Tiểu Kiều Thê Của Lão Đại Thập Niên 80


“Như này nhé, việc cô kết hôn với tôi có lẽ đã làm cho cô chịu khổ rồi, khi đó tôi lại không có thời gian ở nhà nhiều.

Bây giờ lại thành ra như này, không biết sau này sẽ ra sao, cô còn đi theo tôi nữa thì sẽ càng cực khổ hơn.” Lục Tu Viễn đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không muốn liên lụy đến cô, cô cũng không cần phải hy sinh cái gì cả, dù sao thì chúng ta cũng không có một chút tình cảm nào.”

“Không có tình cảm.” Nhạn Lâm chỉ có thể trả câu này lại cho anh.

"Từ trước tới giờ, tôi đã làm lỡ mất một năm của cô rồi, dù sao thì trên giấy tờ cũng là đã ly hôn, sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với cô.

Tôi không thể đền bù cho cô tất cả, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức thôi." Lục Tu Viễn lấy ra một phong bì thật dày: “Đây là về mặt vật chất, là những thứ tầm thường nhất, cô cứ giữ lấy trước đi, nếu còn có yêu cầu hay khó khăn nào khác thì cứ nói ra đi, đừng khách sáo.”

Nhạn Lâm biết rằng bên trong chính là tiền.

Cô giơ tay lên, khẽ đẩy ra, rồi hỏi anh một cách nghiêm túc: "Anh còn có người nào khác không? Ý tôi là, sau khi ly hôn với tôi, liệu có ai ở bên cạnh anh, muốn mau chóng kết hôn với anh không?"

Lục Tu Viễn hơi nhướng mày, anh lắc đầu: "Không có."


“Tôi cũng giống như anh thôi.” Giọng nói của Nhạn Lâm đã dịu xuống, cô nói với giọng điệu chân thành: “Lúc trước, khi tôi chưa từng xuất hiện, có lẽ anh cũng không quan tâm đến chuyện kết hôn này, nhưng người lớn trong nhà và người ngoài lại rất dễ hiểu lầm, tôi biết, cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng tôi không muốn ly hôn, tôi thực sự không muốn.

"Cho dù anh thật sự muốn ly hôn, nhưng vì người lớn trong nhà, cũng nên đợi đến một, hai năm nữa."

Lục Tu Viễn lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm lóe lên một chút ánh sáng, rực rỡ như ánh sao.

Nhạn Lâm cúi người xuống cầm phích nước nóng lên rót cho anh một ly nước: "Anh vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Muốn ăn cái gì không? Có kiêng ăn gì không?" Cô thực sự quan tâm đến tình trạng hiện tại của anh.

Bên ngoài cửa, Lâm Uyển vui mừng đến mức chảy nước mắt, bà ấy tựa đầu vào vai chồng, cố gắng kìm nén tiếng khóc nức nở.

Trong lòng Lục Bắc Sơn cũng dâng trào cảm xúc, ông ấy vừa vỗ về vợ vừa thì thầm: "Ổn rồi, ổn rồi.


Đứa trẻ ngoan, Nhạn Lâm đúng là một đứa trẻ ngoan."

Trong làn gió đêm dịu nhẹ, Lâm Uyển nắm tay Nhạn Lâm một cách thân thiết, đưa cô về nhà.

Sau khi đi vào cửa nhà, Lâm Uyển đặt thuốc dạ dày mà bà cầm về giúp cô xuống, rồi tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay ra, đeo lên cho Nhạn Lâm.

“Sao có thể làm như vậy được chứ?” Nhạn Lâm vội vàng né tránh, giấu hai tay ra sau lưng: “Mẹ, mẹ không nên làm như vậy.”

“Đứa trẻ ngốc.” Lâm Uyển mỉm cười một cách yêu thương: “Đây là thứ mà mẹ có được từ việc cha mẹ của mẹ thanh toán bằng hối phiếu, nếu bọn họ biết là mẹ đã đưa nó cho con thì có lẽ bọn họ lại thưởng cho mẹ thứ gì đó tốt hơn luôn đó.

Sau này nếu có mẫu còn đẹp hơn thì mẹ sẽ để Tu Viễn mua cho con, bây giờ cứ tạm thời như này đã, ngoan, đeo vào đi.” Bà kéo tay Nhạn Lâm qua mà không giải thích gì thêm.

Nhạn Lâm không thể từ chối được, trong lòng lại cảm thấy rất áy náy.

"Nhìn cổ tay gầy gò này đi, may mà dây đồng hồ là lò xo đấy." Lâm Uyển vỗ vào tay cô: "Hôm nào đó khỏi rồi thì phải ăn thỏa thích, lúc nào rảnh rỗi thì đến nhà, mẹ sẽ làm món gì đó ngon cho con ăn."

Nhạn Lâm gật đầu với vẻ ngoan ngoãn.

Lâm Uyển lại lải nhải dặn dò thêm mấy câu nữa mới mỉm cười rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận