Chắc các bạn đọc giả bảo bối của Anh Heri sẽ thắc mắc vì sao Heri không sửa đổi lại cách xưng hô của các nhân vật.
Thực ra do Heri đọc chuyện cover nhiều lên cảm thấy quen với cách xưng hô ngươi- ta rồi, và cảm thấy cách xưng hồ này khá ổn, rồi do ngay từ đầu truyện Heri đã để cách xưng hô này nên giờ muốn sửa lại cũng khó.
Cảm ơn các bạn đọc giả bảo bối đã ủng hộ và bỏ qua những thiếu sót của Heri
Chương 433 Nam Kiều Kiều, ta rất nhớ ngươi.
Thịnh Kinh thành mùa xuân mưa nhiều.
Mưa đêm tí tách tưới ướt cây đèn dưới hiên, ánh tối kéo đến.
Tiểu đình viện.
Nam Bảo Y bị trói hai tay lại, Cố Sùng Sơn đem nàng treo ở dưới cây hoa đào.
Nước mua làm ướt tóc mai nàng, theo đường cong cằm tái nhợt lăn xuống mặt đất, áo váy tinh xảo xanh nhạt sớm đã ướt đẫm, dính sát vào thân thể, phác họa ra đường cong mảnh khảnh non nớt.
Nàng bị nước mưa xối thật lâu, mắt nhắm chặt suy yếu, đuôi mắt hiện vẻ tái nhợt, ngay cả đôi môi như cánh hoa, cũng rút đi diễm sắc ban ngày.
Cố Sùng Sơn ngồi ở dưới hành lang dùng trà.
Bếp lò đốt than, khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối, tựa như quỷ dị trong đêm mưa.
Sân bên ngoài truyền đến động tĩnh, âm thanh quân ủng cùng thét to phá lệ rõ ràng trong đêm khuya yên tĩnh.
Là người của Tiêu Dịch đang lục soát thành suốt đêm.
Cố Sùng Sơn nâng trà, biểu tình lạnh nhạt: "Hắn tìm tới."
Nam Bảo Y vẫn nhắm hai mắt.
Thịnh Kinh thành lớn như vậy, Cố Sùng Sơn lại không có ý tứ đem nàng đưa ra khỏi thành, nàng biết Nhị ca ca tìm tới nơi này là chuyện sớm hay muộn.
Chỉ là......!
Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, đồng châu màu trà tràn ngập phức tạp, "Cố Sùng Sơn, đến tột cùng ngươi muốn cái gì? Quyền thế, phú quý, hay là trở lại Bắc Nguỵ?"
Cố Sùng Sơn trầm mặc.
Hắn vươn tay ra ngoài mái hiên, mưa xuân rơi ở lòng bàn tay, lạnh lẽo tô nhuận, phá lệ sạch sẽ.
Hắn nhìn giọt nước từ lòng bàn tay lăn xuống, khóe miệng cười như không cười mà trừu động một chút.
"Phanh!"
Có người đập mở cửa viện.
Vô số Thiên Xu tinh nhuệ ùa vào sân, bọn họ ngay ngắn trật tự mà tránh ra một con đường, vị Thế tử gia trẻ tuổi kia đang bung dù đi đến.
Nước mưa theo góc áo màu đen lạnh thấu xương tung bay lăn xuống trên mặt đất, quân ủng bước trên đường lát gạch xanh, lệ khi nồng đậm quanh thân kích động, như là Diêm La đến từ địa phủ.
Cây dù hơi hơi nâng lên.
Hắn khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp, màu da trắng băng lãnh, môi mỏng đạm hồng nhấp ra độ cung ép xuống, độ cung mũi cực đẹp,mắt phượng cất giấu ám mang so với đêm mưa càng thêm tối tăm.
Tầm mắt dừng hình ảnh ở dưới cây hoa đào.
Lệ khí màu đen nồng đậm quanh thân, không khỏi càng thêm nồng đậm làm cho người ta sợ hãi.
"Nhị ca ca......"
Giọng nói Nam Bảo Y càng thêm khàn khàn.
Tiêu Dịch không có đáp lại nàng.
Hắn tùy ý vứt bỏ cây dù, tùy ý để mưa bụi rơi trên búi tóc cùng quần áo, nửa rũ mi mắt, lười biếng xắn tay áo.
Sửa sang lại tay áo xong, hắn ngước mắt.
Hắn hướng Cố Sùng Sơn hơi hơi mỉm cười, thuận thế hoạt động cổ.
Nháy mắt tiếp theo, cả người hắn giống như mũi tên rời cung, bộc phát ra sát ý che trời lấp đất, lao nhành về phía Cố Sùng Sơn.
Bọn họ đánh nhau.
Đánh tới trụ hành lang sụp xuống, đánh tới phòng viện rách nát.
Nam Bảo Y liếm liếm cánh môi, nói thầm: "Các ngươi muốn đánh thì cũng phải đem ta thả ra trước chứ.
Loại chuyện thương hương tiếc ngọc, hai người các ngươi đều không có, có phải hay không?"
Nước mưa lạnh lẽo.
Ý thức cuối cùng của nàng, chỉ còn cặp mắt tanh hồng đáng sợ kia của Tiêu Dịch.
......!
Thịnh Kinh mưa xuân, vô biên vô hạn.
Thời điểm Nam Bảo Y tỉnh lại, đập vào mắt có thể thấy được là trướng màn thêu thùa hoa sen, túi thơm treo góc giường tản mát ra mùi hoa nhàn nhạt, là khuê phòng quen thuộc của nàng.
Nàng lấy khăn phúc đắp trên trán xuống, chậm rãi ngồi dậy.
Hà Diệp ngủ ở mép giường, bị nàng làm bừng tỉnh, vội vàng hồng con mắt ôm lấy nàng, "Tiểu thư, ngài ngủ một đêm, cuối cùng cũng tỉnh!"
Nam Bảo Y quét mắt quanh phòng ngủ, "Nhị ca ca đâu?"
Hà Diệp khẩn trương mà giúp nàng chỉnh lại góc chăn, hạ giọng nói: "Nô tỳ nghe nói, nửa đêm Thế tử gia cùng Tây Hán đốc chủ đánh nhau, hiện giờ đang ở tây phòng ngủ.
Ngài là được hắn ôm trở về, ngài không nhìn thấy khi hắn trở về sắc mặt thật đáng sợ đâu!"
Nói chuyện, lấy chén thuốc còn ấm trên bàn.(ahr)
Nàng đuổi tiểu nha hoàn đi nói cho người trong phủ tin tức Nam Bảo Y đã tỉnh lại, lại ngồi xuống bên giường, thật cẩn thận đút thuốc cho nàng, "Sau khi ngài bị Tây Hán đốc chủ bắt đi, toàn phủ trên dưới đều sốt ruột đến hỏng rồi.
Thế tử gia càng là hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, mang theo ám vệ điều tra khắp nơi, cơ hồ đem Thịnh Kinh thành đảo đến long trời lở đất."
Nam Bảo Y há mồm, ngoan ngoãn uống thuốc.
Hà Diệp lại thấp giọng nói: "Thời điểm ngài mất tích đến ngày thứ ba, Thịnh Kinh thành nổi lên đồn đãi vớ vẩn, nói ngài là bị hoa khách lừa bán cô nương bắt đi, còn bị bán vào kỹ viện."
Nam Bảo Y im lặng mà nắm chặt chăn lụa, không hé răng.
"Hiện giờ ngài được tìm trở về, Thế tử gia phân phó trên dưới trong phủ t, chỉ nói với bên ngoài là ngài chạy đen thôn trang ngoại ô chơi đùa, nhất thời đã quên thông tri với người trong phủ, mới nháo ra chuyện như vậy.
Tiểu thư, ngài cần phải nhớ, chúng ta cứ nói như vậy, sẽ bớt làm hỏng khuê dự của ngài."
Nam Bảo Y không ghét bỏ đắng, ngoan ngoãn uống xong chén thuốc.
Từ khi nàng mất tích, Nhị ca ca liền suốt đêm suốt ngày tìm nàng, thậm chí còn khả năng bị người đâm sau lưng, cười nhạo hắn bị nàng đội nón xanh.
Các thân nhân của nàng, ước chừng cũng lo lắng đến muốn mệnh.
Nhưng nàng chỉ lo tìm hiểu quá khứ của Cố Sùng Sơn cùng học tập âm luật, thế nhưng đã quên mọi người lo lắng cho nàng.
Áy náy nồng đậm, đột nhiên sinh ra.
Nàng rũ mi mắt, nhẹ giọng nói: "Ta muốn ngủ một lát, ngươi kêu nha hoàn trong phòng đều lui ra."
