Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn


Chỗ trên mu bàn tay mà nàng vô tình chạm vào giống như muốn bốc cháy, Lục Trạm vội vàng quay đầu chạy ra ngoài.
Đỗ Tam Nương cũng có chút sững sờ, nhìn thấy hắn bỏ chạy, nàng lại nhịn không được cười ra tiếng, người nam nhân này, đúng là còn ngây thơ hơn trong tưởng tượng của nàng!
Lục Trạm bước nhanh đi ra khỏi viện, hắn thở một hơi dài rồi giơ tay lên, đôi mắt nhìn thẳng, đôi môi đỏ mọng và thấm ướt của nàng lướt qua trên mu bàn tay hắn, cảm giác rất là mềm mại.
Bỗng nhiên trong đầu nhờ đến lời Hướng Tam nói:"Nữ nhân cùng với nam nhân chúng ta không giống nhau, cơ thể mềm mại...!Cái miệng nhỏ kia a...!Nếu huynh hôn một lần thì sẽ biết, tư vị kia thật là*..."
Ngay lập tức gương mặt Lục Trạm đỏ bừng lên, cũng may làn da của hắn hơi ngâm, cho dù đỏ mắt cũng nhìn không ra! Hắn cố gắng lắc đầu.

Muốn ném những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, những lời của Hướng Tam ngày càng khắc sâu vào trong đầu hắn, cảnh tượng đôi môi mềm mại của Tam Nương lướt qua trên mu bàn tay hắn lặp đi lặp lại trong đầu.
Một cỗ rung động khó tả đang từ từ nảy mầm ở trong lòng, hắn vô cùng hoảng loạn, vội vàng chạy nhanh, một hơi chạy thật xa.
Hướng Tam trở về nhà, thê tử Cù thị nhìn thấy hắn ta trở về, hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Ta đi tìm huynh đệ tốt.

Không phải ta đã nói nha, cái người tiểu nương tử bị bắt nạt kia chính là nương tử chưa gả đến của huynh đệ tốt, nên ta đến báo tin cho hắn." Hướng Tam cười hì hì.
Cù thị trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Chàng đúng là cực kỳ tích cực chuyện của người khác! Hướng Tam, sao ta chưa bao giờ thấy chàng làm việc tích cực như vậy?"
Cù thị mới gả tới không bao lâu, bình thường cũng cẩn thận một chút, mẹ chồng nhìn có chút hung dữ, có mẹ chồng ở đây, nàng ta căn bản cũng không dám nói nhiều.

Nàng ta gả đến mấy ngày nay, đều chưa có đi đâu hết, hôm nay thừa dịp mẹ chồng không ở nhà, nàng ta mới muốn ra ngoài đi dạo.

Trượng phu Hướng Tam cũng rất thích nàng ta, vào ban ngày ở trong phòng hắn táy máy tay chân với nàng ta, Cù thị sợ hãi, nhưng nàng ta càng sợ hãi, thì Hướng Tam càng hưng phấn, hắn ta đạt được như ý đúng hai lần, làm cho nàng ta xấu hổ không có mặt mũi gặp người khác.
Hôm nay sáng sớm mẹ chồng dẫn cha chồng cùng với mấy tiểu thúc đi thăm người thân, Hướng Tam ở lại trên giường lại làm một lần, lúc này mới chủ động nói muốn dẫn nàng ta ra ngoài mua đồ.

Trên đường nhìn thấy có người cãi nhau, Hường Tam định vén tay áo tiến lên, thì bị Cù thị ngăn lại, lúc này hắn ta mới nói là một trong các cô nương đó là vị hôn thê của huynh đệ tốt của mình.

Nhưng mà Cù thị không muốn Hướng Tam tiến lên đánh nhau, thế là kiên quyết kéo hắn ta đi.

Hướng Tam hi hi ha ha đi quanh nàng ta, không đứng đắn nói: "Ta không tích cực chỗ nào? Mỗi ngày ta đều rất tích cực mà, vì muốn để nàng mang thai của Hướng gia nhà ta, ngày nào mà ta chẳng có ra sức!"
Cù thị đỏ mặt lên, ban ngày người này nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, nàng ta lập tức là vừa thẹn lại quýnh, thế là nàng ta trừng mắt nhìn hắn.

