Tiểu Lâu Thính Vũ

Chớp mắt mà đã qua mấy tháng, bất tri bất giác đã đến cuối năm, Vương bá thấy hắn vẫn tâm tình không tốt, càng cân nhắc càng cảm thấy tiểu thiếu gia có tâm sự. Ngày ấy A Phúc trong lúc vô ý buông một câu, thật đã nhắc nhở hắn.

“Ta xem thiếu gia cả ngày mất hồn mất vía, dường như bệnh tương tư.”

Vương bá trở nên tỉnh ngộ, cảm thán năm tháng không buông tha con người, tiểu thiếu gia cũng tới lúc nên thành thân. Vì thế liền viết thư chuyển tới kinh thành cho Đại tiểu thư, thương lượng Triệu Tiểu Lâu tuổi cũng không nhỏ, nên lấy nhất phòng thê thiếp.

Việc này đại tiểu thư hoàn toàn đồng ý, Vương bá liền lập tức bắt tay vào làm, tới cuối năm, đem tới cho Triệu Tiểu Lâu một cô gái.

“Thiếu gia, đây là nữ nhân bà con xa nhà ta, danh gọi Hoa Lan. Ta thấy nàng nhu thuận lanh lợi, thiếu gia trong phòng lại đang cần một nha hoàn quản sự. Người cho nàng hầu hạ người thế nào?”

Triệu Tiểu Lâu hơi hơi sửng sốt.

Hắn tự nhiên minh bạch ý tứ quản gia. Hắn tới tuổi này, thiếu gia nhà người ta trong phòng ít nhất cũng có mấy nha hoàn thông phòng. Chỉ là hắn vẫn có tang trong người, lại không có trưởng bối bên cạnh nhắc nhở, chính mình cũng vô tâm như thế, bởi vậy mới không có ai giúp hắn thu xếp.

Vương bá thấy hắn ngẩn người, ho nhẹ một tiếng: “Thiếu gia?”

Triệu Tiểu Lâu nhìn về phía cô gái kia cúi đầu xấu hổ, thấy nàng làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đoan chắc là con gái Giang Nam. Cũng biết Vương bá có tâm, mới vì hắn tìm đến một nha hoàn đoan chính thanh nhã như vậy.

Hắn đờ đẫn gật gật đầu, nói: “Cứ như vậy đi.”

Vương bá mừng rỡ, biết thiếu gia đồng ý, liền lôi kéo cô gái kia đi xuống phân phó công việc.

Triệu Tiểu Lâu ngơ ngác ngồi phía trước cửa sổ, thư trong tay sớm rơi xuống trên mặt đất mà vẫn không hề hay biết.

Mình cùng người nọ đều là nam tử, thân phận lại không nên tiếp xúc, thủy chung là không có khả năng. Lần này vọng tưởng, nếu phụ thân dưới suối vàng biết, chỉ sợ cũng không thể khoan thứ. Nếu ngày đó tại trấn nhỏ kia không tìm được người nọ, chứng tỏ hai người quả nhiên hữu duyên vô phận, đúng là như thế.

Hắn nếu vẫn khăng khăng một mực, không phải là uổng phí phụ thân nhiều năm dạy bảo?

Chính là…

Nhớ tới trên đỉnh núi Tam Tuyệt da thịt thân cận, đáy lòng Triệu Tiểu Lâu lại dâng lên một cỗ chua xót pha lẫn ngọt ngào.

Ngoài phòng gió lạnh rền vang, bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên từng trận nhu tuyết, tán loạn như mưa, tinh tế tiến vào. Triệu Tiểu Lâu thân thủ tiếp nhận những bông tuyết, nhìn lòng bàn tay trong suốt, lẩm bẩm nói: “Tiểu Lâu một đêm nghe mưa gió, không biết nên tìm về nơi nào …”

Lòng hắn như đứt ra từng đoạn, Hoa Lan tuy nhập phòng hắn, hắn lại thủy chung không chạm qua nàng.

Nhập phòng, tuy chỉ là một nghi thức nho nhỏ, nhưng nếu chủ tử không lên tiếng, người khác cũng không dám hỏi rõ.

Vương bá vốn tưởng rằng trong phòng thiếu gia có nha hoàn, không quá vài ngày sẽ gạo nấu thành cơm, đến lúc đó cuối năm sẽ có một bữa cơm đoàn viên, vẹn toàn đôi bên, thật tốt.

