Địch Cửu cảm thấy rất buồn bực, vị trí giáo chủ đang yên đang lành bị người đoạt mất, mình còn phải vất vả thay người làm việc, gánh vác xử lý mấy việc rườm rà.
Y cũng từng dã tâm bừng bừng không cam lòng nằm rình, y cũng từng ngầm ôm cơ tâm có mưu đồ khác. Y trợ giúp Phó Hán Khanh, nguyên nhân càng nhiều hơn là vì thuận tiện kiến lập thế lực của mình. Mỗi khi đến một vùng, đều nghiêm túc hiểu biết tất cả hư thực, toàn bộ thế lực của phân đàn địa phương, lấy các phương pháp kết giao anh tài trong giáo, cũng khéo léo bày ra lực lượng cường đại, trí tuệ hơn người của mình, và thưởng phạt phân minh với cấp dưới, khen ngợi tán thành họ, rất tự nhiên làm trong lòng mỗi người ghi lại ấn ký thật sâu về y, cho y là cấp trên đáng để đi theo. Tương lai nếu có cơ hội, những người này đều có thể thu làm vây cánh.
Đồng dạng, y cũng luôn hữu ý vô ý làm cho mọi người nhanh chóng phát hiện sự vô năng của giáo chủ, cảm thụ trọn vẹn sự lười nhác của giáo chủ, không lưu dấu vết dẫn dắt sự coi thường và bất mãn của mọi người với Phó Hán Khanh càng ngày càng sâu.
Chư vương Tu La giáo có thế lực, các bộ của mỗi người, đều không để cho giáo chủ dây phần, trên thực tế giáo chủ chân chính có thể nắm trong tay, vẫn là lực lượng phân đường các nơi. Nếu không thể làm cho những tinh anh cốt cán ở các nơi trong thiên hạ, vì khuếch trương thần giáo mà nhiều năm mai danh ẩn tích, gian nan vất vả thừa nhận, không thể làm cho họ cảm thấy nhiều năm cực nhọc là đáng giá, vậy thì danh vị của giáo chủ dù tôn quý hơn, cũng chẳng qua là hư danh mà thôi.
Hết thảy mọi thứ, vốn tiến hành vô cùng thuận lợi, nếu không phải sự xúc động ngu xuẩn và điên cuồng của bản thân y, bỗng dưng đem tất cả tâm huyết của mình, nháy mắt hủy diệt toàn bộ.
Rõ ràng khi ở phủ Đại Danh Triệu quốc, đã phát hiện Phó Hán Khanh không phải ngu xuẩn, chỉ là lười biếng, rõ ràng biết chỉ cần y nghiêm túc đối mặt, sẽ luôn có hành động kinh người, nhưng vẫn vì một loại chờ mong không hiểu hoàn toàn không biết vì sao đến, mà bức bách Phó Hán Khanh đến bước lập uy trước mặt mọi người này.
Vì sao lại không thể ức chế muốn thấy rõ tất cả tài trí của y như vậy, vì sao lại điên cuồng buồn cười, nhất định muốn nhìn thấy lực lượng chân thật của y như vậy.
Mà sau khi Phó Hán Khanh phơi bày trọn vẹn lực lượng, tất cả cố gắng của y nháy mắt hóa thành nước chảy hoa rơi.
Trong cảm nhận của mọi người, sự lười nhác ham ngủ của Phó Hán Khanh, biến cả thành đặc lập độc hành, sự hoang đường hồ đồ của Phó Hán Khanh, biến cả thành phong phạm cao nhân.
Mọi người không còn chỉ trích tất cả những hành vi vô trách nhiệm của Phó Hán Khanh nữa. Ngược lại tự trách mình quá vô dụng, mấy việc vặt vãnh như vậy cũng phải đi làm phiền y.
Mọi người không còn chê trách Phó Hán Khanh vĩnh viễn mơ hồ ngủ ngon, ngược lại nói đây gọi là chân danh sĩ tự phong lưu, ngược lại chỉ trích những tục nhân khác không thể lý giải bụng dạ hành vi của người cao nhã.
Tất cả các đệ tử tổng đàn từng xem thường y, hiện tại nhắc tới y đều là ánh mắt sùng bái, vẻ mặt hướng về, những lời nói ra toàn là một mực chắc chắn như đinh đóng cột, bọn họ từ lần đầu tiên nhìn thấy giáo chủ đã nhận định y không tầm thường, đã xác định y là anh hùng cái thế, chưa từng sinh ra dù chỉ mảy may tâm hoài nghi và rời bỏ.
