C227: Cả nhà chúng ta nhất trí quyết định vẫn đẻ ngươi làm chính thê.
" Cưới Nam Kiều Kiều?"
Thư phòng tiền viện sáng sủa sạch sẽ.
Tiêu Dịch ngạo mạn ngồi trên ghế bành, chính đang thưởng thức chiếc nhẫn mắt mèo mạ vàng.
Đối diện, Trình thái thú đang dùng trà.
Nam nhân trung niên nho nhã phong độ khẽ vuốt chén trà, trên mặt lộ ra dáng tươi cười tiêu chuẩn của quan phụ mẫu," Đúng, cưới Nam ngũ tiểu thư.
Đêm qua nhị lang hồi phủ, đem chuyện Nam Yên nói một lần.
Bản quan suy nghĩ, Nam Yên bất hiếu lại ham hư vinh, không xứng làm dâu Trình gia, bởi vậy quyết định thay nhị lang cưới người khác."
Tiêu Dịch quăng chiếc nhẫn lên, lại vững vàng tiếp được.
Hắn cười nhạo một tiếng, ngữ điệu khinh mạn:" Trình thái thú hẳn là nghĩ, Nam Kiều Kiều là củ cải bán ngoài chợ, có thể tuỳ ý thay thế? Nam gia coi nàng như bảo bối, các ngươi muốn cưới, chưa chắc bọn họ đã muốn gả."
" Vì lẽ đó, bản quan đây không phải cố ý tìm đến Tĩnh Tây hầu thương lượng?" Trình thái thú đem một bản giấy đặt lên bàn," Đêm qua cầu Mã Kiều bạo tạc, chắc hẳn Tĩnh Tây hầu cũng biết.
Không biết mưu hại trưởng tử quan gia, tội danh thế nào?"
" A, Trình thái thú muốn uy hiếp bản hầu?"
" Không dám, không dám!" Trình thái thú dáng tươi cười càng tăng lên, nhàn nhã lật một trang giấy," Hầu gia có uy vọng trong quân đội, bản quan nào dám uy hiếp ngài? Ngược lại là vị Hàn cô nương Ngọc Lâu Xuân kia, sợ rằng sẽ gặp tai bay vạ gió a.
'Héo rụng thành bùn, tan thành bụi, chỉ có hương vẫn còn như nguyên', đáng thương, đáng tiếc!"
Ngón tay Tiêu Dịch co lại, nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Lão hồ ly này, chỉ sợ là thật coi Nam Kiều Kiều thành Hàn Yên Lương.
Lão hồ ly này cho là hắn thích Hàn Yên Lương, bởi vậy mới đem Hàn Yên Lương ra uy hiếp hắn.
Hắn mỉm cười:" Trình thái thú cứ tự nhiên.
Chỉ là Nam Kiều Kiều, tuyệt không vào cửa Trình gia."
Tay Trình thái thú đang nắm vuốt trang giấy, đột nhiên nắm chặt.
Tiêu Dịch thật to gan, vậy mà cự tuyệt nhà bọn hắn cầu hôn!
Chẳng lẽ gả vào phủ thái thú, còn uỷ khuất Nam Bảo Y hay sao?
Đại lang nhà hắn bị trọng thương, bây giờ còn nằm trong phủ, nếu không có Tiết đô đốc liên tục khuyên nhủ, trước khi chưa thăm rõ ràng nội tình của Tiêu Dịch, không thể xuống tay với hắn, hắn tất nhiên muốn giết Tiêu Dịch giải hận.
Vì vậy hắn trù tính lợi dụng chuyện cầu Mã Kiều, xem như thẻ bài uy hiếp Tiêu Dịch, chí ít cũng có thể mưu lộ chút đồ tốt cho Trình gia, không đến mức để đại lang bị thương toi công.
Không nghĩ tớ, cái vãn bối hậu sinh này cư nhiên kiên cường như thế.
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười," Hầu gia thiếu niên nhiệt huyết, không biết thời thế cũng là có.
Chờ ngươi đến cái tuổi này của ta, liền sẽ biết, kịp thời cúi đầu trước người khác, là một việc chính xác..."
Lời còn chưa dứt, Tiêu Dịch cười như lên tiếng.
Hắn lười biếng chống cằm," Khi ta còn bé, bị vứt bỏ tại hậu viện Nam phủ, không người để ý tới sống chết.
Ta chưa hề cầu hơn người, ta dựa vào một thân ngông nghênh cùng tự tôn, năm qua năm, một mình vượt qua đông rét lạnh dài dằng dặc, một mình vượt qua cái gọi là ngày đoàn viên.
Ta dựa vào hai cánh tay của mình, từng bước một bồi dưỡng thế lực, từng bước ngồi lên vị trí Tĩnh Tây hầu.
Đối với ta mà nói, ngông nghênh cùng tôn nghiêm, là thứ ta dựa vào mà sinh tồn.
Vô luận sống đến bao nhiêu tuổi, ta cũng sẽ không cúi đầu cầu người.
Về phần ngươi, Trình đại nhân, ngươi già rồi, Tiết Định Uy, cũng già rồi.
Lang vương đã già đi, lẽ ra nên đem địa bàn nhường lại.
Nếu không, sẽ đi tới hạ tràng bị tân lang vương xé thành mảnh nhỏ."
Thư phòng yên tĩnh.
Ánh nắng đầu xuân chiêu ban ngoài cửa sổ, lờ mờ lộ ra ấm áp.
Trình thái thú ngồi trong quang cảnh, phức tạp nhìn xem thiếu niên đối diện.
Thiếu niên này dung mạo giống như kim tướng ngọc chất, mắt phượng sắc bén mà sáng tỏ.
Rõ ràng chỉ là cái xuất thân con nuôi nghèo túng, lại mang đến cho hắn uy áp khó nói lên lời.
Thậm chí trên thân Tiết đô đốc, hắn cũng chưa từng cảm nhận được loại uy áp ngập đầu này.
Thái dương hắn chảy ra mồ hôi lạnh, dần dần có chút minh bạch, vì sao Tiết đô đốc lại kiêng kỵ Tiêu Dịch như thế.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.
Xem ra hôm nay, hắn nhất định một chuyến tay không...
Tiêu Dịch không thèm để ý tới hắn nghĩ thế nào.
Hắn đeo lại chiếc nhẫn mắt mèo, hững hờ đứng dậy rời ghế.
Nói chuyện cùng lão hồ ly này, hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Xuân quang vừa vặn, không bằng đi tìm tiểu kiều nương của hắn.
Lâm viên Nam phủ.(ahr)
Nam Bảo Y ngồi trên dây đu, miệng ngậm một cây kẹo mạch nha.
Nàng mơ hồ không rõ nói:" Hà Diệp, ngươi yên tâm lớn mật đẩy mạnh lên, ta muốn bay cao một chút."
Trong lòng Hà Diệp sợ run:" Tiểu thư ngài quên rồi sao, năm ngài 5 tuổi chơi đu dây, nói nô tỳ nhất định phải đẩy ngài lên trời, kết quả ngài bay ra ngoài, may mắn nhị công tử đi ngang qua, ngài ngã lên người hắn, mớ không có bị ngã chết..."
Nam Bảo Y:"..."
Có chuyện này sao?
Nàng quên.
Cách đó không xa truyền tới tiếng cười khẽ.
Trình Đức Ngữ chắp tay dạo chơi đi tới, ôn thanh nói:"Tiểu cô nương, không nên quá mức tinh nghịch.
Nếu bị té ngã, ta sẽ đau lòng."
Nam Bảo Y:"..."
Nàng ở trên cao nhìn xuống, lặng lẽ liếc nhìn con hàng này.
Hôm nay Trình Đức Ngữ uống lộn thuốc?
Nói chuyện cũng không chê ghê tởm!
" Hồi trước có nhiều hiểu lầm với Kiều Kiều, bởi vậy sinh ra hiềm khích với ngươi, thậm chí từ hôn." Trình Đức Ngữ dáng tươi cười ôn nhuận, nghiêm túc hướng nàng vươn tay,"Nhận thức lại một chút, ta là nhị công tử phủ thái thú, vị hôn phu của ngươi, Trình Đức Ngữ."
Vị hôn phu của ngươi....
Nam Bảo Y suýt nữa bị kẹo mạch nha sặc chết.
Nàng một tay kéo lại dây đi, một tay nắm chặt kéo mạch nha, mắng:" Trình Đức Ngữ, ngươi có bệnh thì đi gặp đại phu, ở trước mặt ta lắc lư cái gì? Vị hôn phu, phi, ta mới không có vị hôn phu như loại ngươi đâu!"
Trình Đức Ngữ là ác mộng của nàng.
Nàng hận không thể cách hắn càng xa càng tốt, mới không muốn dính líu một chút quan hệ với hắn!
Trình Đức Ngữ cũng không giận, dáng tươi cười vẫn ôn nhuận như ngọc:" Mục đích cha mẹ ta tới phủ lần này chính là hoán thân.
Kiều Kiều, ngươi trốn không thoát."
Lông tơ toàn thân Nam Bảo Y đều dựng đứng.
Trình Đức Ngữ gọi tên tự của nàng, làm sao lại buồn nôn như vậy?
Trình Đức Ngữ còn tiếp tục chậm rãi nói:" Nguyên bản, ta dự định để tỷ tỷ ngươi là chính thê, ngươi làm thiếp.
Thế nhưng đêm qua nàng tổn hại nhân luân lễ pháp, thực sự không xứng làm dâu Trình gia.
Bởi vậy cả nhà chúng ta sau khi thương nghị, nhất trí hoán thân lần nữa, vẫn để ngươi làm chính thê.
Kiều Kiều, ngươi gả tới nhà chúng ta, sẽ không lỗ, cả nhà chúng ta đều là người tốt.'
Nàng Bảo Y bụng chứa cả âu hỏa.
Nàng vốn muốn dùng kẹo mạch nha đập Trình Đức Ngữ, lại cảm thấy lãng phí lương thực, thế nên cúi xuống tháo một chiếc giàu thêu, không chút lưu tình ném vào mặt Trình Đức Ngữ.
Nàng giận mắng:" Cút!"
Giày thêu giữa không trung vẽ một đường cung xinh đẹp " bộp " một tiếng, thành công đáp xuống mặt của Trình Đức Ngữ...
Đồng thời để lại một dấu giày rõ ràng.
Trình Đức Ngữ sắc mặt khó coi," Nam Bảo Y, Hàn Yên Lương dự tiệc đêm qua, là ngươi giả trang? Ta chưa nói cho bất luận kẻ nào, chính là cho ngươi cùng Tiêu Dịch lưu lại mặt mũi.
Chắc hẳn ngươi không muốn cả thiên hạ đều biết, gian tình của hai ngươi."
Nam Bảo Y giận quá mà cười.
Người này giống như khối thuốc da chó thì cũng thôi đi, thế mà còn muốn uy hiếp nàng!
Nàng lạnh giọng:" Ta cùng nhị ca ca là huynh muội tình thâm, có thể có cái gian tình gì? Lúc trước Hạ gia truyền loạn lời đồn đại cũng thôi đi, ngươi là người đọc sách sao cũng tin những lời đồn đại?"
