Tiểu Kiều Thê Của Lão Đại Thập Niên 80
Năm 1984, sắp đến tết Trung Thu rồi, hoàng hôn buông xuống, gió chiều thổi vi vu.
Lục Bắc Sơn mang theo những chiếc túi với kích cỡ khác nhau, bước chậm rãi đến khu nhà ở mới được xây dựng cho công nhân viên chức cách đây hai năm.
Lâm Uyển cúi đầu đi ở bên cạnh, bà lấy khăn tay ra lau khóe mắt, nhỏ giọng hỏi: “Việc Tu Viễn chuyển viện thật sự là ý của nó à?”
"Còn không phải sao? Đã tiến vào giai đoạn hồi phục rồi thì ở đâu cũng không quan trọng nữa đâu.
" Lục Bắc Sơn nói với giọng điệu ấm áp: "Em cứ chạy đi chạy lại, ăn không ngon, ngủ không yên như vậy, con trai mà thấy sẽ càng đau lòng hơn đó.
"
Nước mắt của Lâm Uyển lại rơi xuống.
“Đừng khóc nữa, để Nhạn Lâm nhìn thấy thì chẳng phải con bé sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn à?”
“Rốt cuộc là khó chịu, hay là có tâm tư khác, ai có thể chắc chắn được chứ?” Lâm Uyển đã ngừng khóc, nhưng bà ấy lại cảm thấy bực bội: “Lúc trước ở bệnh viện thành phố lâu như vậy, con bé cũng chưa từng đến đó một lần nào, còn nói là sốt đến mức không xuống giường được, em còn tưởng là thật.
Bây giờ Tu Viễn đã quay về hai ngày rồi, con bé vẫn chưa xuất hiện, như vậy có ý gì chứ?”
"Cho nên mới cần đi thăm con bé để hỏi cho rõ.
”
“Nhưng nếu con bé thực sự muốn ly hôn…” Lâm Uyển đứng trong gió, trái tim đau như bị dao cắt: “Tu Viễn sẽ nghĩ thế nào đây? Đây chẳng phải là đã khổ lại càng thêm khổ à?”
"! Tu Viễn có thể chịu đựng được!" Lục Bắc Sơn bước đi nhanh hơn.
Chẳng thể làm gì được cả, mọi chuyện cứ diễn ra một cách trùng hợp như thế.
Vào mùa xuân, khi Thu Nhạn Lâm bước sang tuổi hai mươi, bọn họ đã thúc giục Tu Viễn xin nghỉ phép để quay về kết hôn, vừa mới nhận giấy đăng ký kết hôn thì Tu Viễn đã bị gọi về đơn vị gấp, rồi khi quay về đã bị thương nặng, tình hình không lạc quan cho lắm.
Vợ chồng Lục Bắc Sơn vẫn luôn có ấn tượng về Thu Nhạn Lâm là một cô gái trong sáng, đáng yêu, yêu kiều, mảnh mai và yếu đuối, có tính cách đơn thuần, cộng thêm việc bọn họ cũng có tình bạn nhiều năm với cha mẹ quá cố của cô, lúc đó, khi bọn họ muốn lựa chọn đối tượng cho con trai mình, người đầu tiên mà bọn họ nghĩ tới chính là cô.
Nhưng những biểu hiện gần đây của cô!
Lục Bắc Sơn là một người cha, sao ông có thể buông bỏ con trai mình được chứ, sao có thể không sợ con trai sẽ càng thêm khổ sở được?
Bây giờ, ông thực sự cảm thấy cuộc hôn nhân này là không cần thiết.
Con trai ông mạnh mẽ như vậy, không ai có thể coi thường nó được.
Trên đường đi, đúng là cảm xúc của Lâm Uyển cứ phập phồng không yên, đến khi bà đứng trước cửa nhà của Thu Nhạn Lâm thì mới hoàn toàn bình tĩnh lại và lấy lại được sự trầm tĩnh thường ngày.
Bà giơ tay lên gõ cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...