấy bất mãn cực độ với tạp niệm hỗn loạn của mình khoảnh khắc này.
Tóm lại, đây là một cuộc giao hoan mà hai bên đều thỏa mãn là được. Họ nên đều đạt được khoái lạc thân thể, cũng rất chú ý cho đối phương vui sướng, thế là đủ.
Ánh mắt y âm chí nhìn một bóng người phương xa đang từ từ đến gần, thần sắc hờ hững tiến về phía trước. Khi sượt nhau mà qua, mắt không liếc xéo, chân không ngừng bước tiếp tục đi về trước.
“Các ngươi đã nói chuyện gì? Hoặc là…” Địch Nhất dừng bước, chặn trước mặt y, trầm giọng hỏi “Ta nên hỏi ngươi. Đã làm gì?”
“Làm chuyện y muốn.” Địch Cửu hờ hững nói “Y muốn một tình nhân, ta cho y một tình nhân.”
Địch Nhất hơi biến sắc: “Ngươi, ngươi làm sao có thể…”
“Làm sao không thể? Chẳng lẽ ngồi nhìn y khắp nơi tùy tiện túm người lên giường làm tình nhân?” Địch Cửu cười khẩy “Ngươi không nên khâm phục ta hy sinh vì thần giáo sao?”
Địch Nhất cả giận nói: “Y đã đáp ứng, sẽ không bao giờ tìm người khác nữa.”
“Đúng vậy, sau đó vừa quay người liền bảo Trác Vân Bằng kiếm một mỹ nam tử tắm sạch cởi sạch đưa lên giường y.”
“Ngươi là vì chuyện này…” Địch Nhất như ngộ ra “Chuyện này có hiểu lầm, tình hình lúc đó là…”
“Kỳ thật chẳng có hiểu lầm hay không hiểu lầm gì cả. Ta không quan tâm chân tướng chuyện đó.” Địch Cửu bình tĩnh nói “Ta biết y là người như thế nào, tình huống hiện tại, y hài lòng, ta cũng không có gì là không hài lòng.”
“Không, ngươi không biết.” Địch Nhất nhìn y, vẻ mặt lại ẩn ẩn hơi đau đớn “Y đã thay đổi, ngươi lại không biết.”
“Ta không tin trên đời này lại có thay đổi chỉ trong một đêm, huống chi, chuyện từng phát sinh, không thể thay đổi.” Địch Cửu chẳng muốn thừa lời vô dụng với y nữa, vòng qua y bước về phía trước.
Địch Nhất không chịu buông tha đưa tay ngăn y lại: “Không, ngươi sai rồi, trước kia là y làm không đúng, nhưng hiện tại, là ngươi đang làm chuyện sai lầm, ngươi cảm thấy hành vi của y đáng ghét đáng hận, sự hời hợt của y khiến người giận sôi. Ngươi cho rằng y vẫn sẽ tiếp tục dùng ánh mắt ngây ngô vô tội, quấn lấy đòi ngươi làm tình nhân của y, bức ngươi thân mật với y, lấy sự vô tri đáng hận kia để coi thường tất cả những khó kham của ngươi. Ngươi cảm thấy cùng với để y không ngừng hãm ngươi vào quẫn cảnh, chi bằng do bản thân ngươi trước một bước hoàn thành hết thảy những điều này, nhưng mà, ngươi sai rồi, ngươi căn bản không biết mấy ngày nay y sống thế nào, ngươi căn bản không hiểu…”
“Ta không cần hiểu, ta không quan tâm y, ta chỉ cần hiểu mình muốn làm gì là được.” Địch Cửu một tay hất tay y, rảo bước về trước.
“Ngươi không quan tâm y, ngươi lại vì chuyện con trai Tả Minh Nguyệt ở trên giường y mà đến bây giờ vẫn phẫn nộ, ngươi lại vì ngăn chặn về sau lại có chuyện thế này, cố ý dùng phương thức như vậy xác định quan hệ giữa các ngươi, trước kia là y lừa mình dối người, hiện tại là ngươi…”
Thân hình Địch Nhất thoáng lướt qua, lại ngăn cản y.