Nàng ta không trừng mắt còn tốt, vừa mới trừng mắt, làm cho trong lòng Hướng Tam thấy ngứa ngáy, nhìn xung quanh một chút, trong nhà tường viện cao, dù sao cũng sẽ không bị người ta nhìn thấy, thế là ôm cái mặt nàng ta hôn một cái.
Lục Trạm chạy thẳng đến nhà Hướng Tam, hắn suy nghĩ cách, quyết định dạy dỗ những người kia, dám khi dễ Tam Nương nhà hắn, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu!
Bước nhanh đi vào Hướng gia, Lục Trạm cũng không nghĩ nhiều, gặp cửa sân đang khép lại, thế là hắn đẩy thẳng cửa đi vào: "Hướng Tam..."
Vừa mở miệng ra, một màn trước mắt suýt chút nữa làm mù mắt hắn, Lục Trạm chỉ có thể trợn mắt mở mồm nhìn hai người.
Hướng Tam nghĩ dù sao hôm nay ngoại trừ hai người họ cũng không có ai hết, thế là lá gan hắn ta cũng liền lớn hơn, thế là ở trong sân cởi y phục của thê tử ra, lộ cái yếm ở bên trong.

Ai ngờ đột nhiên có người tiến vào, dọa Cù thị sợ đến trắng bệch, đẩy Hướng Tam ra rồi nắm chặt y phục chạy vào phòng.
Hướng Tam cũng bị dọa sợ, bị người bắt tại trận khi làm chuyện đó, nếu như bị truyền ra ngoài, Hướng Tam chỉ sợ sẽ bị mắng một trận! Xoay đầu lại, nhìn thấy Lục Trạm đứng ở cổng, Hướng Tam liền thở phào nhẹ nhõm, có điều trên mặt hắn ta có chút ửng hổng, hắn ta thở gấp nói: "Trạm ca, ta...!Huynh không nhìn thấy cái gì."
Lục Trạm vội vàng lắc đầu: "Ta không thấy cái gì hết! Ta đi đây!"
Hắn vừa nói muốn đi, Hướng Tam liền kêu lên: "Trạm ca, Trạm ca, ta thề ta cũng không dám làm như vậy nữa đâu, huynh đừng có nói ra ngoài."
Lục Trạm nhìn hắn ta, gương mặt hắn rất là đỏ, hắn ta có làn da trắng hơn Lục Trạm, đương nhiên thấy rất là rõ, đặc biệt là dấu son đỏ trên mặt hắn ta, theo ánh mắt nhìn xuống của Lục Trạm, Hướng Ta vội vàng kẹp chặt hai chân, vẻ mặt đầy lúng túng cười hì hì hai tiếng, hắn ta chỉ mới cưới nương tử có một tháng, hỏa khí rất là lớn!
Hướng Tam lắp ba lắp bắp nói: "Trạm ca, Trạm ca, ta cái này.

.

.

Chỉ là chuyện thường tình, là chuyện thường tình mà thôi!"
Mặc dù hắn ta thấy xấu hổ, có điều hắn ta và Lục Trạm là lớn lên cùng nhau, đương nhiên tình cảm không hề bình thường, hắn ta hỏi: "Trạm ca, huynh tìm đến ta, có chuyện gì vậy?"
Lục Trạm mím môi một cái, quay đầu đi: "Quấy rầy các ngươi rồi, ta đi đây."

Cho dù Hướng Tam không đứng đắn, nhưng nghe lời này trong lòng cũng quýnh lên, hắn ta vội vàng kéo Lục Trạm lại, hai người đi ra ngoài viện, vừa đi vừa nói: "Trạm ca, xin huynh ngàn vạn lần đừng nói chuyện này ra ngoài, nếu như bị cha mẹ ta biết, chắc chắn sẽ lột da ta ra!"
Lục Trạm không nói chuyện, mặc dù vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, nhưng suy nghĩ không biết đã trôi đi theo phương trời nào, vừa rồi một màn kia quả thực đã dọa hắn, tiếng thở dốc của nam nhân, nữ nhân kia thì nhíu mày lại, thanh âm bén nhọn, tinh tế.

Hắn không biết hai người bọn họ đang làm cái gì, nhưng trong tiềm thức, biết chuyện này không được cho người bên ngoài nhìn thấy.
Thấy hắn không nói chuyện, Hướng Tam vội vàng nói: "Huynh của ta ơi, ta xem huynh như ca ca của mình, xin huynh hàng vạn hàng nghìn lần đừng nói ra ngoài.