Đáng tiếc người định không bằng trời định, mắt thấy Hoa Lan vào phòng cũng đã nhiều ngày, lại một chút động tĩnh cũng không có làm cho lão bà nhà hắn nôn nóng trộm kéo Hoa Lan lén hỏi, mới biết thiếu gia vẫn chưa chạm tới nàng.

Vương bá nghĩ thiếu gia có thể còn ngượng ngùng, cũng không vội thúc giục, chỉ đợi thời cơ thành thục, tự nhiên nước chảy thành sông thôi.

Triệu Tiểu Lâu hàng đêm nhìn Hoa Lan trong phòng hắn đi tới đi lui, giúp hắn chuẩn bị đệm giường, ngâm trà rót nước, làm những việc trước kia của A Hỷ A Phúc, thậm chí còn giúp hắn tháo hài. Tiểu nữ tử kia ôn nhu hiền thục, quả thật làm cho lòng người xao động. (trừ cái thèng lày)

Cô nương người ta dáng người lả lướt, thân thể thơm ngát mềm mại, không lúc nào là không bắn ra mị lực. Nhưng Triệu Tiểu Lâu cảm thấy chính mình bị trúng tà, lúc nào cũng trước mắt hiện ra là Phong Thính Vũ kia dáng người cao ngất tuấn lãng, khuôn mặt tuấn mỹ như tiên.

“Ai…” Triệu Tiểu Lâu thở dài.

Hoa Lan nghe thấy, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, nên nghỉ ngơi.”

Triệu Tiểu Lâu gật gật đầu, nói: “Ngươi cũng đi ngủ. Ta đây liền ngủ.”

Hoa Lan ôn nhu nhìn hắn, thấy hắn không nhìn mình một cái, leo thẳng lên giường, không khỏi cảm thấy mất mác tầm mắt rũ xuống, trở lại nhĩ phòng tiểu tháp thượng ngủ.

Đảo mắt năm mới đã qua, Triệu gia đón một vị khách không mời mà đến.

“Bánh bao! Oa a a a… Tiểu bánh bao, ta thật đáng thương a…”

Triệu Tiểu Lâu bất đắc dĩ nhìn Đông Phương Vô Song ôm hắn khóc lớn, nói: “Ngươi như thế nào còn chưa trở lại kinh thành a? Làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?”


Đông Phương Vô Song khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, thút thít nói: “Tiểu Lâu, ngươi không biết ta có bao nhiêu đáng thương. Ta bị mỹ nhân nhà ta từ bỏ, ta hiện tại không có nhà để về, ngươi phải thu lưu ta. Ô ô ô…”

Triệu Tiểu Lâu thở dài, nói: “Hảo hảo, ngươi sẽ ngụ lại đây.”

“Ngươi không hỏi vì cái gì?”

“Ngươi muốn nói tự nhiên đã nói, hỏi có nghĩa gì.”

Đông Phương Vô Song nháy mắt mấy cái, nói: “Ta như thế nào cảm thấy tính tình của ngươi có chút thay đổi?”

Triệu Tiểu Lâu sửng sốt, xoay người cười nhạt nói: ”Đúng vậy, chỉ là ngươi đa tâm, ta như thế nào? Chỉ là có chút trưởng thành.”

Đông Phương Vô Song ngốc lăng ra, nhìn hắn bóng dáng tiêu tịch, bỗng nhiên kêu toáng lên: “Ta biết, ngươi cũng giống ta thất tình đúng không? Bánh bao chớ sợ chớ sợ, có ta đây mà, cam đoan cho ngươi khôi phục tinh thần trở lại.” Nói xong còn dùng lực lớn hơn vỗ vỗ phía sau lưng hắn.

“Khụ khụ…” Triệu Tiểu Lâu bị hắn chụp lên lưng đau nhức, nước mắt văng tứ phía.

Đông Phương Vô Song nói được thì làm được, đã quên chính mình cũng vừa bị mỹ nhân nhà hắn vứt bỏ, cả ngày lôi kéo Triệu Tiểu Lâu đông triền tây nháo, đem Triệu gia gây sức ép gà bay chó sủa. Bất quá bị hắn hành như thế, Triệu Tiểu Lâu cả ngày sứt đầu mẻ trán giúp hắn thu dọn tàn cục, cũng không có thời gian phiền muộn giống như trước, Triệu gia cũng có vài phần náo nhiệt.

Ngày hôm đó mười lăm, Đông Phương Vô Song muốn cùng Triệu Tiểu Lâu xuống phố xem hội đèn ***g nguyên tiêu, không đến chạng vạng, hai người liền đi ra cửa. Liễu Châu tuy rằng không bằng kinh thành phồn hoa, nhưng Giang Nam Đại Thành, cũng có một phen khí thế.