Ánh mắt Địch Cửu hơi trầm, không hề che giấu sát ý bốc lên: “Một, hiện tại động thủ, chết trên tay ta, hai, cút đến trước mặt chủ tử mà bày tỏ sự quan tâm của ngươi, đừng ở đây chướng mắt ta…”
Địch Nhất cười khẩy: “Ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi…”
Tay y đặt trên chuôi kiếm, kiếm chưa ra khỏi vỏ thì phía trước lại truyền đến một tràng hô to: “Thiên vương, Thiên vương, Dạ Xoa vương truyền lời, có chuyện quan trọng mời Thiên vương lập tức đi thương nghị.”
Tiếng đến người đến, lại là Trác Vân Bằng dẫn bốn năm đệ tử chạy đến như bay, chẳng biết có phải là vị này hiếm khi mới nhạy bén một lần, mắt thấy tình huống bên này không đúng, người còn cách rất xa đã cao giọng hô to.
Địch Nhất thoáng nhíu mày, cuối cùng buông tay tránh ra.
Địch Cửu lạnh lùng rảo bước.
Trác Vân Bằng thấy sắc mặt Địch Cửu không tốt, đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn thẳng y một cái, chỉ cúi đầu cung kính nói: “Thuộc hạ đã bố trí phòng cho Dạ Xoa vương, xin Thiên vương cho phép thuộc hạ dẫn đường.”
Địch Cửu không nói tiếng nào, lững thững đi theo hắn.
Bước chân y thong dong, trong mắt nhìn thấy không sót một chút, bên tai nghe thấy, câu câu vào tai, song tâm lại phảng phất còn ở phương xa, còn lưu trong gian phòng y và một người khác độc thành một thế giới riêng kia, còn lưu trong cuộc giằng co lộn xộn vừa rồi.
Địch Nhất nói “Y đã thay đổi, ngươi lại không biết.”
Có người nào lại thay đổi chỉ trong một đêm?
Nhưng y vẫn nhớ, trong trường triền miên kịch liệt đó, người kia vẫn ôm y, liên tục, không hề buông tay. Dùng sức như vậy, nóng rực như vậy, chân thật như vậy.
Cho dù tâm lạnh như y, khi nhớ đến cũng bất giác hơi buồn bã.
Y và người kia, giữa hai bên từng có ngần ấy những ngôn từ và hành động hư hư thực thực, thật thật giả giả, ngày mai y nguyên khó lường chưa biết.
Y vĩnh viễn không nhìn rõ chân tướng, y vĩnh viễn không biết người kia câu nào là xuất phát từ chân tâm, khuôn mặt nào mới là dạng mạo vốn có.
Nhưng mà ôm ấp khoảnh khắc đó, chân thật như thế, không hề giữ lại mà rộng mở cả lồng ngực như vậy, không hề giấu giếm mà giao phó cả thân thể như vậy.
Địch Cửu không biết mình khoảnh khắc này phát ra một tiếng thở dài không tiếng. Địch Cửu không biết mình khoảnh khắc này, khe khẽ nắm tay lại trong tay áo.
Như vậy, ôm nhau và dung hợp thâm trầm dùng sức như vậy. Cho đến bây giờ, đầu ngón tay phảng phất còn mang theo hơi ấm của người nọ.
Y nhớ trong cả quá trình, người nọ luôn cẩn thận lưu tâm, chú ý sự vui vẻ của y, y nhớ tại thời khắc điên cuồng mê loạn đó, người nọ dùng thanh âm cực thấp cực thấp nói bên tai: “Xin lỗi.”
Người nọ nói hết lần này đến lần khác, thanh âm cực thấp, ngữ khí cực bi thương.
Mà y, nghe thấy, lại vờ như không hề nghe thấy. Hoàn mỹ vờ như đắm say giữa trường điên cuồng mê loạn đó, không còn lòng dạ bận tâm những chuyện khác.
“Y đã thay đổi, ngươi lại không biết.”