Về phần Thiên vương bao lâu nay, từng lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng họ, từng khiến họ vô cùng khâm phục kính ngưỡng, từng khiến họ thở than vô số lần khi không thể kế thừa vị giáo chủ, đã sớm bị quên sạch sẽ.
Ngày hôm đó, y mắt thấy mọi thứ mình khổ tâm tiến hành, bị hủy trong giây lát. Ngày hôm đó, y thậm chí có thể cố nén tất cả mất mát và đau đớn trong lòng, phóng túng Phó Hán Khanh tiếp tục ham ngủ hồ đồ.
Ngày hôm đó, y thủ bên giường Phó Hán Khanh, không chút để ý mà dùng chưởng lực giúp người kia hong khô tóc, không chút để ý mà nhìn khuôn mặt khi ngủ vĩnh viễn ngốc nghếch của tên khốn đó.
Chưa từng có một khắc nào, ý thức được sự cường đại của Phó Hán Khanh rõ ràng như thế.
Đúng vậy, y ngu xuẩn, y đần độn, y mơ hồ, y không hiểu tâm kế, y không thiện mưu lược. Thế nhưng, hóa ra người ta chỉ cần có đủ lực lượng, tất cả tâm kế, tất cả mưu tính, đều thành trò cười không đáng nhắc tới.
Y ngu ngốc, bởi vì y không cần tâm kế, không cần bụng dạ, không cần đi nơi nơi suy nghĩ, thời thời để ý. Bởi vì y quá mạnh, mạnh đến mức người thông minh hơn cũng chẳng thể thương tổn được y, âm mưu lớn hơn, bẫy rập nhiều hơn, với y mà nói cũng chẳng có ý nghĩa. Tất cả mưu đồ, không thể đến trước mặt y, đều bất quá là uổng phí tâm cơ.
Ngày hôm đó, y cúi người, nhẹ nhàng hỏi bên tai người nọ: “A Hán, hiện tại nguyện vọng lớn nhất trong nhân sinh của ngươi là gì?” Sau đó, y nghe được câu trả lời khiến y hiện giờ nghĩ đến, vẫn kinh tâm động phách như trước “Để Địch Cửu mau mau soán vị ta đi.”
Cho đến hôm nay, nhớ lại sự chấn động của mình, tâm tình của mình khoảnh khắc đó, Địch Cửu vẫn phải có một loại kích động muốn ngửa mặt lên trời cười dài.
Cái tên y tưởng là ngu ngốc kia, hoặc giả càng hiểu rõ tình đời và lòng người hơn y. So với y càng thêm hiểu rõ tất cả dã tâm và mưu đồ y đã che giấu rất sâu. Người kia cho y cơ hội tiếp xúc quyền lợi, không phải bởi vì ngu xuẩn, mà là bởi có đủ sự cường đại và tự tin, cho nên người kia có thể lợi dụng sự cẩn thận và năng lực của y để xử lý việc vặt, để mình có đủ thời gian đi làm biếng ngủ ngon.
Dọc đường đi, tất cả vất vả, tất cả nhọc nhằn, tất cả các công tác buồn tẻ đều là mình một thân gánh vác, mà y thì ăn bơ làm biếng chẳng thèm làm việc, chỉ cần tùy tiện bộc lộ tài năng, toàn bộ vất vả cố gắng của mình, đều không thể đuổi kịp hào quang y bắn ra bốn phía trong nháy mắt này.
Cũng chỉ có người cường đại đến trình độ này, mới vĩnh viễn không lo lắng mất đại quyền, mới không cần khắp chốn phòng bị những người khác, mới không như mình đây, mọi sự đều suy nghĩ quá trọng, luôn một đêm ba lần giật mình, đến nay vẫn chưa từng có một khắc an tâm chân chính, khoái lạc chân chính, chưa một lần hưởng thụ giấc ngủ say ngọt, nghỉ ngơi bình yên.
Song, Địch Cửu chưa bao giờ hối hận việc mình thúc đẩy Phó Hán Khanh biểu hiện thần uy trước mặt mọi người. Cho dù hy vọng nhỏ bé nhất rốt cuộc biến mất, cho dù chút quang minh bởi vậy mà u ám, y thà đối mặt với hậu quả tuyệt vọng, cũng không muốn ôm hy vọng lừa mình dối người. Nếu hết thảy quyền lực y có được đều là Phó Hán Khanh ban ân, chỉ cần Phó Hán Khanh khoát tay là có thể dễ dàng hủy diệt, vậy thì y cũng tình nguyện nhìn rõ sự thật này sớm hơn bất cứ ai.
Cho dù một đời này đều là trò cười lớn nhất, y vẫn có tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình, cho nên sau khi Phó Hán Khanh đại triển thần uy, trong mắt những người khác, chỉ còn lại một y vẫn có thể thong dong như cũ, thái độ không đổi mà căm tức hoặc gầm lên với Phó Hán Khanh.
Kỳ thật bản thân Phó Hán Khanh khả năng còn buồn bực hơn Địch Cửu. Y tự thấy yêu cầu của mình với nhân sinh, cơ hồ đã thấp đến cực hạn, không cầu vinh hoa phú quý, không cầu văn đạt thiên hạ, không cầu mỹ nhân coi trọng, không cầu một đời tiêu dao. Y chẳng qua hy vọng ăn ăn uống uống ngủ ngủ, bình yên qua hết một đời này là xong.
Kết quả là bỗng dưng đập chết một giáo chủ Ma giáo, vì chịu trách nhiệm, chỉ đành chạy đến Tu La giáo tự tiến cử làm giáo chủ. Vốn cho là thiên hạ chẳng có chuyện tốt như vậy, người trong Tu La giáo không thể ngu xuẩn như thế, nhưng người ta lại thật sự đồng ý cho y làm.
Như vậy y lại không thể không gánh trách nhiệm của cả Tu La giáo… Trời ơi, ngay bản thân y còn chưa lo được, lại phải đi lo cho cả Tu La giáo, công địch bị toàn võ lâm nhìn hằn thù, bị thiên hạ các nước hạ lệnh tiêu diệt.
May mà còn một Địch Cửu, rõ ràng không cam tâm, rõ ràng giấu giếm dã tâm. Bèn cao cao hứng hứng dẫn Địch Cửu đi cùng, mọi sự có người kia đảm đương quản lý, mình khỏi cần nhọc lòng, chỉ còn chờ ngày nào đó, y vây cánh đầy đặn, thực lực đã đủ, đuổi mình xuống khỏi vị trí giáo chủ, mình từ đó có thể tiếp tục bớt lo mà ăn ăn uống uống ngây ngô qua ngày. Cho dù bị nhốt vào lao, hoặc dứt khoát giết chết, sợ cũng hạnh phúc hơn chán lao tâm lao lực thế này.
Thế nhưng vì sao chỉ chớp mắt, tên này liền bắt đầu phủi tay mặc kệ. Mọi sự không quản, tất cả sự vụ đều nện xuống đầu, buộc mình phải liều chết chống đỡ.
Vì sao y có ý tốt, ngăn đám xúi quẩy tới cửa thích quán không đi đến tử lộ, kết quả lại rước lấy cả đống phiền toái cho mình.
Vì sao y rõ ràng là người rất tuân pháp luật, rất nói đạo lý, rất coi trọng sinh mệnh, nhưng thủ hạ lại coi y là đại ma đầu giết người không chớp mắt kia chứ.
Y vạn phần buồn bực nhìn Thư Phóng, không rõ trên mặt mình rốt cuộc bộ vị nào nhìn dữ tợn, khiến Thư Phóng cảm thấy mình định đại khai sát giới đại thi giết chóc.
Chỉ cần nhìn biểu tình của Phó Hán Khanh là biết ngay mình đã đoán sai, Thư Phóng vội vàng cúi đầu: “Giáo chủ tài trí ngút trời, thứ cho thuộc hạ ngu dốt, khó mà phỏng đoán một phần.”
Phó Hán Khanh uể oải nói: “Các ngươi ra ngoài, viết một thông báo thật to, đặt bàn ghế và giấy bút, cắt người đăng ký ở đó, mọi việc phải theo yêu cầu quyết đấu ta đưa ra, toàn bộ đăng ký trên văn bản, sau đó an bài thời gian quyết đấu. Nhưng đã muốn quyết đấu, chung quy phải nói rõ điều kiện thắng thua. Đề xuất quyết đấu đã là họ, vậy bên tiếp nhận là ta, phải có quyền đưa ra điều kiện.”