Hà Diệp cầm khối mứt hoa quả cho nàng, mới mang theo nha hoàn lui đi ra ngoài.
Nam Bảo Y khoác kiện tay áo, đi chân trần xuống giường, đi tới tây phòng.
Tây phòng được nàng bố trí thành một tòa thư phòng, sau bình phong đặt trường kỷ để nghỉ ngơi.
Nàng vòng đến sau bình phong.
Nam nhân ngủ say trên trường kỷ, toàn thân nhuốm máu, mí mắt tràn ngập màu xanh đen nồng đậm, ước chừng liên tục mấy buổi tối đều không ngủ an ổn.
Chóp mũi có chút chua xót.
"Nhị ca ca......"
Nàng mềm mại mà nhẹ kêu một tiếng, ngồi quỳ ở trước trường kỷ, duỗi tay xoa mặt mày Tiêu Dịch.
Đầu ngón tay mới vừa chạm tới, đã bị đối phương nắm lấy tay.
Hắn xoay người đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu nhẹ ngửi hương ngọt trên cần cổ nàng.
Như là xác định nàng chính là tiểu cô nương bị đánh mất của hắn, hắn mới bắt đầu chăm chú nhìn nàng.
Nam Bảo Y nâng lên mi mắt.
Hắn mắt phượng tràn ngập tơ máu, cảm xúc trong mắt rõ ràng là mệt mỏi mà im miệng không nói, lại mạc danh làm đầu quả tim nàng phát đau, như là kim đâm lan tràn kéo dài đau đớn.
Mà hắn từ đầu tới cuối đều trầm mặc.
Không chửi mắng Cố Sùng Sơn, cũng không có kể ra hắn mấy ngày này tìm nàng tìm đen vất vả cỡ nào.
Đầy ngón tay thô ráp, thậm chí còn mang theo vết máu, yêu quý mà vuốt qua khuôn mặt nàng.
Hắn bỗng nhiên cười cười, mệt mỏi đem nàng ôm vào trong lòng ngực, "Nam Kiều Kiều, ta rất nhớ ngươi......"
Nước mắt Nam Bảo Y nhịn thật lâu, nháy mắt lăn xuống vỏ gối.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, hôn hôn khóe môi hắn.
"Thực xin lỗi Nhị ca ca, ta mất tích mấy ngày này, làm ngươi lo lắng......"
Nàng nhỏ giọng nỉ non.
Tiêu Dịch không nói gì.
Hắn hô hấp dần dần kéo dài, như là lâm vào giấc ngủ.
Nửa tháng tới nay, hắn mỗi ngày chỉ ngủ một hai canh giờ, thời gian còn lại, đều mang theo Thiên Xu tinh nhuệ cùng cấm vệ quân hoàng đế phái xuống, nổi điên tìm kiếm tiểu cô nương của hắn.
Hắn thậm chí muốn đem mấy chục vạn binh mã Thục quận điều nhập Thịnh Kinh, trực tiếp diệt tòa hoàng thành này!
Hắn không dám tưởng tượng, nếu đời này đều không tìm thấy nàng, hắn sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Cũng may, rốt cuộc tìm được rồi......!
Chương 434: hắn ôm nàng thân.
Nam Bảo Y bị hắn chặt chẽ đè ở trong lòng ngực, cơ hồ không thể động đậy.
Cảm thụ được tư thế trong mộng hắn càng ôm càng chặt, nàng thở phì phò, thực nỗ lực mới từ trong lòng ngực hắn thò ra được cái đầu, vội vàng hút mấy hơi không khí mới mẻ.
Ngoài cửa sổ còn đang mưa.
Nàng không biết hiện tại là giờ nào, dần dần cũng có chút mệt mỏi.
Nàng ôm lấy Tiêu Dịch, cũng ngủ say theo.
Khi tỉnh lại, nam nhân trên trường kỷ đang khoanh chân mà ngồi.
Hắn đã rửa mặt chải đầu qua, thay đổi một thân áo ngủ tơ lụa sương bạch, lẳng lặng mà nhìn nàng.
Bởi vì ngủ một giấc, cho nên hắn khí sắc tốt hơn rất nhiều.
Nam Bảo Y xoa đôi mắt, "Nhị ca ca, ngươi ngủ đủ rồi nha."
Tiêu Dịch thưởng thức đầu ngón tay nàng, trên mặt không có chút tươi cười nào, "Ta đem Dư Vị cùng Thưởng Tâm đều cho ngươi.
Cái Hà Diệp ngu xuẩn kia, trong phủ nhà mình, ngay cái người sống lớn như vậy cũng không trông coi được, để ngươi bị Cố Sùng Sơn bắt đi......!Loại nha hoàn này tặng không cho ta, ta còn ngại nàng ăn cơm phí tiền bạc."
Nam Bảo Y ngượng ngùng.
Nàng biết nha hoàn bên cạnh quyền thần đại nhân, đều là dùng biện pháp huấn luyện quân đội bồi dưỡng ra tới, tất nhiên chướng mắt Hà Diệp của nàng.
Bất quá có Dư Vị cùng Thưởng Tâm bên người, cũng không tồi.
Ít nhất các nàng đều biết chút quyền cước công phu, hơn nữa Dư Vị làm gì đó là ăn rất ngon.
Nàng ngồi dậy, làm nũng ôm lấy Tiêu Dịch.
Khuôn mặt kiều mềm, cọ cọ ngực nam nhân, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, "Nhị ca ca, ta có cái bí mật muốn nói cho ngươi, có liên quan tới thân thế của Cố Sùng Sơn, ngươi muốn nghe hay không?"
Tiêu Dịch nhìn nàng một cái.(ahr)
Cho dù bí mật của đối thủ liền đặt ở trước mắt, hắn trên mặt cũng không có chút nào tươi cười.
Hắn lạnh lùng nói: "Tiêu Dịch ta, còn không có nghèo túng đến nông nỗi cần phải để nữ nhân của mình chạy đến bên cạnh đối thủ làm gian tế, hy sinh nhan sắc giúp ta tìm hiểu tin tức."
"Hy sinh sắc tướng?" Nam Bảo Y bị hắn làm tức cười, "Hắn một cái thái giám, ta có thể hy sinh cái nhan sắc gì?"
Tiêu Dịch trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Thái giám, cũng có thể có rất nhiều loại cách chơi."
Nam Bảo Y: "......"
Thôi, cùng loại người cả đầu óc đều là loại chuyện đó, không có gì có thể nói.
Nàng có chút tức giận, vì thế xoay người xuống giường.
Còn chưa đi ra hai bước, đã bị Tiêu Dịch túm trở về.
Hắn ôm nàng, nụ hôn dày đặc kéo dài, liên tiếp dừng ở trên cổ cùng xương quai xanh của nàng.
Hắn buông xuống lông mi, giọng khàn khàn: "Bồi bồi ta."
Nam Bảo Y khoanh chân ngồi xong, sửa sang lại tà váy, che lại chân trắng nõn.
Nàng ngắm mắt Tiêu Dịch.
Đáy mắt nam nhân cất giấu thương tiếc.
Vì thế nàng trấn an nói: "Khi Nhị ca ca xông vào tòa tiểu đình viện kia, tuy rằng ta bị Cố Sùng Sơn treo ở dưới cây hoa đào, nhưng nửa tháng tới nay, ta thật sự không phải chịu cái ủy khuất gì.
Ta còn học âm luật cùng hồ cầm, Nhị ca ca, ta kéo hồ cầm cho ngươi nghe đi?"
Nàng hai mắt sáng lấp lánh, không giống từng gặp phải thương tổn.
Nỗi lòng Tiêu Dịch bình tĩnh chút, duỗi tay xoa xoa nàng đầu, "Hắn chỉ biết kéo lên mộ phần từ khúc( ý anh nhà là nhạc đám ma), ngươi đi theo hắn, có thể học được cái thứ tốt gì?"
Nam Bảo Y nhấp môi cười.
Nếu Cố Sùng Sơn biết cầm nghệ bị của hắn bị đánh giá như thế, không biết sẽ làm ra biểu tình gì.
Lại nói tiếp, cũng không biết hắn đã chết hay chưa.
"Ta nghe tổ mẫu nói, ngươi ngày gần đây đang học thêu thùa." Tiêu Dịch lại nói, "Khi tavừa mới đi ra ngoài tắm, nhìn thấy khuê phòng của ngươi còn có gà trống thêu chưa xong, ngươi thêu cái kia làm cái gì?"
Nam Bảo Y: "......"
Nàng phức tạp mà nhìn mắt Tiêu Dịch.
Cái gì gà trống, đó là Hí Thuỷ Uyên Ương nàng cố ý thêu cho đêm tân hôn của bọn họ!
