Tiểu Lâu Thính Vũ

Phiên ngoại 1.

—o0o—

Trần lão đầu đã làm lão bản tửu quán ở chân núi Tam Tuyệt đã rất nhiều năm rồi.

Đường núi Tam Tuyệt cao chót vót, người ở cũng thưa thớt, trừ thi thoảng chỉ có người qua đường ghé ngang, thì cũng chỉ có người trong thôn hẻo lánh ở khe suối ghé qua quán.

Nhưng còn có một người cũng thường xuyên tới cửa tiệm của ông.

Nói cũng kỳ lạ, ai cũng không biết người này nhà ở đâu, mỗi lần đều đột nhiên xuất hiện.

Có một lần thằng cháu chạy bàn ở trong quán rượu Trần lão đầu đã thấy một thiếu niên áo trắng bay bay từ trên sườn núi xuống, sợ tới mức suýt kêu lên thần tiên.

Cho đến khi thiếu niên tới gần mới nhận ra, đúng là Triệu Nhất Minh thường tới nhà nó mua rượu và đồ ăn.

Thằng bé quá sợ hãi, vỗ ngực nói, “Triệu tiểu ca à, ngài làm tôi sợ muốn chết. Sao lại nhảy xuống từ nơi cao như vậy chứ? Tôi còn cho là thần tiên nữa đấy.”

Triệu Nhất Minh nghe xong thì cười ha ha nói, “Cái này gọi là khinh công, biết không hả?”

Thằng bé hâm mộ nói, “Công phu này thật tuyệt. Nếu mà là tôi nhảy xuống từ nơi đó thì đã sớm nát thịt rồi. Triệu tiểu ca à, ngài có thể dạy tôi không? Về sau khi chú tôi đuổi đánh tôi thì tôi có thể chạy được.”

Triệu Nhất Minh cười nói, “Ta không dạy được cậu rồi. Cậu đã lớn, học không tốt. Đi thôi, ta còn muốn tới nhà cậu cầm đồ đặt từ lần trước mà.”

Thằng bé trở về rồi lén nói chuyện này với Trần lão đầu, Trần lão đầu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhớ rõ trước kia có ai nói người ở trên đỉnh núi Tam Tuyệt, hóa ra là gia đình Triệu tiểu ca? Nhưng đỉnh núi này cao như vậy, dốc như vậy làm sao mà leo lên được? Chẳng qua việc này không phải là dân thường như ông nghĩ được, nên ông trịnh trọng vỗ đầu thằng cháu dặn dò, “Không nên nói chuyện này cho người khác. Ta không thích gây chuyện.”

Thằng bé nghĩ thầm rằng, Triệu tiểu ca và cha huynh ấy đều nhã nhặn, vài người em gái cũng đều nhu thuận đáng yêu, làm sao lại gây chuyện được nhỉ? Nhưng kể cũng lạ, nhiều năm như vậy cũng chưa gặp phu nhân gia đình đó, khi Triệu Nhất Minh và vài em gái đến cũng không nghe họ đề cập tới mẹ mình.

Một ngày nọ Trần lão đầu và cháu mình đang nhàm chán trông quán rượu, chờ khách tới cửa thì chợt thấy Triệu Nhất Minh đeo tay nải tức giận đi tới.

“Trần thúc, cho tôi mười cái bánh bao, hai cân thịt trâu, đóng gói, mang đi!”

“A? Sao tiểu ca hôm nay đã tới rồi? Đồ lần trước ngài đặt còn chưa tới mà.”

Triệu Nhất Minh đặt tay nải lên bàn nói, “Tôi không phải tới để lấy đồ. Ngài mau chuẩn bị đồ tôi vừa nói đi, tôi còn phải chạy đi nữa.”

Trần lão đầu nhanh chóng bảo cháu đi chuẩn bị đồ ăn, lại nhìn thiếu niên đang há miệng uống trà, đột nhiên chợt lóe nói, “Không phải tiểu ca cậu rời nhà trốn đi chứ?”

Triệu Nhất Minh đặt bụp cái bát xuống bàn, mày nhảy dựng lên nói, “Cái gì mà rời nhà trốn đi chứ, tôi đây phải bước chân vào giang hồ!”

Trần lão đầu lắp bắp hoảng sợ nói, “Triệu tiểu ca à, năm nay cậu mới mười bốn mà? Còn nhỏ đã nói bước chân vào giang hồ gì chứ, Triệu lão gia sẽ lo lắng chết mất?”

Triệu lão gia chính là cha của Triệu Nhất Minh, Trần lão đầu đã từng gặp vài lần, mỗi lần thấy dáng vẻ nhã nhặn, người cũng trẻ tuổi thì luôn cảm thấy tên gọi “lão gia” làm người ta già đi.