Đông Phương Vô Song lôi kéo hắn quẹo trái quẹo phải, lái ngược lái xuôi. Triệu Tiểu Lâu tính tình hiền hoà, bất luận người khác làm cho hắn ra cái gì, miệng đều là câu: “Ân, hảo.”

Lại không biết ở một chỗ rẽ nhỏ, một Bạch y nhân đầu đội diện sa mũ, xa xa ngóng nhìn bọn họ.

Phong Thính Vũ kỳ thật cũng không biết mình vì cái gì phải tới nơi này. Y dùng thời gian hai tháng mới tìm được Hắc Phong phái chưởng môn nhân, cũng đánh gục dưới kiếm. Nhưng chính mình cũng bị thương, không thể không đến Giang Nam phân đà chữa thương.

Mắt thấy ngày cuối năm dần buông xuống, y đột nhiên hứng khởi trong lòng muốn gặp Triệu Tiểu Lâu, liền rời khỏi phân đà, đi tìm.

Y đã vào thành ba ngày, trộm lẻn vào Triệu phủ, lại phát hiện Triệu Tiểu Lâu không chỉ có mỗi ngày bên người có một vị thiếu niên thanh lệ hoạt bát làm bạn, phòng ngủ cũng có một nha hoàn xinh đẹp hàng đêm cùng bồi.

Phong Thính Vũ trong lòng sụp đổ, cảm thấy tức giận, bởi vậy mới không gặp lại. Ngày hôm đó trên đường thấy Triệu Tiểu Lâu cùng thiếu niên kia đi dạo phố, hai người hi hi ha ha, nhìn chung thân mật, càng cảm thấy trong ngực có một áp lực, hơi thở trầm xuống.

Loại cảm giác này thập phần xa lạ, y cũng không biết mình bị làm sao. Y chỉ lẳng lặng đứng ở góc đường nhìn về hai người kia, bỗng nhiên trong bụng thoáng động, theo bản năng thân thủ xoa chỗ thắt lưng đã hơi nhô lên phía trước.

Bên cạnh có người đi qua, kỳ quái nhìn y một cái, Phong Thính Vũ lạnh lùng nhìn lại. Người nọ rùng mình, vội vàng cúi đầu chạy mất. Phong Thính Vũ ánh mắt nhíu lại, cúi đầu nhìn vào bụng mình, trầm ngâm.

Y biết vừa rồi người đi đường kia bởi thấy dáng y quái dị mới nhìn. Dọc theo đường đi, không chỉ một người đối y toát ra loại ánh mắt này, lúc đầu y còn chưa phát hiện, lúc này dần dần cảm thấy không ổn.

Y lúc ở phân đà, bởi vì dốc lòng tĩnh dưỡng, tính tình vốn lạnh lùng, không thích lộ diện, cho nên cũng không có người nào phát hiện. Nhưng sau khi ra ngoài mới chậm rãi phát hiện, y hiện tại thân hình không giống người bình thường, bụng càng lúc càng lớn, bạch y rộng thùng thình dần dần che ngăn không được, khó tránh khỏi có người thỉnh thoảng đối y có ánh mắt kỳ quái.

Phong Thính Vũ có chút không biết làm như thế nào cho phải, y thích bạch y, cho nên không thích đổi màu khác cũng không có phụ kiện gì che đậy. Mặc dù y không thông thế sự, cũng biết như vậy không được.

Nghe nói hoài thai mười tháng, đứa nhỏ càng lúc càng lớn, đến lúc đó… Làm sao bây giờ?

Phong Thính Vũ không phải là không biết, chỉ là y thiếu kinh nghiệm cuộc sống, đối nam nhân sản tử chuyện này lại xa lạ. Lúc trước một đường từ tổng đà đi ra, bởi vì lo lắng đứa nhỏ càng lớn, nội lực của mình cũng sẽ tiêu hao càng nhanh, đến lúc đó chỉ sợ không thể đánh Hắc Phong phái ma đầu kia, cho nên không quản khó nhọc, ngàn dặm đuổi giết, rốt cục mất rất lớn công phu đem người nọ đánh gục dưới kiếm.

Chính là kể từ đó, chính y cũng thụ thương, may mắn có Phong Văn Tuyết cho y tiên huyết Lộc Đan mới có thể giữ thai.

Phong Thính Vũ lại sờ sờ bụng, cảm thấy bên trong tiểu tử kia lại lấy hai chân đạp mình.