Thằng nhãi này quả nhiên không biết nói tiếng người!
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Tây Phủ viên.
Cố Sùng Sơn đã băng bó qua.
Hắn đứng ở hắn trước biệt viện.
Phòng ốc đã thành phế tích, cây hoa đào cũng đổ, cánh hoa phiêu linh trong đống phế tích, bị nước mưa xối ướt nhẹp, tàn hồng khô héo, càng hiện tồi tàn.
Cái tiểu nha đầu như bánh bao đậu kia, cũng bị Tiêu Dịch cướp đi......!
Tiểu thái giám che dù cho hắn, mặt ủ mày ê nói: "Chủ tử, ngài đã ở chỗ này đứng hơn nửa ngày, cứ tiếp tục như vậy, gió đem nước mưa thổi đến dưới dù, ngài sê nhiễm phong hàn! Ngài vốn là bị thương, lại nhiễm phong hàn ——"
Cố Sùng Sơn giơ tay, đánh gãy hắn lải nha lải nhải.
Hắn nói: "Đi tìm thợ thủ công, sửa chữa lại toà viện này."
"Được rồi!"
"Lại đi Hắc Vân vệ, chọn cái nữ nhân lại đây."
"Chủ tử, ngài chọn nữ nhân làm cái gì? Hay là ngài nghĩ thông suốt, tính toán để nữ nhân hầu hạ ngài? Nô tài liền nói, Bảo Nghi quận chúa kia trừ bỏ sinh đến đẹp chút, cùng nữ nhân khác cũng không có gì bất đồng.
Ngài chọn cái nữ nhân, đây là đại hỉ sự, cần nô có cần phân phó người mở tiệc rượu?"
Cố Sùng Sơn lạnh lùng liếc hướng hắn.
Tiểu thái giám vội vàng câm miệng.
Cố Sùng Sơn trầm giọng: "Ta muốn Tiêu Dịch tồn tại, cân bằng thế lực Khương gia.
Nhưng rối gỗ còn cần phải có dây điều khiển, tất nhiên ta cũng muốn khống chế hướng đi của hắn.
Bên người hắn phòng bị như thùng sắt, không thể xắp xếp gian tế vào bên cạnh, chỉ có thể từ xuống tay từ chỗ tiểu nha đầu Nam gia."
"Nô tài hiểu rõ, ngài là tính toán an bài giận tế bên cạnh Bảo Nghi quận chúa, chờ tương lai nàng gả đi Tĩnh Vương phủ, gian tế kia có thể cùng đi, thuận thế điều tra hành từng Tiêu Dịch! Chủ tử quả nhiên thần cơ diệu toán!"
Cố Sùng Sơn không tỏ ý kiến.
Hắn xoa xoa xương sườn bị thương, chăm chú nhìn cánh hoa trên đám phế tích.
Kỳ thi mùa xuân bắt đầu.
Tiểu nha đầu Nam gia, sẽ nháo ra động tĩnh như thế nào đâu?
Hắn thực chờ mong.(ahr)
Khoảng cách tới kỳ thi mùa xuân, còn bảy ngày.
Nha hoàn gã sai vặt Nam phủ, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, qua hành lang cũng tận lực tay chân nhẹ nhàng, e sợ cho quấy nhiễu Nam Thừa Thư ôn luyện.
Thư phòng Triều Văn Viện, Nam Bảo Y cùng Tiêu Dịch ngồi ở bên cửa sổ pha trà chơi cờ.
Tiêu Dịch hạ xuống một con đen, hài hước: "Kiều Kiều hối lộ ta, ta giúp Nam Thừa Thư gian lận, để hắn đỗ kỳ thi này, như thế nào?"
"Khoa trường làm rối kỉ cương chính là tội lớn xét nhà diệt tộc," Nam Bảo Y cũng hạ cờ, "Ta điên rồi, mới có thể làm ra loại chuyện hối lộ ngươi."
Tiêu Dịch cười nhạo: "Sách, nhìn không ra Kiều Kiều nhà chúng ta, lại chính khí lẫm nhiên như thế......"
Nam Bảo Y nhăn lại cái mũi nhỏ, nhìn chằm chằm bàn cờ nói: "Nhị ca ca lần đầu tiên làm quan chủ khảo, càng phải cẩn thận, chớ có bị vàng bạc tài bảo mê mắt, làm ra chuyện rối kỉ cương."
Nàng đọc qua sách sử, khi quan chủ khảo chấm bài thi, có thể bằng vào ám hiệu trên bài thi, tìm được những thí sinh đã hối lộ quá hắn, lại đem bài thi đó chọn ra, làm cho bọn họ thuận lợi thông qua thi hội.
Nhưng, bao nhiêu con cháu nhà nghèo ngày đêm khổ đọc, ngao trắng tóc tham gia khoa cử.
Khoa cử khảo thí, cơ hồ là biện pháp duy nhất để bọn họ thay đổi vận mệnh.
Cái loại thu nhận hối lộ này, quan chủ khảo dùng người không khách quan, nên thiên đao vạn quả!
Nàng cân nhắc, không khỏi nhớ tới kiếp trước.
Tuy rằng kiếp trước Nhị ca ca quan vận hanh thông, nhưng là phong bình cũng không tốt.
Hắn cùng Cố Sùng Sơn, quả thực là hai gã nịnh thần chạy song song trong lòng bá tánh, phàm là ở trà lâu quán rượu nhắc tới danh hào của hai người họ, không một người không lắc đầu, không một người không bóp cổ tay thở dài.
Mà nàng đứng ở bên cạnh Cố Sùng Sơn, nghe nói qua quá nhiều triều đình bí tân.
Những cái nước bẩn hắt lên Nhị ca ca, tất cả đều là bát từ chỗ Khương thái phó.
Một đời này, hắn mượn sức Nhị ca ca không thành, chỉ sợ sẽ như kiếp trước, bôi đen thanh danh, làm cho Nhị ca ca bị ngàn vạn người thóa mạ.
Chương 435 Kiều Kiều tổng hôn ta, thỉnh tổ mẫu vì ta làm chủ.
Khuôn mặt Nam Bảo Yngưng trọng.
Lời thề 2 năm trước, hiện lên ở bên tai.
—— chờ nàng lớn lên, nàng nguyện dùng cơ mật triều đình kiếp trước, giúp hắn mở một con đường cẩm tú cả đang lẫn lợi, muốn hắn vạn người kính ngưỡng, sử sách lưu danh!
Nếu có thể lợi dụng khoa cử lần này, chỉ cần chứng minh Khương thái phó là nịnh thần triều đình, như vậy về sau có phải hay hắn sẽ không bao giờ có thể bôi nhọ thanh danh Nhị ca ca nữa?
Nàng suy tư, đối diện Tiêu Dịch tươi cười lười biếng, duỗi tay tới nắm khuôn mặt nàng, "Tiểu cô nương gia gia, lúc nào cũng nhăn khuôn mặt nhỏ làm cái gì? Tới, cười một cái cho ca ca xem."
Nam Bảo Y ghét bỏ mà tránh khỏi móng vuốt của hắn.
Cười, chỉ biết cười!
Kiếp trước thằng nhãi này ngồi xe ngựa đi qua phố xá sầm uất, đều sẽ bị người ném trứng thúi.
Nếu hắn biết hắn kiếp trước là thanh danh hỗn độn như thế nào, còn có thể cười được không?
Nhưng không muốn sau khi gả cho hắn, sẽ cùng hắn ngày ngày được trứng thúi chiêu đãi.
Xem ra, nàng vẫn là giúp đỡ mới được.
Nàng thật sâu ngưng mắt nhìn Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch: "......"
Luôn cảm thấy tiểu cô nương này liếc mắt một cái, như là lão mẫu thân đang xem con rể nhỏ.
Lại ghét bỏ, lại từ ái......!
Đúng lúc vào lúc này, Dư Vị bước vào bẩm báo: "Bảo Y cô nương, Tùng Hạc viện có khách nhân, hình như là thê nữ Lưu đại nho, ngài có muốn qua đi nhìn một cái?"
"Lưu Trân Tâm cùng mẫu thân nàng ta?" Nam Bảo Y tò mò, "Các nàng tới làm cái gì?"
Từ lần nháo trước ở Ngọc Lâu Xuân, tứ ca liền không đi qua nhà Lưu đại nho.
Đôi này mẫu nữ đột nhiên tới cửa, ngược lại như là chồn chúc tết.
Nàng không khỏi lo lắng, vì thế buông quân cờ, đứng dậy nói: "Ta đi nhìn một cái."
Vội vàng đi vào Tùng Hạc viện, phòng khách ngồi không ít nữ quyến.