" Lời đồn?" Trình Đức Ngữ bật cười," Nam Bảo Y, chỉ sợ ngươi còn không biết, Tiêu Dịch...."
" Nam Kiều Kiều."
Âm thanh thanh lãnh xa xa truyền tới, đánh gãy lời Trình Đức Ngữ.
C228: Kiều Kiều ghét bỏ ca ca bẩn?
Nam Bảo Y nhìn lại.
Thiếu niên mặc đan hoàng cẩm bào nhà Chương, bên hông buộc một mặt ngọc tua cờ, mặt mày ôn nhu.
" Nhị ca ca!"
Nàng nhảy xuống giá đu.
Bởi vì không muốn làm bẩn tất chân, cho nên nàng có một chân lên vừa gian nan vừa vui vẻ nhảy nhót tới phía hắn.
Tiêu Dịch kịp thời đỡ lấy nàng.
Hắn mỉm cười:" Cởi giày trước mặt khác nhân, còn có thể thống của tiểu thư khuê phòng hay không?"
Nam Bảo Y cáo trạng:" Nhị ca ca, Trình Đức Ngữ là kẻ xấu xa không biết xấu hổ, dùng các loại ô ngôn uế ngữ đùa bỡn ta, khiến ta nhận ủy khuất thật lớn!"
Trình Đức Ngữ tức giận.
Hắn vô duyên vô cớ bị đập giày, rõ ràng là hắn ủy khuất hơn mới đúng!
Hắn hướng phía Tiêu Dịch chắp tay, nghiêm mặt nói:" Hầu gia, ta cùng Kiều Kiều sớm muộn cũng sẽ trở thành phu thê, hiện tại chỉ là đang trò chuyện cùng nàng mà thôi, cũng không làm ra bất kỳ chuyện gì không nên.
Ngược lại là hầu gia ngươi, bởi vì cái gọi là ' nam nữ bảy tuổi không chung chiếu', sao ngươi có thể tự tay vịn nàng?"
Tiêu Dịch nhìn hắn chằm chằm.
Hai chữ" phu thê", thật sự là quá chói tai a.
Hắn môi mỏng nhẹ câu, ngữ điệu tản mạn:" Ai nói cho Trình công tử, ngươi cùng Kiều Kiều sẽ trở thành phu thê?"
Trình Đức Ngữ mặt không đổi sắc," Là chuyện sớm muộn."
Tiêu Dịch ra hiệu cho Hà Diệp vịn Nam Bảo Y.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Trình Đức Ngữ," Chuyện sớm muộn?"
Hắn sợ với Trình Đức Ngữ cao hơn chừng một cái đầu, khí độ quanh thân càng là khác nhau một trời một vực.
Hai người đứng một chỗ, giống như đom đóm dưới ánh trăng.
Nam Bảo Y âm thầm tán thưởng khí độ của quyền thần đại nhân.
Tục ngữ nói nam nhân dung mạo không trọng yếu, khí độ mới là mấu chốt.
Có ánh trăng quyền thần đại nhân ở bên, nàng sao có thể để ý loại đom đóm nho nhỏ như Trình Đức Ngữ?
Trình Đức Ngữ nhíu mày.
Cảm giác bị người nhìn từ trên xuống, cũng không dễ chịu.
Hắn lui lại hai bước," Nam Yên thành danh hỗn độn, không xứng làm dâu Trình gia.
Cha mẹ ta tới phủ lần này, chính là vì chuyện hoán thân.
Kết thân cùng thái thú gia, là vinh hạnh chí cao vô thượng của Kiều Kiều, nàng lẽ ra kiêu ngạo mới đúng.
Còn ngươi, Tiêu Dịch, ngươi sống nhờ Nam phủ, mặc dù ái mộ..."
" Ầm."
Tiêu Dịch trực tiếp cho hắn một quyền.
Trình Đức Ngữ lùi lại mấy bước, không dám tin che hai gò má, giận mắng:" Tiêu Dịch, ngươi tâm tư bẩn thỉu, làm trái..."
Đầu lưỡi Tiêu Dịch đỉnh lấy hàm trên, tà tứ chuyển một vòng.
Hắn cười gằn nắm chặt vạt áo Trình Đức Ngữ, lại thêm một quyền hướng tới mặt hắn.
Hai gò má Trình Đức Ngữ sưng đỏ, chật vật phun ra một chiếc răng mang theo máu.
Hắn cực kỳ e ngại," Tiêu Dịch, quân tử động khẩu không động thủ..."
Tiêu Dịch một cước đem hắn đá thật xa.
Hắn mỉm cười:" Không động thủ cũng có thể động cước.
Bất quá, bản hầu cũng không phải quân tử.
Trình Đức Ngữ, ngươi ta đều không phải quân tử, nói mấy cái hư danh đó làm gì? Ngươi tài học không đánh lại ta, nắm đám cũng không đánh lại ta, ta nếu là ngươi, sớm đã chạy trốn, mới là thượng sách."
Ngực Trình Đức Ngữ đau dữ dội.
Hắn hoài nghi xương sườn của mình bị Tiêu Dịch đạp gãy, khó khăn đứng lên, lung lay sắp đổ trốn về phía tiền viện.
Tiêu Dịch chính là chó cắn người lung tung, hắn ngốc mới ở lại chịu đánh.
Hắn vừa chạy được mấy bước, phía sau bỗng nhiên vang lên âm thanh ngọt ngào của Nam Bảo Y:" Trình ca ca, ngươi rơi đồ trên mặt đất."
Hắn quay đầu, trên mặt cỏ trống không.
