Ôn Nhiên nhìn bóng lưng Ngô Vân San và Hướng Tiêu Nguyệt, và Hướng Tiêu Nguyệt đang nghiêng đầu nói chuyện với Ngô Vân San không biết họ đang nói chuyện gì mà đang rất vui vẻ, Hướng Tiêu Nguyệt còn đang cười.
Nhiều năm sau Ôn Nhiên sẽ lại nhớ tới hôm nay, lại cảm thấy buồn cười, cười mình lúc ấy giống như một con mèo nhỏ xông nhầm vào rừng rậm, đối mặt với mãnh thú rừng rậm, cư nhiên ấu trĩ vung móng vuốt.
Nhưng cô vẫn như cũ, rất thích sự xông pha của tuổi trẻ, thích khoảng thời gian không thể quay trở lại.
Ôn Nhiên hướng về phía Ngô Vân San và Hướng Tiêu Nguyệt, "Vì sao không chứng minh? ”
Ngô Vân San và Hướng Tiêu Nguyệt nghe thấy thanh âm xoay người, hướng Tiêu Nguyệt cười còn treo ở bên miệng vẫn chưa thu hồi.
Ôn Nhiên nhìn Hướng Tiêu Nguyệt, đi về phía trước, thanh tuyến nhỏ nhưng không nhu nhược, "Không phải cô chứng minh đó là lỗi của tôi sao, không liên quan gì đến cô mà, không phải sao? Vậy sao cô không chứng minh điều đó? ”
Ôn Nhiên dừng trước mặt họ, đứng ở trung tâm văn phòng, đứng trước mặt mọi người.
Cô đảo mắt nhìn Ngô Vân San, "Cô là chủ quản của chúng tôi, không phải nên xử lý công bằng sao? Tại sao cô lại bảo vệ cô ấy? ”
Ngô Vân San sửng sốt vài giây, sau đó không thể tin được châm biểu " Cô nói gì? ”
Nhật Vy thấy thế xông lên giữ chặt Ôn Nhiên, nhỏ giọng nói: "Ôn Nhiên, cậu điên rồi à? Cậu có biết cậu đang hỏi ai không? Cậu không muốn làm sao? ”
Thực sự không muốn!
Ôn Nhiên không để ý đến lời khuyên giải của Nhật Vy, nhìn thẳng Ngô Vân San, bộ dáng muốn tranh luận kết quả: "Tôi nói chị thiên vị cô ấy! ”
Ngô Vân San không nhịn được.
Hướng Tiêu Nguyệt đi ra, "Cô có phải uống nhầm thuốc không? ”
"Còn có cô, cô nói tôi trộm đồ." Ôn Nhiên lấy điện thoại di động ra, "Tôi muốn báo cảnh sát.
”
Ngô Vân San vẻ mặt không hiểu, nhưng nhìn cô thật sự đang gọi điện thoại, lớn tiếng quát "Thực tập sinh! ”
Cô thậm chí không thể nhớ tên của Ôn Nhiên.
Nhật Vy cũng kịp thời giữ chặt tay Ôn Nhiên, ngăn cô báo cảnh sát.
Ngô Vân San bình tĩnh cảm xúc, nhưng không giấu được sự chế giễu "Cô làm ầm ĩ lên vậy à? Chuyện nhỏ nhue tranh chấp giữa đồng nghiệp mà cô cũng báo cảnh sát ư?”
Nhật Vy xoay vai Ôn Nhiên, bám vào tai cô: "Đừng xúc động! Hiện tại mọi người đều biết là cậu chiếm lý, là Hướng Tiêu Nguyệt vô lý gây sự! Không ai nghĩ cậu ăn cắp! ”
Nhật Vy nhìn sang bên cạnh, lại đến gần Ôn Nhiên, "Cậu ngẫm lại, vì chút chuyện này mà báo cảnh sát, cậu có lý cũng trở nên vô lý, sau này sao lại làm việc cùng nhau? Cậu có muốn làm việc không? ”
Ôn Nhiên lại không bởi vì lời nói của Nhật Vy dễ chịu hơn một chút, thậm chí trong lòng càng buồn bực.
Trong lòng cô nói không cần! Không muốn gì hết! Cô ấy không nên ở lại đây!
Ngô Vân San trong lòng nổi giận, thứ nhất là bởi vì Ôn Nhiên ở trước mặt mọi người trong bộ phận chỉ trích cô bao che riêng, đây là trước mặt mọi người làm mất hết thể diện của cô.
Thứ hai là cô cảm thấy thực tập sinh này thật sự không xác định được vị trí của mình, bổn phận của mình.
Cô dùng giọng điệu cao cao tại thượng gõ Ôn Nhiên
"Cô nghĩ rằng đây là nơi?" Có phải cô cho rằng đây là con hẻm nhỏ nơi cô sống không?, cô nên hiểu những điều cơ bản nhất khi làm việc tại một công ty ”
"Đây là 'Carly', công ty trang sức hàng đầu trong nước, là khách quen của các phương tiện truyền thông tạp chí thời trang, cô muốn đẩy công ty của chúng tôi đến đầu sóng ngọn gió?
"Cho dù cô chưa từng học đại học, nhân tình thế thái cơ bản cũng có thể hiểu chứ?"
"Cô ấy nói cô trộm đồ, đó là suy luận, cô có làm hay không thì cô cũng tự hiểu rõ ."
" Người như cô chưa từng học qua thiết kế châu báu trong hệ thống học phủ cao cấp, nhìn thấy thiết kế có giá trị, suy đoán trộm cắp không phải là tư duy bình thường sao?"
"Lại nói, cô báo cảnh sát thì sao? Điều đó có ích lợi gì cho cô?”
"Cô suy nghĩ rõ ràng, cô báo cảnh sát, tôi còn có thể giữ cô sao? Công ty vẫn có thể giữ cô chứ? ”
Mỗi một câu của Ôn Nhiên đều nghe rõ ràng.
Nhưng cô ấy không hiểu.
Không hiểu được trình độ học vấn, địa vị, như thế nào lại biến thành căn cứ suy luận cô có thể ăn cắp đồ, như thế nào lại biến thành nền tảng nhục nhã người khác.
Cô thoát khỏi Nhật Vy và hoàn toàn bị chi phối bởi cảm xúc.
Cô mới mặc kệ địa vị của Carly là gì.
Cô mới mặc kệ nhân tình thế thái gì.
Khi nào phải chứng minh sự thật trong sạch còn phải suy nghĩ kỹ?
Cô ấy khó chịu.
Tức giận đến nỗi có thể nghe thấy trái tim đập điên cuồng của riêng mình.
Ôn Nhiên vừa mở khóa điện thoại di động, vừa nói" Loại không phân biệt đúng sai này, không nhìn và đánh giá công bằng, tùy ý vũ nhục người khác, tôi không muốn ở lại! ”
Thấy cô thật sự muốn làm lớn chuyện, Trần Tinh tiến lên nắm lấy cánh tay Ôn Nhiên, Ôn Nhiên, chuyện trong công ty, đừng làm kinh động đến cảnh sát.
”
Ôn Nhiên nhìn Trần Tinh.
Anh ấy là trưởng nhóm của cô.
Ôn Nhiên lại nhìn lướt qua văn phòng.
Cho nên mọi người đều nhìn cô, dùng ánh mắt nhìn người khác thường nhìn cô.
Ngay cả một nhóm đồng nghiệp cũng toát ra biểu tình này đối với cô.
Cho nên cô chỉ bị nhục nhã nho nhỏ, chịu chút ủy khuất, chủ quản đều ra mặt hòa giải, cô còn đuổi theo không buông, đây là vấn đề của cô.
Trong xã hội này, mọi người không phải đều tới như vậy, ai dám nói chưa từng chịu qua một tia ủy khuất, nào có chuyện nhỏ như cô làm lớn.
Ôn Nhiên giật giật khóe miệng.
Cũng đúng vậy.
Bản chất con người là như vậy.
Khi Hướng Tiêu Nguyệt cùng cô tranh chấp, đối lập chính là tổ hai cùng một tổ, một tổ người sẽ đứng về phía cô.
Khi ngô Vân San là người cấp bậc ra mặt, tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả bộ lời đề nghị của Ngô Vân San đều hướng về phía Tiêu Nguyệt, tất cả mọi người đều đồng ý là phương thức giải quyết thích hợp nhất hiện nay.
Khi hành vi báo động của cô có thể ảnh hưởng đến bộ phận và ảnh hưởng đến họ, cô trở thành người đối lập của tất cả họ.
Người lớn, thân thiện là nghi thức cơ bản trong trạng thái hòa bình.
Một khi có xung đột lợi ích, mặt nạ sẽ bị xé ra.
Mọi người đều như thế này.
Nhưng điều đó có đúng không?
Bản thân Ôn Nhiên cũng không đưa ra được đáp án.
Nhật Vy lại đi lên, nhẹ giọng trấn an Ôn Nhiên, "Được rồi, hôm nay thì thôi, biết cậu ủy khuất, bất quá không có chuyện gì lớn, đừng xúc động.
”
Ngô Vân San nhìn thấy vẻ mặt Ôn Nhiên, muốn đánh tan phòng bị của cô: "Cho dù cô báo cảnh sát thì có thể làm gì, có ai chứng minh cho cho cô? Ngoại trừ làm lớn chuyện, làm cho người ta chê cười ra thì..!
"Tôi chứng minh cho cô ấy." Lý Uyển vẫn đứng bên cạnh Ôn Nhiên đi tới, giọng cô có chút run rẩy, "Tôi quả thật thấy túi giấy chỉ có độ dày giấy.
”
Nhật Vy im lặng nhắm mắt lại, "Đừng nói nữa.”
Ngô Vân San nhìn về phía Lý Uyển đột nhiên xuất hiện.
Kẻ mắt và cách trang điểm của cô trông tinh tế nhưng lại có chút dữ dằn.
Lý Uyển có chút hoảng hốt gạt mặt sang một bên, "Tôi nói thật thôi mà.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...