Lưu Trân Tâm cố ý trang điểm quá, vòng cổ vàng cùng vòng tay vàng chói lọi, áo váy màu hồng đào áo nổi bật mỹ mạo diễm lệ, đang yếu ớt sợ hãi mà dựa bên người mẫu thân nàng, đôi mắt lại ngăn không được mà ngó hướng giá bác cổ,đáy mắt tràn đầy tham lam.
Lưu phu nhân yêu thích mà sờ sờ trong chung trà bạch ngọc mạ vàng trong tay, bị tổ mẫu gọi hai tiếng, mới lấy lại tinh thần.
Nàng ta nhìn quét qua vòng ngọc phỉ thuý trên cổ tay tổ mẫu, cười đến không khép miệng được: "Chuyện lần trước, đều là Trân Tâm không hiểu chuyện, cùng sư huynh đệ đùa đồng môn giỡn đâu, chỗ nào là thật xem thường Tứ công tử? Này không, sau khi Trân Tâm từ Ngọc Lâu Xuân về nhà, trái lo phải nghĩ không được tâm an, cố ý nhờ ta tới cửa tạ lỗi đâu."
Nam gia luôn luôn kính trọng người đọc sách.
Tổ mẫu đối đãi các nàng thực khách khí, "Đoạn thời gian trước, Thừa Thư ở nhà các ngươi học tập, cho các ngươi thêm phiền toái."
"Nơi nào? Phu quân nhà ta coi trọng nhất là Tứ công tử, cảm thấy trong đám môn hạ học sinh, chỉ có hắn đọc sách tốt nhất, tiền đồ tốt nhất! Này không, Tứ công tử có một thời gian không đi đọc sách, phu quân trong lòng tò mò, cũng dặn dò ta tới hỏi một chút là chuyện như thế nào."
Nam Bảo Y đỡ tấm bình phong.
Cái gì đọc sách tốt nhất, Lưu phu nhân nói rõ là đang nói dối.
Trong lòng nàng hiện lên dự cảm không ổn.(ahr)
Quả nhiên, lại hàn huyên một lát, Lưu phu nhân bỗng nhiên nói: "Tứ công tử tuấn tú lịch sự, không biết đã có làm mai a? Trân Tâm cũng còn chưa có làm mai, ta cảm thấy hai người bọn họ rất thích hợp."
Nam Bảo Y cắn răng.
Lưu Trân Tâm quả thật da mặt quá dày đi.
Nàng ta ngại bần ái phú chướng mắt tứ ca, hiện tại biết thân phận tứ ca là công tử Nam gia, lại vội vàng dán lại đây!
Ngày đó ở Ngọc Lâu Xuân, nàng rõ ràng tận mắt nhìn thấy người tứ ca thích là Trình cô nương, nhưng nàng ta cư nhiên còn để mẫu thân tới cửa làm mai!
Lưu phu nhân thao thao bất tuyệt: "Không sợ các ngươi chê cười, ta nghe nói Trân Tâm cùng Tứ công tử quý phủ lưỡng tình tương duyệt, thậm chí còn từng có tiếp xúc da thịt, lúc này mới tới cửa dò hỏi.
Trân Tâm nhà ta là đại cô nương thanh thanh bạch bạch, các ngươi cũng phải cho Lưu gia ta một cái công đạo, không thể bởi vì cùng Tĩnh Vương phủ leo lên thông gia, liền xem thường loại dòng dõi thư hương......"
Lão phu nhân cùng Giang thị liếc nhau.
Giang thị là mẫu thân Nam Thừa Thư, nàng là biết tất cả sự tình.
Nàng ngoài cười nhưng trong không cười: "Sợ là Lưu phu nhân đã hiểu lầm.
Cái gọi là tiếp xúc da thịt, là nữ nhi nhà ngài chủ động hôn tứ tiểu tứ nhà ta.
Còn đến việc hôn sự, không dối gạt Lưu phu nhân, Thừa Thư đã có người trong lòng, hắn đang hăng hái đọc sách, tính toán sau khi trúng tuyển, liền tới nhà cô nương kia cầu hôn đâu."
Hơn nữa thực xin lỗi, với bộ sắc mắt này của mẫu nữ Lưu gia, nàng thật sự nhìn không ra Lưu gia bọn họ làm như thế nào mà thành dòng dõi thư hương.
Lưu Trân Tâm bắt đầu yên lặng rơi lệ, như là hoàng hoa khuê nữ bị ác bá chiếm trong sạch.
Lưu phu nhân cười lạnh một tiếng, "Nói như vậy, Nam gia các ngươi không chịu đáp ứng mối hôn sự này?"
"Đúng vậy."
Giang thị trả lời dứt khoát.
Tứ tiểu tử nhà nàng vốn chính là cái vụng về lại dễ bị lừa gạt, nếu cưới loại người tinh quái như Lưu Trân Tâm, sẽ bị cô nương này hủy diệt cả đời.
"Vậy đừng trách Lưu gia chúng ta vô tình!" Lưu phu nhân thay đổi sắc mặt, "Hiện giờ khoa khảo sắp tới, nếu quan chủ khảo biết Nam Thừa Thư làm hỏng trong sạch của tiểu cô nương nhà tiên sinh lại không chịu nhận, bất kính sư trưởng, hoang đường háo sắc, ngươi đoán, hắn còn có thể cao trung tiến sĩ hay không?!"
Nam Việt Quốc rất coi trọng phẩm hạnh người đọc sách.
Nếu cử sĩ vô đức, như vậy cho dù thi đậu tiến sĩ, cũng sẽ bị triều đình đánh rơi danh hiệu.
Nam Bảo Y híp híp mắt.
Mẫu nữ Lưu gia cố ý chọn thời gian này tới Nam gia làm mai, thật là danh tốt một bàn tính.
Đây là bức nhà nàng bóp mũi nhận mối hôn sự này a!
Nàng chậm rãi bước vào ngạch cửa, "Vậy các ngươi liền đi nháo đi, dù sao tứ ca ta cũng không thi đậu tiến sĩ.
Nháo lớn, lại làm cho tất cả mọi người biết, Lưu cô nương đã hôn rất nhiều nam nhân, xem nàng về sau còn có thể gả ra ngoài hay không."
Thái dương Lưu Trân Tâm liền nhịn không được thình thịch loạn nhảy.
Nàng thực không thích vị Bảo Nghi quận chúa này.
Nàng cắn cắn môi, cố ý nói: "Quận chúa tới? Ngài mất tích nửa tháng, không biết đi nơi nào? Ta nghe người ta nói, ngài bị bán vào kỹ viện?"
Nam Bảo Y kêu: "Thưởng Tâm."
Thưởng Tâm bước lên, giơ tay liền cho Lưu Trân Tâm một cái tát.
Lưu Trân Tâm bị đánh ngốc.
Nam Bảo Y mặt mày lãnh đạm: "Nhìn thấy bổn quận chúa lại không hành lễ, lại bôi nhọ thanh danh bổn quận chúa, một bạt tai này,thưởng ngươi.
Nam gia không chào đón ngươi, mang theo nương ngươi, cút."
Lưu phu nhân cũng bị nàng dọa sợ.
Hai mẫu nữ nuốt nuốt nước miếng.
Các nàng là biết thủ đoạn của Nam Bảo Y.
Các nàng không dám tiếp tục dong dài, hoảng loạn mà chạy ra ngoài.
Nữ quyến trống phòng khách, đều có chút chinh lăng.
Nam Bảo Y ý thức được không ổn.
Các thân nhân trong nhà, giống như còn chưa thấy qua bộ dáng uy phong của nàng.
Xuất phát từ tư thái bổ cứu, nàng làm nũng nhào vào trong lòng ngực lão phu nhân.
Nàng cọ cọ tổ mẫu, mềm mại nói: "Tổ mẫu, ta đều học từ Nhị ca ca.
Hắn nói ta làm quận chúa, muốn đánh ai là có thể đánh ai.
Chỉ cần ta hung một chút, những cái người xấu đó đều sẽ sợ hãi ta.
Ta muốn bảo hộ tứ ca, muốn bảo hộ cả nhà, cho nên liền mệnh cho Thưởng Tâm đánh Lưu Trân Tâm......"
Tiêu Dịch vừa bước vào ngạch cửa, chân mày chau lại.
Hắn đã dạy tiểu cô nương cái đó sao?
Sao hắn không nhớ rõ.
Lão phu nhân gật gật đầu.
Nàng liền nói nàng Kiều Kiều ngoan ngoãn như vậy, ngây thơ như vậy, thẹn thùng như vậy, như thế nào lại có thể đánh người, thì ra đều là Tiêu Dịch xúi giục!
Nàng nhịn không được oán trách Tiêu Dịch, "Ngươi không có việc gì mà đi dạy loạn Kiều Kiều? Tiểu cô nương tốt, bị ngươi dạy "thịnh khí lăng nhân"*, giống bộ dáng gì?"
* giận chút là đánh người.
Tiêu Dịch không chút để ý mà liêu bào ngồi xuống.
Liếc hướng tiểu cô nương kia, nàng làm chuyện xấu, lại còn đắc ý mà nháy mắt với hắn.
Môi mỏng gợi lên cười khẽ, hắn tùy tay bưng lên chén trà, "Tổ mẫu giáo huấn đúng, ta không nên dạy hư Kiều Kiều.
Chỉ là, Kiều Kiều luôn nhân lúc ta ngủ trộm hôn ta, ta suy nghĩ không hợp lễ pháp, rồi lại sợ nàng thương tâm mà không dám cự tuyệt, còn thỉnh tổ mẫu làm chủ."
Chương 436 tưởng ở nơi đó, hôn ra hắn ấn ký.
Trong sảnh sắc mặt mọi người khác nhau.
Giang thị cùng Trình Diệp Nhu nhìn nhau cười, nhìn không ra tới a, các Kiều Kiều nhà các nàng cư nhiên dũng mãnh như vậy!
Lão phu nhân chính đang uống hạnh nhân trà đâu, nghe vậy suýt nữa bị sặc.
Kiều Kiều nhi của nàng, thẹn thùng lại nhát gan, sao có thể hôn Tiêu Dịch?
Nhất định là nói hươu nói vượn một phía!
Nam Bảo Y cắn môi, da mặt mỏng dần dần đỏ lên.
Nàng nằm ở trong lòng ngực lão phu nhân, giọng nói nhỏ bé yếu ớt: "Tổ mẫu, ta không có......"
"Kiều Kiều Nhị của chúng ta khẳng định không làm ra loại chuyện này!" Lão phu nhân bênh vực người mình, vỗ nhẹ bả vai nhỏ bé yếu ớt của nàng, tức giận mà trừng Tiêu Dịch, "Kiều Kiều nhi chỉ là cái tiểu cô nương không hiểu sự đời, nàng biết cái gì? Cho dù hôn ngươi, đó cũng là do ngươi câu dẫn nàng!"
Tiêu Dịch: "......"
Hắn câu dẫn nàng?
Môi mỏng nhấc lên cười khẽ, hắn lười biếng uống ngụm trà, "Cứu cho là vậy đi, lại là do ta.
Là ta lớn lên quá tuấn, câu đến Nam Kiều Kiều muốn ngừng mà không được.
Ta chính là họa quốc yêu phi, Nam Kiều Kiều chính là quân vương không lên triều kia......"
Giang thị cùng Trình Diệp Nhu không nhịn được, cười lên tiếng.
Từ trước chỉ cảm thấy Tiêu Dịch lạnh lùng lương bạc, luôn có loại sát cảm trời đông giá rét.
Hiện giờ thân cận, mới biết được đứa nhỏ này phía dưới lớp da cất giấu một trái tim ôn nhu.
Kiều Kiều nhà các nàng, gả cho thiếu niên như vậy, quãng đời còn lại tất nhiên sẽ thực hạnh phúc.
Từ Tùng Hạc viện trở về, Nam Bảo Y không dám đến gần Tiêu Dịch.
Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày thêu, bước chậm dọc theo lâm viên gạch đá xanh, cộp cộp cộp đi tới hướng Triều Văn Viện.
Tiêu Dịch theo ở phía sau.
Hắn chân dài, tiểu cô nương chân ngắn, hắn tùy ý đi vài bước là có thể đuổi kịp nàng.
Đã là tháng 2 đầu xuân, lâm viên truyền đến tiếng chim, còn có đám âm thanh đánh nhau của đám gà chọi Nam Mạo Mạo nuôi.
Hoa hải đường cùng thuỷ vu nở bên đường, đong đưa trong gió xuân hết sức vũ mị, ngay cả từ váy phất quá bụi hoa cũng nhiễm hương hoa nhàn nhạt.
Tiêu Dịch thưởng thức tiểu kiều nương chưa qua cửa của hắn.
Nàng hôm nay mặc váy áo thêu hoa hải đường phấn, còn đặc biệt kiều khí mà kéo một dải lụa choàng vàng nhạt.(ahr)
Chải búi tóc linh xà Cáo cao, lộ ra cái cổ mảnh khảnh trắng nõn, mấy sợi tóc buông ở cần cổ, làm hắn sinh ra một loại cảm xúc thổi quét sau cổ nàng.
Càng muốn, ở trên da thịt trắng nõn như vậy, hôn ra ấn ký của hắn......!
Hắn liếm liếm môi, tản mạn nói: "Nam Kiều Kiều."
Tiểu cô nương có tai như điếc, càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh ——
Sau đó nàng dẫm phải góc váy.
Toàn bộ áo váy, từ ngực chảy xuống.
Nam Bảo Y: "......"
Đã không biết, nên có cái từ ngữ gì để hình dung tình cảnh hiện tại.
So với cánh hoa hải đường còn muốn nùng diễm ửng đỏ hơn, ở gương mặt nàng tràn ngập, dần dần cổ tuyết trắng cổ cũng hóa thành đỏ bừng.
Nàng chỉ phải đưa lưng về phía Tiêu Dịch, hoảng loạn mà quấn dây buộc váy ngắn lại, "Ngươi không được nhìn ta! Ta lập tức thì tốt rồi, một lát liền tốt!"
Luống cuống tay chân mà sửa lại áo váy, lại thấy trước mặt một mảnh bóng râm.
Nàng mờ mịt mà nâng mi mắt.
Quyền thần đại nhân khoanh tay đứng ở trước mặt, môi mỏng ngậm tươi cười như tên lưu manh, như là đang chê cười nàng chật vật.
Nàng vội vàng che lại ngực, hoảng loạn mà lui về phía sau hai bước, "Ngươi, ngươi sao có thể như vậy nha, đã nói ngươi không được nhìn ta......"
Sau lưng nàng là một gốc hoa thụ.
Tiêu Dịch tiến lên, một tay chống ở trên cây hoa, cúi đầu nhìn nàng.
Đầu ngón tay câu lên dây buộc váy của nàng, hắn cười nhạo, "Cáu thứ đồ chơi này, còn rất phức tạp."
Nam Bảo Y rũ mi mắt, căn bản không dám nhìn hắn.
Trong hô hấp của nàng, tất cả đều là hương sơn thủy chỉ có trên người Tiêu Dịch, nàng bị giam lại giữa lồng ngực hắn cùng thân cây, sinh ra một loại sợ hãi không có đường trốn.
Biết rõ hắn sẽ không làm cái gì, nhưng khi hắn dùng loại này tư thế đối mặt, nàng vẫn là sẽ......!
Khẩn trương, sợ hãi.
Lòng bàn tay lặng lẽ chảy mồ hôi.
Chính lúc quẫn bách không biết như thế nào cho phải, Tiêu Dịch chậm rãi cúi xuống.
Hắn tiến đến bên tai nàng, cong môi, giọng nói hài hước: "Kiều Kiều quá nhỏ, áo váy là thực dễ rớt......!Ta nghe người ta nói, đu đủ hầm tuyết cáp, tương đối bổ dưỡng, Kiều Kiều có thể kêu phòng bếp nhỏ hầm cho ngươi ăn mỗi ngày."
Nam Bảo Y lông mi chớp đến lợi hại.
Gò má cơ hồ hồng thấu, như là son phấn xinh đẹp nùng diễn nhất thế gian.
Ánh mắt Tiêu Dịch dừng ở trên cổ nàng.
Hắn nhẹ nhàng thổi khí, tiểu cô nương gục xuống, cần cổ lập tức chớp run rẩy, tựa hồ còn nổi lên một tầng lông tơ thật nhỏ.
Hắn ý cười càng thêm sâu, thoải mái hào phóng mà xoa đầu nhỏ, "Đã nhận sính lễ của ta, chính là người của ta.
Nam Kiều Kiều, trở về khuê phòng ngoan ngoãn thêu gà trong của ngươi, ta chờ khi chúng ta thành thân, gà trống hí thủy trên vỏ gối."
Nam Bảo Y nhìn theo hắn đi ra ngoài phủ
Trong lòng nàng có chút bị đè nén.
Thằng nhãi này đùa giỡn nàng cũng liền thôi, cư nhiên còn vũ nhục uyên ương của nàng!
"Kia không phải gà trống, đó là uyên ương!"
Nàng nhịn không được mà kêu về phía bóng dáng của hắn.
Tiêu Dịch vẫy vẫy tay, ước chừng là cười.
Nam Bảo Y cúi đầu nhìn ngực mình, càng thêm buồn bực, "Cư nhiên kêu ta ăn đu đủ hầm tuyết cáp, hắn đây là ghét bỏ ta......"
Nàng nghiến răng hàm, nhìn thấy bốn phía không người, dứt khoát nũng nịu mà nâng giọng: "Nhị ca ca trở về Tĩnh Vương phủ, cũng nhớ rõ ăn nhiều đu đủ hầm tuyết cáp nha, còn có thể tráng dương bổ thận đâu!"
Tiêu Dịch xoay người, biểu tình có chút vi diệu.
Nam Bảo Y ỷ vào hắn đã đi xa, tiếp tục kêu gọi: "Ngươi nhìn cái hình dáng kia của ngươi, cũng phải bồi bổ nhiều chút mới được, nếu không sẽ không đuổi kịp Cửu Thiên Tuế đâu!"
Nói xong, trước khi Tiêu Dịch tìm nàng phiền toái, che lại áo váy ngực, nhanh như chớp chạy về khuê phòng.
Dư Vị đang ở thu thập giá cắm nến, nhìn thấy nàng thở hồng hộc mà tiến vào, không khỏi cười giúp nàng lau mồ hôi mỏng trên thái dương, "Tiểu thư sao lại chạy nhanh như vậy, phía sau lại không có chó đuổi."
"Nếu là chạy chậm một chút, nói không chừng đã bị chó cắn rồi!"
Nam Bảo Y nói chuyện, cầm lấy tách trà, một hơi uống nửa trản.
Dư Vị thu khăn, lại nói: "Buổi tối nô tỳ tự mình xuống bếp, ngài muốn ăn gì, nô tỳ làm cho ngài ăn a?"
Nam Bảo Y lau lau vệt nước khóe miệng, "Ngươi trù nghệ tốt như vậy, làm cái gì ta đều thích ăn."
"Vậy nô tỳ liền làm năm món ăn mặn, chín thức ăn chay, phối hợp hai chung canh?"
"Dư Vị nha," Nam Bảo Y nhìn khắp nơi, "Chúng ta hiện tại tuy rằng sinh hoạt phú quý, nhưng cũng không thể quên bản.
Tiền bạc không dễ kiếm được, chúng ta vẫn nên mộc mạc chút, không thể xa xỉ phô trương.
Nhiều đồ ăn như vậy, ta ăn không hết."
Dư vị gật gật đầu: "Tiểu thư nói có lý."
"Liền làm bốn món ăn mặn, tám thức ăn chay đi, canh như cũ."
"Tiểu thư thật là cần kiệm, tương lai chủ tử cưới ngài, ngài nhất định là quản gia rất tốt."
Nam Bảo Y cười mị mắt: "Lời này ngầm nói liền được, cũng không thể nói bên ngoài, có vẻ ta không khiêm tốn."
Dư vị cười đáp ứng, bước ra khỏi phòng.
Nam Bảo Y nghĩ nghĩ, thẹn thùng nói: "Thêm nữa một chén đu đủ hầm tuyết cáp đi.
Ngươi không cần hiểu lầm nha, ta không phải vì cái kia, ta, ta chính là đơn thuần vì bổ thận tráng dương."
Dư Vị trầm mặc một lát, buồn cười: "Nô tỳ hiểu."
Chương 437 ta vừa mới, giống như thấy Nam Cảnh.
Đến kỳ thi mùa xuân, Thịnh Kinh thành đổ mưa phùn.
Nam Bảo Y cùng Nam Bảo Châu, kết bạn đưa Nam Thừa Thư đi trường thi.
Trường thi nơi chốn đều là cử tử, từ nhược quán đến tuổi lục tuần đều có, còn có rất nhiều gia quyến đưa thi, đang cầm ô ân cần dặn dò cử tử nhà mình, bộ dáng kia, quả thực so với các cử tử còn muốn khẩn trương hơn.
Xe ngựa Nam gia đi đến đầu phố trường thi, liền không thể đi vào.
Nguyên Bảo bung dù cho công tử nhà mình, thật cẩn thận xuống xe ngựa.
Nam Bảo Y cuốn màn xe lên.
Ca ca nhà mình ngay cả tứ thư ngũ kinh cũng không nhớ đầy đủ, cho dù biết rõ hắn chỉ là tới bồi chạy cho những đại tài tử kia, nàng vẫn là nhịn không được dặn dò: "Tứ ca nhớ rõ cẩn thận xem đề, gặp được vấn đề không giải được, trước tiên không cần phải hoảng loạn, tìm đề mục am hiểu để làm trước."
Sắc mặt Nam Thừa Thư tái nhợt.
Hắn kéo rổ chứa đầy lương khô, khẩn trương gật đầu, "Ta nhớ kỹ.
Thời tiết không tốt, hai vị muội muội vẫn là hồi phủ sớm chút, chớ có để bị nhiễm phong hàn."
Nam Bảo Châu ghé vào cửa sổ xe ngựa, nhìn theo hắn nhập vào dòng người.
Nàng cắn một ngụm hoa bánh, nhỏ giọng: "Kiều Kiều, ngươi cảm thấy hắn khảo được tới tiến sĩ sao?"
"Khó."
"Ta cũng cảm thấy rất khó.
Phần mộ tổ tiên bốc khói xanh một lần liền đã không tồi, chỗ nào có thể hàng năm đều bốc khói xanh đâu......"
Nam Bảo Y đang muốn phân phó xe ngựa quay đầu hồi phủ, đột nhiên chú ý tới trong một người đám người.
Người nọ dung mạo thanh tú, mặc áo suông màu lam, từ trong đám người chợt lóe qua.
Nam Bảo Châu tò mò mà duỗi tay ở quơ quơ trước mắt nàng, "Kiều Kiều, ngươi phát ngốc cái gì vậy?"
Nam Bảo Y chần chờ: "Ta vừa rồi, giống như thấy Nam Cảnh......"
"Sao có thể đâu? Nam Cảnh ngã hỏng đầu óc, lại tự mình chạy ra phủ đệ, hiện giờ cũng không biết còn trên đời hay không.
Huống chi, hắn lại không có tham gia thi hương năm trước, hắn sao có thể tham gia thi hội đâu?"
"Cũng phải."
Nam Bảo Y nhắc tới tâm thoáng buông lỏng.
Quán rượu dưới mái hiên.(ahr)
Nam nhân dung mạo thanh tú nam nhân, lẳng lặng nhìn theo xe ngựa ở trong tầm nhìn đi xa.
Hắn phủi phủi hạt mưa trên áo suông, rũ mắt sửa sang lại đồ ăn trong rổ.
Cửa lớn trường thi mở ra, các thí sinh xếp hàng tiến vào trường thi.
Nam Thừa Thư một mình đứng ở trong đội ngũ, đang lẩm nhẩm《 Luận Ngữ 》, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng ôn nhu nhẹ gọi: "Thừa Thư ca ca."
Hắn nhìn lại.
Lưu Trân Tâm cầm ô chậm rãi đi đến, ôn thanh nói: "Cố ý tới thăm Thừa Thư ca ca thi cử."
Nam Thừa Thư gật gật đầu, tư thái xa cách: "Đa tạ."
"Truyện lúc trước, đều là ta không tốt, ta không nên cùng Lý công tử bọn họ trêu cợt ngươi, càng không nên không màng liêm sỉ mà hôn ngươi." Vòng mắt Lưu Trân Tâm ửng đỏ, "Thừa Thư ca ca, ta lần trước cùng mẫu thân tới phủ, lại bị Bảo Nghi quận chúa hung hăng phiến một bạt tai, còn đem chúng ta đánh đi ra ngoài.
Thừa Thư ca ca, ngươi có phải còn trách cứ ta hay không?"
Nàng nói chuyện, duỗi tay bắt lấy ống tay áo của Nam Thừa Thư.
Nam Thừa Thư vội vàng tránh đi tay nàng, "Ngươi, ngươi đừng như vậy......"
"Thừa Thư ca ca, ta thích ngươi!"
Nam Thừa Thư vốn là vì kỳ thi mùa xuân mà khẩn trương, bị nàng nháo như vậy, trái tim thình thịch loạn nhảy, càng thêm hoảng loạn thất thố.
Hắn miệng như thắt nút: "Lưu cô nương, ngươi, thỉnh ngươi tự trọng......"
"Tự trọng cái gì nha?" Nước mắt Lưu Trân Tâm rào rào đổ xuống, "Có phải ngươi coi trọng cái hồ ly tinh Trình gia kia? Bởi vì gia thế của nàng ta tốt hơn ta, cho nên ngươi di tình biệt luyến, có phải hay không?!"
Nam Thừa Thư khẩn trương: "Ta, ta xác thật vừa ý nàng......!Lưu cô nương, ta gặp nàng, mới biết được cái gì là thích.
Ta thích nàng, ta muốn cưới nàng......"
Thư sinh tuổi ngược quán, trắng nõn ôn nhã.
Rõ ràng gầy yếu, lại như là tùng trúc trong gió lạnh, phá lệ cứng cỏi hữu lực.
Lưu Trân Tâm nhíu mày.
Tròng mắt, không thể kiềm chế mà xẹt qua ghen ghét.
Nam Thừa Thư, vốn là thuộc về nàng!
Nam gia phú quý ngút trời, vốn dĩ nàng là có thể trở thành thiếu phu nhân Nam gia!
Nàng trong lòng sinh bực, trên mặt lại toát ra mất mát: "Như thế, ta cũng không nói cái gì nữa.
Thừa Thư ca ca, ta có thể ôm ngươi một cái sao? Sau khi ôm xong, ta với ngươi sẽ không còn liên quan."
Nam Thừa Thư chau chân, chần chờ thật lâu, gật gật đầu.
Lưu Trân Tâm đem cây dù giao cho thị nữ.
Nàng tiến lên ôm lấy Nam Thừa Thư.
Cọ cọ vạt áo Nam Thừa Thư, nàng mỉm cười lui ra phía sau vài bước, "Thừa thư ca ca, từ nay về sau, ta sẽ không tiếp tục dây dưa với ngươi.
Lần thi hội này, hy vọng ngươi có thể phát huy thật tốt, tranh thủ có tên trên bản vàng."
Nói xong, lưu loát mà xoay người tránh ra.
Nam Thừa Thư sửa sửa áo suông.
Trong lòng toát ra cảm giác kỳ quái, nhưng lại không thể nói ra là nơi nào kỳ quái.
Hắn lắc đầu, theo đội ngũ tiếp tục đi phía trước.
Trước khi vào trường thi, theo thường lệ phải kiểm tra y phục cùng rổ đồ ăn.
Hai gã tiểu lại, đem màn thầu trong rổ, bẻ nát bánh bột ngô tinh tế kiểm tra, lại có hai gã quan lại phụ trách kiểm tra y phục cùng giày vớ sĩ tử.
Đến phiên Nam Thừa Thư, hắn hào phóng mà buông rộ thức ăn, duỗi hai tay, tùy ý bọn họ kiểm tra.
Trong đầu ngâm nga 《 Luận Ngữ 》 ——
"A, đây là cái gì?!"
Một người quan lại bỗng nhiên cao giọng.
Mọi người nhìn lại.
Trong tay quan lại kia cầm, là một phần tờ giấy cuộn lại.
Mở ra tới, tờ giấy dùng chữ khải nhỏ, rậm rạp tràn ngập nội dung tứ thư ngũ kinh!
Quan lại cười lạnh: "Tiểu tử, nhìn cả người phong độ trí thức, không nghĩ tới thế nhưng đem loại giấy chép gian lận giấu ở túi tay áo túi! Kéo xuống, đánh!"
Nam Thừa Thư ngơ ngẩn.
Giấy chép kia, căn bản là không phải đồ vật của hắn!
"Quan gia," hắn nóng nảy, "Ta oan uổng a, đó không phải của ta, không phải đồ của ta......"
"Lục soát từ trên người của ngươi, còn không phải ngươi?!" Quan lại không kiên nhẫn mà đem mảnh giấy ném vào sọt tre, "Loại người đọc sách như ngươi, lão tử thấy nhiều! Kéo xuống đánh!"
Các tiểu lại khác không để ý tới Nam Thừa Thư cãi lại, đem hắn kéo tới trường thi bên cạnh, lại đem hắn ấn ở trên ghế dài lột quần, bản tử liên tiếp rơi xuống.
Bên cạnh trường thi, đặt mười mấy cái ghế dài.
Mỗi trên mỗi một ghế dài đều cột cử tử, tất cả đều có ý gian lận trong trường thi.
Âm thanh chu lên hết đợt này đến đợt khác, khiến cho nhóm cử tử xếp hàng run như cầy sấy.
Chính lúc cãi cọ ồn ào, các cử tử bỗng nhiên tránh ra một đường.
"Quan chủ khảo tới!"
"Chủ khảo tới! Hư!"
Bọn họ sôi nổi nhìn phía cuối phố trường thi.
Mấy chiếc xe ngựa rộng mở đẹp đẽ quý giá, tứ bình bát ổn mà đi tới.
Bước ra từ trong xe ngựa đầu tiên, chính là Khương thái phó Khương Hoa cùng thái sử lệnh Thư Sưởng Vĩnh.
Các viên khác đều là phó giám khảo, theo này hai người như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Đi đến cửa trường thi, Khương Hoa vuốt râu lắc đầu, "Xem ra năm nay sĩ tử gian lận, cũng không ít.
Đám thư sinh các ngươi, không ăn ổn đọc sách, lại nghĩ gian lận, giống cái gì? Thật làm lão phu thất vọng, làm phu tử thất vọng, thật khiến quốc gia bồi dưỡng các ngươi thất vọng a!"
Hắn nâng bụng phệ, quan bào mặc ở trên người hắn, có loại uy nghiêm khác.
Mặt chữ điền phối hợp ngũ quan đoan chính, chòm râu nho nhã, nhìn trong đám quan viện đứng cạnh, giống như là đại thanh quan, đại trung thần, khiến người vô cớ tin phục.
Thư Sưởng Vĩnh bỗng nhiên mỉm cười chỉ hướng một người trong đó: "Nha, cái lột quần bị đánh kia, hình như là tiểu tử Nam gia.
Khi lão phu dự tiệc ở Lưu gia từng gặp qua, gọi là gì, Nam Thừa Thư?"
Chương 438 Kiều Kiều, ta không có gian lận!
Không đề cập tới tên còn tốt.
Người giận lận nhiều như vậy, nhịn một chút cũng liền qua.
Nhưng hắn nhắc tới tên, thư sinh xem náo nhiệt cũng vọng mắt nhìn qua, tức khắc một truyền mười mười truyền trăm, thực mau tất cả mọi người biết Nam Thừa Thư làm rối kỉ cương trên trường thi, tất cả mọi người nhận được gương mặt kia của hắn.
Nam Thừa Thư từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng bị đánh như vậy.
Da thịt bị thương xem như tầm thường, chân chính làm hắn cảm thấy thẹn, là bị mọi người hiểu lầm hắn làm rối kỉ cương trường thi, thậm chí còn bị lột quần trước mặt mọi người!
Hắn tuy rằng không am hiểu đọc sách, nhưng tuyệt đối không có tâm tư gian lận!
Hắn cũng muốn bằng bản lĩnh thật của chính mình, khảo trung tiến sĩ, đi cầu thú cô nương hắn thích a!
Hắn bị đánh đến hơi thở thoi thóp.
Bốn phương tám hướng đều là âm thanh nghị luận trào phúng, hắn cảm thấy thẹn mà vùi đầu ở khuỷu tay, nước mua trộn lẫn nước mắt, lặng yên thấm vào áo suông dài.
Khương Hoa lắc đầu than thở.
Hắn chuyển hướng tất cả cử tử, cất cao giọng nói: " Chư vị ở đây đều là lương đống Nam Việt quốc ta.
Ta hy vọng mọi người bằng chính bản lĩnh của mình, thiềm cung chiết quế, cao trung hoàng bảng.
Vì giang sơn xã tắc ra một phần lực, vì chúng ta dân chúng, giữ gìn một phần an bình! Giống như lão phu, khắc kỷ phụng công, hai bàn tay trắng.
Cho dù đối mặt ai, đều dám đường đường chính chính mà nói một câu, làm quan 40 năm, không thẹn với lương tâm!"
Hắn lên tiếng nói năng có khí phách.
Bốn phía các cử tử nhịn không được nhiệt huyết dâng trào, sôi nổi vỗ tay reo hò.
"Tốt lắm!"
"Khương thái phó là đại thanh quan a!"
"Triều đình có Khương thái phó tọa trấn, là phúc khí của giang sơn xã tắc phúc, là phúc khí bá tánh của chúng ta!"
Thái sử lệnh Thư Sưởng Vĩnh càng là lệ nóng doanh tròng, lập tức vung tay hô vang: "A, Khương thái phó, ngài là ánh sáng đầu mùa xuân, là ánh nắng ấm áp giữa đông giá rét, ngài là đèn sáng soi đường của triều đình Nam Việt quốc ta, là lưỡi đao khiến tham quan ô lại sợ hãi! Có ngài, Nam Việt quốc chúng ta mới có thể lại trị thanh minh, thiên hạ thái bình!"
Khương Hoa tươi cười khiêm tốn, liên tục xua tay.
Chính lúc náo nhiệt, một con tuấn mã bước qua gạch xanh bay nhanh qua làn mưa mà đến.
Tuấn mã như lôi điện màu đen xuất hiện ở cửa trường thi, kinh hãi tới rồi một đám văn nhược thư sinh, vó ngựa bắn ra nước mưa thậm chí làm ướt vạt bào triều phục của Thư Sưởng Vĩnh cùng Khương Hoa.
Người trẻ tuổi trên lưng ngựa, cách dẫn quân ủng, quan bào đoan chính đỏ sậm mặc ở trên người hắn, thế nhưng xuyên ra một loại dã tính cùng tiêu sái.
Mà đầu vai hắn, thậm chí còn có một con Hải Đông Thanh mạnh mẽ đậu ở đó.
Hắn cùng những cái văn nhược thư sinh đứng ở cửa trường thi, không hợp nhau, như là bạch hạc đột ngột xuất hiện ở trong bầy gà, lại như là chùm sáng xuyên thấu mây đen.
Các cử tử biểu tình khác nhau.
Bọn họ nhận được hắn.
Thế tử gia Tĩnh Vương phủ mới trở về gần đây, kiệt ngạo khó thuần, lại lương bạc cao lãnh.
Nghe nói căn bản không tham gia quá khoa cử, chính là xuất thân binh nghiệp đánh giặc, có lẽ căn bản là không biết chữ.
Bọn họ từng người đối diện, trong ánh mắt cất giấu xem thường Tiêu Dịch.
Thánh Thượng thế nhưng lại để loại người này đảm đương quan chủ khảo, này quả thực là một loại chuyện nhục nhã đối với bọn họ!
"Đều nhìn bổn thế tử làm cái gì? Chính là ta đến chậm?"
Tiêu Dịch thưởng thức roi ngựa, tư thái tản mạn, thậm chí ngay cả ý tứ xuống ngựa cũng không có.
Một người phó khảo, lập tức đem chuyện Nam Thừa Thư từ đầu chí cuối bẩm báo cho hắn.
"Gian lận?"
Tiêu Dịch nghiền ngẫm.
Tuy rằng ghét bỏ Nam Thừa Thư vụng về, nhưng hắn biết, thằng nhãi này căn bản sẽ không gian lận.
Nếu thật muốn gian lận, trực tiếp đi tìm Tĩnh Vương Thế tử gia hắn không phải là xong sao, làm gì cần phải làm điều thừa, giấu giấy chép trong túi áo?
"Bao năm qua, làm rối kỉ cương khoa trường đều không phải việc nhỏ." Khương thái phó vuốt râu, "Bên kia gian lận hai mươi mấy người, đều phải tước tư cách khảo thí, đưa đi quan nha giam giữ thẩm vấn.
Lão phu biết, Nam Thừa Thư là tứ cữu sư cả của thế tử, vì tị hiềm, chuyện này thế tử tốt nhất không cần hỏi đến."
Tiêu Dịch không tỏ ý kiến.(ahr)
Hắn giục ngựa đi tới bên cạnh Nam Thừa Thư, tùy tay kéo xuống áo choàng, ném ở trên cặp mông đỏ bừng.
Nam Thừa Thư ngẩng mặt tái nhợt, khóc ròng nói: "Nhị ca, ta không có gian lận!"
Tiêu Dịch không có nhiều lời.
Nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, ở chỗ này, cho dù hắn nói cái gì đều là sai.
Hắn liếc hướng Khương Hoa, "Trường thi đã mở, thái phó không đi vào sao?"
Khương Hoa thấy hắn thức thời, không nắm chuyện Nam Thừa Thư không bỏ, vì thế mỉm cười gật đầu, "Tất nhiên là phải vào đi.
Cùng nhau?"
Tiêu Dịch lặc chuyển đầu ngựa, chậm rãi mà đi hướng trường thi.
Phía sau truyền đến nghị luận che trời lấp đất.
Một nửa là thóa mạ gian lận giả, một nửa nhi là thóa mạ Tiêu Dịch hắn.
Mắng hắn rõ ràng không có tham gia quá khoa cử, thế nhưng còn có thể hỗn cái quan chủ khảo.
Mắng hắn căn bản không đọc qua sách, để hắn làm quan chủ khảo, là đối với đám thư sinh gian khổ học tập là vô cùng bất công.
Thậm chí đã có người bắt đầu phán đoán, đến khi hắn chấm bài thi, có thể bởi vì không biết chữ, tùy ý rút ra bài thi chúng tuyển hay không.
Tiêu Dịch dư quang đảo qua Khương Hoa dáng vẻ đứng đắn, môi mỏng nhẹ cong.
Trận kỳ thi mùa xuân này, chính là thật có ý tứ......!
Cử tử toàn bộ tiến vào hào xá.
Trường thi chậm rãi đóng cửa.
......!
"Cái gì?!"
Tùng Hạc viện, lão phu nhân bỗng nhiên đập mạnh lên bàn.
Nước trà bắn ra.
Thư đồng Nguyên Bảo quỳ trên mặt đất, sợ tới mức cả người run run: "Lão phu nhân, tiểu nhân cũng không biết sao lại thế này.
Tiểu nhân đưa công tử tới cửa trường thi, liền theo xe ngựa trở về.
Vừa mới ra phủ mua bánh nướng ăn, liền nghe thấy thư đồng khác trên đường nghị luận, nói công tử làm rối kỉ cương khoa trường, ăn bản tử, lại bị bắt vào nhà lao!"
Lão phu nhân che lại trái tim, sắc mặt thập phần khó coi.
Nam Bảo Y vội vàng giúp nàng thuận khí, "Tứ ca so với ai khác cành là thành thật, tuyệt đối không thể làm rối kỉ cương khoa trường.
Nghĩ đến, là bị người nào vu oan."
Nàng bưng trà hạnh nhân ấm áp lên, thật cẩn thận đưa đến bên môi lão phu nhân.
Lão phu nhân uống mấy ngụm trà, thoáng bình tĩnh lại.
Nàng duỗi tay nói: "Mau, chuẩn bị xe ngựa, lão thân muốn đi quan nha thăm hắn!"
Mấy cái cháu trai cháu gái, đều là thịt đầu quả tim của nàng.
Thừa Thư thân thể lại yếu, ăn bản tử lại bị đưa đi quan nha, sợ là nửa cái mạng cũng không còn!
Giang thị vội vàng từ bên ngoài tiến vào.
Nàng sắc mặt tái nhợt, đỡ lấy lão phu nhân, trầm giọng nói: "Con dâu nghe người ta nói chuyện của tứ tiểu tử, đã đuổi gã sai vặt đi ra ngoài thám thính tin tức.
Mẫu thân, chúng ta không thể rối loạn đầu trận tuyến, tạm thời quan vọng trước, đến tột cùng là chuyện như thế nào."
Lão phu nhân chậm rãi ngồi xuống.
Lý lên là như vậy, nhưng mà......!
Nam Bảo Y buông chung trà.
Nàng ôn thanh nói: "Tổ mẫu, nhị bá mẫu, chuyện đi quan nha thăm người, không bằng để cho ta đi làm.
Ta là có tước vị, hơn nữa cùng Tĩnh Vương phủ có hôn sự, quan sai cũng phải cho vài phần thể diện."
Hai vị trưởng bối liếc nhau, gật gật đầu.
Này xác thật là biện pháp thích hợp nhất.
Nam Bảo Y mệnh phòng bếp nhỏ chuẩn bị hộp đồ ăn, ngồi xe ngựa đi tới đại lao quan nha.
Ngục tốt nhận bạc từ Thưởng Tâm, cười tủm tỉm để các nàng đi vào.
Nam Bảo Y xuyên qua đường đi nhà giam âm u, ở một gian tù bên ngoài thấy được ca ca nhà mình.
Trong phòng giam lại không ít thư sinh ăn bản tử thư, có đang khóc, có đang hô to oan uổng.
Nàng ngồi xổm xuống ngoài cửa nhà lao, "Tứ ca!"
Nam Thừa Thư nâng lên mi mắt, nhìn thấy nàng, đôi mắt nháy mắt sáng.
Hắn vội vàng đi tới sau cửa lao, gắt gao nắm lấy tay Nam Bảo Y, nước mắt lập tức trào ra, ủy khuất nói: "Kiều Kiều, ta không có gian lận!"
"Ta tin tứ ca." Nam Bảo Y nắm lấy tay hắn, mặt mày kiên định, "Trước khi vào cửa trường thi, tứ ca tiếp xúc qua người nào?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...