Nam Bảo Y hai mắt sáng lấp lánh," Ầy, da mặt của ngươi rơi trên mặt đất, là chỗ này.
Trình gia ca ca, ngươi mau nhặt lên nha, đừng làm ô uế nhà ta."
Trình Đức Ngữ máu toàn thân đều xông lên đầu.
Hắn xấu hổ đan xen, hung dữ nhìn chằm chằm Nam Bảo Y, hốt hoảng chạy đi.
Nam Bảo Y cước đến ngửa tới ngửa lui, tức giận vừa mới bị Trình Đức Ngữ khơi dậy, đã triệt để tận thành mây khói.
Tiêu Dịch nhìn nàng cười, môi mỏng cũng không khỏi nhấc lên đường cong.
Hắn chuyển hướng Hà Diệp:" Gió lên rồi, đi cầm một kiện áo choàng tới cho tiểu thư nhà ngươi."
Hà Diệp cười híp mắt rời đi.
Lâm viên đẹp đẽ, dưới kệ đu, chỉ còn lại hai người Tiêu Dịch cùng Nam Bảo Y.
Tiêu Dịch cúi người nhặt lên chiếc giày thêu kia.
Giày gấm Tứ Xuyên thêu cây hồng lựu, phác họa hoa văn tường vân kim sắc, sạch sẽ như mới tinh.
Tiểu kiều nương nhà hắn, luôn luôn rất sạch sẽ.
Hán nghĩ đến, đi đến trước mặt Nam Bảo Y, một gối ngồi xuống.
Hắn nắm mắt cá chân Nam Bảo Y.
Mắt cá chân thiếu nữ nhỏ nhắn, so với cổ tay hắn còn nhỏ hơn, có thể sờ đến mắt cá chân nhô ra.
Bàn chân của nàng cũng rất nhỏ, thậm chí so với tay hắn còn nhỏ hơn, mù bàn chân có chút cong lên, giống như một cây cung nhỏ tinh xảo.
Hắn giả vờ như lơ đãng, nhẹ nhàng vuốt mu bàn chân nàng một chút.
Cách tất chân màu hồng nhạt, cũng không thể cảm nhận được cái gì.
Hắn thu lại màu đậm trong mắt, nghiêm túc đeo lại giày cho nàng," Lần sau gặp Trình Đức Ngữ, trực tiếp lớn tiếng kêu cứu, không nên dây dưa nhiều với hắn."
" Biết rồi!"
Nam Bảo Y sảng khoái đáp ứng.
Nàng ngồi lên dây đu, chậm rãi ung dung đong đưa dây đu," Hôm nay nhị ca ca đánh Trình Đức Ngữ, trông thấy mặt hắn sưng thành như thế, trong lòng ta cảm thấy rất vui vẻ."
Tiêu Dịch nhìn nàng.
Nàng lấy ra cây kẹo mạch nha chưa ăn xong kia, tinh tế căn một miếng.
Có lẽ viên kẹo quá ngọt, nàng thích ý cong lên con mắt, cực kỳ giống một con cún đang được gặm một khúc xương lớn.
Hắn hỏi:" Ngon không?"
Nam Bảo Y gật đầu:" Ăn ngon nha.
Là năm trước đại ca ca mang về tử Giang Nam, rất khó mua được ở Cẩm Quan thành."
Tiêu Dịch cúi người tới trước mặt nàng," Cho ca ca nếm một miếng?"
Nam Bảo Y chần chờ.
Một lát sau, nể tình hôm nay hắn đánh Trình Đức Ngữ, nàng giơ cây kẹo mạch nha lên," Chỉ được một miếng nhỏ thôi."
" Được, liền nếm một miếng nhỏ."
Tiêu Dịch mỉm cười, cắn kẹo mạch nha.
"Một miếng nhỏ" của hắn, cơ hồ ngậm lấy cả khối kẹo mạch nha.
Ngay cả ngón tay của nàng cũng bị hắn ngậm vào.
Ngực nàng chập trùng đến kịch liệt, vội vàng rút tay về," Nhị ca ca quá hèn hạ!"
Tiêu Dịch hai ba miếng liền nuốt xuống.
Kẹo mạch nha ngọt ngào.
Hắn nhìn hướng tiểu cô nương, tiểu cô nương đang cầm khăn lấy dầu ngón tay.
Hắn mỉm cười nói:" Kiều Kiều ngại ca ca bẩn?"
" Đều là nước miếng, đương nhiên bẩn!"
Khóe môi Tiêu Dịch mấp máy.
Cái này gọi là ô uế?
Sau này, còn có càng bẩn hơn đâu.
Nam Bảo Y ghét bỏ vứt bỏ khăn tay, nhớ tới cái gì, lại nói:" Ta vốn muốn đem Nam Yên gả cho Trình Đức Ngữ, nhưng bây giờ Trình gia lại từ hôn, dự định này sợ là phải thất bại.
Thật đáng tiếc, ta muốn xem sau khi bọn hắn thành hôn sẽ ân ái như thế nào đâu."
" Gấp cái gì ? Vị tỷ tỷ kia của ngươi, cũng không phải đèn cạn dầu, nàng luôn có biện pháp vào cửa Trình gia." Tiêu Dịch khinh mạn.
Nam Bảo Y ngẫm lại cũng cảm thấy đúng.
Nam Yên hám lợi, thủ đoạn xảo trá, mới không chịu để bản thân ăn thiệt thòi.
Chỉ là thanh danh nàng bây giờ bừa bộn, vô luận thế nào Trình gia cũng sẽ không đón nàng vào phủ làm chính thê.
Trừ khi...
Nàng nguyện ý làm thiếp.
C229: Hai nhà cũng coi như thân càng thêm thân.
Nam Bảo Y nhảy xuống giá đu," Nhị ca ca, ta muốn về Tùng Hạc viện nha!"
Nàng phải đi xem, các vị trưởng bối đang nói cái gì.
Lúc này, phòng khách Tùng Hạc viện.
Nam Yên nghe xong lời Hoàng thị nói, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lung lay sắp đổ.
Trình gia muốn từ hôn nàng, ngược lại cưới Nam Bảo Y?
Dựa vào cái gì?
Cũng chỉ bởi vì đêm qua nàng tới biệt trang Tiết gia dự tiệc?
Nhưng xét tới cùng, còn không phải bởi Trình Đức Ngữ mời, nàng mới đi sao?
Cái này chứng minh vị trí của nàng trong lòng Trình Đức Ngữ a!
Nàng thần sắc hoảng hốt nhìn Hoàng thị," Bá mẫu, chuyện đêm qua, phải chăng có chút hiểu lầm?"
" Hiểu lầm? " Hoàng thị cười lạnh," Di nương ngươi mới mất, ngươi lại gấp không chịu được lao tới yến hội thông đồng quyền quý, có phải là bất hiếu? Bản thân không chút xu bạc lại còn đi mượn đồ trang sức trang điểm bản thân, có phải là tham hư vinh? Ngươi nửa đêm khuya khoắt ngồi chung xe ngựa với nhị lang, có phải là không biết liêm sỉ? Đến cùng là ngoại thất xuất ra, cho dù tài danh cũng không thể trèo lên được nơi thanh nhã!"
Một phen giống như cái tát, hung hăng đánh lên mặt Nam Yên.
Nước mắt nàng lăn xuống, tay mắn chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay chảy máu.
Mười năm...
Từ lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện, nàng liền bỏ công sức xây dựng thanh danh, tham gia vô số yến hội, mới có thể lấy thân phận ngoại thất nữ lấy được danh tài nữ.
Thế nhưng, cũng bởi vì nương nàng mất đi, nàng không ngoan ngoãn ở nhà tận hiếu, thanh danh tài nữ vừa xinh đẹp lại thông minh mà nàng khổ cực góp nhặt, đã triệt để bị hủy hoại trong chốc lát...
Thậm chí nàng cẩn thận tính toán đoạt được mối nhân duyên, cũng đều tan thành mây khói.
Nàng lảo đảo lui lại mấy bước, đỡ lấy mặt bàn, mới không bị chật vật té ngã.
Hoàng thị không chút nào để ý tới nàng, mỉm cười hướng lão phu nhân," Nam lão thái quân, lần này chúng ta tới là thực tâm thật lòng tới cầu hôn Kiều Kiều.
Nàng là cô nương tốt, vừa xinh đẹp lại thông minh, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại làm người yêu thích, nhị lang nha chúng ta rất thích đó!"
Lão phu nhân buông thõng mí mắt, chán ghét xoa thái dương.
Nửa ngày, nàng từ chối nó:" Nam gia tuy là thương hộ, nhưng cũng là thương hộ muốn mặt mũi.
Nữ nhi nhà chúng ta, cũng không phải là rau củ trong vườn, có thể để cho các ngươi tuỳ ý chọn qua chọn lại, đem nhân duyên ra làm trò đùa.
Mời Trình phu nhân trở về, từ nay về sau, hai nhà chúng ta, lại không đàm luận chuyện nhân duyên."
Thị nữ lập tức bưng lấy chén trà trong tay Hoàng thị, thay đổi một một chén nước cam thảo.
Lấy trà đãi khách, dâng nước là tiễn khách.
Sắc mặt Hoàng thị lập tức trở lên khó coi.
Nàng nắm chặt tay áo lớn, lại miễn cưỡng chuyển hướng Trình Diệp Nhu," Diệp Nhu, ngươi bây giờ là mẹ cả của Kiều Kiều, nếu đồng ý hôn sự của Kiều Kiều với nhị lang, hai nhà chúng là cũng coi là thân càng thêm thân..."
" Tẩu tử nói cẩn thận." Trình Diệp Nhu ấm giọng," Quý nữ quan gia Cẩm Quan thành nhiều không kể xiết, ngươi cần gì phải chuyên chọn cô nương Nam gia? Không biết, còn tưởng rằng là phủ thái thú ngấp nghé đồ cưới của cô nương Nam gia đâu."
Bị nói trúng tim đen, Hoàng thị triệt để tức giận.
Nàng nắm tay áo lớn," vụt" đứng lên.
Đi ra ngoài hai bước, nàng quay lưng cầm lấy chén nước cam thảo, cố ý giội lên mặt đất ngay trước mặt nữ quyến Nam gia.
Nàng hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Giang thị cười khẽ:" Đường đường là thái thú phu nhân, một chút khí lượng cũng không có."
Nàng vẫy vẫy tay, hai thị nữ lập tức dọn dẹp mặt đất.
Lão phu nhân nhìn thoáng qua Nam Yên đang khoác sướt mướt, thản nhiên nói:"Các ngươi đi xuống hết đi, ta có lời muốn nói với Nam Yên."
Sau khi đám người Giang thị rời đi, Nam Yên một đôi mắt sưng đỏ đẫm lệ, cung kính quỳ xuống trước mặt lão phu nhân.
Nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt đều là vẻ quấn quýt, giọng nói yếu ớt đáng thương:" Tổ mẫu..."
