Phó Hán Khanh có thể nắm chắc mọi thời cơ ngủ ngon. Lúc người ta làm chính sự tày trời, y cũng có thể hùng hồn chuồn về phòng làm biếng. Nhưng mặt khác, y cũng đã quen bị người phá hỏng mộng đẹp.
Làm giáo chủ ấy mà, luôn có rất nhiều chuyện phiền toái tìm tới cửa, huống chi, Địch Cửu luôn lấy ngược đãi y làm vui, có việc hay không cũng cứ thích nhè khi y ngủ say nhất, ác ý đánh thức y. Thông thường phương pháp thủ đoạn đánh thức cũng tuyệt đối không thể nói là ôn hòa.
Cho nên, lần này Phó Hán Khanh sau khi bị người một cước đá xuống giường, lăn hai vòng dưới đất cũng liền tỉnh lại. Trên cơ bản y đã tập mãi thành thói quen với chuyện kiểu này, vẫn lim dim ngẩng đầu, mơ mơ màng màng hỏi: “Chuyện gì thế?”
Đợi cả buổi, đợi đến khi y gần như sắp nằm bò ra đất mà ngủ tiếp, cư nhiên chẳng đợi được câu trả lời, y cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, đã không có ai nói chuyện thì y cứ ngủ tiếp, bất quá, dù sao mặt đất vẫn rất cứng và lạnh. Y ngọ nguậy bò lên giường, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện, trên giường của mình lại còn một người khác đang ngủ.
Phó Hán Khanh thoáng không thể phản ứng, mở to miệng, ngây ngô đứng trước giường, nhìn Địch Cửu đang ngủ giang tay giang chân.
Náo loạn cả buổi, té ra là vị này ngủ không đàng hoàng, tay đấm chân đá, đá mình văng xuống giường.
Đến cả người trì độn như Phó Hán Khanh cũng bởi vì chuyện mặt trời mọc từ hướng tây này mà trừng to mắt. Có người ngủ trên giường y đã đủ kỳ quái rồi, mà người ngủ này lại là Địch Cửu Địch thiên vương lao động gương mẫu mọi sự nhìn y không thuận mắt, vĩnh viễn cần cù chăm chỉ, giống như chưa bao giờ cần ngủ cần nghỉ, chuyện này không phải kỳ quái, quả thực là quỷ dị luôn.
Phó Hán Khanh nghệt mặt cúi đầu nhìn Địch Cửu, người này cư nhiên nằm ngủ trên giường y đã đủ quỷ dị rồi, càng quỷ dị hơn chính là phản ứng của người này khi ngủ.
Ngủ lười, đây là chuyện hạnh phúc biết bao, vì sao lại có người có thể ngủ mà gân xanh nổi lên đầy đầu, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, thân thể không ngừng co giật, vẻ mặt vô cùng thống khổ?
Phó Hán Khanh khó hiểu nhíu mày, vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mạch cổ tay Địch Cửu.
Cao thủ như Địch Cửu, nếu là bình thường, chỗ yếu hại như thế bị người khẽ khàng chạm vào, dù là trọng thương chờ chết cũng phải trở tay đập ra, nhưng lúc này lại như sa vào ác mộng hiểm ác âm trầm nhất, vô luận giãy giụa thế nào cũng khó mà tỉnh lại.
Phó Hán Khanh cẩn thận phân ra một chút nội lực, tra xét khí cơ trong cơ thể Địch Cửu, bất giác rất đỗi kinh ngạc, sao lại thế này, yên lành làm một yến hội, người này sao lại như là đánh nhau với cả trăm cao thủ đứng đầu, mệt thành như thế. Trong cơ thể trống rỗng, nội tức hùng hồn hoàn toàn mất sạch, vài tia chân lực tàn dư rời rạc khắp nơi trong cơ thể, cực tán loạn.