Nói tới Triệu lão gia thật đúng là tảo hôn, nhìn qua cũng chỉ mới có 25 26 thôi thế mà đã có vài đứa con gái, thật sự là không thể nhìn người bằng vẻ ngoài mà.

Triệu Nhất Minh mặt tối sầm, không nói gì.

Trần lão đầu lại muốn khuyên hai câu nữa, chợt thấy bên ngoài có hai người vội vàng chạy vào, đúng là Triệu lão gia và con thứ Phong Song.

“Nhất Minh, quả nhiên con ở đây.”

“Đại ca.” Triệu Nhất Minh vừa thấy cha và em trai đuổi theo mình lập tức mặt trầm xuống, quay sang chỗ khác.

Triệu Tiểu Lâu thấy đứa con còn chưa đi xa, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn. Tiến lên giữ chặt lấy con mình rồi nói, “Nhất Minh, đừng giận dỗi, theo cha trở về đi.”

“Không về! Con muốn bước chân vào giang hồ!”

Triệu Tiểu Lâu hòa nhã nói, “Con còn nhỏ, chờ tròn 16 tuổi cũng không muộn.”

“Con đã trưởng thành rồi. Con quyết định, con sẽ bước chân vào giang hồ ngay bây giờ!” Triệu Nhất Minh cố chấp nói.

“Con…” Triệu Tiểu Lâu thấy đứa con không coi lời mình là gì, không khỏi tức giận.

Ai ngờ lúc này Phong Song bên cạnh giữ chặt lấy Triệu Nhất Minh nói, “Đại ca, huynh cũng quá không nghĩa khí, sao nói đi là đi không dẫn đệ theo?”


“Con…” Triệu Tiểu Lâu lập tức bị đứa con thứ hai làm tức đến nghẹn họng, dừng một lát rồi cả giận nói, “Song Phong, cha mang con tới khuyên anh con về nhà chứ không phải cho con và nó cùng rời nhà trốn đi!”

Phong Song rụt vai lại, không dám nói.

Triệu Nhất Minh đứng một bên cố gắng giãy khỏi tay cha, chợt la lớn, “Con không về. Phụ thân nói võ công của con dù luyện thế nào vẫn chưa đạt, con đã rất lợi hại, con muốn chứng minh cho ông ấy xem!”

Gương mặt trắng nõn của Triệu Tiểu Lâu đỏ bừng vì tức giận, rốt cuộc điên lên lạnh lùng nói, “Câm miệng! Ngay cả mười chiêu của thủ hạ phụ thân con cũng không qua được còn dám nói võ công mình đại thành? Sao con lại không biết trời cao đất rộng, không có… chút tỉnh táo khiêm cẩn, nhiều năm như vậy cha đã dạy con thế nào?”

Triệu Nhất Minh và Phong Song rất ít khi thấy cha mình thực sự tức giận, nhất thời bị dáng vẻ lạnh lẽo của người làm ngây ngẩn.

Triệu Tiểu Lâu kéo lấy Triệu Nhất Minh, lạnh lùng nói, “Đi! Theo cha về!” Nói xong còn không quên quay đầu lại, thay đổi giọng nói hiền lành nói với Trần lão đầu, “Trần chưởng quỹ, con nhỏ không hiểu chuyện, làm ngài phiền rồi. Tiền trà lần sau sẽ trả lại ngài.”

Trần lão đầu phục hồi tinh thần vội nói, “Không vội không vội. Thịt và cá nhà ngài đặt lần trước hai ngày nữa mới đến, lúc đó rồi nói sau. Lúc đó rồi nói sau.”

Triệu Tiểu Lâu lại khách sáo hai câu, không nhiều lời nữa, túm hai đứa con trai rời đi. Ba người trở lại trên núi.

Vài năm nay Triệu Tiểu Lâu vẫn chưa từ bỏ noãn ngọc tâm kinh, cả ngày đi lên đi xuống lại có dây thừng giúp đỡ, dần dần cũng quen đi lên đỉnh núi, cũng không còn luống cuống, bị người ta nói giống như con thỏ như năm đó nữa.

“Nhớ kỹ! Chuyện hôm nay không được nói với phụ thân hai đứa biết không?” Triệu Tiểu Lâu trịnh trọng nói với hai đứa con trai.

Triệu Nhất Minh và Phong Song biết tính tình của phụ thân, tuy vẫn mặc kệ không hỏi bọn họ, hơi lạnh nhạt nhưng nếu biết họ võ công chưa đạt đã dám rời nhà trốn đi nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình.

Còn cả tính tình cổ quái và võ công sâu không lường được của phụ thân không biết sẽ trừng phạt họ thế nào, hai người hơi run sợ.