" Ngươi biết, những năm nay, từ đầu tới cuối đều không thích di nương ngươi." Lão phu nhân trầm giọng," Năm đó phụ thân ngươi có được hôn sự với Tống gia, ta cố ý gọi nàng vào phủ, cho nàng hai vạn lượng bạc, để ảnh rời khỏi Cẩm Quan thành, đi nơi khác mưu sinh.
Nàng nhận bạc đáp ứng, đảo mắt lại câu đến trên phụ thân ngươi.
Nói lời không giữ lấy lời như vậy, thật khiến người xem thường."
Nam Yên nhỏ giọng:" Di nương xuất thân tam giáo cửu lưu, chưa từng đọc qua sách, bởi vậy làm việc có chút không phóng kho, thỉnh tổ mẫu chớ nên trách tội."
" Ngươi ngược lại đọc qua sách, nhưng chuyện rộng dâu núi Thanh Thành, không phải bút tích của ngươi?"
Giọng lão phu nhân rất bình tĩnh, thậm chí ngay cả ý vặn hỏi cũng không có.
Phía sau lưng Nam Yên, lại thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nàng cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, không dám tin nhìn lão nhân.
Thì ra, nàng đã biết chuyện ruộng dâu núi Thanh Thành, là bút tích của nàng.
Nàng lúng túng:" Là Nam Bảo Y nói cho tổ mẫu sao? Tổ mẫu, nàng đổ oan cho ta..."
Lão phu nhân giữ kín như bưng.
Tin tức này, là nàng bỏ ra rất nhiều bạc sai người mua được từ Bách Hiểu Sanh
Nàng thản nhiên nói:" Ngươi không cần quản làm thế nào ta biết được.
Ngươi chỉ cần biết, Nam gia chúng ta, đã không còn nợ ngươi cái gì ."
" Tổ mẫu!" Nam Yên nước mắt như mưa, mảnh mai ôm lấy chân lão phu nhân," Đều là tôn nữ của ngài, nhưng nhiều năm như vậy, nàng chưa hề ôm Yên nhi, ngày lễ ngày tết cũng chưa từng cùng Yên nhi đoàn viên,...!tôn nữ ủy khuất! Ta cùng di nương căn bản cũng không có tình cảm gì, ta với tổ mẫu mới thật sự là quấn quýt kính trọng!"
Nàng khóc đến hết sức lợi hại l
Bởi vì nàng biết, muốn tiếp tục ở lại Nam gia, liền phải lấy lòng lão thái bà này.
Từ đầu tới cuối lão phu nhân đều là sắc mặt lãnh đạm:" Yên tâm, gọi ngươi tới đây, cũng không phải vì muốn tính sổ với ngươi."
Nam Yên ngẩn người.
Lão phu nhân chậm rãi nói:" Cửa hàng gạo phía đông Đổng lão bản, từng nhận qua ân huệ Nam gia.
Bây giờ hắn mới 20 tuổi, dung mạo tuấn tú, chưa lập thất, trong nhà có chút tài sản, vẫn muốn kết thân với Nam gia.
Ta sẽ đặt mua cho ngươi đồ cưới, để ngươi gả cho nhà hắn.
Từ nay về sau, sống với hắn cho tốt."
Nam Yên ngồi quỳ chân trên mặt đất, liền mạng lắc đầu."
Để nàng gả cho lão bản cửa hàng gạo?
Nàng là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy khắp Cẩm Quan thành, sao có thể gả cho một lão bản cửa hàng gạo?
Người khác sẽ xem thường nàng!
Quý ma ma không để ý nhất định khóc lớn đại náo, ra hiệu nha hoàn kéo nàng ra ngoài.
Phòng khách dần dần yên tĩnh.
Quý ma ma giúp lão phu nhân xoa thái dương, ôn thanh nói:" Ngài vì tiểu bối thao nát tâm."
"Đến cùng đều là huyết mạch của lão tam, ta có thể làm sao bây giờ?" Lão phu nhân cảm khái," Đổng lão bản kia là người trung thực ôn hoà hiền hậu, sẽ không khắt khe nàng.
Gả cho hắn, cũng là phúc khí của nàng.
Chỉ sợ là, nàng không chịu nhận phần ý tốt này của ta, còn oán hận ta ảnh hưởng tới tiền đồ của nàng đấy!"
" Ngài vì nàng mà an bài nhân duyên tốt, đã là hết lòng quan tâm.
Nếu nàng không cảm kích, cũng chẳng trách ngài."
Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào qua ô cửa sặc sỡ.(ahr)
Lão phu nhân mệt mỏi giơ tay, ra hiệu cho Quý ma ma lui ra.
Nàng nhìn hai đường vết khắc chiều cao tên tấm bình phong sơn hồng, ánh mắt dần dần nhu hoà.
Nàng chậm rãi chuyển mắt nhìn về phía ngoài phòng.
Ngoài phòng trong một gốc sơn trà, là lúc lão đầu tử còn sống, tự tay trồng xuống.
Hơn hai mươi năm trôi qua, bây giờ cây sơn trà đá cao vút như vậy.
Hoa sơn trà nở đông giờ đã tàn, gió xuân thổi qua rơi đầy đất.
Nàng nhìn cây, nghe gió, nghĩ đệ đám tôn nữ của nàng, nghĩ tới lão đầu tử đã qua đời, trong lòng dần dần ôn nhu bình thản.
C230: Từ đấy quân vương không tảo chiều.
Nam Bảo Y giống như trộm ghé vào đằng sau bức tường, đưa mắt nhìn Nam Yên bị nha hoàn đỡ đi.
Đi ra ngoài thật xa, còn ẩn ẩn có thể nghe được tiếng nàng khóc lớn hô to.
" Tiểu thư, ngài nhìn cái gì vậy?"