Y là người xử sự không cẩn thận, lo chuyện không chu đáo, ít nhiều có chút bệnh chung mà người làm quan đều có. Bản thân tùy tiện hạ một chỉ thị quan trọng, chưa bao giờ cân nhắc cấp dưới thực hiện sẽ khó khăn vất vả bao nhiêu.
Y đã không liên tưởng đến Địch Cửu là vì lý tưởng của y, mới làm mình mệt lử thế này. Tự nhiên chẳng thể nói đến áy náy hoặc bất an gì. Chẳng qua, may mà y còn có lòng thông cảm, lúc này cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đem chân lực từng chút, từ nhỏ thành lớn dần dần chuyển vào trong cơ thể Địch Cửu. Cẩn thận dẫn dắt nội tức còn sót lại của Địch Cửu từ từ vận chuyển, tuần hoàn qua lại, tự đi tiểu chu thiên, dần dần quy khí an thần.
Nội lực của y vô cùng hùng hậu, khi đối địch ứng chiến, trong lúc cấp bách luôn không biết nắm giữ chừng mực. Nhưng dưới tình huống không bị quấy nhiễu, an tĩnh cẩn thận chuyển dẫn vẫn là không thành vấn đề.
Người khác nếu không phải chí thân chí ái, tuyệt không chịu tùy ý làm chuyện hao tổn công lực bản thân như thế vì ai. Nhưng Phó Hán Khanh bởi nội tức thâm hậu quá mức, căn bản chẳng cần lo lắng tổn thất, huống chi với tính tình của y, cho dù chỉ còn lại một tia nội lực cuối cùng, không chừng cũng sẽ chẳng cân nhắc truyền vào cơ thể Địch Cửu.
Được nội tức của y dẫn dắt tương trợ, khí tức tán loạn trong cơ thể Địch Cửu bình tĩnh trở lại, hô hấp dần dần thong thả bình an, chẳng qua thần sắc vẫn có vẻ thống khổ cực sâu. Trong giấc mơ, hai tay luôn vô ý thức giơ lên hư không với bắt không ngừng, giống như cả đời này, chỉ muốn bắt được cái gì đó? Lại giống như, cho dù chẳng biết cố gắng như vậy, nỗ lực như vậy, với bắt như vậy rốt cuộc có thể được gì, lại vẫn cần động tác như vậy, thu được như vậy, mới có thể làm y tin tưởng, ý nghĩa của cuộc sống, ý nghĩa của tồn tại.
Phó Hán Khanh càng thêm phiền não, nếu chỉ là quá mất sức, mình giúp một chút còn được, nhưng nếu là ác mộng thế này, phải làm sao mới được?
Bản thân y luôn ngủ rất say ngọt, cho dù bị người dùng khổ hình thương tổn, vẫn có thể ngủ vô cùng khoan khoái, tình huống ác liệt nhất cũng chẳng qua là đời đầu tiên, trở về Tiểu Lâu, sáu mươi năm lặng lẽ ngủ say không hề nằm mơ mà thôi. Gặp ác mộng, chuyện kiểu này y chưa bao giờ đụng phải, cũng hoàn toàn không thể lý giải, càng không biết xử lý.
Lòng y rất phiền não, ôi, Địch Cửu muốn ngủ vì sao không về giường mình, muốn gặp bao nhiêu ác mộng cũng mặc. Cố tình phải chạy đến chỗ y mà ngủ. Bảo y dù sao đâu thể nhìn thấy mà mặc kệ, xem như chưa phát sinh chuyện gì chứ.
Y buồn bực hồi lâu, nỗ lực nhớ lại một chút, mấy động tác trong mấy đời nào đó, khi mình còn là trẻ con, mẫu thân nhân thế vẫn làm để dỗ y ngủ.
Y bắt chước rất đâu ra đấy, cẩn thận đưa tay kia lên, nhẹ nhàng vỗ về người Địch Cửu, khe khẽ vỗ trước ngực, trên vai y, vỗ về trán, ấn đường của y, sau đó, thanh âm mềm mại xướng lên bài ca dao ru hài tử.