Ta chỉ mới tân hôn, sao có thể nhịn được, mỗi lần nhìn thấy thê tử của mình đều luống cuống.

Mới bắt đầu ăn mặn, nên dễ hiểu mà! Giống như tiểu nương tử của nhà huynh, chắc chắn trong lòng huynh cũng nghĩ đến!"
Lục Trạm cúi đầu nhìn hắn: "Nghĩ cái gì?"
"Trạm ca, trước mặt huynh đệ huynh cũng đừng giả vờ nữa.

Tốt xấu gì huynh cũng đã từng thành thân một lần, chẳng lẽ huynh còn không biết những chuyện kia? Hì hì..." Hướng Tam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, có chút muốn cười, cho dù chưa từng chạm vào nữ nhân, tốt xấu gì thì trưởng bối cũng nói những chuyện này trước khi thành thân.

Những tiểu tử bọn họ, mấy năm trước những người khác thành thân đều đi theo nghe góc tường, chẳng qua Lục Trạm lại không thích đi góp vui.
Lục Trạm nhíu mày, mở miệng hỏi: "Vậy vừa rồi các ngươi đang làm gì vậy?"
Lúc này là đổi lại Hướng Tam há hốc miệng nhìn Lục Trạm, hắn ta nhìn Lục Trạm từ trên xuống dưới: "Huynh...!Huynh không biết?"
Lục Trạm có chút tức giận: "Ngươi thích nói thì nói, không nói thì thôi."
"Không phải, Trạm ca, ngay cả điều này mà huynh không biết sao? Lần trước huynh thành thân, thúc ấy không nói cho huynh biết sao?"
Nói đến đây, ngược lại Hướng Tam càng yên tâm hơn, hắn ta hi hi ha ha cười lên, có vẻ là đồng tình nhưng gương mặt lại cười trên nỗi đau người khác, mặc dù biết Lục Trạm là cái chim non, nhưng ngay cả chuyện nam nữ mà hắn cũng không biết, vậy sau này sao có thể động phòng được!
Lần trước Lục Trạm thành thân, hắn cũng chẳng có cảm giác gì hết, chính là đến tuổi, nhị thẩm nói hắn nên thành thân, hắn liền cưới chứ sao.


Lúc đó hắn thành thân, Lục Chí Phúc cũng không tiện nói với hắn những chuyện này, nghĩ đến Lục Trạm lăn lộn trong đám chợ búa kia, chắc chắn là biết những chuyện này, thế là cũng không nói cho hắn biết.
Lục Trạm lắc đầu: "Nhị thúc không có nói gì với ta hết!"
Hướng Tam cười ha hả, gần như là gập cả người xuống, nhìn thấy vẻ mặt luống cuống của Lục Trạm, hoàn toàn không biết rốt cuộc hắn ta đang cười cái gì, Hướng Tam nhịn cười, nói: "Trạm ca, ta nói cho huynh biết, huynh còn không mau học ít những cái này, chờ huynh thành thân, huynh cái gì cũng không biết, thì nương tử nhà huynh sẽ ghét bỏ đó!"
Nói xong hắn ta che miệng cười không phúc hậu chút nào, thật sự là không thể nào, ngay cả những chuyện này mà Lục Trạm cũng không hiểu! Còn hỏi hắn ta vừa rồi đang làm gì!
Đôi mắt Hướng Tam chuyển động, vươn tay ôm bả vai của Lục Trạm, thấp giọng nói: "Ta nói nhỏ cho huynh biết, đó gọi là tình thú vợ chồng, nam nhân thành thân rồi mới hiểu.

Nhưng mà mà huynh cũng sắp thành thân, đúng là phải nên học một ít, sau này nếu tìm không thấy chỗ sẽ bị chê cười!"
Lục Trạm nghe chẳng hiểu gì hết: "Con mẹ nó, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy! Có gì thì cứ nói thẳng, cứ cằn nhà cằn nhằn!"
Hướng Tam cười đến muốn nội thương, giờ phút này hình tượng Lục Trạm đã không còn uy vũ, tài giỏi ở trong lòng hắn ta nữa, mà chính là một người bình thường rơi từ trên trời xuống, từ nhỏ hắn ta đã coi Lục Trạm là lão đại mà học theo, nói về đánh nhau thì trong thành này không ai có thể vượt qua Lục Trạm, trước kia Hướng Tam luôn bị người ta bắt nạt, Lục Trạm đã giúp hắn ta đánh người, thế là hắn đã đánh đối phương thành đầu heo.
Hướng Tam ho khan hai tiếng, dùng thân phận người đã trải nghiệm, có nghĩa vụ để Lục Trạm biết cái gì gọi là “Nam nhân” Hướng Tam hỏi: "Buổi sáng huynh ngủ dậy, trong quần có sền sệt không? Tiểu huynh đệ của huynh, có dựng lên không?"
Vừa nói hắn ta vừa nhìn chỗ kia của Lục Trạm.
Mặt Lục Trạm đen lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Hướng Tam!"
"Trạm ca, đừng nóng giận, điều này rất quan trọng, nếu nam nhân mà không hành động, sau này sao huynh có thể sinh em bé? Hai huynh đệ chúng ta, vừa rồi bị huynh nhìn thấy như vậy, ta không phải cũng không có tức giận." Nói xong hắn tiến đến bên tai Lục Trạm nói: "Huynh nói đi, chờ lúc nữa ta sẽ đem đồ tốt cho huynh."
Lục Trạm ừ một tiếng, Hướng Tam vỗ bờ vai của hắn: "Nói như vậy, chức năng không có vấn đề, hiện tại huynh chỉ thiếu thực chiến.

Chẳng qua việc thực chiến cũng không có dễ dàng như vậy, trước tiên cần phải học tư thế."
Trong lòng Hướng Tam sinh ra một cảm giác hào phóng, hắn ta nghĩ đến trước kia thành thân, phụ thân cho hắn ta một quyển sách nhỏ, mặc dù hắn ta còn chưa đọc xong quyển sách kia, nhưng nếu là hảo huynh đệ, cho Lục Trạm mượn mấy ngày cũng được.

Hướng Tam lại nói: "Huynh đợi ta một chút!"
Nói xong hắn ta xoay người chạy về phòng, vô cùng lo lắng lục tung, vừa rồi Cù thị bị mọi người nhìn thấy, nào dám ra ngoài, chỉ trốn ở trong phòng, nhìn thấy Hướng Tam vào nhà, lại mắng hắn ta, Hướng Tam cười hì hì hai tiếng, nói: "Huynh ấy cái gì cũng không hiểu đâu! Ta cũng đã che kín chặt chẽ rồi, huynh ấy cũng không nhìn thấy cái gì.

Khụ khụ, ta đi trước, giữa trưa nàng tự làm đồ ăn, ta tìm Trạm ca để nói chuyện quan trọng."
Cầm lấy quyển sách kia, Hướng Tam lại chạy ra ngoài, đem nó đưa cho Lục Trạm, nháy mắt ra hiệu nói: "Huynh cầm về nhớ đọc ngay lập tức, ban đêm đốt một ngọn đèn rồi ngồi đọc, đây là ta cho huynh mượn, huynh nhớ trả lại cho ta, ta cũng chỉ có quyển này, vẫn luôn cất giấu ở dưới đáy hòm, bây giờ ta cho huynh mượn đó!"
Lục Trạm cũng không nghĩ nhiều, thấy hắn thần thần bí bí như vậy, liền nhét quyển sách kia vào trong ngực.

Hắn nói: "Hướng Tam, ta tới tìm ngươi, là có chuyện mà muốn nhờ ngươi hỗ trợ, có điều ta cũng không bắt buộc ngươi phải làm, nếu ngươi bằng lòng thì ngươi cứ đi, còn không thì ta cũng không ép buộc.


