Tiêu Dịch cẩn thận từng li từng tí, liếm hết son trên môi Nam Bảo Y.
Hôm nay ánh dương ấm áp.
Ánh nắng xuyên qua hoa văn như ý trên cửa sổ, chiếu lên sạp la hán, bụi bặm bay múa trong quanh ảnh, vài bông hồng mai trong bình đặt trên bờ cửa sổ chớm nở.
Tiêu Dịch hài lòng ngồi xếp bằng, sờ lên khoé môi, không khỏi cúi đầu cười khẽ.
Cười xong, hắn nhìn về phía Nam Bảo Y.
Môi nàng hồng hồng, ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra không phải màu lúc trước khi nàng ngủ.
Hắn sợ Nam Bảo Y phát hiện cái gì, thế nên mở nắp hộp gấm, lấy ra hộp điểm giáng môi kia, học bộ dáng lúc nàng trang điểm, dùng ngón tay lấy một chút.
Hắn nhẹ nhàng xoa lên môi Nam Bảo Y.
Nhưng thủ pháp của hắn không thuần thục, lau đi rồi bôi lại, không chỉ không cách nào bôi đều, còn bôi rất nhiều ra ngoài.
Chờ hắn bôi xong, xung quanh bờ môi Nam Bảo Y một mảnh huyết sắc, rất giống tiểu hài tử vừa ăn xong.
Tiêu Dịch rơi vào trầm tư.
Thật lâu, hắn làm bộ như chưa phát sinh chuyện gì, yên lặng đem son môi để lại hộp.
Nam Bảo Y tỉnh dậy đã là sau một canh giờ.
Nàng thích ý duỗi lưng một cái," Ngủ bù thật dễ chịu! Nhị ca ca, chúng ta có phải nên tới Tùng Hạc viện dùng cơm tối rồi hay không?"
Nói chuyện, đưa tay sờ hộp gấm kia.
Tiêu Dịch đang đánh dấu bản đồ, thoáng nhìn động tác của nàng, lập tức đè lại tay của nàng," Ngươi muốn làm gì?"
" Trang điểm lại a."
Tiêu Dịch trái lương tâm:" Kiều Kiều rất đẹp, không cần trang điểm lại."
" Thật sao?" Nam Bảo Y che hai gò má, hai mắt sáng lấp lánh," Trách không được tất cả mọi người đều tán thưởng son phấn bột nước của Ánh Vân là tốt nhất.
Son môi này ta đã bôi một canh giờ, còn không bị phai mất màu, quả nhiên xứng đáng giá trị của nó! Nhị ca ca, chúng ta tới Tùng Hạc viện dùng cơm trưa đi!"
Tiêu Dịch chần chờ một lát, đi theo.
Lúc đi qua hành lang, chạm mặt một tiểu nha hoàn.
Tiểu nha hoàn nhìn qua môi Nam Bảo Y đỏ chót như máu, không khỏi ngẩn người.
Có thể cách bôi son mới của tiểu thư khuê các đi, nàng không hiểu nhiều lắm, cũng không phải rất có thể thưởng thức.
Nàng hành lễ, cung kính nói:" Nam lão bản, nô tỳ là người Ngọc Lâu Xuân, chủ tử phái nô tỳ đến chuyền đạt lại với ngài một câu."
" Truyền đạt câu gì?"
Nam Bảo Y hiếu kỳ.
Tiểu nha hoàn hồi đáp:" Chủ tử nói, Nam Cảnh công tử quý phủ dùng tiền thuê sát thủ, ý đồ hại tính mệnh của ngài.
Chủ tử lấy lý do hắn ra giá không đủ, cự tuyệt."
Nam Bảo Y trầm ngâm:" Theo ta được biết, Ngọc Lâu Xuân ám sát giá hiện tại là năm ngàn lượng bạc trắng, hắn lấy bạc từ đâu?"
" Nô tỳ không biết." Tiểu nha hoàn thật lòng đáp," Bất quá trong chợ có tin tức truyền đến, Nam Quảng phụ thân ngài từng phái người cầm cố một kiện áo khoác lông chồn, là cầm tam được ba ngàn lượng bạc.
Không biết tiền bạc của Nam Cảnh công tử, phải chăng đến từ đây."
Nam Bảo Y tựa vào vịn tay sơn son bên cạnh, nhìn hồ nước xuất thần.
Nàng đã từng hỏi đại ca, sau khi hồi phủ cho lão cha nàng bao nhiêu bạc.
Đại ca nói năm ngàn lượng.
Năm ngàn lượng bạc trắng, còn chưa đủ cho lão cha nàng tiêu xài, hắn lại còn muốn bán y phục?
Rõ ràng hắn rất thích kiện áo khoác kia, trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không tuyệt đối sẽ không đem ra ngoài cầm, vẫn là loại cầm tạm không thể chuộc về.
Chỉ sợ là Nam Cảnh biến đổi biện pháp yêu cầu bạc.
Nói cách khác, lão cha nàng rất có thể dã vụng trộm cho Nam Cảnh tám ngàn lượng bạc.
Nàng liền kỳ quái, làm sao tết năm nay hồng bao của lão cha nàng một lượng bạc cũng không có, thì ra là đều cầm đi phụ cấp cho nhi tử!
Tiêu Dịch vuốt áp thắng tiền," Tức giận?"
" Đương nhiên tức giận, tức đến nỗi đau tim gan."
" Ca ca xoa cho ngươi?"
Nam Bảo Y không vui liếc hắn một cái.
Tiêu Dịch mỉm cười:" Nói đùa mà thôi."
Nam Bảo Y ảm đạm.
Phụ thân đối với Nam Cảnh vô cùng tốt, vì hắn mà đem bộ y phục yêu thích nhất đem đi bán.
Nhưng Nam Cảnh lại hồi báo hắn thế nào?
Hắn đem đồ cầm cố lấy bạc, lại không ngờ tới nhi tử của hắn lại đi thuê sát thủ, mưu hại tính mệnh của tiểu nữ nhi hắn....
Kiếp trước kiếp này, Nam Cảnh đều không phải thứ tốt!
Kiếp trước hắn cầm tiền phụ thân tích góp mười năm đi kinh thành dự thi, cao trúng tiến sĩ, làm tới biên soạn trong Hàn Lâm viện.
Phụ thân gặp người đều khen nhi tử mình có tiền đồ, thế nhưng về sau hắn bị Liễu thị khi dễ, bị đuổi khỏi cửa, Nam Cảnh lại làm bộ không nghe không thấy, mặc hắn tự sinh tự diệt...
Người trong Cẩm Quan thành đều chê cười phụ thân, trông thấy hắn liền hỏi, cái nhi tử có tiền đồ của ngươi đâu?
Nam Bảo Y không nghĩ ra, tất cả mọi người đều là người đọc sách, làm sao Nam Cảnh lại là loại người buồn nôn đến như vậy?!
Thiếu nữ nắm chặt nắm đấm, trong mắt phượng loé lên hung quang.(ahr)
Nàng, sẽ không để Nam Cảnh được sống thoải mái!
Nàng trầm giọng:" Chuyện này không thể cứ như vậy mà bỏ qua..."
Nàng thưởng cho tiểu nha hoàn mười lượng bạc," Trở về chuyển cáo chủ tử nhà ngươi, để nàng mời Nam Cảnh tới Ngọc Lâu Xuân, lấy giá tám ngàn lượng, nhận ủy thác của hắn."
Bất kể như thế nào, trước tiên đem tám ngàn lượng lấy lại hẵng nói.
Ngày mùng hai tết, Ngọc Lâu Xuân truyền đến tin tức.
Hàn Yên Lương đã giải quyết Nam Cảnh, lấy lại toàn bộ ngân phiếu tám ngàn lượng.
Hàn Yên Lương là cái nhạn nhổ lông, cứ thế rút một ngàn lượng làm phí vất vả.
Còn lại bảy ngàn lượng, Nam Bảo Y nhét vào túi mình, không trả lại cho Nam Quảng.
Mùng 2 tháng giêng, thân thích qua lại, mười phần náo nhiệt.
Nam Bảo Y bồi tiếp một đám lão nhân gia chơi bài.
Nam Quảng cũng có mặt.
Hắn không đánh bạc đánh bài, đành phải đứng sau lưng mẫu thân, nhìn xem mà nghiện.
Lúc xem hứng khởi, một thị nữ vội vàng tiến vào.
Nam Bảo Y biết, đây là thị nữ hầu hạ Nam Cảnh.
Nàng vô ý thức dựng thẳng lỗ tai nhỏ.
Thị nữ thấp giọng:" Tam lão gia, Nam Cảnh công tử mời người uống rượu tân niên tại Kim Ngọc Mãn Đường, nói là trên thân không đủ bạc, mời ngài qua đó đưa bạc."
Nam Bảo Y nhíu mày.
Kim Ngọc Mãn Đường là tửu lâu có danh khí nhất tại Cẩm Quan thành, phú thương quyền quý mới tiêu phí nổi, một bữa rượu tân niên thấp nhất cũng phải mất mấy trăm lượng bạc.
Nam Cảnh không có bản lĩnh gì, mời khách ăn cơm ngược lại là biết chọn nơi.
Nam Quảng khó xử:" Hồi trước, không phải ta đã cho hắn bạc?"
Thị nữ cười cười:" Có lẽ tặng lễ cho phu tử nên hết."
Nam Quảng càng thêm khó xử, thực sự hiện tại hắn không có bạc...
Đang do dự có nên tìm người vay mượn hay không, Nam Bảo Y khéo hiểu lòng người nói:" Cha, để ta đi thanh toán cho ca ca đi."
" Ngươi?"Nam Quảng kinh ngạc.
Hắn biết Kiều Kiều cùng Cảnh nhi quan hệ không tốt!
Nam Bảo Y tươi cười nhu thuận:" Ngài thường xuyên dạy bảo chúng ta, huynh muội một nhà phải biết đoàn kết.
Bây giờ ca ca gặp phiền phức, đương nhiên ta phải giúp đỡ.
Ngài yên tâm, ta nhận được rất nhiều tiền mừng tuổi, có thể thanh toán giúp ca ca."
Nam Quảng thấy nàng nghiêm túc, thế là vui mừng đáp ứng.
Con cái hoà thuận, tất nhiên là hắn rất biết trị gia!
Hà Diệp đi theo Nam Bảo Y ra khỏi Tùng Hạc viện, rất không hiểu:" Tiểu thư, dựa vào đâu chúng phải thanh toán cho Nam Cảnh? Chúng ta cũng không nợ hắn?"
" Giúp hắn thanh toán?" Nam Bảo Y mỉm cười," Hắn nghĩ hay lắm! Đi, chúng ta đi Kim Ngọc Mãn Đường xem náo nhiệt!"
Kim Ngọc Mãn Đường, nhã tọa.
Bởi vì Ngọc Lâu Xuân tiếp nhận ám sát, vì lẽ đó Nam Cảnh tâm tình không tệ, cố ý mời hơn mười vị đồng môn tới đây uống rượu.
Bây giờ qua ba lần rượu, chính đang náo nhiệt.
Một tên đồng môn vỗ vỗ bờ vai của hắn, ca ngợi nói:" Nếu bàn về mệnh, còn là Nam huynh tốt số.
Bây giờ ngươi vào Nam phủ ở, chân chính thành công tử phú gia.
Đây chính là Nam gia, nhà giàu nhất Thục quận! Tôn nhi nhà giàu, nghĩ lại liền cao quý không tả nổi!"
" Đúng vậy a, cái Kim Ngọc Mãn Đường này, lúc trước ta chỉ dám đứng bên ngoài nhìn, nào dám vào đây phóng túng.
Hôm nay đều là nhờ phúc Nam huynh!"
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.(ahr)
Nam Cảnh thận trọng nghe bọn hắn tán thưởng dư quang không khỏi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc trước hắn đã đuổi người hồi phủ lấy bạc, làm sao cha hắn còn chưa phái người tới đưa bạc?
Ngày thường không phải chạy rất nhanh?
Lại không đến, đợi chút nữa thanh toán, hắn lấy gì ra trả?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...