Nói đến phần này, mọi người đều minh bạch, điều huyễn hoặc huyền bí ở ngay trên điều kiện này, nhưng rốt cuộc có điều kiện gì, có thể dọa lui ngần ấy người giang hồ nóng lòng thành danh?
Chém đầu? Chặt tay? Chặt chân?
Hình như đều chưa hẳn hữu dụng trăm phần trăm đâu. Nhất là người trẻ tuổi, nhiệt huyết dâng trào quá mức, trên cơ bản đều không quá coi trọng tính mạng. Những kẻ gọi là thiếu hiệp võ lâm có một loại quan niệm kỳ quái, luôn cảm thấy đi chết vì quyết đấu vĩ đại tráng liệt, là chuyện quang vinh nhất.
Để có thể danh dương thiên hạ, danh truyền võ lâm, mất mạng cũng không phải là cái giá không thể trả.
Nếu cả chết cũng không sợ, vậy còn chuyện gì khác cần để ý?
Song đối mặt với ánh mắt thoáng kinh nghi của mọi người, Phó Hán Khanh lại chỉ thản nhiên nói: “Trên bảng bố cáo, đem điều kiện thua, dùng chữ lớn nhất viết ra cho ta. Phàm là người bại bởi ta, phải đóng giả chó con, bò quanh toàn thành một vòng, còn phải không ngừng sủa gâu gâu. Còn nữa, phàm là người muốn khiêu chiến với ta, đều xem như đã ngầm chấp nhận ước định này, nếu có ai sau đó không tuân thủ lời hứa, toàn thành đều sẽ dán đầy mấy tờ cáo thị lớn giấy trắng mực đen, người nào đó nói không giữ lời, điểm này các ngươi cũng phải viết rõ trên bố cáo.”
Y nói không chút để ý, nhẹ nhàng như trò chơi, người nghe lại bởi vì kinh hãi quá mức mà đều trợn tròn mắt.
Mọi người đều hiểu rõ, bố cáo này vừa dán ra, sẽ chẳng còn ai dám đến khiêu chiến nữa.
Những kẻ gọi là anh hùng thiếu hiệp, tuổi trẻ, nhiệt huyết, không biết trời cao đất dày đó, toàn là nghĩ làm sao nổi danh, vì thế tuyệt đối không sợ chết, nhưng nếu lấy phương thức đóng giả chó con bò khắp thành sủa gâu gâu để nổi danh, chỉ sợ là chuyện còn thảm gấp chục lần chết.
Từ đây về sau, người thiên hạ sẽ thật sự biết danh tiếng của họ, chẳng qua mỗi lần nhắc tới, không phải ao ước, không phải hướng về, mà là cười ha ha thôi.
Chỉ cần là nam nhân, chỉ cần còn muốn làm anh hùng, chỉ cần vẫn cần thể diện, thì không có bất cứ ai dám chấp nhận điều kiện như vậy.
Thế nhưng, mọi người vẫn không thể không khiếp sợ mà trừng Phó Hán Khanh, thậm chí chẳng cách nào bội phục thủ đoạn thần diệu của y.
Phương pháp xử lý thế này, hoàn toàn vượt khỏi phạm vi lý giải và quy luật suy xét của những nhân vật giang hồ bình thường, khiến mọi người đều có một nháy mắt kinh ngạc và mù mờ.
Đối với sự mê loạn của mọi người, Phó Hán Khanh vẫn rất khó lý giải, cũng như y hiểu rất rõ, điều kiện này vừa đưa ra, chỉ cần là nhân vật giang hồ bình thường thì sẽ tuyệt không đến làm phiền nữa, mặc dù y đến bây giờ cũng chẳng thể hiểu cách tư duy kỳ lạ của nhân vật giang hồ, nhưng y minh bạch, y biết, đồng thời biết lợi dụng là đủ rồi.
Suy nghĩ sâu một chút, y vẫn phải vì giá trị quan của người giang hồ, cảm thấy học hai tiếng chó sủa còn đáng sợ hơn mất mạng, học chó bò càng khiến người khó có thể dung nhượng hơn so với giết người mà thở dài.
