Tiêu Dịch từ trên cao liếc nhìn nàng.
Tiểu cô nương ngẩn lên khuôn mặt nhỏ, kiều nộn mềm mại, dáng vẻ giống như thỏ con rất dễ bắt nạt.
Nàng nắm lấy tay áo hắn, đầu ngón tay vẫn vểnh yếu ớt lên như thường ngày.
Chống lại ánh mắt ngập tràn mong đợi, hắn không để ý nói:" Loại chuyện ngắm trăng này rất nhàm chán."
" Cùng người nhà tụ họp lại ngắm trăng, làm sao có thể nhàm chán? Ta biết, nhị ca ca tất nhiên cảm thấy cha ta không thích ngươi, vì vậy không muốn ở cùng một chỗ với hắn.
Nhưng cha ta chỉ là miệng có chút ác, tâm địa lại rất tốt.
Vừa lúc nãy trên xe ngựa, hắn còn đem thịt heo cho ngươi ăn đó! Đó chính là đồ ăn mà hắn thích nhất!"
Tiểu cô nương rất ân cần, hai mắt sáng lấp lánh.
Có lẽ không muốn nhìn thấy hào quang trong mắt nàng biến mất, Tiêu Dịch lãnh đạm quay mặt chỗ khác:" Ta thích ăn bánh trung thu nhân thịt tươi..."
Nam Bảo Y sững sờ.
Chợt, nàng nở một nụ cười ngọt ngào, dùng lực gật đầu," Nhị ca ca yên tâm, ta nhất định phân điện nhà bếp nhỏ chuẩn bị bánh trung thu nhân thịt tươi cho ngươi."
Nàng cười lên rất vui vẻ.(ahr)
Trái tim Tiêu Dịch giống như được mật đường lấp đầy, từng giọt từng giọt ngọt ngào lặng lẽ tràn ra, ngay của vầng trăng không trọn vẹn kia, trong mắt hắn cũng trở thành tuyệt mỹ.
Trung Thu.....
Liền nên qua như thế.
Ngày thứ hai, Nam Bảo Y dậy thật sớm.
Nàng trang điểm xong, đi thẳng tới phòng ngủ Tiêu Dịch, muốn cùng hắn đi thỉnh an tổ mẫu.
Bởi vì được ăn tết, cho nên trong lòng nàng rất cao hứng, hét to đẩy cửa phòng ra:" Nhị ca ca! Nhị ca ca?"
Tiêu Dịch đang thay quần áo sau bình phong, thình lình bị nàng gọi, áo khoác ngoài trên tay rơi xuống đất.
Hắn xoay người lại nhặt, khi ngẩng đầu lại thấy tiểu cô nương đang ghé vào cạnh mép tấm bình phong, đang thò đầu ra nhìn.
Nàng mặc một váy ngắn đỏ lựu, cổ tay áo lụa mỏng cũng thêu hoa lựu, gò má trắng nõn tươi sáng, như phù dung kiều diễm.
Mà Nam Bảo Y không dự đoán được, lại có thể thấy được một màn hình ảnh kình bạo là quyền thần đại nhân thay quần áo như vậy
Nàng vội vàng đem tay che hai mắt lại," Nhị ca ca, ngươi còn chưa mặc quần áo?"
Thẹn thùng nói chuyện, lại lặng lẽ mở ra khe hở ngón tay, len lén nhìn hắn.
Quyền thần đại nhân mặc sương bạch sấn bào đơn bạc, môi hồng răng trắng giống như kim tướng ngọc chất.
Vạt áo hơi mở, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ ngực tráng kiện.
Má nàng nóng lên, vội vàng che đôi mắt lại.
Tiêu Dịch mặc xong áo, lại nghiêm túc đeo đai lưng," Hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?"
Nam Bảo Y thanh thuý:" Bởi vì hôm nay ăn tết! Ta rất thích tết!"
Tiêu Dịch giễu cợt:" Tiểu hài tử mới thích tết."
" Cả nhà chúng ta đều thích tết, chẳng lẽ tổ mẫu cùng phụ thân đều là tiểu hài tử sao?" Nam Bảo Y không phục.
Tiêu Dịch không còn lời nào để nói.
Nói đúng ra, chỉ cần những ngày có thể ăn uống vui chơi, người Nam gia đều thích.
Toàn bộ gia tộc cũng không có mấy người quá phận khôn khéo, cũng không biết hai trăm năm này làm như thế nào có thể đem chuyện làm ăn phát triển lớn.
Hai người đi Tùng Hạc viện, chính sảnh vô cùng náo nhiệt.
Khương Tuế Hàn mấy ngày nay đều ở Tùng Hạc viện, lại là dùng mặt nạ dưỡng da cùng múa quảng trường đem lão phu nhân dỗ đến vô cùng vui vẻ, cơ hồ đem hắn trở thành nửa cái tôn tử.
Ngay của chỗ ngồi cũng xếp gần nhau, hai người nói chuyện vui vẻ thảo luận loại son phấn nào thích hợp cho lão nhân gia dùng.
Ngồi bên dưới, Nam Bảo Dung ôm khung thêu, cười híp mắt thêu thùa vỏ gối.
Nam Bảo Châu ghé vào bên cạnh, một bên ăn bánh ngọt một bên nhìn, hiển nhiên là phi thường sùng bái nàng một tay thêu song song hai mặt.
Nhị bá mẫu Giang thị, lo lắng mà nhìn nhi tử Nam Thừa Thư.
Ngày tết Trung Thu để hội họp cả nhà, Nam Thừa Thư vẫn ôm < Mạnh Tử> lắc đầu giống như ngỗng ngốc nhỏ giọng đọc.
Giang thị nhìn một lát, quay đầu nói với Nam Bảo Châu:" Nhị ca ca ngươi đọc sách điên rồi!"
" Ai nói không phải đâu?" Nam Bảo Châu le lưỡi, thuận tay đem bánh ngọt nhét vào miệng.
Nhị bá mẫu không vui," Mập như vậy, còn ăn! Xem sau này ngươi còn có thể gả đi được không!"
" Mẫu thân, cũng đã hai khắc ta chưa ăn gì, trong miệng buồn bực vô cùng! Đúng, Kiều Kiều sao vẫn chưa đến, ta còn muốn mời nàng nếm thử những bánh ngọt này đâu!"
Nam Bảo Y cùng Tiêu Dịch đồng thời bước vào ngưỡng cửa.
Thiếu nữ mặc váy ngắn hồng lựu, xinh xắn ngoan ngoãn đi vạn phú lễ:" Kiều Kiều thỉnh an tổ mẫu! Hôm nay tổ mẫu tựa hồ nhìn lại trẻ mấy tuổi!"
Thiếu niên bên cạnh nàng dung mạo tuấn mỹ, mặc một thân trường bào hoàng kim, áo khoác màu đen, mép áo dùng sợi tơ đỏ sậm thêu hoa lựu, phong độ lạnh lùng thanh quý, chỉ lãnh đạm gật đầu chào hỏi.
Hai người đứng cạnh nhau, lại sinh ra cảm giác môn đăng hộ đối, lại giống như tân nương tử mới gả lại mặt.(ahr)
Lão phu nhân không khỏi dụi dụi con mắt.
Nàng cẩn thận nhìn lại, thấy trên quần áo hai người đều thêu hoa lựu, ảo giác vừa rồi biến mất, khẳng định là bởi vì thêu giống nhau.
Nàng hoà ái vẫy tay:" Kiều Kiều nhi tới đây, để tổ mẫu ôm một cái!"
Nam Bảo Y vừa đi qua, còn chưa nói được câu gì, thị nữ vội vàng tiến vào, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ bẩm báo:" Lão phu nhân, tam tam tam, tam lão gia đến rồi!"
Quý ma ma răn dạy:" Tới liền tới, ngơi khẩn trương như vậy làm gì?"
Thị nữ sắc mặt trắng bệch:" Tam lão gia mang theo Liễu thị cùng Nam Yên tiểu thư đi cùng, nô tỳ để người ngăn đón, nhưng chắn là không ngăn được..."
" Ha ha ha ha ha!"
Ngoài phòng truyền đến tiếng cười lớn.
Nam Quảng tay trái dắt Liễu thị tay phải dắt Nam Yên, tươi cười rạng rỡ bước vào:" Nương, hôm nay là Trung Thu, một nhà ta đến thỉnh an ngài."
Hắn đắc ý liếc nhìn bụng Liễu thị một cái," Tiểu tôn tử của ngài cũng tới thỉnh an ngài, ngài có cảm thấy hạnh phúc hay không?"
Lão phu nhân một chút hạnh phúc cũng không có.
Nàng chỉ muốn cầm chày gõ chết tiểu nhi tử này!
Cái gì gọi là" Một nhà chúng ta tới thỉnh an ngài." Trong mắt nghịch tử này, Kiều Kiều tính là cái gì?
Nam Quảng hiển nhiên không biết lão phu nhân tức giận.
Hắn thỉnh an, cười ôm eo Liễu Tiểu Mộng, sờ lên bụng nàng còn chưa to hẳn ra, ỏn ẻn giả giọng trẻ con nói:" Tôn nhi thỉnh an nãi nãi, nãi nãi vạn phúc kim an!"
" Phốc!"
Nam Bảo Châu không nhịn được phun ra một miệng trà.
Nam Bảo Y thẹn, hận không thể lập tức chui xuống đất.
Lão phu nhân một gương mặt mo càng là đỏ bừng bừng.
Cả đời nàng tích đức làm việc thiện, làm sao lại có một đưa con ngu xuẩn như thế?
Lão nam nhân hơn bốn mươi tuổi đầu, còn học trẻ con nói chuyện, thật là mất mặt xấu hổ.
Nàng trầm mặt, lạnh lùng nói:" Hôm nay là bữa cơm đoàn viên trong nhà, ngươi đem các nàng mang tới làm gì?"
" Đương nhiên là ăn tết nha!" Nam Quảng mặt mo ngây thơ," Nương, Yên nhi là tôn nữ ruột của ngài nha, ngài cũng không thể không quản nàng.
Huống chi tiểu Mộng lại sắp sinh thêm một đứa tôn tử cho ngài, chẳng lẽ ngài không cao hứng?"
Không đợi lão phu nhân nói cái gì, hắn mang theo Liễu Tiểu Mộng cùng Nam Yên ngồi xuống.
Liễu Tiểu Mộng đúng lúc lại ngồi gần Giang thị.
Nàng nhìn Giang thị ăn mặc.
Cái nữ tử này xuất thân tiêu cục, không dùng đồ trang sức trâm cài quý báu, trên búi tóc chỉ đơn bạc một cây trâm ngọc, một chút đẳng cấp cũng không có.(ahr)
Nàng ôn nhu cười một tiếng, nâng trâm vàng mẫu đơn quý báu trên búi tóc, ôn nhu nói:" Mặc dù nhị bá không có trong phủ, nhưng nhị tẩu cũng nên chú trọng trang điểm.
Nữ nhân chúng ta khi còn sống chính là nên ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, khiến nam nhân thích đấy."
Giang thị đang uống trà, nghe vậy, suýt nữa buồn nôn, muốn đem chén trà đập lên đầu nàng.
Cái gì mà " Nữ nhân khi còn sống phải ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, để nam nhân thích"?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...