“Các ngươi đến rồi.” Phó Hán Khanh bước ra khỏi phòng, trước cười cười với Địch Cửu “Ta biết ngươi lo lắng cho ta, thế nên mới sốt ruột như vậy. Kỳ thật ta đã nói rõ với Tả lâu chủ, ông ấy đáp ứng ta, về sau sẽ không truy cứu ghi hận việc này nữa.” Y quay đầu lại nở nụ cười “Có phải không, Tả lâu chủ?”
Nam tử trong phòng bởi vì bị cầm tù tra tấn suốt một thời gian dài, thần dung đã không còn vẻ xuất chúng phong hoa trong truyền thuyết. Nhưng ông ta dù sao làm chủ một lâu nhiều năm. Tuy gặp kinh biến, cũng rất nhanh chóng trấn định lại, chậm rãi ra khỏi phòng, chắp tay vái mọi người: “Trước kia vốn là có một chút hiểu lầm, vừa rồi Phó công tử đã giải thích xin lỗi rất nhiều lần, Minh Nguyệt lâu ta nếu còn so đo, không khỏi quá không biết tốt xấu.” Ngữ khí thoáng ngừng, lại thi lễ với Phó Hán Khanh “Xin công tử yên tâm, từ đây đệ tử Minh Nguyệt lâu chúng ta nếu có một người dám nhắc tới việc này nửa chữ, công tử có thể hỏi tội ta hết.”
Lời này khiến mọi người không ai không kinh tị.
Hiểu lầm? Câu chữ thật là nhẹ nhàng.
Đang yên đang lành cả một gia đình lẫn đồ nhi đệ tử đồng thời bị người đả thương tù nhục, đến bây giờ đương sự lại có thể mặt không đổi sắc dùng hai chữ hiểu lầm rồi qua.
Mọi người cùng nhìn về phía Phó Hán Khanh. Thời gian của một buổi mật đàm này không hề dài, rốt cuộc y đã dùng mê hồn thuật gì với Tả Minh Nguyệt.
Đến cả hai vị chính phó đàn chủ bởi vì bị đả kích mà vô cùng thất vọng với Phó Hán Khanh cũng không khỏi dùng ánh mắt lau mắt mà nhìn để nhìn chằm chằm Phó Hán Khanh.
Chỉ có Địch Cửu, tạm thời chẳng buồn quan tâm Phó Hán Khanh rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì với Tả Minh Nguyệt, chỉ lạnh lùng nhìn máu tươi và y phục rách toác trên vai Phó Hán Khanh kia. Ánh mắt trầm úc tột cùng.
Phó Hán Khanh bị y nhìn mất tự tại như thể ngồi trên đống lửa, nỗ lực muốn kéo lại y phục bị rách một cách vô ích: “Không việc gì, không việc gì. Đều là tiểu thương, vừa nãy Trác đàn chủ đã giúp ta điểm huyệt cầm máu…”
Thoại âm chưa dứt, Địch Nhất đã sấn đến, tuyệt không khách khí xé toang quần áo y chẳng dễ dàng gì mới kéo lại được, ánh mắt khá hung ác thoa thuốc cho y.
Phó Hán Khanh bị dáng vẻ của hai người này dọa, không dám nói gì, chỉ đành ngoan ngoãn đứng đó chờ thoa thuốc băng bó. Đợi hết thảy kết thúc, lúc này mới cười nói với phó đàn chủ: “Ta cùng Thiên vương và cả đàn chủ có chút việc phải nói, ngươi đi an bài nhân thủ, tự mình hộ tống đoàn người Tả lâu chủ về.”
Y nặng thêm ngữ khí nói: “Nhất định phải tự mình hộ tống, bảo đảm họ được an toàn vô ưu về nhà, nếu trên đường xảy ra bất cứ chuyện gì, ta đều chỉ hỏi ngươi.”
Phó đàn chủ trong lòng rùng mình, vội đáp vâng không ngớt miệng, tuy rằng lòng đầy không phục và không hiểu, lại vẫn không dám không tuân mệnh lệnh của giáo chủ, chỉ đành tự mình dẫn Tả Minh Nguyệt rời đi.