Ngực vì sao lại xúc động?
Y đã thay đổi sao? Y thật sự có thể thay đổi sao, tảng đá lạnh băng cũng sẽ thay đổi sao? Vậy thì, y vì ai mà đổi, là ai làm y thay đổi?
Sự kinh động mờ mờ trong lòng ấy thật buồn cười, y không thật sự tin tưởng câu nói buồn cười kia của Địch Nhất chứ?
Bên tai truyền đến tiếng Trác Vân Bằng: “Thiên vương, Dạ Xoa vương đang tạm nghỉ ở đây.”
Cửa phòng trước mắt từ từ mở ra, khuôn mặt lạnh băng của Dạ Xoa vương lạnh lùng đập vào mắt.
Địch Cửu bình tĩnh phất đi ý nghĩ vừa hiện đã ẩn trong đầu kia. Lãnh đạm dằn xuống một chút nỗi lòng thoáng xao động cuối cùng, hướng đến đôi mắt cũng lạnh băng như y kia.
Nhân sinh như vậy, thế sự như thế.
Dù trong lòng có xúc động, trong lồng ngực có điều hiểu ra, thường hay bị thế sự vướng víu, nhiều việc đè xuống. Dù là việc bận lòng hơn, cũng phải một bỏ hai hoãn. Đợi khi quay đầu, rất nhiều ý nghĩ, đã mù mịt không thể biết, rất nhiều tâm tư, đã mênh mang không thể nhớ.
E rằng phải chờ đến rất nhiều năm về sau, cảnh còn người mất, mới có thể giật mình tỉnh ngộ, từng sai thất những gì.
Trong phòng không hề lộn xộn, cũng không tản ra bất cứ hơi thở dâm ô gì, tất cả mọi thứ đều chỉnh chỉnh tề tề. Phó Hán Khanh an tĩnh nằm trên giường, trên người phủ một lớp chăn hơi mỏng.
Hết thảy hết thảy, quá mức bình tĩnh, quá mức bình thường, song Địch Nhất đẩy cửa mà vào lại không thể cầm lòng thở dài một tiếng: “Ta sai rồi.”
Ta sai rồi, ta không nên vì phẫn nộ nhất thời mà kéo ngươi từ trong thế giới an toàn vô tri vô giác đó đến nhân thế quá sức phức tạp này, ta không nên tin tưởng Địch Cửu có thể nói chuyện đàng hoàng với ngươi, mà cho y đủ thời gian và cơ hội.
Phó Hán Khanh quay đầu nhìn y, ánh mắt an tĩnh: “Không, ngươi không sai. Ngươi biết ta đang lừa gạt bản thân, ngươi cho ta hay chân tướng. Ta trước kia một mực vùi đầu dưới đất, tất cả mọi chuyện không nhìn không nghe không muốn tiếp nhận, ta cự tuyệt hết thảy ác ý và thương tổn, nhưng cũng coi nhẹ lòng tốt của mọi người. Ta có thể không thù hận người khác, nhưng làm sao có thể, thậm chí không biết, từng có người nào, thật lòng đối tốt với ta?”
Y mỉm cười, vẻ mặt trầm tĩnh lạ thường: “Địch Nhất, ta là người không có tâm, ngươi muốn ta cho ngươi một cái tên, ta lúc ấy hoàn toàn chưa từng nghĩ đến tâm tình của ngươi.”
Địch Nhất cười khổ nói: “Ngươi cho, Địch Nhất, cái tên đơn giản trực tiếp dễ nhớ dễ đọc cỡ nào.”
“Ngươi luôn luôn bảo vệ ta, quan tâm ta, chiếu cố ta, mà ta trước nay luôn tiếp nhận hết sức đương nhiên, chưa một lần nói cảm ơn ngươi.”
Địch Nhất nhàn nhạt nói: “Không phải luôn luôn, ban đầu ta chẳng qua là muốn lợi dụng ngươi để sống tốt hơn một chút. Hơn nữa, người làm ảnh vệ, trước nay chưa từng nghĩ đến ngày nào đó lại nghe được người mình bảo vệ nói cảm ơn.”