Y đối đứa nhỏ tràn đầy sinh lực này cảm thấy kỳ quái.

Như thế nào luôn động? Làm cho y không thoải mái, còn liên lụy y luôn cảm thấy đói, ăn gấp hai lần trước kia.

Lúc này phía trước hai người đã dần dần đi xa. Phong Thính Vũ nắm chặt trường kiếm trong tay, trong lòng lần đầu tiên toát ra ý niệm do dự.

Y phi thường muốn gặp Triệu Tiểu Lâu, cho nên thương thế còn chưa khỏi hẳn, liền rời phân đà tới đây.

Nhưng khi Triệu Tiểu Lâu ở trước mặt, lại thấy hắn đêm có nha hoàn làm bạn, ngày có thiếu niên cùng bồi, trong lòng thập phần không thoải mái. Còn chính mình hiện tại bộ dáng như vậy, chỉ sợ Triệu Tiểu Lâu người thường không tiếp thu được?


Phong Thính Vũ hiếm có tự hỏi một chút, rốt cục vẫn quyết định không gặp hắn. Dù sao y đã thấy Triệu Tiểu Lâu, cũng coi như gặp qua.

Nghĩ như thế, Phong Thính Vũ liền yên lặng xoay người ly khai.

“Ai, ngươi làm sao vậy? Vừa rồi quay đầu lại nhìn cái gì đấy?” Đông Phương Vô Song miệng nhồi một đống thức ăn, nói chuyện hàm hàm hồ hồ, vẻ thiếu niên công tử tuấn mỹ trôi sạch.

Triệu Tiểu Lâu lại quay đầu lại nhìn, có chút mất hồn nói: “Không có gì… Ta cảm thấy có người nhìn ta.”

Đông Phương Vô Song hai tay ôm một đống thứ, ăn lia ăn lịa, nghe vậy cũng theo hắn quay đầu lại nhìn, nói: “Nào có người nhìn ngươi? Đa tâm! Đi ra liền hảo hảo ngoạn, đừng lúc nào cũng không yên lòng, sẽ mau thành tiểu lão đầu a.” Nói xong cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng hắn.

Triệu Tiểu Lâu không cảm thấy hương vị, bởi vì trong lòng luôn luôn phiền muộn, giống như có dự cảm. Chỉ tiếc mỗi lần quay đầu lại đều nhìn không thấy thân ảnh muốn nhìn.

Có lẽ chính là ảo giác… Ai, ta thật sự đa tâm rồi.

Triệu Tiểu Lâu thất hồn lạc phách cúi đầu, không yên lòng theo sát phía sau Đông Phương Vô Song. Màn đêm chậm rãi buông xuống, hội hoa đăng náo nhiệt nhất tiết nguyên tiêu bắt đầu rồi, nhưng phía sau vẻ phồn hoa đó, Triệu Tiểu Lâu lại đột nhiên cảm thấy tịch mịch.

Phong Thính Vũ trở lại chân núi Tam Tuyệt, ngẩng đầu nhìn sơn đỉnh cao ngất trong mây, âm thầm điều chỉnh thử một vòng nội tức, đề khí nhảy lên. Những năm gần đây y vẫn ở tại đỉnh núi Tam Tuyệt, một cõi Huyền Nhai hun hút cao sâu, nhưng đối với y vẫn như là giẫm trên đất bằng.

Bởi y lúc này thân thể không đồng nhất, lên tới lưng chừng núi liền có điểm chống đỡ không được, dựa vào một khối thạch nghỉ ngơi trong chốc lát.

Bụng tròn dựa vào tảng đá rét lạnh. Phong Thính Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua, trong nháy mắt trong đầu xẹt qua một ý niệm: không biết ngày sau còn có thể xuống núi hay không?

Y âm thầm nhíu mi, đem ý tưởng áp xuống.

Ở rìa vách núi tạm dừng một lần nữa, rốt cục nhảy lên được đỉnh núi, Phong Thính Vũ xuống Huyền Nhai, xoay người phù phù cái bụng, một lúc mới đứng thẳng dậy hướng đường nhỏ cuối sân đi. Trong viện trống rỗng, chỉ có mấy con thỏ nhỏ nhàn nhã ăn cỏ, thấy y, dựng thẳng lỗ tai, lại tiếp tục ăn.

Phong Thính Vũ không thấy thân ảnh Hạ Thảo, đi vào trong phòng, thấy trên mặt bàn rơi xuống một tầng bụi mỏng, mới nhớ lại Hạ Thảo đã bị tổng đà triệu hồi đi. Y lần này tuỳ hứng muốn trở lại đỉnh núi, Phong Văn Tuyết cũng không kịp phái người trên núi hầu hạ.