Sau khi chuyện thành công, ta cho ngươi 100 đồng!"
--
Đỗ Tam Nương căn bản không biết hắn không có đến cửa tiệm, chờ nàng nấu xong cơm, Lục Trạm trở về, đi theo còn có Hướng Tam.
Đỗ Tam Nương lau tay, trong lòng thầm nghĩ cũng may nàng làm nhiều đồ ăn, bởi vì biết Lục Trạm ăn rất là nhiều, nàng dựa theo bữa cơm hằng ngày của hắn mà làm, mặc dù không có làm nhiều loại đồ ăn, nhưng mà số lượng không nhiều, có thêm một người, cũng không sợ.
Hướng Tam nhìn thấy nàng, vội vàng cười hì hì mở miệng nói câu “Tẩu tử”, Đỗ Tam Nương bị tiếng gọi này làm cho bối rối.
Bảo hai người bọn họ ngồi xuống, Đỗ Tam Nương lại múc cơm cho hai người, Hướng Tam nhìn đồ ăn trên bàn, có thịt có rau, nhìn rất là ngon, hắn ta cười nói: "Hôm nay coi như ta có lộc ăn rồi."
Hướng Tam nhìn Đỗ Tam Nương hỏi: "Tẩu tử đến lúc nào vậy?"
"Đến một lúc rồi." Đỗ Tam Nương trả lời.
Lục Trạm nhíu mày, gắp một cục thịt bỏ vào trong chén Hướng Tam: "Ngươi lo ăn đi, hỏi nhiều như vậy làm gì."
Ăn cơm trưa xong, Lục Trạm nói muốn cùng Hướng Tam đi ra ngoài thành, bào Đỗ Tam Nương ở nhà nghỉ ngơi, chờ cha đến đón Đỗ Phong rồi cùng nhau trở về!
Thật sự việc gấp, hai người bọn họ đi rất vội vàng, Đỗ Tam Nương ở trong phòng dọn dẹp rửa chén, đồ ăn buổi trưa không còn dư lại bao nhiêu.

Nàng băm thịt, bỏ chút hành thái cùng rau hẹ, cắt một đầu dưa muối, lại đánh cái trứng gà, ướp gia vị một lúc, liền chuẩn bị làm sủi cảo.
Lục Trạm cùng Hướng Tam đi triệu tập mấy tên lưu manh ở trong thành, hẹn bắt ai đó và đưa đến chỗ ngôi miếu đổ nát.
Tạ Lợi Trinh có bốn con trai, lão tam Tạ Duệ là người chẳng có tiếng tăm gì trong huynh đệ, lại thêm bộ dạng không có dễ nhìn, lại không có bản lĩnh gì, ở trong nhà cũng không có sủng ái bằng mấy huynh đệ kia.

Có điều rốt cuộc cũng là nhi tử của Tạ gia, Tạ gia ở trong thành Vĩnh Châu này cũng là nhà có thể diện, mặc dù Tạ Lợi Trinh chẳng có kỳ vọng gì với lão tam, nhưng vẫn cho hắn ta trông coi hai cửa tiệm, để hắn ta học quản lý.
Tạ Duệ sau khi làm xong ở cửa tiệm thì về nhà như thường ngày, khi đi đến một con hẻm, thì bị người ta cầm gì đó trùm đầu lại, rồi khiêng lên đi qua bảy lần quặt tám lần rẽ và đi vào một ngôi miếu đổ nát.
"Lão đại, đến rồi, đến rồi..."
Thanh âm vừa vang lên, Tạ Duệ bị người ta mang vào trong viện, xung quanh vang lên tiếng cười hi hi ha ha, Tạ Duệ sợ hãi la lên: "Các ngươi, các ngươi muốn làm gì..."
"Ta chính là nhi tử của Tạ gia, nếu các ngươi dám động tay động chân, chắc chắn cha ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu..."
Hắn ta không nói lời này còn tốt, vừa nói xong, lập tức tất cả mọi người cười lên ha hả.
"Tạ gia thì sao, ngươi là con trai của Tạ gia thì sao! Có mấy mấy tiền rách cũng đã tưởng mình giỏi rồi!" Hướng Tam chậc một tiếng, xì một tiếng khinh miệt, đi lên nhổ nước bọt vào Tạ Duệ đang bị trùm đầu: "Ông đây khinh thường nhất là loại người như người, mắt chó coi thường người khác, xem thường người!"
Nói xong hắn ta giơ tay lên đánh vào đầu Tạ Duệ, quả nhiên Tạ Duệ bị hoảng sợ, hắn ta muốn tháo bao trùm đầu ra, nhưng mà cũng không biết đối phương làm như thế nào, căn bản hắn ta không thoát khỏi được!
Tạ Duệ lắp ba lắp bắp nói: "Các ngươi...! Các ngươi đừng đánh ta, nhà ta có tiền, nhà ta có rất nhiều tiền, ta có thể cho các ngươi tiền, cho các ngươi tiền!"
Hướng Tam bĩu môi: "Có tiền? Ta biết Tạ gia ngươi có tiền, chẳng qua lúc này ông đây không phải là vì tiền, ông đây chính là muốn xả giận!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui