Buổi tối Dương thị kể chuyện xảy ra ở ban ngày cho Đỗ Hoa Thịnh nghe, chuyện Đan Thu Thực bị đánh, nhưng bà chỉ nói sơ qua, trái lại chuyện Ngụy Đại Trụ thì bà nói rất là kỹ càng, nói xong trong giọng điệu còn mang mấy phần oán trách: “Ông nói cái người Ngụy huynh đệ này, chẳng lẽ trước kia hắn không có nói qua cho thê tử của mình biết?"
Đỗ Hoa Thịnh xoay người lại, đưa lưng về phía Dương thị, nói: "Ta thấy lão Ngụy không giống loại người này."
"Nói thì nói như thế, chỉ là người thê tư tử kia, ôi, ta thấy Tam Nương đã quyết tâm không muốn qua lại tiền bạc với bọn họ.
Ta đã suy nghĩ, như vậy cũng rất là tốt, Tam Nương cùng Nhan gia làm ăn, trong lòng ta không hề yên tâm chút nào, lúc này nếu Tam Nương đã có suy nghĩ dừng lại, ta cũng liền an tâm.
Sau này nó gả đến Lục gia, cũng không thể còn như vậy được, ngoảnh đầu lại ta sẽ khuyên Tam Nương, không làm công việc buôn bán này nữa." Dương thị thấp giọng nói.
"Bà nghĩ Tam Nương có nghe lời bà không.
Chuyện này nhìn từ chỗ lão Ngụy, thì nói như thế nào hắn cũng cảm thấy chúng ta chiếm tiện nghi của hắn, sau này cứ tránh xa một chút." Đỗ Hoa Thịnh kéo chăn lên.
"Được rồi, không nói những thứ này nữa, ngủ đi."
Bên kia Đỗ Tam Nương lấy kim kéo dây tim dài ra, làm cho ánh lửa sáng lên, lại kéo tim nến đến nửa giờ, đem áo ra may, nàng dụi dụi con mắt, nhìn y phục ở trong sọt còn chưa làm xong, ngáp một cái, nàng đem gom mấy thứ đó chung một chỗ, và đặt giỏ may vá lên trên tủ quần áo.
Trước ngày sinh nhật của hắn, có lẽ là có thể làm xong.
Nghĩ như vậy, nàng thổi tắt ngọn đèn, đấm cái cổ đau nhức, kéo mền lên đi ngủ.
Giữa trưa ngày hôm sau, Ngụy Đại Trụ lại tới, còn có thê tử Hà thị của ông ấy đi theo.
Đỗ Tam Nương không biết hai người này tới đây làm cái gì, hôm qua làm ầm ĩ như vậy, không nghĩ tới hôm nay hai người họ lại đến.
Vẻ mặt của Đỗ Hoa Thịnh rất bình thường, vẫn chào hỏi như ngày thường, còn Dương thị lại ngồi ở chỗ đó không hề nhúc nhích, cũng không nhiệt tình thân thiện như ngày hôm qua.
"Đại Trụ, ngồi đi.
Hôm này ngươi đến tìm Tam Nương hả?" Đỗ Hoa Thịnh hỏi.
Ngụy Đại Trụ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đỗ Hoa Thịnh, rõ ràng đã biết hết, ông ấy lộ ra vẻ mặt lúng túng: "Ngươi cũng biết rồi sao?"
Đỗ Hoa Thịnh gật đầu: "Hôm qua sau khi Tam Nương trở về đã nói cho chúng tôi biết.
Đại Trụ, chúng ta từ nhỏ đã quen biết nhau, cũng là có duyên mới có thể gặp lại.
Cho dù như thế nào đi nữa, cũng phải nói thật tốt."
Nói xong Đỗ Hoa Thịnh bảo Dương thị kêu Tam Nương đến, Đỗ Tam Nương đang ở trong phòng, vốn dĩ là không muốn đi ra ngoài, nhưng phụ thân lại kêu nàng đi ra ngoài, nên nàng vẫn phải làm theo.
Đỗ Tam Nương đi ra, gọi một tiếng Ngụy thúc, rồi ngồi xuống ghế.
Ngụy Đại Trụ nói: "Tam Nương, chuyện hôm qua đều là do ta không phải, vẫn luôn không chịu nói cho bà ấy biết, do bà ấy không biết nguyên nhân trong đó.
Hôm qua ta đã nói với bà ấy rồi."
Hạ thị xấu hổ nói: "Tam Nương, hôm qua đều là do thím không phải, ngươi đừng có nghĩ ngợi nhiều."
Hôm qua bọn họ đi theo Đỗ Tam Nương, Ngụy Đại Trụ càng nghĩ càng nổi giận, vì trên đường có nhiều người đi lại nên không tiện tức giận, sau khi về đến nhà, ông ấy liền nóng nảy, cùng với Hạ thị đánh nhau một trận, hôm nay liền kéo Hạ thị đến đây để nhận lỗi.
Đỗ Tam Nương nhìn Hạ thị một chút, nói: "Ta không có nghĩ nhiều."
Dừng một chút, Đỗ Tam Nương lại nói: "Ngụy thúc hôm nay tới đây là muốn nói cái gì? Nếu chỉ là vì chuyện ngày hôm qua, thì không cần phải như vậy đâu."
"Tam Nương, thực ra thúc có một chuyện muốn nói với ngươi." Nói đến đây, nhất thời Ngụy Đại Trụ không biết nên nói làm sao, xoa xoa hai cái tay.
Ngược lại Hạ thị tiếp lời: "Tam Nương, tuổi Đại Trụ cũng đã lớn rồi, hôm qua có được số bạc kia, cũng đủ cho cả nhà chúng ta không cần lo kiếm sống nữa.
Chúng ta chuẩn bị dọn ra khỏi núi, cho nên chuyện săn thú này, sau này có thể Ngụy thúc của ngươi không đi săn nữa."
"Ngụy thúc, các người định dọn ra ngoài sao?" Đỗ Tam Nương rất là kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghe ông ấy nói chuyện này.
Ngụy Đại Trụ nắm tóc: "Ban đầu đã có ý định này, bọn nhỏ cũng lớn rơi, nhà ta ở nơi thâm sâu cùng cốc, bọn nhỏ vùi người ở trong đó cũng sẽ không có tiền đồ.
Trước kia ta nghĩ, chờ về sau có tiền, sẽ dọn ra ngoài.
Nhắc tới cũng may mắn mà có ngươi, nếu không phải có Tam Nương, sợ là cả đời nhà của ta không dành dụm được nhiều tiền như vậy.
Bây giờ nhà ta có tiền, cũng đủ để xây dựng mấy gian nhà ngói lớn, lại đặt mua mười mấy mẫu đất, làm một phú hộ, sau này bọn nhỏ cũng có thể kiếm được hôn sự tốt."
Ngụy Đại Trụ nói xong lời này, ngay sau đó lại nói: "Sau khi dọn ra ngoài, ta cũng không có định làm chuyện săn thú này nữa.Có điều ta biết có mấy người tay nghề tốt, quay về ta sẽ giới thiệu cho ngươi."
Đỗ Tam Nương dạ một tiếng, gật đầu nói: "Ngụy thúc, dọn ra ngoài cũng tốt.
Thúc cứ yên tâm, ta sẽ không suy nghĩ nhiều đâu."
Ngụy Đại Trụ liền đứng dậy: "Ta và thím ngươi phải đi xem nhà kia, nên không ở lâu nữa."
Đỗ Hoa Thịnh mở miệng nói: "Vội vã như vậy sao? Nếu không ở lại ăn cơm trưa rồi đi."
Ngụy Đại Trụ vung tay áo: "Không được, không được, trước đó đã nói với gia đình kia xong, hôm nay là đặc biệt chờ chúng tôi đến nhìn."
Vẫn kiên quyết muốn đi, Đỗ Hoa Thịnh cũng không miễn cưỡng nữa, ông nói: "Nếu đã như vậy thì ta sẽ không ép ngươi ở lại nữa.
Đại Trụ, sau này hai chúng ta vẫn là bằng hữu, trong lòng ngươi có gánh nặng riêng, chuyện này chúng ta đều hiểu ngươi."
Đôi môi Ngụy Đại Trụ hơi run một chút, vừa gật đầu vừa ừ một tiếng.
Hạ thị cũng vội vàng đứng lên, Ngụy Đại Trụ nói: "Đỗ nhị ca, đại tẩu tử, Tam Nương, vậy chúng tôi đi đây, chờ xác định được ngày dọn nhà, lại mời mọi người đến chơi."
"Đại Trụ, các ngươi đi xem nhà ở đâu vậy?"
Ngụy Đại Trụ nói: "Ở chỗ ngoặt Đoàn gia, cách chỗ các ngươi không xa, sau này phải thường xuyên đến đó."
Sau khi tiễn thê tử Ngụy Đại Trụ xong, Dương thị mở miệng nói: "Ông thấy lời nói của hắn có thật không?"
"Với tính cách của lão Ngụy, nhất định sẽ không nói dối.
Xem ra chuyện này là thật rồi." Đỗ Hoa Thịnh nói, lại dặn dò Dương thị: "Lúc bọn họ dọn nhà, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.
Bà cũng đừng đem những chuyện trước kia để trong lòng"
Dương thị hừ hai tiếng: "Ông cho rằng ta ăn no rửng mỡ hả? Chuyện ngày hôm qua rõ ràng do thê tử hắn sai, hôm nay đã đến đây nói rõ, sau này ta cũng sẽ không có thành kiến gì với Ngụy huynh đệ nữa."
Chỉ sợ Ngụy thúc cũng biết sau chuyện ngày hôm qua, đương nhiên trong lòng hai nhà sẽ có chút ngăn cách, mặc kệ thật sự ban đầu ông ấy có định dọn nhà không.
Ít nhất hôm nay Ngụy Đại Trụ đến cửa, vẫn giữ được tình nghĩa của hai nhà.
Thở dài một tiếng, Đỗ Tam Nương vào phòng, chuẩn bị mấy ngày nay đẩy nhanh tốc độ làm y phục cho Lục Trạm.
Lại qua mấy ngày, Lục Trạm lại đến Đỗ gia.
Lần này Dương thị cố ý để Lục Trạm lộ mặt ở trong thôn, mở rộng cửa ra, để Đỗ Hoa Thịnh cùng hắn nói chuyện, còn bà thì bắt gϊếŧ gà, gà không lớn lắm, cũng chỉ nặng có hai ba cân, có người đi ngang qua thấy bà gϊếŧ gà, liền hỏi vài câu, Dương thị rất là vui vẻ nói là con rể đến chơi, nên mới gϊếŧ gà.
Vừa nói như thế, có mấy người còn vào trong nhà để nhìn con rể tương lai của Đỗ gia.
Lục Trạm cho người ta nhìn thoải mái, nếu Dương thị giới thiệu và kêu hắn gọi thúc, hay thẩm nhi gì đó, thì Lục Trạm cũng sẽ gọi theo.
Nụ cười trên mặt Dương thị như một đóa hoa, mọi người nhìn thấy bộ dạng của chàng trai trẻ này cường tráng, hỏi thăm một chút thì biết là người có tay nghề, trong nhà có phòng ở, lại là con một, thế là nhao nhao nói Dương thị tìm một người con rể tốt
Chiêu đãi mấy nhóm người như thế, cuối cùng trong nhà cũng đã yên tĩnh lại.
Lúc này Đỗ Tam Nương mới từ trong nhà đi ra, nàng méo miệng nhìn Dương thị nói: "Nương cũng thật là, sao lại làm phiền phức như vậy, ngoảnh đầu lại cả thôn đều biết hết."
Dương thị bỏ gà vào nồi đất để nấu canh, nghe thấy Đỗ Tam Nương nói như vậy, bà nói: "Ta chính là muốn để bọn họ biết! Để chặn miệng bọn họ lại!"
"Lại nói, con rể mà giống Trạm ca nhà ta, tìm cả thôn cũng không thấy người thứ hai, cho dù là tướng mạo nhân phẩm đều là đứng hạng nhất, ta chính là muốn để những người kia biết Tam Nương nhà ta đã tìm được một nhà tốt!" Dương thị nói xong còn hừ hai tiếng.
Nhìn vẻ mặt hớn hở và bộ dạng đắc ý của bà, gương mặt của Đỗ Tam Nương cũng bất đắc dĩ.
"Đúng đúng, con rể của người là tốt nhất, không ai sánh nổi." Đỗ Tam Nương mím môi, cười nói: "Nương, người cũng đừng có mèo khen mèo dài đuôi nữa? Quay về nhóm thẩm nương còn không chê cười người."
Dương thị nhíu lông mày lại, nói: "Ai dám cười ta? Nữ nhi của ta kiếm được một nhà tốt, ta không thể vui vẻ một chút sao?"
Đỗ Tam Nương thở dài: "Chưa bao giờ thấy mẹ vợ nào như người, nhà khác đều là mẹ vợ bắt bẻ con rể, còn đến chỗ người, người nhìn chỗ nào của huynh ấy cũng đều hài lòng, người cứ nuông chiều huynh ấy đi."
Dương thị bị nữ nhi chọc ghẹo như thế, liền giơ tay lên giả vờ muốn đánh nàng: "Con nói cái gì đó!"
Đỗ Tam Nương né người ra, cười nói: "Con nói nương thương con, tìm cho con một nhà tốt."
Nói xong nàng hi hi ha ha chạy một đường ra khỏi phòng bếp, Dương thị ở sau lưng lắc đầu, thở dài: "Ta còn không phải là vì con sao!"
Đỗ Tam Nương chạy ra khỏi phòng bếp, đứng ở trong sân một lúc, gió lạnh thổi làm cho nàng cũng bình tĩnh lại.
Vỗ vỗ mặt vài cái rồi nàng đi vào nhà chính.
Lục Trạm cùng đang Đỗ Hoa Thịnh nói chuyện, Đỗ Phong cùng Tứ Nương cũng đang ở bên cạnh hai người, nhìn thấy Đỗ Tam Nương tiến đến, Đỗ Hoa Thịnh nói: "Tam Nương, con ở đây nói chuyện một chút với Trạm ca đi."
Nói xong Đỗ Hoa Thịnh đứng lên đi ra khỏi nhà chính.
Đỗ Tam Nương đi cũng không được, mà không đi thì cũng không đúng, chỉ có thể đứng yên nở một nụ cười tẻ nhạt.
Lục Trạm nhíu mày, vẫy tay về phía nàng: "Còn đứng ở chỗ đó làm gì, còn không qua đây!"
Đỗ Tam Nương nhấc chân đi qua, ngồi ngay chỗ Đỗ Hoa Thịnh vừa ngồi.
Giữa hai người có một chậu lửa than, Đỗ Tam Nương nói: "Ta đi thêm chút than."
Lục Trạm chình chậu than đỏ rực, nói: "Còn có rất là nhiều mà."
"Tam Nương, chuyện lần trước mà muội nhờ ta hỏi thăm, ta cũng đã hỏi thăm rõ ràng.
Trong thành có 5 đến 6 tiên sinh, ta đã chọn cho muội 2 đối tượng rất thích hợp.
Một người hơn sáu mươi tuổi, là một tú tài, phí tu sửa hàng năm là 5 lượng.
Còn có một người là hơn ba mươi tuổi, cũng là tú tài, nghe nói là đã từng suýt chút nữa trúng cử, muội thấy nên chọn người nào?" Lục Trạm nói một cách ngắn gọn.
Đỗ Tam Nương nói: "Hai vị tiên sinh này, mỗi người có sở trường gì không?"
Lục Trạm nghĩ nghĩ, nói: "Ở trong thành tác phong của hai vị này cũng không tệ.
Còn muốn nói đến học thức, có lẽ là vị lão tiên sinh đã trải qua lục nghệ sẽ giỏi hơn đi."
"Nếu không, quay về ta sẽ lại đi hỏi thăm giùm muội." Lục Trạm thấy nàng nhíu lông mày lại, nghĩ đến có thể nàng không hài lòng với tin tức của hắn lắm.
"Còn có mấy người khác rất có tiếng tăm, chỉ là giá tiền có hơi mắc." Lục Trạm nhíu mày nói.
Đỗ Tam Nương nói: "Có danh tiếng thì thôi, tình cảnh của nhà ta thì không thích hợp lắm."
Danh tiếng tiên sinh càng lớn, thì có nhiều đệ tử của nhà quyền quý, Đỗ gia chỉ là một nhà nông, cho dù là cầu xin người đưa Đỗ Phong vào, thì người ta cũng chưa chắc nhận Đỗ Phong vào.
Lục Trạm đặt tay lên đầu gối, hắn nói: "Tam Nương, mấy ngày nữa là sinh nhật của ta, Nhị thúc và nhị thẩm ta nói sẽ mở tiệc cho ta, mời mọi người đến tham gia."
Nói đến đây gương mặt hắn có chút xấu hổ, nhìn về phía chậu than ở dưới đất: "Muội có muốn đi không?"
Đỗ Tam Nương chớp mắt, thúc thẩm nhi của hắn muốn mời nhà nàng tham gia tiệc sinh nhật của hắn sao?
Mím môi một cái, Đỗ Tam Nương thấp giọng nói: "Được."
Lục Trạm thấy nàng đáp ứng, trong lòng vô cùng kích động, bàn tay đều nắm thành quyền lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, trên mặt đều hiện rõ sự vui vẻ.
Đỗ Tam Nương bị hắn nhìn như thế liền có chút đỏ mặt, người này cũng không biết bớt phóng túng lại.
"Phong ca." Đỗ Tam Nương né ánh mắt của Lục Trạm, mở miệng hô.
“Tỷ..."
Nàng sờ đầu Đỗ Phong, Đỗ Tam Nương nói: "Phong ca , chờ năm sau, tỷ sẽ đưa ngươi đi đọc sách, đệ có muốn đi không"
Đọc sách? Đỗ Phong hỏi: "A tỷ, chính là có thể biết chữ sao?"
Đỗ Tam Nương gật đầu: "Đúng, chờ đệ đi học, liền có thể biết chữ, cũng sẽ viết được tên của mình, cũng sẽ viết tên của mọi người chúng ta."
Đỗ Phong nói: "Tỷ, có phải sẽ giống Tứ thúc không, biết viết và biết làm toán, sau này còn có thể kiếm thật nhiều tiền!"
"Đúng vậy, đọc sách rất là tốt, chẳng những có thể biết viết và biết tính toán kiếm nhiều tiền, thậm chí còn có thể làm quan đó." Đỗ Tam Nương nheo mắt cười nói: "Đệ thấy Tứ thúc đọc sách mấy năm, liền có thể vào trong thành làm chưởng quỹ, mặc y phục tơ lụa.
Nếu mà đệ học thật giỏi, sau này đệ cũng có thể như vậy."
Đỗ Phong bĩu môi nói: "Đệ mới không muốn giống Tứ thúc, đệ không thích Tứ thúc! Thúc ấy khinh thường chúng ta, lần trước rõ ràng là Đỗ Trùng làm chuyện xấu, nó đổ oan lên đầu đệ, Tứ thúc cùng Tứ thẩm cũng đến đẩy tội cho đệ."
"Tỷ không phải là muốn đệ học theo Tứ thúc, chỉ là muốn nói cho đệ biết, chúng ta không thể lựa chọn xuất thân, nhưng lại có thể thay đổi chính mình." Đỗ Tam Nương không biết thằng bé hiểu bao nhiêu, sợ nói sâu quá thằng bé sẽ không hiểu được.
Đỗ Phong cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Nhưng mà tỷ tỷ, đọc sách phải tốn rất nhiều tiền, trong nhà chúng ta không có nhiều tiền như vậy.
Đệ vẫn không nên đi học."
Đỗ Tam Nương mím môi, trong mắt có chút chua xót, thì ra thằng bé biết, biết trong nhà trôi qua không hề dễ dàng.
Sau này cho dù nàng mệt chọc đi nữa, chỉ cần Đỗ Phong học thật giỏi, mà không phải đọc sách đến mức ngu ngốc trở thành mọt sách, thì nàng cũng được an ủi rồi.
"Mặc dù không có tiền, nhưng chúng ta có tay có chân, liền có thể kiếm.
Giống như lần trước, Phong ca giúp tỷ bắt được con cá, còn bán lấy tiền.
Đệ cũng biết trong nhà chúng ta nghèo, nhưng chính là bởi vì nghèo, mới càng phải đọc sách, như vậy mới có thể thay đổi vận mệnh."
Lục Trạm cẩn thận nhìn nàng nói chuyện với Đỗ Phong, giọng điệu rất là nhẹ nhàng, mặc dù nhìn Đỗ Phong còn có chút bộ dạng không biết gì, nhưng lúc nàng giải thích với thằng bé, cũng không có nói chắc chắn sau này Đỗ Phong sẽ trở nên nổi bật.
Trước mắt bộ dạng Đỗ Tam Nương nói chuyện với Đỗ Phong, làm cho Lục Trạm nhớ tới mình khi còn bé, cha mẹ cho hắn đi đọc sách, khi đó hắn cảm thấy đọc sách không có gì tốt, còn không bằng ra ngoài bắt dế vui hơn.
Phu tử cũng rất hung dữ, làm sai một chút là bị ăn gậy, hắn không nhớ được mình đã bị đánh bao nhiêu lần.
Hắn thường thường trốn học, sau này bị cha mẹ hắn biết được, liền bị cha hắn đánh một trận, lại sau này nữa, bọn họ suy nghĩ không cho hắn đi đọc sách nữa, cha hắn bắt đầu mang hắn đi học nghề với mình.
Nếu như năm đó, có người nói với hắn như vậy, có lẽ hắn cũng sẽ không như thế.
Đỗ Tam Nương cùng Đỗ Phong nói chuyện một lúc, nàng vỗ bờ vai của thằng bé: "Được rồi, khi đó tỷ sẽ tự mình đưa đệ đi."
Nói xong Đỗ Tam Nương nhìn chỗ khác, thấy Lục Trạm vẫn luôn nhìn nàng, nàng không thể miêu tả được ánh mắt đó, Đỗ Tam Nương mím môi một cái, kêu: "Lục Trạm!"
Lục Trạm lắc tay một cái, hắn sửa sang lại y phục, ngồi thẳng lên, nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Cái gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là muốn gọi huynh thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...