Phó Hán Khanh lúc này mới quay đầu, nhìn Địch Cửu đã ngưng tụ vạn tầng sương lạnh trong mắt, nhẹ nhàng nói: “Nếu có chuyện gì phải làm ngay bây giờ thì đừng chậm trễ.”
Địch Cửu cố định nhìn y, ngữ thanh trầm thấp: “Ngươi đã sớm đoán được?”
Phó Hán Khanh nhẹ nhàng gật đầu, chuyện như vậy, y đã thấy rất nhiều lần. Dĩ vãng thân giữa những đế vương bá chủ đó, có khi vô ý nhìn người ta một cái, ngẫu nhiên nở một nụ cười, đều rước lấy họa sát thân cho người khác. Y xưa nay không thể thấy chết không cứu, khó tránh khỏi mở miệng cầu. Mà phương pháp ứng phó của đối phương, bình thường là chân trước thả người trước mặt y, chân sau đã giết người sau lưng y.
Việc này, thấy quá nhiều rồi, muốn không đoán được cũng không thể.
Địch Nhất nhìn nhìn Phó Hán Khanh thần sắc không dưng hơi ảm đạm, lại nhìn nhìn Địch Cửu sắc mặt cực không dễ coi, xem ra cục diện phải cương lại tại đây rồi, đành phải tự mình đi thông tri đám Lăng Tiêu từ bỏ hành động. Y cười nhẹ một tiếng, liền quay người đi mất.
Nhìn thấy Địch Nhất rời đi, biết tính mạng đám Tả Minh Nguyệt xem như đã nhặt lại, Phó Hán Khanh lúc này mới có cảm giác thật sự thở phào một hơi.
Địch Cửu lại chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi cứu được hắn một lúc, bảo vệ được một đời sao? Hôm nay ngươi chỉ bằng thân phận giáo chủ ép buộc thả người, người nào trong giáo lòng đã chịu phục, Minh Nguyệt lâu tương lai cũng chưa chắc có cuộc sống yên ổn.”
Phó Hán Khanh cười nói: “Ta không cần bảo vệ ông ta một đời, chỉ cần bảo vệ đến ngày Tề quốc tuyên bố ủng hộ giáo ta, mà phân đàn cũng có thể công khai thân phận là được. Có quốc gia ủng hộ, những người võ lâm khác sẽ không dám hình thành đồng minh đối phó chúng ta, động cơ giết người diệt khẩu này của Trác Vân Bằng cũng sẽ không tồn tại nữa.”
Trác Vân Bằng không dám tin nói: “Tề quốc luôn dốc hết sức đàn áp võ lâm nhân sĩ, sao có thể ủng hộ giáo ta?”
Phó Hán Khanh quay đầu nhìn hắn cười nói: “Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, nhất định có tin tức. Nếu sau một tháng vẫn không có tin tức, muốn làm như thế nào đều tùy ngươi, ta sẽ không can thiệp. Nhưng nếu một tháng sau, đệ tử giáo ta thật có thể quang minh chính đại tỏ rõ thân phận, được quan phủ hiệp trợ duy trì, ngươi còn muốn đối phó với Minh Nguyệt lâu không?”
Trác Vân Bằng ấp úng không thể nói, với sự cứng rắn trong thủ đoạn đàn áp thế lực võ lâm của Tề quốc, nếu được triều đình ủng hộ, Tu La giáo tất nhiên một chi độc tú, ngạo thị cùng hàng, trước mặt lợi ích lớn như vậy, sinh tử tính mạng toàn môn Minh Nguyệt lâu, quả thật không đáng nhắc tới.
“Cho nên, vì suy nghĩ cho tương lai giáo ta, hiện tại nhất định phải thả đám Tả Minh Nguyệt, điều kiện trao đổi của ta với triều đình Tề quốc chính là, quan phủ giúp đỡ giáo ta phát triển thế lực, mà đệ tử giáo ta không làm việc phạm pháp, không thêm phiền toái cho quan phủ. Toàn bộ những nhân vật trọng yếu của Minh Nguyệt lâu cùng mất tích có thể giấu được bao lâu, tương lai một khi phân đàn chúng ta tỏ rõ thân phận, thiên hạ lại có ai không đoán ra việc của Minh Nguyệt lâu cùng thành là có liên quan đến chúng ta. Quan phủ bên này mới tỏ ý giúp đỡ chúng ta, bên kia đã thấy chúng ta kiêu ngạo ngang ngược, công nhiên diệt toàn gia người ta, chỉ sợ cho dù là công văn phát ra chiêu cáo thiên hạ cũng phải tìm lý do thu hồi.”
Trác Vân Bằng rùng mình, run giọng nói: “Nếu quan phủ thật có thể giúp đỡ bản giáo thì hành động của thuộc hạ với Minh Nguyệt lâu, quả thực có hại mà vô ích, nếu không phải giáo chủ kịp thời xoay chuyển thì tụ hết thiết chín châu cũng khó cứu vãn sai này.”
Phó Hán Khanh biết hắn vẫn thấy khó tin, cho nên chỉ nhẹ nhàng cười cười: “Ngươi không cần sốt ruột, chỉ an tâm chờ đợi. Trong vòng một tháng, mọi sự đều rõ ràng thôi.”
Trác Vân Bằng cúi đầu liên tục đáp vâng. Có lẽ đầu óc vị đàn chủ này đã bị một quả bom bằng không ném xuống này của Phó Hán Khanh nổ choáng váng. Chắc trong vòng một tháng này, muốn ngủ yên lành một giấc sợ cũng không thể.
Địch Cửu vẫn hờ hững đứng xem đến đây mới lạnh lùng hừ một tiếng. Phó Hán Khanh nói một phen, có thể trừ hết ẩn hoạn tính mạng tương lai của mọi người trong Minh Nguyệt lâu. Trác Vân Bằng nghe lời như vậy rồi, chắc cũng không dám làm xằng làm bậy nữa. Chỉ tiếc, y lại không thích để Phó Hán Khanh vừa lòng đẹp ý quá mức: “Ngươi thân là đường đường thần giáo chi chủ, vừa quỳ vừa lạy đám Tả Minh Nguyệt, việc này lan truyền ra ngoài, đệ tử giáo ta há lại còn được một chút thể diện.”
Trác Vân Bằng cũng cả kinh, thất thanh nói: “Thiên vương nói phải, giáo chủ hành lễ hèn mọn. Việc này tuyệt không thể truyền ra ngoài, đám người Tả gia…”
Phó Hán Khanh thản nhiên nói: “Ta quỳ xuống là bởi vì ta cảm thấy đây là việc đương nhiên, bọn họ vô tội bị thương tổn, ta làm thủ lĩnh Tu La giáo, lý nên phụ trách, lý nên tạ lỗi.”
Trác Vân Bằng vội nói: “Nếu là thuộc hạ làm sai, giáo chủ dù giết thuộc hạ tạ tội với Tả gia cũng được, há có thể tự ô thân phận như thế?”
Phó Hán Khanh nghe vậy lại chỉ lắc đầu: “Ta sẽ không vì chuyện này mà xử phạt bất cứ ai trong các ngươi.”
“Tại sao ? Đây không phải chuyện gọi là không đúng mà ngươi bao lâu nay vẫn kiên quyết phản đối sao?” Địch Cửu cười lạnh.
“Bởi vì trước đó chưa từng có ai cho các ngươi biết cái gì là không đúng.” Phó Hán Khanh nhẹ nhàng nói “Đã bảy trăm năm. Đệ tử Tu La giáo hành sự vẫn không kiêng nể gì, cũng không bị bất cứ đạo đức nào ước thúc, bảy trăm năm qua, chưa từng có ai nói với các ngươi, đây là không đúng. Ta không có quyền lực vừa trở thành giáo chủ, lập tức lấy quan niệm của ta để cưỡng ép yêu cầu các ngươi.”
Y nhìn Địch Cửu vẻ mặt không đồng ý, nở một nụ cười mới nói: “Nhưng bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ nói cho các ngươi biết như vậy là không thể được, không thể tùy ý thích ghét của một người, lấy lợi hại trước mắt để giết hại thương tổn những người khác nữa. Võ lực có thể dùng để bảo hộ bản thân, có thể dùng để chấn hưng Tu La giáo, nhưng không thể dùng để tùy ý lăng nhục người khác. Đây không chỉ là yêu cầu với phân đàn này, mà là yêu cầu của ta với tất cả đệ tử Tu La giáo.”
Y đưa mắt nhìn về phía Địch Cửu: “Ta biết ngươi có biện pháp có thể mau chóng thông truyền mệnh lệnh khắp thiên hạ, ta hy vọng tất cả đệ tử bản giáo, đều có thể nhận được tin tức như vậy, minh bạch thân là giáo chủ ta có kỳ vọng ra sao?”
Địch Cửu lạnh lùng nhướng mày: “Giáo chủ có phân phó như vậy ta tự nhiên tuân mệnh, nhưng giáo chủ thật sự cho rằng, một đạo mệnh lệnh này là có thể thay đổi phương thức hành sự mấy trăm năm qua của đệ tử giáo ta?”
“Ta không biết có thể thay đổi hay không, nhưng ta biết, đây là chuyện ta nên làm.” Phó Hán Khanh thanh âm cực nhẹ, thần sắc cũng cực bình thản, dường như biến cách kinh thiên địa này với y mà nói, chỉ là việc cực bình thường “Đã bảy trăm năm rồi, chung quy nên có một người nói cho mọi người Tu La giáo biết, những chuyện đó đều là không đúng. Không thể bởi vì danh môn chính phái không phải đều là quân tử đạo đức, không thể bởi vì những kẻ gọi là hiệp khách võ lâm không hề chân chính quang minh lỗi lạc, những hành vi tàn nhẫn ác độc đó của chúng ta có thể tính là chính đáng.”
Địch Cửu ngữ thanh hờ hững hỏi: “Nếu có người vẫn không nghe mệnh lệnh của ngươi, vẫn tùy hứng đi làm những việc gọi là thương thiên hại lý?”
“Ta sẽ xử phạt hắn.”
“Xử phạt?” Địch Cửu ánh mắt thoáng động, trái lại hơi hưng phấn, cái tên vừa nghe giết người là như gặp quỷ này cũng biết xử phạt người sao?
“Ta sẽ trói hắn lại, đưa đến quan phủ của địa điểm phạm án, để hắn chịu xử phạt công chính của luật pháp. Mà bản thân ta cũng sẽ chịu trách nhiệm vì sự lãnh đạo bất lực của mình. Nếu họ đả thương người một đao, ta sẽ trước mặt khổ chủ tự đả thương mình hai đao, nếu họ khinh người nhục người, ta sẽ dập đầu xin lỗi khổ chủ, hơn nữa…” Ánh mắt y thản nhiên chuyển sang Trác Vân Bằng “Hơn nữa sẽ bất đồng với lần này, ta sẽ chủ động mời người trong võ lâm đến xem, bồi tội ngay giữa đám đông.”
Trác Vân Bằng rùng mình, thất thanh nói: “Tuyệt đối không thể!”
Thì ra lần này giáo chủ bồi tội, lại là cố ý làm, nhìn như xúc động làm bừa, kỳ thật đã sớm âm thầm chú ý chừng mực. Thứ nhất là để mình và phó đàn chủ tận mắt thấy hành vi của y, vì vậy mà cảm thấy rất đỗi khuất nhục, từ đó lưu lại ấn tượng cực sâu sắc, về sau không dám tái phạm. Thứ hai trừ đám Tả Minh Nguyệt thì chỉ có hai người họ chứng kiến hết thảy, chỉ cần miệng đương sự đã bịt thì việc này không dám tiết ra ngoài.
Trác Vân Bằng nhớ tới giày vò trong lòng phải chịu khi vừa nãy tận mắt chứng kiến giáo chủ mình coi như thần thánh, lại quỳ xuống dập đầu trước kẻ mình khinh thường, nhất thời da đầu ngứa ran. Nếu Phó Hán Khanh thật sự nói được làm được, vạn nhất thuộc hạ đệ tử thật làm ra việc ác gì, để Phó Hán Khanh quả nhiên làm như vậy trước đám đông, khiến thiên hạ đều biết người đứng đầu Tu La giáo dập đầu bồi tội với người, vậy tất cả các đệ tử Tu La giáo đều phải đi đâm đầu tự sát luôn.
Phó Hán Khanh thấy thần sắc của hắn thoáng động, nhẹ giọng nói: “Trác đàn chủ, ngươi và ta không có tình cảm, sự quan tâm của ngươi đối với ta, chỉ thuần xuất phát từ sự tôn trọng với giáo chủ và cảm thụ thân là đệ tử trong giáo, cùng giáo chủ vinh nhục. Chỉ như thế, khi ngươi thấy ta quỳ xuống còn cảm thấy khó chịu như vậy, khuất nhục như vậy. Người cùng tâm này, tâm cùng lý này. Khi những người khác trơ mắt nhìn người nhà chí thân bị nhục bị thương lại phải là tâm tình thế nào. Ngươi không muốn nhìn ta chịu nhục, làm sao nỡ tàn nhẫn quá mức với người ta.”
Trác Vân Bằng chỉ cúi đầu không nói gì. Thân là đệ tử Tu La giáo, quan niệm hành sự nhiều năm qua tuyệt không thể nào lập tức thay đổi, nhưng bị Phó Hán Khanh nói như vậy, nghĩ đến sự khó chịu và kích phẫn đầy lòng vừa rồi, nếu nói hoàn toàn không xúc động, lại cũng là giả.
Địch Cửu vừa sợ vừa giận, y tuyệt đối không thể tưởng được, Phó Hán Khanh không chịu giết người đả thương người, lại biết lợi dụng thân phận thân là giáo chủ của mình, lấy sự khuất nhục của mình để áp chế đệ tử cả giáo. Bất cứ đệ tử trung tâm với thần giáo nào, sau khi nghe lời này đều không dám mạo hiểm đi làm những việc xằng bậy khiến cả thần giáo hổ thẹn nhục nhã như vậy nữa.
Đồng thời, Phó Hán Khanh lại mượn một phen lời nói, khiến Trác Vân Bằng cũng thoáng dao động. Hôm nay biểu hiện của Phó Hán Khanh, thật sự khiến Địch Cửu có cảm giác trở tay không kịp.
“Nói như vậy, trong giáo nếu có ai lòng ôm hai chí, muốn hãm hại giáo chủ cũng thật đơn giản, chỉ cần âm thầm gợi ý người khác, đi công khai làm mấy chuyện thương thiên hại lý, giáo chủ ngươi sẽ nhận lỗi chịu nhục trước mọi người, về sau vị trí giáo chủ này ngươi tự nhiên không thể ngồi yên.”
Phó Hán Khanh nghe vậy chỉ trầm mặc một hồi, sau đó đưa mắt nhìn y, nhẹ nhàng hỏi: “Có người sẽ làm như vậy sao?”
Y hỏi chính là “Có người sẽ làm như vậy sao?” Thế nhưng, ánh mắt kia nhìn qua thanh thanh minh minh như thế, phân phân minh minh nói, lại là một câu khác “Ngươi sẽ làm như vậy sao?”
Địch Cửu bị y ngưng mắt hỏi, lại đương trường giật mình, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị ánh mắt thanh minh trong suốt kia định lại, không thể động đậy được nữa.
“Ngươi sẽ làm như vậy sao?” Y ngỡ ngàng tự hỏi, lại giật mình phát giác bao lâu nay, y cho là mình minh bạch, nhưng kỳ thật căn bản chẳng minh bạch một chút nào, mình muốn, rốt cuộc là cái gì?
“Ngươi sẽ làm như vậy sao?” Y im lặng hỏi, thần sắc yên ổn bình hòa, giống như hỏi chuyện không thể tầm thường hơn.
“Ta sẽ làm như vậy sao?” Y không thể trả lời bản thân y.
Phó Hán Khanh nói ra nhất định sẽ làm được, Phó Hán Khanh chưa bao giờ nói dối, Phó Hán Khanh chưa bao giờ gạt người, Phó Hán Khanh chưa bao giờ nói không giữ lời.
Thế thì, muốn hại Phó Hán Khanh, thật sự rất dễ dàng. Muốn buộc y dập đầu hành lễ với người khác trước mọi người cũng rất dễ dàng.
Tu La giáo sẽ tuyệt không để một kẻ trước mặt mọi người làm hết những chuyện khiến thần giáo hổ thẹn tiếp tục làm giáo chủ.
Nhưng mà, ta sẽ làm như vậy sao?
Giữa điện quang hỏa thạch, Địch Cửu rõ ràng nghe thấy sâu trong lòng, có một thanh âm như sấm sét sóng cả đang gầm rú hỏi chính mình trăm ngàn câu, song, y vẫn không đáp nổi một chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...