“Nhưng ngươi cũng nỗ lực để ta sống được tốt hơn. Với lại, ngươi không phải ảnh vệ, sinh mệnh của ngươi con đường của ngươi, hiện tại là do bản thân ngươi quyết định.” Phó Hán Khanh mỉm cười nói “Cảm ơn là lời phải nói, có rất rất nhiều lời, thì ra không lớn tiếng nói, người khác sẽ không biết, sẽ không minh bạch, sẽ không lý giải, ngươi kỳ thật đã cảm động vì tâm ý của họ, ngươi kỳ thật rất cố gắng muốn hồi báo tâm ý như vậy.”
Địch Nhất trầm mặc nhìn Phó Hán Khanh chăm chú, y mỉm cười, y rất bình tĩnh. Nhưng Địch Nhất biết, y chẳng qua là cố gắng mỉm cười, cố gắng bình tĩnh đấy thôi.
“Địch Cửu không phải là ta, ta có thể ban đầu không có hảo ý, sau đó chậm rãi thật sự biến thành hộ vệ của ngươi, nhưng y chưa chắc đã có thể. Y bất đồng với ta, mặc dù chúng ta chịu huấn luyện như nhau mà lớn lên, nhưng ta không như y, trở thành người kiệt xuất nhất kia, ta chưa từng nếm trải cảm giác vui mừng khi mắt thấy sắp trở thành giáo chủ, cùng đau khổ khi trơ mắt mất đi hết thảy, ngươi…” Y hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói “Phải cẩn thận.”
Phó Hán Khanh bình tĩnh nói: “Ta đối với tình yêu kỳ thật vẫn không hiểu lắm, không minh bạch lắm, nhưng ta biết, yêu một người, là không thể quá cẩn thận. Cho nên, cho dù ngươi có hoài nghi, về sau cũng đừng nói với ta nữa. Ta đã muốn yêu y, ta đã muốn tận mọi sức lực tốt với y, vậy thì ta không thích nghe thấy có người nói không tốt về y, ta không muốn hoài nghi y, không muốn cố kỵ hậu quả quá nhiều, không muốn suy xét tất cả chân ý của y.”
“Ngươi biết y có rắp tâm khác, sao còn có thể tin tưởng y?”
“Muốn một người đừng lừa ngươi, điều đầu tiên phải làm, không nên là hoài nghi, là thử, là biểu hiện ngươi thông minh cỡ nào, mà nên là tin tưởng y. Nếu không chịu tin tưởng một người, làm sao có thể chờ mong y chân thành, nếu ta thậm chí không thể tin tưởng y, thì làm sao còn dám nói thật lòng muốn yêu y. Nếu mỗi một câu y nói, ta đều phải trước tiên cân nhắc thật giả một chút, nếu mỗi một hành động của y ta đều phải suy xét lợi hại một chút, thế thì, tình yêu như vậy, ta sẽ mệt mỏi vô cùng. Mà y, cũng sẽ bởi vì sự hoài nghi của ta, không chịu tin tưởng ta nữa, không cho ta bất cứ chân thành nào nữa.”
Phó Hán Khanh nở một nụ cười, từ trên giường ngồi dậy, bẻ ngón tay tính với Địch Nhất: “Ngươi xem, không ai có thể vĩnh viễn nói dối, cho dù y nói với ta mười câu, ít nhất có bảy câu là thật, ta cứ tin hết, cũng không hề bị thiệt. Ta sẽ vì bảy câu nói thật mà cao hứng, ba câu nói dối khác, bởi vì ta không hề hay biết, cho nên cũng vui vẻ. Nhưng nếu ta không tin, tất cả mọi lời ta đều phải năm lần bảy lượt suy nghĩ cân nhắc, vì ba câu nói dối mà sai mất bảy câu nói thật, đây là chuyện thật chẳng hề có lợi.”
Địch Nhất cười khổ: “Ta chưa từng biết có thể tính toán như vậy.”
Phó Hán Khanh ngước nhìn y: “Đáp ứng ta, đừng ngờ vực y, đừng chỉ trích y…”
“Ta có thể không chỉ trích y trước mặt, nhưng không thể nào không ngờ vực y, bất quá, ta có thể cam đoan không nói với ngươi, không nhiễu loạn ngươi…” Địch Nhất thở dài kéo lại chăn giúp y “Ngươi… Có cần gì không?”
Phó Hán Khanh biết y muốn chỉ điều gì, cũng không hề có vẻ đỏ mặt ngượng ngùng gì đó, nhàn nhạt nói: “Ta không sao đâu, y rất cẩn thận, không hề làm ta bị thương.”
Tuy rằng phản ứng của y hoàn toàn bất đồng với người bình thường mới trải việc tình dục. Nhưng chuyện kỳ lạ hơn phát sinh trên người Phó Hán Khanh, Địch Nhất cũng sẽ không giật mình, cho nên chỉ gật đầu, không hỏi nhiều nữa. Chẳng qua rốt cuộc vẫn nhịn không được thở dài một tiếng “Nhưng mà, ta vẫn không yên lòng, y bất đồng với ngươi, ngươi trước kia tối đa là hờ hững, là vô cảm, nhưng y và ta đều là người bước ra từ địa ngục, quái vật như chúng ta, tàn nhẫn lên thì không ai có thể tưởng tượng.”
“Cho dù là tàn nhẫn, cũng là ta gây cho y trước.” Phó Hán Khanh nhẹ nhàng nói “Lão sư của ta từng nói, con đường của mỗi người đều chỉ có thể tự mình đi, ải khó của mỗi người, đều chỉ có thể tự mình phá bỏ. Nhân ta gieo, ta đến gánh vác hậu quả, cục diện ta tạo thành, ta đến đối mặt.”
Địch Nhất cười cười, đỡ y nằm xuống: “Ta vốn lo lắng ngươi không minh bạch, hiện tại ngươi đều đã rất rõ ràng, ta còn nói gì nữa, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta giúp ngươi canh bên ngoài.”
Y lại giúp Phó Hán Khanh vén chăn, lúc này mới quay người bước ra cửa phòng.
Trở tay khép cửa phòng, ý cười nhàn nhạt trong mắt kia lập tức tan sạch.
Y biết, y đã sai. Y không nên cố lôi Phó Hán Khanh từ trong thế giới an toàn yên lặng kia ra đây.
Phó Hán Khanh ngày trước, hời hợt tàn khốc quá mức, mà Phó Hán Khanh hiện tại, lại quá mức áy náy bất an.
Người từ trong vỏ cứng bước ra, có thể có đủ thông minh để nhận biết hết thảy, có thể có đủ chỉ huy để đối mặt với rối rắm. Song, lại không đủ lãnh khốc, để tự bảo vệ mình.
Thế giới này, người không thể quá hờ hững, nhưng cũng không thể hoàn toàn không hờ hững.
Trước kia, Phó Hán Khanh ngây ngây ngô ngô, giống như không biết gì hết, không hiểu gì hết ấy, luôn ở trong thế giới của mình, nghĩ ý nghĩ của mình, nói những lời không được đời dung, làm những việc khiến mọi người kinh hãi, mà hiện tại, y quá ôn hòa, quá bình tĩnh, quá thông cảm, quá dịu hiền.
Phó Hán Khanh luôn làm việc ngốc nghếch nói lời ngốc nghếch, khiến người vừa tức vừa cười vừa bất đắc dĩ đó, y còn có thể trở về không?
Địch Nhất thở dài, y không biết.
Lẳng lặng nằm trên giường, Phó Hán Khanh vẫn chưa hề buồn ngủ.
Yêu một người, cố gắng yêu một người, báo đáp một phần tình cảm, cảm thụ một phần tâm ý.
Hết thảy hết thảy, với y mà nói, đều quá xa lạ.
Không vì nhiệm vụ, không vì luận văn, không vì mọi thứ khác.
Nắm giữ thời gian có hạn của một đời này. Cố gắng yêu, cố gắng tìm kiếm không chia lìa.
Nhưng y không biết mình nên làm gì, mình có thể làm gì?
Cho dù ra khỏi cái xác của y, đối với tình yêu, y tối đa chỉ thêm đôi chút năng lực nhận biết, y có thể cảm thụ tâm ý của người khác, biết có người tử tế với y, có người đối tốt với y, có người có cảm tình với y.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Làm sao nói chuyện yêu đương, làm sao củng cố tình yêu, làm sao xây dựng tình yêu, hết thảy hết thảy, y hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Y biết, chẳng ngoài độc chiếm và đoạt lấy, chẳng ngoài bức bách và lăng nhục.
Kinh nghiệm mấy đời y trải, không thể tham khảo, hết thảy những tình tiết trong tiểu thuyết đam mỹ Trương Mẫn Hân cho y xem, không thể tin tưởng.
Y không phải thiên tài, y không phải thần thánh, y không biết đi bắt đầu hết thảy những điều y hoàn toàn không hiểu này.
Nếu có thể giống như trước kia, không biết thế sự, hoặc là căn bản không để ý thế sự lại tốt, có thể ngốc nghếch tùy tiện túm một người, tùy ý hỏi, làm sao yêu một người, làm sao theo đuổi một người, làm sao biểu đạt tâm ý, sau đó lại theo đấy mà làm không sai một phân.
Nhưng không thể, tên ích kỷ hoàn toàn mặc kệ tâm tình của người khác, không đếm xỉa tình đời trăm vẻ kia có thể làm như vậy, nhưng hiện tại, y biết, không thể.
Vấn đề như vậy, dễ khiến người khó kham, vấn đề như vậy, khiến người không dễ đáp lại, vấn đề như vậy, cho dù hỏi được đáp án, sợ cũng chẳng cách nào thật sự rập khuôn mà làm.
Thân tại thế giới này, phải phục tùng quy tắc của thế giới này. Nhưng mà, đi phục tùng, đi tuân thủ, là một chuyện vất vả như vậy, mệt mỏi như vậy.
A Hán không hiểu gì hết, không để ý gì hết kia, kỳ thật cực hạnh phúc chăng.
Phó Hán Khanh mê mê mang mang nghĩ, đưa tay vỗ nhẹ vết thương trên vai.
Lúc đang kích tình nhất, Địch Cửu cũng cẩn thận chú ý, không được chấn động vết thương của y. Thời điểm điên cuồng nhất, Địch Cửu cũng phân tâm chú ý yêu cầu của y.
Không có xâm phạm điên cuồng mà tùy ý, không có thương tổn tùy hứng mà bá đạo, không có chiếm đoạt bất chấp hết thảy, Địch Cửu bất đồng với tất cả những người khác.
Trong những tiếng thở dốc mê loạn đó, y không ngừng nói: “Không bao giờ được tìm tình nhân khác nữa.”
“Không bao giờ được phép, tìm tình nhân khác nữa.”
“Ngươi đã chọn ta, ta đã nhận lời ngươi, thì về sau, tuyệt đối không thể…”
Thời điểm giao hòa đó, y nói hết lần này đến lần khác.
Phó Hán Khanh biết, Địch Cửu lần lượt lặp lại, để ý, tuyệt không chỉ vẻn vẹn là thể diện của thần giáo.
Vô luận động cơ là gì, vô luận thù hận sâu chừng nào, ngươi phải chăng vẫn yêu ta một chút?
Thế thì…
Cứ để ta cố gắng yêu ngươi như vậy, liệu có thể làm cho ngươi dần dần phai nhạt những thương tổn từng có.
Cứ để ta cố gắng nắm chặt tay ngươi như vậy, liệu có thể làm cho ngươi chậm rãi ghi nhớ, ngươi cũng được cần.
Cứ để ta dùng sức ôm lấy ngươi như vậy, liệu có thể làm cho ngươi chậm rãi không còn lạnh như vậy nữa.
Ta muốn làm cho ngươi, không cần một mình, một mình như vậy, lạnh như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...