Sau khi Phùng Trinh rời đi, Trương phu nhân ngay lập tức sai Ngô ma ma tìm người mang gia chủ của La gia đến thương nghị việc này.Chờ khi gia chủ La gia đến, hai người thương nghị hồi lâu, lúc này mới đem mọi chuyện định xong.Đợi lúc tiễn gia chủ La gia đi, Trương phu nhân đứng ở cửa, nhìn bầu trời xám xịt, thở dài nhẹ nhõm một hơi."Ngô ma ma, đây có thể là cơ hội cho chúng ta, cũng là cơ hội cho Đinh Nam."“Phu nhân.” Ngô ma ma khó hiểu nhìn bà ta.Trương phu nhân thần bí cười cười: "Sau này tướng quân sẽ biết, ta có thể mang đến càng ngày càng nhiều thứ cho ông ấy."Bởi vì buôn bán có thay đổi, Phùng Trinh cũng lùi lại việc khai trương tửu phường nhỏ của mình.
Nàng không nói với chuyện này với hai trưởng bối của Phùng gia, bất quá chỉ thuận miệng nói với Tiêu Sơn một câu, hiện giờ nàng đang cùng làm ăn với Trương phu nhân.Tiêu Sơn vốn là không để ý lắm những thứ này, nhưng là có chút rối rắm nói: "Không phải nàng vì ta mà cố ý tới thân cận với Trương phu nhân đi, nếu là vì cái này, vậy thì quên đi, nam nhân đại trượng phu, công danh lợi lộc tự ta đi lấy.”“Chàng cũng quá xem trọng ta.” Phùng Trinh nhéo lỗ tai hắn: “Nếu như ta có bản lĩnh này, ta cũng không cầu quan cho chàng, ta sẽ cầu quan cho chính mình, từ nay về sau, ta sẽ quản lấy chàng."“Thật sự không phải bởi vì ta sao?” Tiêu Sơn đè người nàng lại, đưa môi hắn tới gần.
Hôm nay hắn thật vất vả mới chuốc say được nhạc phụ, hiện tại rốt cuộc có thể ở chung phòng với thê tử, đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội tốt như vậy.Phùng Trinh vừa trốn tránh vừa cười đùa: "Chàng không được nháo, cẩn thận ngày mai ta đem tâm tư của chàng nói với phụ thân."“Nói cũng vô ích, dù sao ta cũng đã học xong Thiên Tự Văn rồi.” Tiêu Sơn tự đắc hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng.
Nghĩ đến sự việc này, hắn liền cảm thấy rất kiêu ngạo, ngẫm lại khi này chỉ mới bao lâu chứ, hắn vậy mà biết được Thiên Tự Văn.
Tuy rằng chữ viết xấu một chút, nhưng chung quy cũng có thể nhìn được.
Nhạc phụ còn phải khen hắn thông minh.Phùng Trinh thấy hắn khoe khoang như thế, đả kích nói: “Chàng cũng đừng đắc ý, chàng cũng biết rõ vì sao chàng lại học nhanh như vậy.
Người khác đọc sách thánh hiền, toàn nghĩ về những chuyện thánh hiền, nhưng còn chàng thì lại một bụng nghĩ xấu."“Ha ha, vẫn là thê tử của ta hiểu ta.” Tiêu Sơn không hổ thẹn mà còn vui vẻ, bàn tay to lớn của hắn đã nhào lên người Phùng Trinh, sờ chỗ này chỗ kia, làm cho Phùng Trinh thở hổn hển, liên tục cầu xin tha thứ.Ngày tết đã trôi qua, cũng đến lúc Tiêu Sơn phải trở về quân doanh.Lần này có thể ở nhà được lâu như vậy, đã là sự chiếu cố đặc biệt của Trương giáo úy, Tiêu Sơn tự nhiên sẽ không ở lại nữa.
Mặc dù mấy ngày nay ở cùng với thê tử vô cùng dễ chịu, nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ thương các huynh đệ trong quân doanh.
Hiện tại hắn đã có sự tự tin của mình, có suy nghĩ của riêng mình, hắn đã nóng lòng muốn lập được chiến công, cầu lấy công danh.Trước khi khởi hành, Phùng Trinh đã chuẩn bị cho hắn vài vò rượu trắng: “Rượu này quá mạnh, cũng không thể uống nhiều, sau này ở trong quân doanh sẽ hỏng việc.
Hiện tại chàng cũng đã là người đọc sách, cũng không thể lỗ mãng, mọi việc phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm.""Trinh nhi, nàng yên tâm, nàng kể cho ta nhiều chuyện xưa như vậy, những bài học kia ta đều nhớ được."Mấy ngày nay Phùng Trinh nhân cơ hội đã giảng cho hắn nghe một ít câu chuyện của các danh nhân lịch sử, còn có một ít trong ba mươi sáu kế, binh pháp Tôn Tử.
Tiêu Sơn đã nghe nhiều, cũng ghi tạc trong lòng.Phùng Trinh cổ vũ nói: "Ta tin tưởng chàng, chàng là người làm đại sự.
Ta còn chờ làm tướng quân phu nhân đây."Được thê tử yêu thương của mình khen ngợi, Tiêu Sơn bỗng cảm thấy tự hào: “Trinh nhi, ngày đó nhất định sẽ không xa đâu.”Bọn man di còn chưa bị giết hết, cũng không thiếu cơ hội để hắn lập công.
Lần này bọn man di đã cho mấy người của hắn sỉ nhục lớn như vậy, quay đi cũng sẽ có cơ hội lấy lại.Đây là lần thứ hai chia ly, trong lòng Phùng Trinh càng thêm luyến tiếc, vẫn một đường đi tới cửa thành, nhìn hắn cưỡi ngựa đi xa.Phùng tú tài vuốt chòm râu, gật đầu hài lòng: “Tế tử biết vươn lên như thế, tương lai tiền đồ là vô lượng."Phùng Trinh nghĩ thầm, có nàng ở bên cạnh quan sát, cho dù không thành tài cũng thành tài.Sau khi Tiêu Sơn rời đi, La gia cũng phái người đến mời Phùng Trinh tới.
Cũng không biết tướng quân phu nhân đã nói gì với La gia, dù sao hiện giờ hầm rượu của La gia bên này là do Phùng Trinh phụ trách.Vì không để cho công nghệ lộ ra ngoài, gia chủ La gia là La Toàn Sinh đã bảo người tiến hành rửa sạch hầm rượu một phen.
Chỉ để lại một ít người hầu đáng tin cậy, hoặc là đại sư phụ ký tên bán đứt làm việc ở bên trong.Đối với sự sắp xếp này, Phùng Trinh tự nhiên rất ủng hộ.
Ngày nay không có thứ gọi là bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ.Phùng Trinh đã dành một tháng trong hầm rượu để hướng dẫn chuyên môn cho các đại sư phụ kia.
Đương nhiên, kỹ thuật này cũng chỉ là những kỹ thuật chưng cất ban đầu, còn phương pháp sản xuất rượu ngon, nàng vẫn chưa thể lấy ra.Mặc dù vậy, những đại sư phụ ủ rượu kia vẫn bội phục không thôi.
Vốn tưởng rằng có người thông qua quan hệ mới được tiến vào quản lý, vẫn có chút không phục, lại không nghĩ chỉ cần ra một tay cũng đủ sánh với kinh nghiệm cả đời của những lão gia hỏa này.Chẳng mấy chốc, mẻ rượu đầu tiên chính thức được tung ra thị trường, cùng ngày rượu trắng được tung ra thị trường, Phùng Trinh cũng khai trương tửu phường nhỏ của riêng mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...