Yên Lẫm ở tướng phủ dùng bữa tối no nê rồi mà cũng không vội hồi cung, lại lôi tập vở ra từng quyển, đưa cho Dung Khiêm xem như dâng bảo vật.
Dung Khiêm cũng tạm thời bỏ xuống đống quốc sự đang chờ xử lý, cầm bài tập của tiểu hài tử, xem xét kỹ lưỡng, không chỉ là việc học của Yên Lẫm, dù là lời bình của mấy thái phó, đề bài lưu lại, ghi chép giáo án thường ngày cũng đều tỉ mỉ kiểm tra.
Vì sắc trời càng lúc càng muộn, dần có hơi lạnh, Dung Khiêm sợ tiểu hài tử lạnh, bèn nắm tay Yên Lẫm rời khỏi nội sảnh, vào thư phòng, lại lệnh hạ nhân kê một cái ghế dựa khá cao bên cạnh bàn, để Hoàng đế bé xíu có thể ngồi cao như Dung Khiêm, đồng thời trải lớp da chồn dày, lại bảo đốt hơn mười cây nến to, chiếu thư phòng sáng rực như ban ngày.
Yên Lẫm lại vẫn chê cái ghế cao kia ngồi không thoải mái lắm, ồn ào một phen.
Dung Khiêm cũng sợ vạn nhất thằng bé ngã bị thương, chỉ đành cho nó ngồi vào lòng mình, hai tay vòng qua hai bên nó, vừa che chở, vừa xem bài vở, thỉnh thoảng cũng khen nó một câu thông minh đáng yêu học giỏi.
Tiểu Hoàng đế một lần nữa trở lại vòng tay Dung tướng lâu ngày không gặp, cảm nhận được sự ấm áp biến mất đã lâu. Thỏa mãn nửa nằm trong lòng Dung Khiêm, nghe y dùng thanh âm cực dễ nghe kia mà khen mình, cao hứng nhìn dưới ánh nến, Dung Khiêm đang cẩn thận viết phê chú mới bên cạnh bài vở của mình, nghiêm nghiêm túc túc nghe Dung Khiêm nhắc nhở, hạ quyết tâm không quên một chữ. Về sau có thể đổi được Dung tướng khen ngợi mình càng cao hứng hơn.
Cứ như thế, đợi đến khi xem hết quá nửa đống bài vở chất cao như một ngọn núi con, bóng đêm đã khuya. Dung Khiêm đoán thời gian đã muộn, nên ăn chút bữa khuya để an ủi cái bụng, khoản đãi vị khách nhỏ một chút. Y nhẹ nhàng thả Yên Lẫm xuống đất, bản thân cũng đứng lên, thoáng duỗi thân thể bị tiểu hài tử đè tê dại cả ra.
“Muộn lắm rồi, Hoàng thượng có đói không?”
Yên Lẫm cười nói: “Trẫm không đói, nhưng nếu Dung tướng đói, trẫm sẽ bồi Dung tướng ăn chút gì đó.”
Dung Khiêm bật cười: “Vi thần đa tạ Thánh thượng nể mặt.”
Đúng lúc, xa xa truyền đến tiếng trống canh, Yên Lẫm nghiêng tai nghe, lúc này mới bừng tỉnh: “A, thật sự muộn lắm rồi, trẫm cũng không hề cảm thấy, còn tưởng thời gian vẫn sớm chứ.”
Dung Khiêm nhìn vẻ ngây ngốc giật mình không biết thời gian đã qua này rất đáng yêu, cũng học thằng bé làm ra vẻ nghiêng đầu lắng nghe: “Đúng vậy, Hoàng thượng nghe thử xem hiện tại đã là canh mấy?”
Bốn phía ánh nến huy hoàng sáng ngời, chiếu lên dung mạo Dung Khiêm, một phiến ấm áp, khi cười nói lời này, mi phong chợt nhướng lên, giữa đêm khuya tĩnh lặng, phảng phất có lợi kiếm yên lặng ra khỏi vỏ.
Sau một khắc, y lại cười như mây gió nhẹ tênh: “Hoàng thượng muốn ăn gì?”
Yên Lẫm rất ra dáng người lớn nói: “Tùy tiện, trẫm không kén ăn, Dung tướng ăn cái gì thì trẫm ăn cái đó.”
“Được, thần đi phân phó hạ nhân mang chút điểm tâm khuya lên.”
Dung Khiêm không thích phô trương, trong thư phòng trước nay cũng chỉ thích thanh tĩnh, không thích người khác hầu hạ, nhưng thân phận của Yên Lẫm dù sao không ở đây, đã dẫn tiểu Hoàng đế vào thư phòng xem bài vở, bên cạnh đương nhiên không tránh khỏi phải có bọn thái giám hạ nhân theo hầu hạ. Việc nhỏ như truyền bữa ăn khuya này, tự nhiên tùy tiện đưa mắt, phân phó một tiếng là xong. Cần gì y tự mình động tay động chân. Song lần này thái độ của y lại khác thường, thoáng ra hiệu, giao Yên Lẫm cho Vương công công trông nom, đi thẳng ra thư phòng.
Có Hoàng đế làm khách trong nhà, hạ nhân canh giữ bên ngoài thư phòng còn có thể thiếu được sao. Dung Khiêm vừa ra khỏi thư phòng, liền có bốn năm quản sự đến đón.
Dung Khiêm phân phó nhàn nhạt: “Chuẩn bị mấy thứ điểm tâm và vài món ngon miệng.” Khi nói chuyện hờ hững phất tay áo, trên mái nhà một nơi ngoài khu viện phía trước, truyền đến một tiếng mái ngói vỡ rất rõ.
Phần lớn tôi tớ trong vườn vẫn chưa chú ý, đám hộ vệ thì không ai không biến sắc.
Tuy nói tướng phủ đã yên ổn từ lâu, sớm không nghe tung tích thích khách, mọi người làm bài trí, cầm tiền công, nghỉ hoài dần dà xương cốt cũng sắp rỉ sét. Nhưng đêm hôm khuya khoắt mái ngói bỗng vỡ, vẫn rất dễ khiến người ta liên tưởng đến người đi đêm sẩy chân, giẫm hơi mạnh.
Tiếng vỡ kia chưa dứt, bốn phương tám hướng đã có vô số thân ảnh bay vút ra.
Đổi lại bình thường, những hộ vệ lỏng lẻo này không thể có tính cảnh giác cao như vậy, lực hành động nhanh như vậy, sự thật là đêm hôm nay, tiểu Hoàng thượng làm khách ở tướng phủ, cho dù tướng gia không phân phó, toàn phủ trên dưới cũng chẳng ai dám ngủ, mỗi người bảo trì cảnh giới, chuẩn bị ứng biến, chuyện tới trước mắt quả nhiên có thể ứng biến ngay lập tức.
Chúng hạ nhân lúc này mới giật mình ngộ ra chuyện gì, bất giác thần sắc thoáng hoảng sợ.
Mỗi Dung Khiêm là giống như chưa hề phát sinh chuyện gì, thuận miệng dặn dò xong, bèn thong dong quay người về thư phòng, bế tiểu Hoàng đế lên xem tiếp số bài vở còn lại.
Vì cửa sổ đã đóng kín hết, chỗ lâu vũ bên ngoài kia lại cách xa, người trong thư phòng cũng không phát hiện có biến cố gì lớn, chỉ láng máng cảm thấy xa xa bên ngoài hình như truyền đến mấy tiếng hỗn độn.
Dung Khiêm vỗ vỗ đầu Yên Lẫm, cười nói: “Người bên dưới thật vô dụng, chẳng qua là bảo họ chuẩn bị chút đồ ăn khuya mà đã loạn thành như vậy.”
Tiểu Hoàng thượng tin là thật, vội vàng nói: “Đầu bếp trong cung tốt lắm, đồ làm vừa nhanh vừa ngon, trẫm sẽ đưa hết bọn họ cho Dung tướng.”
Dung Khiêm cười ha ha: “Vậy nếu Hoàng thượng đói bụng thì phải làm sao?”
Yên Lẫm chăm chú nghĩ một chút: “Trẫm đến chỗ Dung tướng bên này ăn.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của thằng bé, Dung Khiêm thật muốn ôm nó ra sức hôn một cái, ngây thơ đáng yêu, hài tử thật là quả khai tâm ngon nhất.
Y bên này dung mạo mới giãn ra, lại nghe xa xa trong bóng đêm, truyền đến một thanh âm rất quen thuộc, nhưng cũng rất khiến người kinh hãi: “Tiểu Dung, Tiểu Dung, mau tới, cứu mạng!”
Dung Khiêm cả kinh, đứng bật dậy.
Yên Lẫm hoảng sợ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Dung Khiêm mỉm cười nói: “Hoàng thượng, vi thần có một bằng hữu đến thăm, thần ra ngoài xem thử.”
Yên Lẫm còn chưa kịp nói tiếng nào, đã cảm thấy trước mắt hoa lên, bên tai nghe tiếng cửa thư phòng mở ra đóng lại, trong thư phòng sáng rực, đã không thấy bóng dáng Dung Khiêm.
Tiểu Hoàng đế vừa buồn rầu vừa hâm mộ trừng to mắt. Đến bao giờ mình mới có thể lợi hại như Dung tướng đây.
Dung Khiêm ra khỏi thư phòng, bước chân không ngừng, lao vút về phía trước, chẳng bao lâu đã chạy tới mái nhà chỗ cao lầu ngoài viện kia.
Trên mái nhà đã có một đám người đang đánh nhau, hai người bị một nhóm lớn thị vệ vây tròn chém giết, còn một người ôm đầu chạy loạn khắp nơi. Phía sau đuổi theo một đám hộ vệ đao đao kiếm kiếm, hô đánh hô giết. Người nọ vừa chạy vừa ra sức hô to, thanh âm truyền rất xa, không chừng có thể đánh thức người của nửa kinh thành từ trong mộng tỉnh lại.
“Tiểu Dung, Tiểu Dung, mau tới, cứu mạng!”
Dung Khiêm thở dài thườn thượt, ý tứ của cái gọi là Tiểu Dung cứu mạng là Tiểu Dung à, ngươi mau tới cứu mạng thủ hạ của ngươi.
Thật là mất mặt mà, hộ vệ võ công xuất sắc kinh nghiệm phong phú của tướng phủ tính cũng hơn năm mươi người, phần lớn còn được y chỉ điểm, nhưng hiện tại ngay cả hai người cũng đánh không lại.
Dung Khiêm hơi mất hứng, mà tâm tình của Địch Nhất và Địch Cửu thì dứt khoát là buồn bực.
Phó Hán Khanh một mực kiên trì muốn tới Yên quốc, luôn miệng nói biết Tể tướng Yên quốc, có việc thương lượng với y, nhưng rốt cuộc thương lượng cái gì, lại luôn quanh co không nói rõ.
Nói mình với Tể tướng Yên quốc là người quen cũ, lại không có cách đăng đường vào phòng, nhất định phải nửa đêm lén lén lút lút, bò cao nhảy thấp.
Hơn nữa, tên này rõ ràng có võ công đáng sợ nhất, lại nói năng hết sức hùng hồn, rằng khinh công của y tuy tốt, nhưng chỉ áp dụng để chạy trốn, việc tiềm tung biệt tích yêu cầu kỹ thuật cực cao này, y chưa bao giờ giỏi.
Địch Nhất làm hộ vệ, chức trách ở đó, đương nhiên phải dẫn Phó Hán Khanh lặng lẽ lẻn vào, mà Địch Cửu thân là Thiên vương, có trách nhiệm giám sát giáo chủ, tự nhiên cũng phải đồng hành.
Phó Hán Khanh trên cơ bản chẳng cần làm chuyện gì, chỉ cần đi theo hai người họ là được, vòng thế nào, trốn thế nào, nhảy thế nào, nấp thế nào, lặng lẽ lẻn vào thế nào, hết thảy mọi chuyện, toàn do hai vị này phí tâm.
Tướng phủ phòng thủ tuy nghiêm, nhưng đối với Địch Nhất và Địch Cửu mà nói, rốt cuộc không tính là khó khăn lắm, vốn tướng phủ to lớn như thế, muốn tìm ra Dung Khiêm ở đâu không hề dễ dàng, chẳng qua đêm nay mục tiêu rất rõ ràng. Thư phòng bên kia huy hoàng khác thường, chỉ đuốc trong viện đã sáng đến mức có thể chiếu đỏ rực nửa không trung, xa xa gần gần đứng đầy người, Tể tướng đại nhân có thể ở đâu, còn coi là nghi vấn sao?
Vì biết Dung Khiêm đã là xuất thân Tiểu Lâu, bản lĩnh phải cực xuất chúng, Địch Nhất và Địch Cửu tuy chưa từng nghĩ có thể mạnh hơn y, chung quy vẫn có lòng hiếu thắng, không muốn bị người nhìn thấu. Cho nên chỗ hai người ẩn thân cách thư phòng rất xa. Thậm chí ở trên một lầu các tít ngoài sân thư phòng.
Thật không biết, khoảng cách xa như vậy, gió đêm lại lớn, người trong viện lại nhiều, tiếng đuốc cháy có thể vang một vùng, Dung Khiêm trong thư phòng kia rốt cuộc làm sao phát hiện họ, cư nhiên ra khỏi thư phòng, mượn khi nói chuyện mà hành động không chút để ý, xa xa chẳng biết bắn ra cái gì nữa.
Mặc dù khoảng cách khá xa, lúc vật nhỏ kia bắn tới đã không còn lực sát thương quá lớn, lại vẫn đủ để đập nát một mảnh ngói trước chân Địch Nhất.
Rồi sau đó, bốn phương tám hướng liền chui ra cả đống người, không nói không rằng đã đòi đánh đòi bắt.
Phó Hán Khanh theo quy củ cũ, thi triển ra khinh công gọi là chỉ áp dụng để chạy trốn kia, chạy tới chạy lui, rõ ràng chẳng ai đuổi kịp y.
Địch Nhất và Địch Cửu khi bị người vây bắt, tâm lý đều cực không thoải mái.
Thế nhưng giáo chủ nhà mình vừa chạy trốn vừa không quên dặn dò: “Nhất thiết đừng giết người, đừng có nặng tay, là chúng ta lén lén lút lút, chúng ta làm chuyện không đúng, các ngươi phải thủ hạ lưu tình nha.”
Chẳng những Địch Nhất và Địch Cửu buồn bực, đến cả đám hộ vệ cũng tức gần chết. Thích khách từ đâu tới đây, kiêu ngạo đến thế, bị phát hiện còn dám nói như vậy, thật cho rằng mình võ nghệ cao, giỏi lắm sao.
Đám hộ vệ tức giận, đều liều mạng hạ độc thủ muốn đánh ngã người dạ hành.
Địch Nhất vẫn miễn cưỡng kiềm chế, làm một hộ vệ tốt biết phục tùng nghe lệnh, tính nhẫn nại của Địch Cửu lại có hạn. Cho dù hơi cố kỵ thân phận Dung Khiêm, cũng không có nghĩa là y có thói quen bị đánh không đánh trả.
May mà Phó Hán Khanh bình thường rất ngu ngốc vừa đến thời điểm thế này lại trở nên thông minh, đúng lúc liều mạng hô to, Tiểu Dung cứu mạng, quả nhiên đã dẫn Dung Khiêm ra.
Dung Khiêm vừa đến, mới nhìn rõ tình thế, lại thấy nam tử bị vây giữa đám người, mặt mày cực lãnh túc uy nghiêm kia đột nhiên bổ ra một chưởng, chưởng phong túc sát rít gào, như thủy triều cuồn cuộn, lấy tư thế tử vong cắn nuốt những sinh mệnh sống khắp bốn phương tám hướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...