Lúc Hạ Thảo chưa đến đỉnh núi, y cũng là một mình trên núi vượt qua, cho nên Phong Thính Vũ cũng không thèm để ý, kiên định ở trên núi qua hơn một tháng, nội thương đã chậm rãi khỏi hẳn.

Ngày hôm đó trên đỉnh núi đột nhiên có một vị khách không mời mà đến, đúng là Phong Văn Tuyết.

Phong Văn Tuyết nghĩ dựa theo thói quen đại ca của hắn làm việc và nghỉ ngơi, sáng sớm tất ở phía sau núi luyện công, cho nên trực tiếp hướng băng hồ lao đi, ai ngờ bên kia cũng không có người ở. Hắn vòng vo vài vòng, rốt cục phía sau viện tìm được thân ảnh muốn gặp.

“Hôm nay như thế nào không đi ra băng hồ luyện, luyện, luyện…” Phong Văn Tuyết nói một nửa, liền chết nghẹn, tròng mắt theo mặt nạ trừng ra.

Phong Thính Vũ đang đứng trong viện, đĩnh cái bụng, ngửa đầu chống tay, nhắm mắt phơi nắng, nghe thấy phía sau tiếng gió cũng không thèm động. Thẳng đến khi thằng kia há mồm nói chuyện, mới chậm rãi quay đầu lại nhìn, lấy vẻ mặt hỏi: sao ngươi lại tới đây?

Đáng tiếc Phong Văn Tuyết căn bản không chú ý tới ánh mắt của y, chính là theo dõi bụng của đại ca hắn, ngón tay run rẩy chỉ vào nơi đó, nửa chữ cũng không phun ra nổi.

Phong Thính Vũ chờ giây lát, cảm thấy không kiên nhẫn, lên tiếng nói: “Ngươi tới, làm cái gì?”

Phong Văn Tuyết ngây người nửa khắc, thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, nghe thanh âm của mình hoảng hốt nói: “Bụng của ngươi làm sao vậy?”

Phong Thính Vũ sờ sờ bụng, thản nhiên phun ra hai chữ: “Đứa nhỏ.”

Phong Văn Tuyết một trận thiên toàn địa chuyển.

Trời sập! Vẫn còn ít a! Ta vừa nghe được cái gì?

Phong Văn Tuyết cảm thấy được chính mình phải vịnh vào phía sau.

Hắn quả thật muốn hôn mê. Lảo đảo hai bước, dựa vào bàn thạch sau người, lại theo thạch bàn đặt mông ngồi vào.

Phong Thính Vũ chậm rãi đi qua.

Phong Văn Tuyết sau một cái chớp mắt, lúc này đã phục hồi tinh thần, thấy y đến gần, chưa kịp nhảy dựng lên, đã thấy bụng Phong Thính Vũ đối diện hắn.


Nhìn cái bụng tròn trịa, Phong Văn Tuyết lập tức lại cảm thấy đầu choáng váng, không tự chủ được lại ngã ngồi trở về.

“Đại ca, ngươi, ngươi, ngươi…”

Phong Thính Vũ mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

Phong Văn Tuyết bỗng nhiên cảm thấy một trận vô lực, thở sâu, nói: “Mấy tháng?”

Phong Thính Vũ nghe vậy, thản nhiên nhíu mi, cẩn thận hồi tưởng.

Y không có nhiều thời giờ suy tưởng, chỉ biết là hàng năm khi lạnh nhất hoặc nóng nhất phải về tổng đà một chuyến. Lúc này Phong Văn Tuyết vừa hỏi như vậy, nhất thời mấy tháng cũng không nhớ rõ ràng lắm.

Phong Văn Tuyết nhìn dáng vẻ của y, biết y căn bản không nhớ rõ thời gian, thở dài, thân thủ bắt mạch cho y, sau một lúc lâu nói: “Hẳn là sắp tám tháng.”

Tám tháng… nếu suy tính lại, khi đó Phong Thính Vũ hẳn là còn ở trên núi.

Chẳng lẽ là Hạ Thảo? Đây là ý niệm trong đầu Phong Văn Tuyết. Bất quá lập tức hắn liền biết không phải.

Hạ Thảo không có đảm đương nổi a! Hơn nữa hắn đối Phong Thính Vũ kính sợ có thừa, cũng không tu luyện bí công của bổn giáo, sẽ không thích nam nhân. Phong Văn Tuyết trong lòng nhảy dựng, sắc mặt phút chốc chìm xuống. Là con thỏ nhỏ! Nhất định là hắn! Chỉ có người ngoài mới lớn gan như vậy! Huống chi đêm đó hắn tận mắt nhìn thấy, thiếu niên kia đối Phong Thính Vũ rõ ràng không bình thuờng.

Bất quá nói đi còn nói lại, đại ca của hắn thế nhưng … ở mặt dưới? (cái này ta cũng ức nha hic hic)

“Ngươi như thế nào nhưng lại thua tiểu tử kia? Cái tên Triệu Tiểu Lâu kia!” Phong Văn Tuyết thật sự không hiểu, ngữ khí nặng nề, thần sắc hiện vẻ lo lắng.

Phong Thính Vũ thản nhiên liếc hắn một cái, vẻ mặt đang nói: liên quan gì ngươi!

Phong Văn Tuyết càng thêm chán nản: “Ngươi có biết ngươi là ai không? Ngươi thế nhưng để cho một thiếu niên tay trói gà không chặt đối với ngươi… Ngươi, ngươi… Ai! Đại ca, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì a?”

Khó trách năm trước cùng Hắc Phong phái đánh một trận, y lại bị thương, nguyên lai đúng là thế này.

Bất quá nếu Phong Thính Vũ lấy thân nam tử thụ thai, cũng chứng tỏ y thích thiếu niên kia.

Cổ ma da bộ tộc, nam nữ đều có thể sinh con, mà nam tử lại động tình thì thụ thai, bằng không sẽ không dễ dàng mang con nối dòng.

Thần Minh giáo bởi vì tu luyện Nghịch phong đại pháp, không thể cùng nữ tử hoan hảo, nhưng lại nghĩ muốn lưu lại con nối dòng, bởi vậy luôn tìm kiếm nam tử hậu duệ của ma da tộc, cùng bồi dưỡng cảm tình, sinh con nối dòng.

Mà ma da nhân thể chất đặc thù, chủng tộc sinh sản năng lực thậm cường, không chỉ có nữ nhân, nam tử được sinh ra cũng sẽ kế thừa huyết mạch gia tộc. Ngược lại ma da nam tử nếu cùng nữ tử ngoại tộc thông hôn, sinh hạ đứa nhỏ thì là người bình thường.

Thần Minh giáo từ khi nam tử bắt đầu luyện nghịch thiên đại pháp, liền cùng ma da nam tử thông hôn, đứa bé được sinh hạ tự nhiên kế thừa huyết thống sinh dục của nam tử tộc.

Phong Thính Vũ cùng Phong Văn Tuyết là hậu nhân ma da, đương nhiên cũng có dị năng trời ban. Chính là Phong Văn Tuyết nghĩ không rõ, vì sao đại ca của hắn thiên tính vô tình lại đối một thiếu niên hư nhược động tình như vậy?

“Ngươi rốt cuộc đến vì chuyện gì?” Phong Thính Vũ không muốn đàm luận chuyện Triệu Tiểu Lâu. Vô luận thế nào, đó cũng là chuyện của mình, cùng Phong Văn Tuyết không thể nói tới nói lui. Huống chi y lại không làm sai cái gì, như thế nào muốn chất vấn y? Buồn cười!

Phong Văn Tuyết đầu óc muốn loạn, hắn luôn luôn trấn định, tiếu ngạo giang hồ, cũng không chịu nổi bị đại ca ruột thịt đả kích như vậy.

“Ta là tới… Ta vốn là đến mời ngươi xuống núi, tọa trấn tổng đà mấy ngày. Chính là ngươi cái dạng này… Trời ạ…” Phong Văn Tuyết vô lực thở dài, vỗ vỗ cái trán, thần sắc rõ là đau đầu.

“Trong giáo có chuyện gì?” Phong Thính Vũ hồi lâu mới nói, ngữ khí so với trước càng phai nhạt vài phần.

Y đối diện Phong Văn Tuyết chậm rãi ngồi xuống. Phong Văn Tuyết dư quang thoáng nhìn đại ca hắn so với ngày xưa ngốc vài phần cũng không tự biết, trong lòng không khỏi đối với cái người làm cho đại ca của hắn biến thành như vậy nảy sinh sát ý!

Sát ý, Phong Thính Vũ lập tức phát hiện, tầm mắt giống như lợi kiếm đâm tới, âm thanh lạnh lùng: “Không cần làm chuyện dư thừa!”

Phong Văn Tuyết cảm thấy rùng mình, vốn định nói nhưng nghẹn trở vào. Hắn cũng không phải sợ y, chính là Phong Thính Vũ dù sao cũng là thân ca ca của hắn. Hơn nữa ma da nam tử động tình thụ thai, đại ca hắn giữ gìn Triệu Tiểu Lâu kia như thế, thậm chí nguyện ý lấy thân nam tử vì hắn sinh con nối dòng. Hắn nếu thực tùy tiện thương tổn tên kia, chỉ sợ Phong Thính Vũ không thiện tâm bỏ qua.

Huống chi bụng đã lớn như vậy, chẳng lẽ còn có thể làm cho y bỏ đứa bé này sao? Không biết con thỏ nhỏ kia có bản lĩnh gì, có thể lộng đại ca hắn to bụng như thế? Phẫn trư ăn lão hổ sao? Phong Văn Tuyết nghĩ đến đây, lại rùng mình, lập tức quyết định phái người một lần nữa đi tra xét thân thế Triệu Tiểu Lâu, tuyệt không cho phép có gì sai lầm.

Hắn ý niệm trong đầu hiện lên, thần chí cũng dần dần tỉnh táo lại, nói: “Hảo, ta không nhúng tay vào. Nhưng Triệu Tiểu Lâu kia biết việc này không?”

“Hắn vì sao phải biết?” Phong Thính Vũ vẻ mặt giống như đang nói: chuyện này quan hệ gì đến hắn?

Phong Văn Tuyết lại bị tức thiếu chút nữa hộc máu, thất thanh kêu lên: “Hắn không biết? Hắn làm lớn bụng của ngươi thế mà còn tiêu dao bên ngoài cái gì cũng không biết? Khi dễ Thần Minh giáo chúng ta mù mắt a!”

“Khuông” một tiếng, hắn tức giận một chưởng chụp nát thạch bàn.

Phong Thính Vũ nhìn đá vụn đầy trên đất, thản nhiên nói: “Ngươi muốn như thế nào?”

Phong Văn Tuyết sửng sốt. Đúng vậy, hắn muốn như thế nào? Đại ca của hắn lại không phải nữ nhân, chẳng lẽ còn bắt Triệu Tiểu Lâu “lấy” y? Chẳng phải lại làm trò cười cho thiên hạ? Phong Văn Tuyết khó xử, mặt đều đen, thấy Phong Thính Vũ bỗng nhiên đỡ thắt lưng đứng dậy, vội hỏi: “Ngươi làm cái gì?”


Phong Thính Vũ nói: “Đói bụng.” Nói xong đi về phía sau ốc.

Phong Văn Tuyết ngẩng đầu nhìn khoảng không sáng ngời. Còn chưa đến trưa a?

Hắn đi theo Phong Thính Vũ vào trù phòng, thừa dịp y nấu cơm quan sát mọi nơi, phát hiện thực vật dự trữ không nhiều lắm.

Tuy rằng trên đỉnh núi đã lâu không người lai vãn, Phong Thính Vũ công lực thâm hậu, ngày thường ăn rất ít, hầm trữ lương thực trước kia y vẫn đủ dùng.

Chính là Phong Văn Tuyết lần này xem xét, lại phát hiện không còn nhiều. Đủ thấy Phong Thính Vũ lượng cơm ăn cũng tăng nhiều, không khỏi kinh hãi.

“Ngươi ăn nhiều như vậy?”

Kỳ thật cơm chỉ có một chén có thừa, nhưng so sánh với lượng cơm Phong Thính Vũ ăn trước kia, quả thật tăng rất nhiều.

Phong Thính Vũ không để ý tới hắn, chính là đơn giản làm chút đồ ăn mang đến phòng ăn.

Phong Văn Tuyết đối diện y ngồi xuống, cũng cầm lấy bát, ăn một hơi, lập tức phun ra.

“Như thế nào chua như vậy?”

Thấy Phong Thính Vũ vẫn như cũ không để ý tới hắn, hắn đành phẫn nộ lại gắp một ít đồ ăn khác.

“Phi phi, như thế nào mặn như vậy…”

Kỳ thật trên đỉnh núi đồ gia vị không đủ, Phong Thính Vũ làm cũng chỉ là khẩu vị bình thường, nhưng đối với hai huynh đệ từ nhỏ chỉ ăn đồ nhạt mà nói, đồ ăn này chính là hương vị nặng.

Phong Văn Tuyết khẩu vị lại đạm, thấy ca ca mặt không đổi sắc đem thứ hương vị mặn chát cho vào miệng, không khỏi kinh dị đến cực điểm.”Ngươi gần đây ăn như vậy?”

Phong Thính Vũ gật gật đầu. Kỳ thật y cũng biết kỳ quái, khẩu vị mình quả thật từ trước khác nhau rất lớn, hơn nữa lượng cơm ăn cũng tăng nhiều, không ăn, tiểu tử kia trong bụng dùng sức đá y, ăn nhiều thì y lại muốn ói, thật sự là như thế nào cũng không xong.

Sau Phong Thính Vũ cũng đã có kinh nghiệm, đói bụng liền ăn, mỗi lần ăn không nhiều lắm, cùng lắm thì một ngày ăn vài lần. Y cũng không lo lắng đồ ăn có đủ hay không. Y không ăn thịt, dù sao phía sau núi có rất nhiều rau dại nấm dại, ăn cũng vô cùng ngon a.

Dùng xong cơm, Phong đại giáo chủ tự mình đi rửa sạch bát, sau đó trở về ngồi trước mặt đại ca hắn, chỉ vào bụng y nghiêm mặt nói: “Ngươi định làm như thế nào?”

Phong Thính Vũ nhíu nhíu mày, làm sao bây giờ là ý gì?

Phong Văn Tuyết nói: “Phải sinh a?”

Phong Thính Vũ quả thực lười trả lời.

Phong Văn Tuyết thở dài, biết đại ca của hắn có nói cũng không hiểu, hoặc căn bản không nghĩ tới, nói: “Sinh sản làm sao bây giờ? Ngươi có biết sinh như thế nào không? Một mình ngươi trên núi sinh sản như thế nào? Nếu gặp nguy hiểm làm sao bây giờ?”

Phong Thính Vũ cúi đầu nhìn bụng, rốt cục lộ ra bộ dáng trầm tư. (cái memory này thật chậm quá).

Phong Văn Tuyết cũng thập phần đau đầu. Mấy vấn đề này hắn đang hỏi đại ca hắn, không bằng hỏi cái đầu gối hắn.

Hắn trong phòng lo lắng bước đi thong thả hai vòng, chần chờ nói: “Không bằng cùng ta xuống núi, thỉnh y trưởng lão đỡ đẻ cho ngươi. Tiếp qua mấy ngày bụng càng lớn, còn không biết có thể xuống núi hay không.”

Phong Thính Vũ cứng rắn nói: “Xuống núi, có thể.”

Phong Văn Tuyết nhịn không được trừng y một cái, tức giận nói: “Được, nói vậy đừng đụng đến thắt lưng. Cẩn thận ôm bụng lăn xuống đi.”

Phong Thính Vũ nhíu mi. Võ công của y không kém như vậy.

“Ai, quên đi quên đi, giáo trung hiện tại đúng là thời buổi rối loạn, bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết chỉ sợ cũng không an lòng.” Phong Văn Tuyết lo lắng phủ định đề nghị mình vừa rồi.

Vốn hắn lên núi là muốn cùng đại ca thương lượng chuyện quan trọng, kết quả sự tình không thương lượng thành, ngược lại, tăng thêm một đống phiền não.

Đối với việc ngoài ý muốn này, Phong Văn Tuyết nhất thời cũng không nghĩ ra phương pháp giải quyết, đơn giản liền chiếu cố Phong Thính Vũ, còn tự mình xuống núi một chuyến, xử lý qua vài việc, lại chuẩn bị chút lương thực cõng lên.

Phong Thính Vũ đối phiền não của hắn lại không hề có cảm giác, mỗi ngày vẫn dựa theo cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi như bình thường. Chỉ có một chút bất tiện là không thể vọng động chân khí, cho nên mỗi ngày vào thời điểm luyện kiếm liền đổi thành ngồi xuống điều tức.

Ngày hôm đó y đột nhiên nhớ tới Phong Văn Tuyết nói phải thỉnh mình quay về tổng đà, liền đến hỏi hắn, Phong Văn Tuyết khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vô sự, chỉ là muốn bế quan, mới muốn mời ngươi trở về. Hiện giờ tại đỉnh núi Tam Tuyệt bế quan cũng giống nhau.”

Phong Thính Vũ nghe xong cũng không hỏi nữa.

Phong Văn Tuyết lời tuy nói như vậy, thần thái hình như lại có một chút lo âu.

Như thế trên núi qua mấy ngày, đột nhiên nhận được một phong thư do phi ưng truyền tới, làm cho Phong Văn Tuyết sắc mặt đại biến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui