Bầu không khí trong thư phòng lập tức thay đổi.
Nam Cảnh nâng lên con mắt đầy tơ máu, trầm giọng:" Tiêu Dịch, ngươi không nên quá phận.
Đều là huynh đệ đồng tộc, ngươi lại còn được Nam gia nuôi dưỡng lớn lên.
Dìu dắt ta, chẳng lẽ không phải là bổn phận của ngươi?"
Tiêu Dịch từ chối cho ý kiến.
" Cha, ngươi nhìn hắn, căn bản hắn không muốn giúp ta!" Nam Cảnh ghét bỏ," Uổng công ngươi nói Tiêu Dịch là vãn bối khẳng định sẽ nghe lời ngươi, ta thấy căn bản là hắn không đem ngươi để vào mắt! Ngươi làm cái tam thúc này, còn không bằng tên hộ vệ của hắn! Thôi, cùng với để ta sống người chán chó ghét như vậy, không bằng đi chết cho xong!"
Hắn đứng dậy muốn đi.
Nam Cảnh vội vàng đè hắn lại, an ủi:" Cảnh nhi, ngươi đừng có gấp, đừng gấp."
Hắn chuyển hướng Tiêu Dịch, miễn cưỡng nặn ra gương mặt tươi cười:" Hiền chất, chúng ta thương lượng một chút, ta thay Cảnh nhi dập đầu được không? Ta là phụ thân hắn, hắn hay ta làm đều giống nhau!"
Tiêu Dịch một tay chi di, môi mỏng mỉa mai, thủy trung là tư thái lạnh nhạt.
Nam Quảng rủ tầm mắt xuống, thật lâu thở dài một hơi, lại quả thật vén vạt áo lên, quỳ xuống.
Nam Cảnh ngay cả ngăn cản cũng không có.
Hắn đem mặt quay đi chỗ khác, thần sắc tràn đầy không kiên nhẫn.
Nam Quảng quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía chủ vị," Hiền chất....."
Đã thấy chủ vị rỗng tuếch.
Tiêu Dịch dựa nghiêng bên giá sách," Đại lễ của tam thúc, ta không đảm đương nổi."
Nam Quảng vội vàng đứng lên, cười nói:" Vậy ngươi xem chuyện của Cảnh nhi...."
" Dưới trướng của bản hầu còn thiếu một tiểu tốt chân chạy vặt."
Nam Quảng kéo ống tay áo Nam Cảnh, nhỏ giọng nói:" Từ tiểu tốt ngồi dậy, từng bước trèo lên trên, cũng là có thể...."
Nam Cảnh nhíu mày," Cha, ta không làm.
Tốt xấu gì ta cũng đọc sách mười năm, để ta làm chân chạy vặt cho người ta, là ý gì? Trừ phi là chức quan ngũ phẩm trở lên, nếu không ta tuyệt đối không làm!"
" Hiền chất " Nam Quảng lấy lòng chuyển hướng Tiêu Dịch," Cảnh nhi xác thực là một bụng mực nước, muốn để hắn làm chân chạy vặt, không khỏi đại tài tiểu dụng.
Dưới trướng của ngươi không có quan văn sao? Loại chức quan kia càng thích hợp với Cảnh nhi hơn!"
" Quan văn a....."Tiêu Dịch kéo dài âm điệu, mỉm cười nhìn về phía Nam Cảnh," Yêu cầu của ngươi, thật là không ít."
Nam Cảnh cười lạnh một tiếng:" Kia cũng là ta nên được."
Tiêu Dịch từng bước đi tới chỗ hắn.
Hắn nắm chặt cổ áo Nam Cảnh, đầu gối đột nhiên đỉnh vào bụng hắn một cái.
Nam Cảnh hít một ngụm khí lạnh, ôm bụng ngã trên mặt đất.
Tiêu Dịch nghiêng đầu cười nhẹ, chậm rãi cuốn tay áo lên," Cảnh nhi nhà chúng ta có năng lực như vậy, có muốn ta đem vị trí Tĩnh Tây hầu tặng cho ngươi ngồi?"
" Tiêu Dịch!" Nam Quảng gấp," Đang yên lành, ngươi đánh người làm gì?!"
Tiêu Dịch nâng lên ủng chiến đinh tán, hướng bụng Nam Cảnh hung hăng đạp một cước.
Hắn dáng tươi cười âm tàn:" Mưu hại tiểu muội, bất hiếu phụ mẫu, cho dù đánh chết cũng là trừ hại cho dân.
Thời điểm bản hầu mười tám tuổi, đã giết vô số địch trên chiến trường!"
Nam Quảng tức hổn hển:" Tiêu Dịch, ngươi điên rồi đúng không?"
Nhưng căn bản hắn không thể ngăn Tiêu Dịch lại.
Đầu lưỡi Tiêu Dịch chóng đỡ hàm trên, tà tứ chuyển nửa vòng, ôn thanh nói:" Tam thúc, ngài không dạy nhi tử, ta thay ngươi dạy! Mặt hàng này, đạp chết mới tốt."
Tựa hồ như hắn đang đối đãi với một người chết, một cước lại một cước, không chút tình cảm nào đạp Nam Cảnh.
Hắn là nam nhân đi ra từ trên chiến trường chém giết.
Ủng chiến bá đạo, mỗi một cước đều là ẩn chứa lực đạo kinh khủng.
Nam Cảnh ngay cả chạy trốn cũng không chạy được.
Hắn chỉ có thể như chó ghẻ bình thường nằm rạp trên mặt đất, ôm bụng kêu rên, huyết dịch dần dần nhuộm cẩm y, cuối cùng ngay cả tru lên hắn cũng không còn khí lực.
Tiêu Dịch vẩy bào ngồi xuống.
Hắn nhìn Nam Quảng ôm Nam Cảnh gào khóc, mỉm cười:" Xương sườn bị gãy bốn cái, không chết được.
Tam thúc, cái đồ chơi này đã phế, cùng với cân nhắc tới bồi dưỡng phế vật thế nào, không bằng đi chuẩn bị hôn lễ cùng Trình Diệp Nhu, sinh thêm một đứa đích trưởng tôn rồi dạy bảo cho tốt, mới không coi là chấm dứt hương hỏa tam phòng của ngươi."
Nam Quảng lại sợ lại tức.
Hắn quát:" Ma quỷ, Tiêu Dịch ngươi chính là cái ma quỷ!"
Hắn hai mắt chảy lệ, gọi người vào đem Nam Cảnh nhấc về tiền viện.
Sau khi người đi hết, Dư Vị lập tức dẫn người đi thanh lý thư phòng, phàm là đồ vật Nam Cảnh từng chạm qua, đều đổi mới toàn bộ.
Sau tấm bình phong.(ahr)
Nam Bảo Y kinh ngạc.
Nhị ca ca thật tàn nhẫn, so với nàng càng tàn nhẫn hơn nhiều!
Không hổ là quyền thần quyền khuynh triều dã!
Thẩm Nghị Triều mỉm cười:" Tiêu Dịch lôi lệ phong hành, tuyệt đối không nhân từ nương tay, có giao long chi phong.
Nói đến, Nam gia các ngươi không hổ là gia tộc cửu hạ phẩm, ngay cả ngoại thất tử cũng dám khiêu chiến với hầu gia, gia không giống gia, phủ không giống phủ, không có chút quy củ nào có thể nói."
Nam Bảo Y không kiên nhẫn nghe hắn dông dài.
Nàng nghĩ nghĩ, thử dò xét hỏi:" Thẩm công tử, ngươi bây giờ kiêm chức vụ người tróc tiền, có nhận biết một chút Tiền gia( thương nhân cho vay nặng lãi thời cổ đại) nào ở Cẩm Quan thành không? Có thể biết bọn hắn cho vay tiền thế nào không?"
" Thế nào, Nam tiểu thư muốn vay nặng lãi?"
" Không phải ta! Là Nam Cảnh!"
" Nam Cảnh?"
Nam Bảo Y dáng vẻ tươi cười mấy phần giống trộm," Ngươi nghĩ a, bây giờ Nam Cảnh đã bị chặt đứt quan lộ, lại chặt đứt luôn con đường tòng quân này, trừ kinh thương, hắn còn có thể làm gì? Cùng với để hắn nhúng tay vào chuyện làm ăn gấm Tứ Xuyên của gia tộc, không bằng dẫn dụ hắn vay lãi nặng."
" Ngươi muốn để hắn bồi thường tiền?"
" Ta muốn để hắn kiếm tiền! Kiếm gấp mười, thậm chí gấp trăm lần!"
Thẩm Nghị Triều nhíu mày:" Ngươi có bệnh?"
" Ngươi mới có bệnh! " Nam Bảo Y không vui," Ngươi nghĩ a, một khi hắn kiếm được rất nhiều bạc, lấy tính cách không giữ được bình tĩnh của hắn, tất nhiên sẽ ăn chơi phiêu phiêu dục tiên.
Cho đến lúc đó, ta sẽ xui khiến vị hôn thê Liễu Liên Nhi của hắn, cuốn đi tất cả tiền tài của hắn, như vậy hắn sẽ ra sao?"
Thẩm Nghị Triều trầm mặc.
Nếu như ngày đầu tiên chưa có, như vậy mất đi cũng không quan trọng.
Thế nhưng là, một khi Nam Cảnh hưởng qua mùi vị phát đạt, lại làm hắn mất đi tất cả, vậy sẽ như rơi từ trên đám mây xuống, nhất định sẽ là rất thống khổ.
Nghiêm trọng, thậm chí cũng không cách nào sinh ra ý chí phấn đấu.
Hủy đi tâm chí một người, mới là thủ đoạn cao minh nhất để huỷ đi một người.
Thẩm Nghị Triều không khỏi đưa mắt nhìn nhiều Nam Bảo Y hai lần.(ahr )
Tiểu cô nương này nhìn kiều nộn mềm manh, không nghĩ tới lại là một viên bánh trôi nước nhân vừng đen!
Trong trắng có đen, còn đen thành khét!
Tiêu Dịch từ gian ngoài tiến vào, quỳ chân ngồi một chỗ với hai người," Các ngươi đang làm gì?"
Thẩm Nghị Triều giọng thanh thuý:" Hầu gia, Nam tiểu thư tâm ngoan thủ lạt, ta đề nghị ngươi cách xa nàng chút..."
" Nhị ca ca!"
Nam Bao Y đứng lên," Thời điểm ngươi chỉnh lý ác nhân thật là lợi hại, không hổ là anh hùng đỉnh thiên lập địa, Kiều Kiều bái phục!"
Thẩm Nghị Triều nhíu mày.
Cái tiểu nương tử Nam gia này, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy sùng bái, trong mắt phượng đều viết đầy " ta rất đơn thuần ", phảng phất tàn nhẫn vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Thật giỏi ngụy trang!
Hết lần này tới lần khác Tiêu Dịch rất dính chiêu này, mặt mày lạnh lùng lại như băng tuyết tan rã.
Mắt phượng thiếu nữ sáng lấp lánh, nhẹ nhàng kéo lại tay Tiêu Dịch, âm thanh rất mềm nhu:" Lúc sáng sớm thức dậy, người đầu tiên muốn gặp chính là nhị ca ca.
Chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới gặp ngươi, lòng ta không khỏi cảm thấy vui vẻ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...