Phong Song nói, “Cha yên tâm. Chuyện đại ca hôm nay tuyệt đối con sẽ không nói với phụ thân. Đại ca, huynh cũng đừng khiến phụ thân tức giận nữa. Tính cách phụ thân huynh không phải cũng biết sao? Công phu của huynh dù không đáng nhắc tới trong mắt phụ thân nhưng đặt vào giang hồ cũng là cao thủ trong hàng lớp trẻ tuổi rồi, lần trước không phải nhị thúc đã khen huynh như vậy à.”

Triệu Nhất Minh hơi ủ rũ nói, “Tuy nói vậy nhưng huynh chưa từng thử qua trên giang hồ sao biết mình đã là cao thủ trong lớp trẻ tuổi chứ? Bế môn tạo xa, bế môn tạo xa.”

Triệu Tiểu Lâu bật cười, gõ một cái lên trán đứa con nói, “Yên tâm, chờ sang năm con đầy mười lăm, cha sẽ bảo phụ thân con thả con xuống núi. Con thích xông tới đâu thì xông tới đó, được không?”

Lập tức con ngươi Triệu Nhất Minh sáng lên, lúc này mới vui vẻ.

Triệu Tiểu Lâu trở lại phòng ngủ, Phong Thính Vũ đang ngồi trên giường lau trường kiếm trong tay, vẻ mặt chuyên chú. Mặc dù hắn đã sớm võ công đại thành, dù không có kiếm vẫn thắng có kiếm nhưng vẫn rất thích lau kiếm vào canh giờ cố định mỗi ngày.

Triệu Tiểu Lâu biết rõ thói quen của hắn, cũng không làm phiền, mỉm cười ở một bên nhìn chăm chú. Năm đó sau khi cậu và Phong Thính Vũ thành thân, Phong Vô Tuyết theo Đông Phương Vô Song đi kinh thành, Phong Thính Vũ liền tạm thời làm giáo chủ ở tổng đà Thần Minh giáo.

Triệu Tiểu Lâu theo hắn ở đó một thời gian ngắn, rồi sau Phong Vô Tuyết trở về giáo, Phong Thính Vũ lập tức trở về núi Tam Tuyệt. Trước đây Triệu Tiểu Lâu đã chuẩn bị tâm lý, biết tính hắn thích u tĩnh, quen tự bế, sẽ không định cùng mình quay về Liễu Châu.

Hơn nữa khi Triệu Nhất Minh một tuổi, Triệu Tiểu Lâu và Phong Thính Vũ mang theo đứa nhỏ về với ông bà lo chuyện chọn đồ vật đoán tương lai, kết quả lúc sau Triệu gia đều sợ Phong Thính Vũ như ve sợ mùa đông, tránh không kịp..

Aizzz, không đề cập tới cũng thế. Vì vậy Triệu Tiểu Lâu cũng đã không còn muốn quay về Liễu Châu định cư nữa, dù sao chỉ cần ở cạnh Phong Thính Vũ thì đâu cũng giống nhau. Thế nên hạ quyết tâm, phân phát hết cho những người có thể phân phát, hóa ra đại nha hoàn Hoa Lan mà Vương bá sắp xếp là để làm nha hoàn thông phòng cho cậu, cũng được cậu sắp xếp cưới gả.

Hiện giờ trong nhà chỉ còn Vương bá và vài lão bộc ở, giúp cậu trông giữ gia nghiệp. Còn tỷ tỷ bên kinh thành, biết hiện giờ cậu có “thê” có tử, cũng yên tâm.

Bất tri bất giác Triệu Tiểu Lâu và Phong Thính Vũ đã sống ở đỉnh núi Tam Tuyệt tráng lệ u nhã này mười mấy năm rồi. Cậu không giống Phong Thính Vũ tự bế từ nhỏ, tuy cũng thích thanh tịnh nhưng không đến tuổi phải tị thế ẩn cư. Nhưng cậu và Phong Thính Vũ lại cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng. Một năm cậu xuống núi hai lần, có khi theo Phong Thính Vũ về Thần Minh giáo, có khi lại quay về Liễu Châu nhìn xem.

Nhưng khi bọn nhỏ lớn hơn, đỉnh núi dần náo nhiệt, cậu cũng phai nhạt với ý tưởng đi ra bên ngoài. Nói đến con, khóe miệng Triệu Tiểu Lâu giơ lên. Cậu không ngờ ngoài Nhất Minh, Phong Thính Vũ còn bằng lòng sinh cho cậu một đứa nữa. Hơn nữa Phong Thính Vũ không thích uống dược, chưa từng uống nước thuốc mang thai kia. Chuỗi ngày hai người cậu ở trên núi thanh tịnh thản nhiên, cá nước thân mật, ân ái không ngừng, tự nhiên sẽ gặp thêm mấy củ cà rốt ló ra.

Nhớ tới lần Phong Thính Vũ mang thai Phong Song, đó là lần đầu tiên cậu thấy bụng Phong Thính Vũ chậm rãi to lên, một sinh mệnh lớn dần từng chút, cho đến khi đủ tháng chui ra. Triệu Tiểu Lâu như đang nằm mơ. Dù tận mắt nhìn thấy, cậu vẫn khó tưởng tượng khi mà cậu và Phong Thính Vũ đều là nam tử mà lại thật sự mang thai, sinh con đẻ cháu. Nhưng hôm nay họ đã có hai đứa con, tên lần lượt là Triệu Nhất Minh và Phong Song, Triệu San San, Triệu Tư Tư. Sắp chào đón tiểu bảo bối thứ năm, Triệu Tiểu Lâu đã nghĩ tên xong, là trai thì gọi Triệu Ngũ Kiệt, là gái là gọi Triệu Vũ Vũ. Thật tốt, haha.

Phong Thính Vũ thu kiếm, thản nhiên nói, “Nhất Minh đã trở lại.”

Triệu Tiểu Lâu phục hồi tinh thần, không ngờ không gạt được hắn, châm chước một chút rồi nói, “Đứa nhỏ lớn rồi, nên để nó đi ra ngoài xông pha.”

“Trước khi cậu mười sáu tuổi, không phải cũng không ra khỏi cửa đó sao.”

Triệu Tiểu Lâu nhớ tới năm đó, nở nụ cười nói, “Đúng vậy, lần đầu tiên ra ngoài đã gặp huynh, còn không biết tại sao bị huynh bắt lên núi, không biết là họa hay phúc nữa.”

Những năm gần đây Phong Thính Vũ có sức sống hơn, thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng cười một chút, cũng không nói chuyện.

Triệu Tiểu Lâu ngồi xuống cạnh hắn, vuốt cái bụng đã hơi to ra của hắn cười nói, “Họa phúc tướng y, thật ra ta đây phúc khí rất lớn.”

Phong Thính Vũ cười một chút nói, “Sang năm để nó xuống núi đi.”


“Không phải huynh nói võ công của nó còn chưa đạt thành sao?”

“So với ta năm đó thì đương nhiên là chưa đạt thành. Nhưng trên giang hồ thì cũng là loại một loại hai.” Phong Thính Vũ nói rất thản nhiên, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự tự tin rất cường đại.

Đó là sự tự tin khi đứng phía trên đỉnh núi nhìn mây trôi. Là tự tin khi nhìn xuống chúng sinh, kiếm chỉ thiên hạ. Triệu Tiểu Lâu thích dáng vẻ này của hắn. Tuy lạnh lùng, tuy lạnh nhạt, tuy thiếu hụt vị nhân tình, tuy không giống người bình thường, nhưng cậu thích. Cậu cầm tay Phong Thính Vũ mỉm cười.

Ngoài phòng trên mặt cỏ, một đứa bé đang chạy theo một con thỏ. Triệu Tiểu Lâu nhìn qua cửa sổ, chỉ cảm thấy cuộc sống thật thanh u, dù qua hai đời cũng sẽ không nhàm chán.

– Hết phiên ngoại 1 –

Phiên ngoại 2: Song Phong

“Thính Vũ, ra ăn cơm trưa.” Triệu Tiểu Lâu vui vẻ chuẩn bị ngọ thiện, gọi Triệu Nhất Minh đang ở phía trước viện chơi với đám thỏ, rồi về sau núi gọi Phong Thính Vũ, đã thấy Phong Thính Vũ chống kiếm đứng im bên hồ, không biết đang suy nghĩ gì.

“Sao vậy?” Triệu Tiểu Lâu kỳ quái đi qua.

Phong Thính Vũ một tay chống kiếm, một tay vuốt bụng mình khẽ nói, “Cảm giác là lạ.”

“Là lạ?” Triệu Tiểu Lâu hoảng sợ, vội vàng đi qua, sờ soạng lung tung trên bụng hắn, “Lạ thế nào? Lạ làm sao? Có phải đau bụng không? Hay là con đá huynh? Làm sao khó chịu? Có phải tới lúc sinh rồi không?”

Phong Thính Vũ kỳ lạ nhìn thoáng qua Triệu Tiểu Lâu ăn nói lộn xộn, “Mới sáu tháng, chưa sinh.”

Triệu Tiểu Lâu đen mặt.

Đương nhiên cậu biết sáu tháng sẽ chưa sinh. Nhưng không phải hắn vừa nói cảm giác là lạ sao? Chính mình lo lắng mới có thể làm vậy.

Sống thân mật hơn hai năm, Triệu Tiểu Lâu đã luôn thấy Phong Thính Vũ trước mặt thong dong tự nhiên, có khi thậm chí còn buồn bực bất đắc dĩ vì một số hành động cổ quái của hắn.

Ví dụ như vào sinh nhật một tuổi của Triệu Nhất Minh, Triệu Tiểu Lâu dẫn Phong Thính Vũ và đứa con cùng trở lại Liễu Châu, muốn cho đứa con một tuổi bắt đồ vật đoán tương lai thật vui vẻ. Thậm chí ngay cả tỷ tỷ ở kinh thành cũng đưa tới quà cho cháu ngoại trai chọn đồ vật đoán tương lai.

Ai ngờ Phong Thính Vũ lại hỏi, “Vì sao phải bắt mấy thứ đó?”

Triệu Tiểu Lâu nhìn trên đất để đủ loại đồ, có kinh thư, có văn chương, có kiếm gỗ, có châu ngọc, còn có bàn tính và son. Mỗi một thứ đều có ý nghĩa chờ mong và chúc phúc, còn không biết Tiểu Nhất Minh nhà họ sẽ lấy cái gì.

Cậu nghĩ Phong Thính Vũ sẽ không biết hàm nghĩa của chọn đồ vật đoán tương lai nên cậu kiên nhẫn giải thích một lần, sau đó vui tươi hớn hở nói, “Tiểu Nhất Minh của chúng ta chọn gì cũng tốt, tương lai ta đây làm cha cũng sẽ ủng hộ!”

Ai ngờ Phong Thính Vũ không nói gì, bình tĩnh đi đến giữa đại sảnh, trường kiếm vung lên.

Mọi người chỉ cảm thấy ánh sáng lạnh lóe lên, rồi thấy những thứ đồ trên mặt đất vừa nãy… đều biến thành mảnh nhỏ.

Vương bá sợ tới mức không biết có nên ngồi xuống đất hay không. A Hỉ và A Phúc thì mặt cắt không còn giọt máu lạnh run, dùng sức chui ra phía sau thiếu gia… ôi không, là lão gia.

Cũng may bà vú ôm Triệu Nhất Minh đến từ Thần Minh giáo, vẫn đang trấn định tự nhiên trước khí thế của tông chủ làm người ta sợ hãi, chỉ nhẹ tay một chút, đặt đứa nhỏ lên mặt đất.

“Oa nha?” Cái chân ngắn mũm mĩm của Triệu Nhất Minh đặt trên mặt đất, nhìn trái nhìn phải, không rõ mấy thứ vừa rồi còn chuẩn bị cho mình đã biết mất đâu? Hiện tại ngoài phụ thân đang đứng trong đại sảnh và mấy thứ vỡ vụn thì không còn gì hết.

“A nha nha…” Nó gọi hai tiếng, thấy tất cả mọi người không ai để ý tới mình, kể cả là phụ thân luôn thương nó, hay là Vương gia gia râu bạc luôn cười khi gặp nó, thậm chí ngay cả A Hỉ và A Phúc thích nhéo mặt nó đều trốn đi rất xa, hờ hững với nó.

Triệu Nhất Minh hơi giận dỗi, dựa vào cái chân ngắn cũn cỡn đi tập tễnh đến bên cạnh Phong Thính Vũ, “Phụ thân…”

Phong Thính Vũ cúi đầu nhìn đứa con đang giật ống quần mình, thanh kiếm vừa thu lại, đưa cây kiếm dài hơn cả nó lạnh lùng nói, “Lấy cái này!”

“Oa nha?” Triệu Nhất Minh ngây ngốc nhìn cái to đùng trước mặt.

Đây là cái gì nha…

Thanh kiếm kia ước chừng dài gấp đôi Triệu Nhất Minh, lại nặng, để một đứa nhóc con mới tròn một tuổi đi đường con không xong cầm lấy cái này?

Nó bị kiếm ép tới, cơ thể lắc lư lui hai bước.

Chân Phong Thính Vũ duỗi ra, chặn phía sau đứa con, cho nó dựa.


Triệu Nhất Minh bị cái thứ lạnh băng làm khó chịu, lại có hứng thú đưa hai tay ôm lấy. Nó ngẩng đầu nhìn phụ thân đang cúi đầu nhìn nó, lại liếc mắt tìm được một vị phụ thân khác đang ngơ ngác đứng bên cạnh, bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười.

Nó đang cầm kiếm, cố hết sức tha trên mặt đất.

Nó kéo! Nó kéo! Nó kéo kéo kéo!

Là một đứa nhỏ vừa tròn một tuổi, Triệu Nhất Minh lại có sức lực đáng ngạc nhiên, có thể kéo được một cái kiếm hơn 10 cân đi vài bước, rốt cuộc tới cạnh Triệu Tiểu Lâu.

“Phụ thân!” Triệu Nhất Minh lớn tiếng gọi thần chí Triệu Tiểu Lâu trở về, chỉ vào thanh kiếm đã nằm trên mặt đất, đắc ý nói, “Phụ thân cho Minh nhi. Minh nhi cho phụ thân.”

Hiện tại nó chỉ biết gọi phụ thân cũng không phân biệt được ai với ai, chỉ biết hai người này là người thân nhất của nó trên đời, nên có khi nói chuyện bừa bãi, nếu không phải thân cận thì không biết nó đang gọi ai.

Triệu Tiểu Lâu cười khổ, biết ý của đứa con, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó nói, “Minh nhi ngoan, phụ thân không cần, đây là cha con cho con.”

Phong Thính Vũ nói, “Không phải ta cho, là nó cầm được.”

Mọi người đen mặt.

Kính nhờ! Tất cả mọi người có mắt được không? Rõ ràng huynh hủy tất cả đồ vật chọn đoán tương lai chung quanh, kiên quyết đưa thanh kiếm kia cho con huynh, làm sao tính là chọn đồ vật đoán tương lai chứ?

Vương bá hai mắt đẫm lệ nhìn Triệu Tiểu Lâu, trong lòng kêu rên, rốt cuộc thiếu gia cậu đã lấy phải ai vậy?

Triệu Tiểu Lâu không nói gì, cười ngất bởi lối suy nghĩ quái dị không giống người thường của Phong Thính Vũ.

Trải qua sự kiện chọn đồ vật đoán tương lai đó thì nhận thức của Triệu Tiểu Lâu về Phong Thính Vũ lại bay lên một tầng cao mới.

Bọn họ ở Liễu Châu một thời gian ngắn nhưng Phong Thính Vũ thật sự không quen có nhiều người, mà Triệu gia từ trên xuống dưới khi thấy hắn đều đi đường vòng. Vì thế cũng không lâu lắm, Triệu Tiểu Lâu sẽ theo hắn trở lại đỉnh núi Tam Tuyệt.

Lại nói tiếp, từ khi Triệu Tiểu Lâu đột phá giai đoạn căn bản của noãn ngọc tâm kinh thì tiến độ tiến triển rất nhanh, lại có một sư phụ cao minh như Phong Thính Vũ thì một năm trước rốt cuộc đã có thể một mình lợi dụng dây thừng đi lên đỉnh núi. Hơn nữa khinh công càng ngày càng cao minh, xem ra rất nhanh là có thể vượt qua Đông Phương Vô Song rồi.

Triệu Tiểu Lâu thấy Phong Thính Vũ vẫn đang sờ bụng không nói lời nào không khỏi bối rối nói, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao huynh nói cảm giác là lạ? Rốt cuộc không thoải mái chỗ nào?”

Phong Thính Vũ nhìn nhìn cậu rốt cuộc nói, “Hôm nay luyện tới chiêu thứ ba của phong thức, cảm thấy hướng kiếm có hơi là lạ.”

Triệu Tiểu Lâu sửng sốt một lát ngơ ngác nói, “Huynh cảm thấy kiếm chiêu là lạ?”

Phong Thính Vũ gật đầu, không nói gì.

Triệu Tiểu Lâu không biết nên nói gì cho phải, qua một lúc lâu mới cả giận, “Hiện tại thân mình huynh không tiện, chiêu thứ ba phong thức phải xoay phần eo về phía sau, đương nhiên là thấy là lạ rồi.”

Bộ kiếm pháp này được Phong Thính Vũ tự sáng tạo vào mười năm trước trong lúc rảnh rỗi, hồi lâu không luyện, không biết hôm nay tại sao lại nghĩ tới, luyện mấy chiêu cảm giác không đúng bởi vậy mới nói là lạ.

Triệu Tiểu Lâu đi vào đỉnh núi Tam Tuyệt đã sớm đọc hết sách trong này. Đối với bộ kiếm pháp Phong Thính Vũ tự nghĩ ra kia lại biết nhiều, khi không làm gì cũng lôi ra luyện chơi một chút cho nên mới biết là lạ ở chỗ nào.

Cậu không ngờ Phong Thính Vũ nói tới cái này, làm lo lắng một hồi, cười nói, “Tốt lắm, nhanh ra ăn cơm đi. Huynh không đói thì bọn nhóc kia đã đói rồi.”

Phong Thính Vũ theo Triệu Tiểu Lâu đi tới tiểu viện, trong lòng còn suy nghĩ về chiêu thứ ba kia.

Kỳ thật hắn cảm thấy là lạ không phải vì bụng lớn không tiện, lấy thân thủ của hắn thì đã sớm thoát khỏi hình thức tầm thường. chỉ vì đó là kiếm pháp hắn sáng chế mười năm trước, còn rất nhiều nơi đều ngây ngô.

Lấy trạng thái cực thịnh của hắn hiện tại mà xem thì đương nhiên sẽ có nhiều chỗ không đủ thành thục, quái dị.

Hắn cũng không muốn cãi cọ với Triệu Tiểu Lâu, theo cậu vào nhà ăn, thấy Triệu Nhất Minh đã bắt đầu nghịch đồ ăn, Hạ Thảo ở bên thì luống cuống tay chân.

“Ai nha tiểu tổ tông của tôi, đó là điểm tâm đó, đừng ném loạn!”

Nhắc tới tiến bộ lớn nhất trong hai năm là ai, ngoài Triệu Tiểu Lâu thì đó chính là Hạ Thảo.

Thật ra lấy lai lịch và thân thủ của hắn cũng đủ đảm đương trọng trách ở Thần Minh giáo rồi, nhưng hắn lại hầu hạ Phong Thính Vũ, rất thích ở trên núi chuyên tâm luyện công, hơn nữa đỉnh núi chỉ có hai người Phong Thính Vũ và Triệu Tiểu Lâu, chỉ sợ cũng không ứng phó nổi tiểu quỷ Triệu Nhất Minh này.

Hạ Thảo lại trộm ngắm bụng tông chủ nhà hắn, thầm nghĩ nơi này lại sẽ có thêm một nhóc con, không biết là trai hay gái, tương lai trên núi chắc chắn sẽ càng loạn.

Phỏng đoán lần này của hắn quả nhiên ứng nghiệm vào bốn tháng sau.

Lần này Phong Thính Vũ mang thai đủ tháng, thai nhi chăm sóc rất tốt, phân lượng mười phần. Triệu Tiểu Lâu gần như có chứng lo lắng trước khi sinh, bắt đầu từ tháng thứ tám đã khẩn trương theo sát Phong Thính Vũ.

Phong Thính Vũ mặc kệ cậu, nên làm gì thì làm nấy, nhưng Triệu Tiểu Lâu mỗi ngày như ruồi bọ vây quanh hắn, với người lãnh đạm tự bế như hắn thì cũng sẽ không chịu nổi. Vì thế trong quãng ngày ấy Hạ Thảo thường xuyên phát hiện ra bóng dáng Triệu Tiểu Lâu bị điểm huyệt trên đỉnh núi, vội vàng giải huyệt cho cậu đã trở thành một nhiệm vụ trọng yếu.

Gần tới kỳ sinh sản, Hạ Thảo cũng khẩn trương lên. Nhìn cái bụng lớn như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào của tông chủ thì trong lòng vừa sợ hãi ai thán vừa vui vừa lo như Triệu Tiểu Lâu.

Trên đỉnh núi chỉ có Triệu Nhất Minh vui vẻ nhất, không có việc gì thì chạy tới cạnh Phong Thính Vũ, chỉ vào cái bụng của phụ thân nói, “Đệ đệ mau ra đây. Phụ thân mau gọi đệ đệ ra ngoài đi chơi với con đi.”

Phong Thính Vũ thật ra thì không sao cả, chỉ cảm thấy bụng quá lớn không luyện được kiếm, hơi buồn bực bất an, trong lòng cũng hy vọng sinh sớm một chút. Cứ như thế tới lúc thời cơ chín muồi.


Lúc ấy Phong Thính Vũ đang ở phòng ngủ điều tức vận khí, đột nhiên đau bụng suýt nữa làm hắn xóa sạch nội tức.

Hắn thở chậm lại, có kinh nghiệm lần trước, biết mình đã sắp sinh. Vì thế chậm rãi đứng dậy, đĩnh bụng đi vào hậu viện, gặp Triệu Tiểu Lâu đang đùa với đứa con rất vui vẻ.

Hắn yên lặng đứng bên cạnh nhìn trong chốc lát, cho tới khi Triệu Tiểu Lâu ôm con đi tới nói, “Hôm nay đã luyện xong sớm như vậy rồi? Nên đi tản bộ, ta bảo Hạ Thảo tới trông Nhất Minh.”

Phong Thính Vũ thản nhiên nói, “Hôm nay không đi.”

“A? Vì sao?” Triệu Tiểu Lâu không rõ. Mỗi ngày canh giờ này hai người đều đến hậu sơn tản bộ, đã thành thói quen.

Phong Thính Vũ cảm thấy bụng mình hơi đau, một tay chống eo một tay đỡ bụng nói, “Nó phải ra ngoài, bảo Hạ Thảo xuống núi thỉnh y thánh.” Nói xong đi trở về một cách kỳ lạ.

Triệu Tiểu Lâu ngơ ngác, nhất thời không phục hồi tinh thần.

“Phụ thân, người làm sao vậy?”

“Nhất Minh… vừa rồi cha con nói gì?”

Triệu Nhất Minh mở to mắt, thanh thúy nói, “Cha nói nó phải đi ra, bảo Hạ Thảo thúc thúc xuống núi thỉnh y thánh. Phụ thân à, ai muốn đi ra ạ?”

Tay Triệu Tiểu Lâu mềm nhũn, ném đứa con lên mặt đất, phóng tới hậu viện, “Hạ Thảo —!”

Phong Thính Vũ lần này có kinh nghiệm, sẽ không ngu ngốc sử dụng kiếm với cái bụng mình như lần đầu tiên.

Nhưng hắn thật sự không quen đau đớn như vậy, sau khi nhịn suốt ba canh giờ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cầm tay y thánh trong giáo cắn răng nói, “Sao nó còn chưa ra?”

Tô Vô Minh sầu mi khổ kiểm nói, “Tông chủ đại nhân, làm sao tôi biết được? Có lẽ tiểu tổ tông trong bụng ngài rất thư thái, nên không muốn đi ra.”

Phong Thính Vũ suy sụp nằm lại lên giường, cảm thấy bụng đau nhói, đau đến mức hắn muốn giết người!

Có lẽ Tô Vô Minh cảm nhận được sát khí của hắn đột nhiên kêu to, “Ra rồi! Ra rồi!”

Triệu Tiểu Lâu luôn chờ ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy. Nhớ tới gương mặt luôn tuấn lạnh như tiên của Phong Thính Vũ lại biến hình vì đau đớn thì đau lòng không thôi.

Cậu đợi lâu như vậy vẫn không thấy phòng truyền ra âm thanh nào, cho đến khi nghe thấy Tô Vô Minh kêu to, cậu hoảng sợ cũng không nghe rõ được nội dung, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì nữa rốt cuộc không kiềm chế được, một cước xông vào nội thất.

Trong nội thất Phong Thính Vũ đang ngừng thở, dùng sức lực lớn nhất mình có mà rặn. Mà tiểu tử trong bụng vẫn chơi xấu hắn kia dưới sự giúp đỡ của Tô Vô Minh mà nhăn nhó chui ra tiểu thân mình.

Triệu Tiểu Lâu thấy Tô Vô Minh đang cầm đầu đứa nhỏ lôi nó ra khỏi cơ thể Phong Thính Vũ.

Giây phút cảm động mà thần kỳ này, đồng thời cũng là một màn huyết tinh mà khủng bố, dù người sinh là nam hay nữ cũng đủ để… Triệu Tiểu Lâu chớp mắt, hôn mê.

Oaoaoa… ta thật vô dụng!

Triệu Tiểu Lâu thống hận bản thân yếu đuối và vô năng. Thế mà lại hôn mê vào thời khắc mấu chốt, quả thật không thể tha thứ.

Hạ Thảo thở dài, “Được rồi, cậu đừng khó chịu, tông chủ không có trách cậu. Cậu mau đặt tên cho đứa nhỏ đi, tông chủ đã ôm đứa nhỏ suy nghĩ vài ngày rồi.”

Đứa nhỏ thứ hai cũng là nam, cũng đã thống nhất với hai vị nhạc phụ đại nhân nói đứa bé này phải mang họ Phong.

Vốn Triệu Tiểu Lâu nghĩ nếu đứa bé này họ Phong thì để Phong Thính Vũ đặt tên là được. Ai ngờ Phong Thính Vũ nói một câu “Phong Kiếm” làm mọi người hoa lệ cười ngất.

Tên này cũng quá…

Phong Thính Vũ nghĩ nghĩ lại nói, “Phong Võ.”

Tên này cũng được, nhưng vẫn cảm thấy… có chút không xứng với đứa con nhà mình.

Tuy Phong Thính Vũ không nói gì nhưng Triệu Tiểu Lâu cảm thấy hắn sắp không kiên nhẫn. Hôm nay Hạ Thảo thúc giục hắn liền nghĩ nghĩ nói, “Nếu là đứa thứ hai thì kêu Phong Song đi, tương lai sẽ cùng ca ca nó kiếm được thiên hạ.”

Phong Thính Vũ rất hài lòng với cái tên này. Hắn nhìn nhìn một khối thịt nhỏ đang ngủ vù vù bên giường, lại nhìn thoáng qua đứa lớn đang nghịch gương mặt đệ đệ, gật đầu nói, “Cứ thế đi.”

Triệu Tiểu Lâu cười hắc hắc.

Triệu Nhất Minh, Phong Song. Không ngờ cậu có hai đứa con trai. Hahaha.

Phong Thính Vũ thấy gương mặt nhỏ nhắn của cậu cười như hoa nở, trắng trắng mềm mềm, coi như vẫn là thiếu niên giống tiểu bạch thỏ năm đó hắn gặp được ở ven hồ Long Đàm Liễu Châu, không khỏi mỉm cười.

Xem ra sinh thêm đứa con trai cũng không tồi, nhìn cậu vui vẻ như vậy.

Hạ Thảo nhìn hình ảnh tông chủ nhà hắn với vợ con, trong lòng ai thán.

Xem ra trên đỉnh núi này, về sau nhất định sẽ càng ngày càng náo nhiệt.

– Hoàn –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui