Nam Bảo Y chấn kinh.
Không ngờ nàng phí hết tâm tư lấy lòng Tiêu Dịch, không chỉ không thể khiến mối quan hệ hai người tốt hơn, ngược lại càng khiến hắn thêm phần oán hận nàng?
Nàng vén chăn lên, vội vàng mặc y phục, " Ta đi xem nhị ca ca."
" Tiểu thư, bên ngoài vẫn còn đang mưa."
" Không ngại..."
Nam Bảo Y đang muốn đi, đột nhiên thoáng nhìn Đoạn Ngọc Cao đặt cạnh gương.
Khi nàng còn bé ngang bướng, trên người thường xuyên có vết thương, tổ mẫu cố ý mua Đoạn Ngọc Cao từ thần y Thục trung với giá cao.
Bôi nên vết thương cũng sẽ không để lại sẹo.
Trước mắt nàng sáng lên, cầm lấy đoạn ngọc cao nhanh như chớp chạy ra khỏi Tú Lâu.(ahr)
Sắc trời chìm nổi, mưa xuân miên miên bay vào hành lang, nhiễm ướt váy áo trắng của tiểu nữ hài.
Nhóm tỳ nữ đang châm đèn lồng nhìn thấy nàng nhao nhao tránh đường xoay người hành lễ, có thể nữ hài không để ý tới, trong mắt chỉ còn lại đường tới Tì Ba viện.
Nàng thở hồng hộc chạy tới Tì Ba viện, nhìn qua sân toà viện nhỏ này rất hổ thẹn.
Nói đến Nam gia chiếu cố Tiêu Dịch là thật chẳng ra sao cả, rõ ràng mang danh Nam gia nhị công tử, lại ở một toà tiểu viện phi thường hoang vắng cũ nát.
Chẳng trách kiếp trước lúc trong nhà xảy ra chuyện hắn lại không chịu xuất thủ cứu giúp.
Nàng sửa sang lại váy áo, cẩn thận từng li từng tí bước vào Tì Ba viện.
Sân nhỏ thanh u, ở nơi hẻo lánh trồng độc một gốc cây sơn trà cao vút, dưới mái hiên treo hai chiếc đèn lồng đã phai màu trắng bệch.
Cả toà tiểu viện yên tĩnh phảng phất như không có người sống.
Nàng đi đến bậc thang đẩy cánh cửa ra, tấm ngăn cách vây quanh phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên nàng đặt chân vào phòng của hắn, so với tưởng tượng của nàng nó còn sạch sẽ hơn nhiều, trong không khí tràn ngập hương thơm lạnh nhạt không biết tên, trên thư án dựa vào tường đặt bút mực giấy nghiên, còn có hai bản du ký đã ố vàng.
Thiếu niên ngồi trên giường gỗ cạnh cửa sổ, ở trần, phần lưng ngổn ngang vết thương bởi roi, da thịt đều có chút chóc ra, mặc dù đã kết vảy ngưng chảy máu, nhưng vẫn khiến nàng vô cùng giật mình.
Tất cả đều do nàng ban tặng a!
Nam Bảo Y rất xấu hổ, rón rén tiến bước lại gần, ghé vào lỗ tai hắn khẽ gọi:" Nhị ca ca?"
Nhắm mắt chợp mắt thiếu niên đột nhiên mở mắt.
Bàn tay thon dài mà khớp xương rõ ràng không chút lưu tình bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của nữ hài, phảng phất tiếp theo một cái chớp mắt liền có thể nghe thấy tiếng cổ bị vặn gãy "răng rắc".
Nam Bảo Y bị dọa sợ.
Nàng kinh hãi nhìn qua thiếu niên," Nhị, nhị ca ca?"
Tiêu Dịch thấy rõ ràng người đến là nàng, chậm rãi buông tay.
Nam Bảo Y ngã đặt mông xuống mặt đất, sờ lên cái cổ, còn tốt, không gãy.
Kiếp trước nàng từng nghe nói qua, vị quyền thần này giết người như ngoé, không chỉ là trên chiến trường, coi như trong thành kinh thành cũng vẫn như cũ không kiêng nể gì cả xem mạng người như cỏ rác
Có một lần Tây Hán đốc chủ tới Đế Sư phủ làm khách, tán dương đôi tay của thiếu nữ hầu rượu.
Trước khi chia tay Tiêu Dịch tặng cho hắn một kiện lễ vật, chính là đôi tay của thiếu nữ bị chặt xuống.
Văn thần một phái không quen nhìn hắn quyền khuynh triều dã, phái một đám thích khách đi ám sát hắn.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài phủ Đế Sư liền treo lên mười mấy bộ thi thể bị chặt đầu lột da.
Cái này cũng thôi đi, mấu chốt là hắn đối với nữ nhân hâm mộ hắn cũng không có chút nào gọi là thương hương tiếc ngọc.
Trong cung có một vị công chúa mĩ mạo khuynh thành, vì muốn gả cho hắn mà không tiếc thủ đoạn hạ dược trong rượu, thế như đến ngày thứ hai cũng không có truyền ra tin tức hai người một đêm***, mà vị công chúa kia đột nhiên biến mất không rõ.
Ngược lại phủ Đế Sư lại dâng tặng vào cung một kiện đồ dùng uống rượu kinh thế hãi tục, chính là từ xương đầu mỹ nhân chế thành.
Nam Bảo Y ngẩng đầu lên thấy nhị ca ca đang nhìn nàng chằm chằm.Dưới ánh đèn đuốc bên ngoài, bề ngoài anh tuấn kinh diễm, thế nhưng cặp mắt phượng kia lại hết sức lạnh lùng lương bạc, đồng tử có chút đỏ khiến nàng rùng mình.
Nàng run rẩy, tội nghiệp đem bình sứ trắng nâng ra trước mặt," Ngọc ngọc ngọc cao,có thể trừ trừ trừ sẹo, rất quý quý..."
Tiêu Dịch môi mím chặt.
Tổn thương mười roi mà thôi, hắn còn không để trong mắt.
Hắn buông thõng tầm mắt, tiểu nữ hài càng thêm run dữ dội hơn, cả khuôn mặt đều đã trắng bệch, váy áo cũng rung theo, chuông bạc đeo bên hông leng keng thanh thuý kêu lên, giống như đóa phù dung nhỏ yếu ớt trong căn phòng yên tĩnh quạnh quẽ này.
Hắn bất động thanh sắc vuốt đầu ngón tay.
Tiểu nữ hài này trời sinh một bụng ý nghĩ xấu, ỷ vào thân phận đích nữ tam phòng, biến đổi cách làm nhục hắn.
Bắt hắn ăn đồ thừa của nàng, buộc hắn quỳ xuống làm ghế cho nàng giẫm, còn vụng trộm thiêu hủy tàng thư của hắn...
Hôm nay lại giống như thay đổi tính tình.
Là mánh khoé chơi đùa mới, hay còn là....Bắt gặp cảnh hắn giết người bị hù dọa?
Mắt Phượng đen nháy thâm trầm, hắn nói:" Thuốc."
Nam Bảo Y kinh hỉ, ngoan ngoãn nâng đoạn ngọc cao lên.
" Ngươi, bôi thuốc cho ta." Thiếu niên trầm giọng ra lệnh.
Nam Bảo Y ngẩn người.
Mặc dù, hiện tại nàng là Kiều Kiều tiểu thư mười ngón tay không chạm nước, nhưng người trước mắt nàng không tầm thường, hắn nhưng là quyền thần tương lai.
Chỉ cần hắn nguyện ý bảo toàn Nam gia, bảo toàn nàng, giúp hắn mang giày nàng cũng đều nguyện ý.
Nàng chân chó leo lên trên giường, lấy ra chút dược cao, nghiêm túc bôi vết thương trên lưng hắn.
Dư quang nghi hoặc đánh giá phần lưng của hắn cùng phần eo, trên da thịt của hắn lại còn có rất nhiều vết thương cũ, cũng không biết từ đâu mà ra...
Ngoài cửa sổ mưa xuân lượn quanh.
Tiêu Dịch chậm rãi nhíu mày lại, tay tiểu nữ hài mang theo nhiệt lạnh mát du tẩu trên vết thương, rõ ràng hoá giải cảm giác đau rát nóng bỏng của vết thương, nhưng tựa hồ lại châm một loại lửa khác, bắt đầu từ sống lưng cháy lên, lan tràn đến toàn thân.
Hắn bỗng nhiên nắm cổ tay nàng.
Đường viền tay áo thêu hoa sen tuột lên đến cẳng tay nàng, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, giống như củ sen vừa được rửa sạch.
Tay nhỏ tuyết trắng mền mại, trên mù bàn tay còn lưu lại một vệt đỏ, hẳn là do hôm nay hắn đánh ra tới, da thịt này thật đúng là kiều nộn quá mức.
Mà tay nàng non nớt như thế, cứ như hắn chỉ cần cắn xuống một miếng liền có thể nhai nát....
Nam Bảo Y nhìn thấy ánh mắt ảm đạm thâm thuý của hắn, nhịn không được mà run rẩy," Nhị ca ca, là ta làm ngươi đau sao?"
Tiêu Dịch trầm mặc không nói, ngón út nàng oánh nhuận sạch sẽ, còn có chút ánh sáng long lanh óng ánh của dược cao.
Lúc nàng mặt hất hàm sai khiến, đều dùng ngón tay nhỏ này...
Tiểu nữ hài này thường thường dùng nước hoa sen rửa tay, đầu ngón tay ngoại trừ thanh hương của ngọc cao, còn có hương hoa sen nhàn nhạt.
Tiểu cô nương ở cái tuổi này, luôn luôn vừa mền vừa thơm.
Nam Bảo Y run rẩy đến kịch liệt, chuông nhỏ thắt trên lưng kêu đinh đang, con mắt đỏ ngầu nhìn qua thiếu niên trước mặt.
Hắn diễn cốt anh tư điệt lệ khuynh thế, có thể toàn thân phá ra hàn khí, so với mưa đêm bên ngoài còn lạnh hơn, phảng phất muốn đem tay của nàng ăn vào bụng.
Răng sắc bén đâm rách da thịt.
" Đau...." Nam Bảo Y nước mắt lã chã lăn xuống, trơ mắt nhìn máu tươi chảy ra nhuộm đỏ răng môi thiếu niên, cũng không giám tuỳ tiện rụt tay trở về, tội nghiệp ngồi trên giường khóc," Nhị ca ca, ta đau....".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...