Trí nhớ của y tuyệt không sai lầm, mà khả năng bắt chước thiên hạ vô song, mặc dù bình sinh lần đầu tiên làm, nhưng động tác dịu dàng ôn tồn, tiếng ca uyển chuyển êm dịu, đúng là không sai chút nào.
Bản thân y trong lòng cũng không có bất cứ cảm giác nào là không tự tại, vừa dùng ngôn ngữ thân thể vỗ về Địch Cửu, vừa dựa sát Địch Cửu ngủ nửa ngồi nửa nằm, để thân thể hai người kề sát nhau, để Địch Cửu cho dù trong mơ, cũng cảm giác được mình không hề cô đơn.
Y vừa không ngừng hát khe khẽ khúc ca dao bao nhiêu năm trước, phụ nhân dân gian thích dùng để ru con ngủ nhất, vừa không chút lơi lỏng mà không ngừng đưa nội tức vào cơ thể Địch Cửu.
Dù là mười cao thủ bài danh đầu tiên hiện giờ võ lâm công nhận, cũng không có bất cứ ai có thể vừa lấy nội lực giúp người điều tức hít thở mà vẫn nhẹ nhàng vô sự làm chuyện khác như thế. Huống chi Phó Hán Khanh lại có thể vừa truyền nội lực, vừa vỗ về cục cưng, vừa hát khúc hát thiếu nhi, vừa tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Mặc dù không ngủ say như chết giống bình thường, nhưng dần dần hai mắt nhắm lại, dần dà đầu chậm rãi gật gù lên xuống theo tiết tấu, giữa lúc như ngủ mà không, nội lực của y vẫn truyền qua, chưa từng ngừng nghỉ một khắc, tiếng ca của y vẫn không dừng lại, tay trái của y cũng vẫn không ngừng vỗ về nhẹ nhàng.
Chẳng qua hết thảy y cơ hồ là làm trong trạng thái vô ý thức. Cho nên không hề phát hiện, tiếng gió mạnh lướt qua đỉnh đầu, có một người bay vút đi.
Địch Nhất vận khinh công đến cực điểm, thân hình nhanh như điện, kéo theo một trận gió xoáy lướt qua bên cạnh vô số người, người qua đường ngỡ ngàng ngẩng đầu, không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao nháy mắt gió lạnh kéo qua, thổi tung quần áo tóc tai.
Địch Nhất rốt cuộc từ Chấn Vũ võ quán bay một mạch ra khỏi thành, chui vào khoảng rừng rậm ở ngoại thành, lúc này mới dám buông bàn tay vẫn bịt chặt miệng, mới có thể cười dài ầm ĩ một cách càn rỡ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa nén hương, y đã từ giữa thành một mực chạy băng băng đến ngoại thành bốn phía không người, khinh công toàn thân phát huy hoàn toàn vượt xa bình thường.
Lúc này mặc sức mà cười, trong tiếng cười hàm đầy chân lực, chấn cây cối khắp rừng cành rung lá rụng, chấn chim chóc trong rừng bay loạn bốn phía, y lại hoàn toàn không hay, chỉ biết tận hứng cười dài, mặc thanh âm như kim thạch, xuyên mây xé gió, giăng khắp trời cao.
Nếu ở Chấn Vũ võ quán, cao thủ đứng đầu như y cười thỏa sức, chỉ sợ tất cả đại nhân vật trong sảnh yến hội đều phải bị kinh động, ngay cả trong thành, chỉ sợ bất cứ chỗ yên tĩnh nào cũng không giấu nổi tiếng cười dài như kim thạch đó của y, nhất định sẽ dẫn đến người đời kinh ngạc vây xem.
May mà y có thể nhịn đến bây giờ, rốt cuộc cười mãi đến kiệt sức, cười đến mức phải dựa cây mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Cả đời này, chưa bao giờ tùy hứng thỏa thích như thế, cả đời này, chưa bao giờ vui vẻ tùy ý như thế, cười to điên cuồng như vậy, bốc đồng điên cuồng như vậy. Phảng phất đời này chưa bao giờ có những âm ám và bi thương, trầm tịch và áp lực đó, phảng phất tâm này chưa bao giờ bị nhốt trong lao ngục tối tăm vĩnh cửu.
Y đương nhiên phải cười, thấy giáo chủ đường đường của Tu La giáo ca hát cũng chẳng coi là chuyện gì to tát, dù sao chuyện mất mặt hơn giáo chủ cũng từng làm rồi.
Nhưng chứng kiến Thiên vương mặt mày lạnh tanh, lạnh lùng thâm trầm, chứng kiến Địch Cửu cùng y giãy giụa sống sót từ trong huấn luyện thiết huyết, các phương diện đều xuất sắc hơn y, tính tình cũng thâm trầm hơn xa y đó, lại bị người xem như tiểu hài mà nửa ôm vào lòng, vỗ về như dỗ trẻ con, chậm chạp hát đi hát lại: “Ngủ đi, ngủ đi, bé ngoan…”
Hơn nữa, y cư nhiên thật sự chậm rãi ngoan lại, im lặng vâng theo.
Cho dù với định lực của Địch Nhất cũng cảm thấy thật sự nếu không cất tiếng cười to, mình sẽ bị nghẹn chết tươi mất.
Y có thể chạy một mạch đến đây mới cười, đã là lực ý chí kinh người.
Song, vì sao tràng cười này lại không thể ức chế, vì sao một phen phóng túng này từ đây mất đi khống chế, vì sao lần mặc sức này, cuối cùng cười đến vô lực, lại rơi lệ.
Có lẽ, rất nhiều người đều từng trải qua việc cười ra nước mắt sau khi cười to điên cuồng. Song chỉ có Địch Nhất, ảnh vệ dưới huấn luyện thiết huyết, cho dù nụ cười và nước mắt cũng chỉ bởi vì yêu cầu mà nắm chắc chừng mực làm đến tốt nhất này, lại vào khoảnh khắc bất ngờ rơi lệ đó, đột nhiên kinh hãi.
Khẽ khàng đưa tay, lau đi nước mắt không hiểu trên mặt, y nửa dựa lên gốc đại thụ, vẻ mặt tựa cười mà không, như bi lại như hỉ.
Cả đời này, mãi đến hôm nay, y mới cảm thấy mình là một người sống.
Cho dù là ngày đó cấm chế mất hết, cho dù lúc trước lấy lại cái gọi là tự do, y cũng chưa từng như hôm nay, cảm thấy mình là một người sống sờ sờ.
Ngày này, y đã thấy chuyện khôi hài nhất buồn cười nhất trên đời, ngày này, từ khi y có ký ức tới nay, lần đầu tiên chỉ thuần túy vì vui vẻ mà cười, chỉ thuần túy vì cười mà cười, chỉ thuần túy vì khóc mà khóc.
Y bởi vui vẻ mà cười, bởi không biết vì cảm xúc gì mà rơi lệ.
Hết thảy những cảm xúc này, lần đầu tiên trong đời, chân thật như thế.
Vốn là muốn vì chuyện buồn cười nhất thế gian này mà cười thỏa thuê, tại sao cuối cùng lại ngơ ngẩn rơi lệ, tại sao y đưa tay chạm đến nước mắt, ngón tay như chạm phải lôi điện.
Phó Hán Khanh, ngươi là ai, ngươi tháo khốn ách cho ta, ngươi cho ta tự do, ngươi khiến ta biết, thì ra, ta vẫn là một con người, thì ra, ta vẫn đang sống, thì ra, ta vẫn có máu có thịt, thì ra, ta lại vẫn biết khóc biết cười.
Địch Nhất ngơ ngẩn ngồi một mình trong rừng rất lâu, cuối cùng chỉnh đốn tâm tình, lại thi triển khinh công về thành, lặng lẽ không kinh động bất cứ ai, một lần nữa trở về Chấn Vũ võ quán, về phòng Phó Hán Khanh, về vị trí y ẩn thân thủ vệ, lại bởi vì nhìn thấy tình hình trong phòng mà thân hình lảo đảo, trực tiếp từ chỗ tối rơi xuống.
Không biết từ lúc nào, Địch Cửu đã tỉnh dậy, tay y chụp gắt gao ngay yết hầu Phó Hán Khanh, thần sắc lãnh túc, mà sát khí vô cùng điên cuồng, cơ hồ đã lan khắp phòng.
Trước kia, mặc dù Địch Cửu thường nổi giận với Phó Hán Khanh, nhưng chưa từng có sát khí tràn ra rõ ràng như thế. Sát khí chưa bao giờ biểu hiện ra mạnh mẽ như vậy, lại bức ảnh vệ lãnh huyết như Địch Nhất cũng cảm thấy hô hấp không có sức.
Thân là ảnh vệ của Phó Hán Khanh, ý niệm đầu tiên của Địch Nhất là… không tốt… lần này, y thật sự đã động sát khí.
Rất kỳ quái là, biết rõ Phó Hán Khanh đủ cường đại, biết rõ sự tồn tại của hộ vệ y, ý nghĩa bài trí lớn hơn tác dụng thực dụng.
Song y vẫn lập tức bay đến, lần đầu tiên trong đời muốn chân chính làm chuyện một hộ vệ nên làm.
Thế nhưng, cười to điên cuồng trong thời gian dài, đã khiến y tay chân thì nhũn, bụng thì đau, thân thủ không nhanh nhẹn bằng một nửa bình thường. Y muốn mở miệng nói: “Không được…”
Song, cười điên cuồng tùy ý trong thời gian quá dài, đã khiến giọng y hiện tại hơn khàn.
Thế nhưng, sự khẩn trương vốn có, sau khi y lao được một nửa, hoàn toàn thấy rõ cục diện, lại tiêu tán vô tung.
Địch Cửu tuy nổi giận đùng đùng, mặt đầy sát khí chế yết hầu Phó Hán Khanh, nhưng bản thân y cả người vẫn duy trì tư thế vốn có, vẫn đang bị Phó Hán Khanh nửa ôm vào lòng như ôm con nít.
Phó Hán Khanh cư nhiên còn đang nhẹ nhàng vỗ về y, khúc hát ru trong miệng đến bây giờ vẫn không dừng lại. Y cư nhiên còn có thể nhìn Địch Cửu đằng đằng sát khí với vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bé ngoan…”
Chân khí chợt tiết, Địch Nhất trực tiếp từ giữa không trung rơi xuống. Y không như bất cứ một cao thủ bình thường nào, đĩnh thân đứng lên, bày tốt tư thế, bảo hộ không môn đàng hoàng. Mà dứt khoát ôm bụng tiếp tục cười to điên cuồng.
Địch Nhất chỉ lo cười sằng sặc, thậm chí chưa từng ngẩng đầu nhìn một lần, xem mặt Địch Cửu lúc này đã biến thành màu gì, y hoàn toàn không để ý mình cười điên cuồng như thế, lộ ra bao nhiêu ngõ trống có thể để Địch Cửu một kích giết chết, y thậm chí hoàn toàn quên mất lực lượng cường đại của Phó Hán Khanh, y cơ hồ chỉ lấy một tâm tính thoải mái quỷ dị mà nghĩ: “Có thể tận mắt trông thấy một màn kinh tâm động phách kinh thế hãi tục như vầy, cho dù lập tức bị Địch Cửu giết diệt khẩu, cũng đáng lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...