Kỳ thật đây vẫn là chuyện thú vị, chơi rất vui, rất hòa bình, mà còn có thể chọc cười mọi người. Người làm cha nào không học động vật để chọc hài tử, không làm trâu làm ngựa cõng hài tử bò quanh dưới đất.
Dù sao nếu đổi bản thân Phó Hán Khanh chọn, y chắc chắn sẽ chọn đóng chó con, mà kiên định vứt bỏ chuyện hoang đường vì lý do nhàm chán đi đánh sống đánh chết như vậy.
Nghĩ đến đây, Phó Hán Khanh bỗng nhiên khe khẽ thở dài. Y biết quan niệm, cách nghĩ của mình có chênh lệch và bất đồng quá lớn với thế nhân, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện dùng quan niệm của mình ảnh hưởng thế nhân, đem cách nghĩ của mình áp đặt người, chỉ muốn ngây ngây ngô ngô sống giữa hồng trần, hết một đời này cũng coi như xong.
Song hiện giờ, chỉ sợ y không thể không nghĩ cách thay đổi quan niệm cố hữu của rất nhiều người, bởi vì… làm chủ nhân của Tu La giáo, đây là trách nhiệm của y. Mà y tuy đặc biệt lười nhác, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải trốn tránh trách nhiệm của mình.
Chuyện nên làm, y nhất định phải làm được.
Cho nên, y không thể không xốc lại tinh thần, không thể không gắng mở đôi mắt ngái ngủ ngồi ở chỗ này. Bởi vì một ý tưởng nhất định sẽ mang đến chấn động cực lớn cho võ lâm hiện nay, cho cách sống của mọi người, đang chậm rãi thành hình trong lòng y.
Giờ khắc này, ngoại trừ Địch Cửu, mọi người đều bị ý tưởng thần kỳ như ngựa trời lướt gió kia của Phó Hán Khanh chấn động mà không thể suy xét bình thường.
Chỉ có Địch Cửu, chớp mắt này ánh mắt hơi sáng lên, ngừng lại rất lâu trên người Phó Hán Khanh.
Người này, phương pháp xử lý vấn đề luôn ngoài dự đoán của mọi người, nhưng tuyệt đối hữu hiệu như thế.
Góc độ y suy xét vấn đề, vĩnh viễn là góc chết của những người khác trong việc suy nghĩ vấn đề.
Vì sao trước y, chưa từng có ai có thể suy xét như vậy, quyết đoán như vậy, đưa ra phương pháp như vậy, vì sao, y lại có thể…
Ánh mắt Địch Cửu không thể khống chế mà cố định trên người Phó Hán Khanh, nhìn Phó Hán Khanh hờ hững đưa tay che miệng ngáp, nhìn vẻ mỏi mệt và chán chường sâu thẳm trong đôi mắt Phó Hán Khanh, y thậm chí có thể từ chỗ càng sâu hơn trong con ngươi màu đen kia, tìm được một chút cô đơn bất đắc dĩ và thở than.
Địch Cửu không biết vì sao tim mình lại hơi kéo căng, và thoáng cả kinh.
Y không khoái hoạt? Vì sao?
Phó Hán Khanh vĩnh viễn chỉ quan tâm làm sao ngủ ngon kia, chưa từng đặc biệt khoái hoạt, nhưng cũng hiếm thấy y không khoái hoạt?
Vì sao y không khoái hoạt?
Y luôn rất lười, luôn nắm chặt hết thảy thời gian mà ngủ ngon, nhưng lại biểu lộ vẻ mỏi mệt và chán chường cực nhỏ.
Vẻ mỏi mệt thật sâu kia, lại là vì sao mà đến.
Y kinh ngạc nhìn Phó Hán Khanh, thấy người kia nhắm mắt, lại kiên quyết mở ra, không có mình quát mắng mà y có thể ngoan ngoãn ngồi đoan chính một lần nữa.
Địch Cửu cảm thấy tim mình đang lén lút đập kịch liệt vài cái, trong nháy mắt vừa rồi, Phó Hán Khanh, con heo lười nhác kia, phải chăng đã lặng lẽ quyết định chuyện gì?
Một loại kích động không hiểu bốc lên trong lồng ngực, Địch Cửu mơ hồ cảm giác được, có đại sự gì đó sắp xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...