Hà Diệp ôm một kiện áo choàng nhung hồng đào đột nhiên xuất hiện.
Nam Bảo Y giật nảy mình, nhỏ giọng nói:" Ta vừa mới trốn bên ngoài phòng khách, nghe thấy tổ mẫu nói muốn đem Nam Yên gả cho Đổng lão bản chủ cửa hàng gạo ở phố Đông."
" Đổng lão bản? Hắn cũng từng nhận được ân huệ trong phủ, mở một cửa hàng gạo trong Cẩm Quan thành, tuổi mới 20 dung mạo tuấn tú lịch sự, bây giờ cũng coi như là một tiểu tài chỉ có chút tài sản.
Nam Yên gả đi làm đương gia phu nhân, không ủy khuất."
Vừa nói vừa buộc áo choàng lên cho Nam Bảo Y.
Nam Bảo Y không lên tiếng.
Các nàng đều cảm thấy đây là một mối hôn sự tốt, nhưng chưa chắc Nam Yên đã cảm thấy như vậy.
Nàng sẽ chỉ cho rằng, Đổng lão bản không xứng với nàng.
" Hà Diệp, ngươi đi tiền viện tìm Hồng nhi, để nàng chú ý quan sát động tĩnh của Nam Yên mấy ngày."Nam Bảo Y lấy xuống hầu bao giao cho Hà Diệp," Lại để cho nàng đem những ngân lượng này, đi phát cho ba tử tuần tra ban đêm, hộ vệ, kêu bọn họ không cần quản Nam Yên đi hay ở."
Hà Diệp sửng sốt.
Nàng bưng lấy hầu bao," Ý tiểu thư là....!Nam Yên sẽ chạy trốn?"
Nam Bảo Y nghiêm túc gật đầu:" Nàng không cam tâm gả cho lão bản cửa hàng gạo, tất nhiên sẽ bỏ trốn.
Nếu như ta đoán không sai, nàng sẽ đi tìm Trình Đức Ngữ."
Nam Yên muốn toàn tâm toàn ý chỉ muốn gả tới cao môn đại hộ.
Dù là, làm thiếp.
Hà Diệp trịnh trọng gật đầu," Nô tỷ đi làm ngay."
Đúng như Nam Bảo Y dự đoán, màn đêm buông xuống, Hồng nhi liền từ tiền viện mang tới tin tức.
" Nô tỳ cùng các muội muội luôn nhìn chằm chằm Nam Yên, ngay vừa rồi trông thấy nàng vụng trộm thu thập tay nải, lường trước tối nay nàng sẽ trốn khỏi phủ, bởi vậy cố ý đến báo cho tiểu thư."
Nam Bảo Y mặc áo ngủ đơn bạc, đang ngồi trước gương chải tóc.
Nghe vậy, nàng buông lược ngọc xuống, không kịp chờ đợi đứng lên:" Ta đi xem một chút!"
Nàng chạy quá nhanh, Hà Diệp không ngăn lại được.
Hà Diệp đành phải vội vàng cầm lấy một kiện áo khoác, chạy theo ra ngoài.
Núi giả trong tiền viện.
Trên núi giả có một đình nghỉ mát, bởi vì ở vị trí cao cho nên có thể quan sát nửa toà tiền viện.
Tối nay ánh trăng nhu hoà, sao trời có vài cái.
Nam Bảo Y leo lên đình nghỉ mát, nhìn thấy phía xa đèn đuốc liên miên.
Hà Diệp trùm áo choàng lên cho nàng," Ban đêm trời lạnh, sao tiểu thư không thèm để ý tới thân thể như vậy, nếu bị nhiễm phong hàn..."
" Suỵt!"
Nam Bao Y chỉ một hướng," Ngươi nhìn."
Hà Diệp hiếu kỳ nhìn lại.
Chỉ thấy nơi hành lang ánh sáng yếu ớt, một bóng người như đang ôm bao tay nải đẩy cửa đi ra ngoài, giống như trộm hết nhìn đông lại nhìn tây.
" Là Nam Yên?" Nàng không thể tưởng tượng nổi," Tiểu thư liệu chuyện như thần, nàng thật sự muốn bỏ trốn."
Nam Bảo Y cười khẽ:" Mời làm chính thê, chạy làm thiếp, nàng không chạy còn có cơ hội xoay người, chủ động đưa tới trước mặt Trình Đức Ngữ không bị coi kinh mới là lạ.
Trình gia không chứa được nàng, nàng lại nhìn trúng phú quý cùng quyền thế của Trình gia.
Chờ xem, nàng nhất định sẽ đem Trình gia quấy không còn gì."
Kiếp trước, nàng làm dâu Trình gia.
Hiếu kính cha mẹ chồng, lấy lòng phu quân, bước đi đều là khó khăn chồng chất.
Kiếp này, Nam Yên làm dâu Trình gia.
Nàng muốn nhìn một chút, Nam Yên phải chăng có thể làm tốt hơn nàng.
Đèn lồng treo dưới đình nghỉ mát lục giác, khẽ đung đưa.
Khăn thêu của Nam Bảo Y bị gió lớn cuốn đi, tung bay giữa không trung.
" Gió nổi lên..."
Thiếu niên đứng bên cạnh đường tắt tới núi giả nhìn chăm chú lên khăn thêu bay trước mặt, thuận thế bắt lấy.
Trên khăn thêu nhuộm hương sen nhàn nhạt, là mùi hương hắn quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu.
Trăng giữa trời, tuyết xuân đầy trời.
Thiếu nữ đứng dựa vào lan can, tóc dài bay tán loạn như được bút phác họa, vẽ ra vẻ khinh cuồng.
Áo choàng gấm vân yên màu hồng bị gió thổi bay phấp phới, áo ngủ tơ lụa thật mỏng dán trên da, mơ hồ có thể thấy được hình dáng eo nhỏ chân dài đẹp đẽ.
Hắt hít hà khăn thêu, môi mỏng nhếch lên đường cong, quay người bước lên bậc.
Thập Khổ muốn đi theo lại bị Thập Ngôn vỗ xuống cái ót.
Hắn không cam lòng xoa xoa cái ót," Ngươi làm sao?"
Thập Ngôn ôm kiếm, nhàn nhã tựa lên núi giả," Yêu quý sinh mệnh."
Đình nghỉ mát lục giác.
Nam Bảo Y đưa mắt nhìn Nam Yên leo tường, vuốt ve áo choàng, giống như Hỉ Thước khoe khoang:" Tối nay lại dắt một mối nhân duyên, ta làm tiểu hồng nương quả nhiên rất thích hợp."
Hà Diệp bĩu môi.
Hồng lương nhà khác dắt tơ hồng, thu tiền bạc.
Tiểu thư nhà nàng dắt dây tơ hồng, lại thu mạng người ta.
Nam Bảo Y rất hào hứng:" Ta thúc đẩy nhiều nhân duyên như vậy, lại không biết nhân duyên của mình ở đâu, tối nay ở cao nhìn xa, làm ta cảm thấy có rất nhiều cảm xúc.
Hà Diệp, ta ngâm một bài thơ cho ngươi nghe nha."
Hà Diệp chú ý tới Tiêu Dịch đột nhiên xuất hiện, đang muốn nhắc nhở tiểu thư nhà mình, đã thấy Tiêu Dịch ra hiệu cho nàng im lặng.
Nam Bảo Y đã bắt đầu ngâm thơ:" Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc, ngự vũ nhiều năm cầu không được.
Dương gia có cô nương mới lớn, nuôi ở khuê phòng không ai biết..."
Nàng bây giờ là đậu khấu đầu cành sắp trưởng thành, cũng là nuôi dưỡng ở khuê phòng không ai biết a!
Nàng nện bước liên tục, xấu hổ e sợ sờ lên khuôn mặt nhỏ:" Trời sinh lệ chất không chí tiến thủ, luôn hầu bên quân vương.
Ngoái nhìn nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc.
Xuân hàn ban thưởng tắm hồ Hoa Thanh, ôn tuyền tẩy mỡ đông.
Hầu nhi đỡ dậy kiều bất lực, bắt đầu là tân thừa ân trạch..."
Nàng đọc mà khuôn mặt đỏ hồng, ngay cả cạnh lông mi cũng nhiễm lên màu hồng hoa đào.
Cũng không biết nghĩ đến cái gì, nàng đem hai tay che mặt, thẹn thùng cười nhẹ lên tiếng.
Hà Diệp:"..."
Tiểu thư nhà nàng lại choáng váng.(ahr)
Nhìn bộ dáng kia liền biết tiểu thư nghĩ tới tất nhiên không phải chuyện tốt.
Tiếng cười khẽ đột nhiên truyền tới từ phía sau.
Nam Bảo Y quay đầu, trông thấy quyền thần đại nhân đang hướng nàng cười.
Cũng không biết đã tới bao lâu.
Nàng lúng túng tựa vào tay vịn:" Nhị, nhị ca ca...."
Tiêu Dịch nhìn thẳng nàng, mắt phượng ôn nhu:" Tóc mây hoa nhan kim trâm cài tóc, hoa sen trướng ấm độ dục vọng.
Dục vọng khổ ngắn ngày càng cao lên, từ đây quân vương không tảo triều."
Rõ ràng là tiếp lại phía sau bài thơ, nhưng chẳng biết tại sao Nam Bảo ấy lại mặt đỏ tim run đến kịch liệt.
Gương mặt nàng ửng đỏ, trong trắng lộ hồng, giống như một đoá hoa sen đang chớm nở.
Nàng gắt gao cắn chặt cách môi, mới kìm được xúc động chạy trối chết.
Tiêu Dịch vẩy bào ngồi xuống băng ghế, phân phó Hà Diệp:" Đi lấy một bình trà."
Hà Diệp mỉm cười đáp:" Vâng."
Nàng không đọc qua sách, không biết bài thơ của nhị công tử cùng tiểu thư có ý gì.
Nhưng nghe thật có dáng vẻ rất phong nhã, mà lại những điều trên sách đều là thứ tốt, tiểu thư cùng nhị công tử đọc thơ là một chuyện tốt.
Sau khi nàng đi, trong đình chỉ còn hai người.
Tiêu Dịch vuốt vuốt nhẫn mắt mèo, ánh mắt lại không để lại dấu vết lướt qua áo choàng của tiểu cô nương.
Mặc dù áo choàng rộng, nhưng không thể che được toàn bộ thân áo ngủ tơ tằm kia.
Hắn thản nhiên nói:" Tiểu cô nương mặc như vậy chạy tới tiền viện, không có quy củ."
Giọng điệu răn dạy, tách ra khỏi bầu không khí mập mờ khiến người hít thở không thông vừa rồi.
Nam Bảo Y nhu thuận:" Vậy ta về Tùng Hạc viện trước.?"
Tiêu Dịch lại nói:" Tùng Hạc viện cách khá xa.
Lần trước lúc ngươi dọn ra Triều Văn viện vẫn để lại chút y phục, không ba bừng cùng ta trở về Triều Văn viện.
Vừa vặn ta mới tìm được một bản thi tập, phong cách thanh nhã, hẳn là Kiều Kiều sẽ thích.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...