" Cô cô?!"
Nữ tử dây dưa không minh bạch với Nam Quảng, vậy mà là cô cô hắn?!
Trình Đức Ngữ dần dần khó xử.
Khi hắn còn bé, cô cô còn vẫn ở trong phủ, thường xuyên đem hắn ôm ở trên gối, dạy hắn đọc sách viết chữ.
Về sau cô cô cùng mẫu thân thường thường phát sinh tranh chấp, cuối cùng trong cơn tức giận cô cô chuyển ra khỏi phủ thái thú.
Những năm nay cũng không qua lại, hắn ngày lễ ngày tết mới tới biệt viện thăm hỏi.
Bởi vì nguyên nhân thân cận từ bé, hắn đối với cô cô là có cảm tình.
Không nghĩ tới....
Hắn nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt ôn nhuận xanh đỏ đan xen.
Một lúc lâu sau, hắn hướng Trình Diệp Nhu thở dài hành lễ, chậm rãi nói:" Thỉnh an cô cô...!lời vừa rồi, là cháu vô tâm mạo phạm, thỉnh cô cô không cần để ý! Nghĩ đến, trong lúc này là có hiểu lầm gì đó."
Liễu thị cùng Nam Yên thấy bộ dáng rất cung kính của hắn, tâm đều lạnh một nửa.
Các nàng nhìn về phía Trình Diệp Nhu.
Đánh chết các nàng cũng không nghĩ ra, nữ nhân này lại là thân muội muội Trình thái thú!
Mà Liễu thị không chỉ mắng nàng là tiện nhân, còn nhiệt tình thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà nàng!
Lưng Liễu thị luồn lên từng đợt gió lạnh, đỡ lấy bụng, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
Nam Yên cũng không khá hơn chút nào.
Vừa nghĩ tới vừa rồi nàng còn trước mặt mọi người bày ra bộ dáng uy phong đùa bỡn, nàng liền hận không thể cho mình hai bạt tai, hận không thể chui xuống đất!
Nàng là thật không nghĩ tới, nữ tử mà Nam Bảo Y dắt dây tơ hồng, sẽ là thân muội muội Trình thái thú.
Kể từ đó, trừ khi Trình Diệp Nhu chết, nếu không nương nàng không cách nào thượng vị, không cách nào có thể mẫu bằng tử quý.
Ai bảo hậu trường người ta cứng hơn đâu.
Nam Yên ánh mắt oán độc liếc nhìn Nam Bảo Y.
Thiếu nữ chống cằm, hướng nàng nở nụ cười nhẹ nhàng, là tư thái được thiên kiều vạn sủng.
Nàng hung hăng cắn cắn cánh môi, quên đi tất cả tự tôn, nện bước đi đến bên người Trình Đức Ngữ.
Nàng đỏ mắt, hướng Trình Diệp Nhu phúc thân hành lễ," Tiểu nữ ánh mắt vụng về, không biết ngài là cô cô của Trình ca ca, vừa rồi đã đắc tội, còn xin cô cô thứ lỗi."
Trình Diệp Nhu vuốt vuốt khăn tay, tinh tế dò xét Nam Yên.
Nàng này tư thái yểu điệu cao gầy, một khuôn mặt nhỏ miền mại đáng yêu, cái cằm nhọn, điềm đạm đáng yêu, bởi vì tuổi còn nhỏ không trải sự đời, ác độc cùng oán hận trong mắt cũng không giấu kỹ hoàn toàn.
Đây chính là nàng dâu Hoàng thị chọn cho A Ngữ...
Cưới vợ không hiền, hủy hoại ba đời.
Đáy lòng Trình Diệp Nhu thở dài.(ahr)
Nàng nhìn về phía Trình Đức Ngữ, thiếu niên quan gia, ôn nhuận như ngọc, túi da rất tốt.
Đáng tiếc, ánh mắt không còn thanh tịnh đơn thuần như khi còn bé.
Cháu nàng, chung quy là bị Hoàng thị nuôi dạy sai lệch.
Đến cùng cất một tia thương tiếc, nàng thiện ý nhắc nhở:" A Ngữ, ngươi xuất thân thế gia quan lại, đã không cần dùng tới nhân duyên diệt hoa trên gấm cho tiền đồ.
Ngươi cưới thê tử, không hiền lành, không ôn nhu, không hiểu thư đạt lý, đều không quan trọng, nhưng tối thiểu nhất hẳn là phẩm hạnh đoan chính, yêu ngươi kính ngươi.
Ngươi nghĩ thật kỹ, để vị Nam Yên tiểu thư này đi cùng ngươi qua cả cuộc đời?"
Trình Đức Ngữ trầm mặc.
Hắn liếc nhìn Nam Yên, thiếu nữ kiều mị yếu đuối, bên trong mắt hạnh đều là nước mắt, chính đang đáng thương nhìn hắn, giống như là chim nhỏ vô tội sợ hãi bị ném bỏ.
Hắn nắm chặt nắm đấm.
Hắn vẫn nhớ kỹ dáng vẻ của Nam Yên khi mới gặp bên ngoài hiệu sách tại Hàn Lâm nhai.
Đêm đó đèn đuốc sáng rực, trên đất tuyết tràn đầy trang giấy bay tán loạn.
Thiếu nữ gầy gò thướt tha, đang xoay người nhặt lên từng tờ.
Một trang giấy tuyệt rơi bên chân hắn, chữ nhỏ phía trên mỹ lệ đoan chính, cùng chủ nhân nó tương tự như nhau...
Khi đó hắn đã cảm thấy, thiếu nữ này tài hoa hơn người, quả nhiên tuyệt sắc thế gian.
Dạng thiếu nữ như vậy, mới xứng đáng làm thê tử của hắn.
So với đánh giá của người ngoài, hắn càng tin tưởng ánh mắt mình.
Bởi vậy, hắn nguyện ý cho Nam Yên một cơ hội.
Hắn nói:" Cô cô, ta cùng Yên nhi đã định ra hôn ước.
Quân tử hứa hẹn, ta sẽ không đổi ý."
" Quân tử hứa hẹn..." Trình Diệp Nhu giễu cợt," Lúc ngươi đính hôn cùng Kiều Kiều, làm sao không đề cập đến quân tử hứa hẹn?"
" Cô cô..."
" Đủ rồi!" Trình Diệp Nhu lạnh lùng đánh gãy lời hắn," Ngươi đi đi."
Trình Đức Ngữ mím môi, lại hướng nàng thở dài hành lễ," Phụ thân luôn nghĩ tới cô cô, lúc ngài đại hôn, còn xinh gửi một phòng thiệp cưới về nhà.
Cháu cáo lui."
Hắn thẹn tới hoảng, không muốn tiếp tục ở lại Nam gia để mất mặt xấu hổ, bước nhanh rời khỏi Tùng Hạc viện.
Chỗ dựa đã đi, Nam Yên đứng tại trong phòng, không biết làm thế nào.
Nàng nhéo nhéo váy, ngập ngừng nói:" Tổ mẫu, chuyện tối nay...."
" Lão phu nhân!"
Một đại nha hoàn từ ngoài chạy vào," Có người tới phủ, nói là thân thích tam phu nhân! Nô tỳ suy nghĩ trong phủ ta tạm thời còn chưa có tam phu nhân, từ đâu chạy tới thân thích, chẳng lẽ là bà con xa của Tống gia không biết rõ tình hình, đến đây tìm nơi nương tựa? Bởi vậy đã đem bọn họ mới đến bên ngoài Tùng Hạc viện, có cần phải mang vào nhìn một cái?"
Tống Thế Ninh hiếu kỳ:" Thân thích phương xa nhà chúng ta? Nếu như tới nhờ vả, cũng nên tìm tới Tống gia mới phải, sao lại tìm tới Nam phủ?"
Trong lòng Nam Bảo Y rõ ràng.
Tới khẳng định không phải bà con xa thân thích của mẫu thân nàng, mà là một nhà huynh tẩu Liễu thị.
Hiệu xuất làm việc của Hàn Yên Lương không tính là nhanh, nhưng lại rất biết chọn thời cơ.
Nàng cười nói:" Mời vào nhìn một chút đi."
Một nhà huynh tẩu Liễu thị rất nhanh được mời tới phòng khách.
Một nhà bốn miệng ăn keo kiệt, sau khi bước vào phòng khách tranh nhau chen lấn nhìn quanh bốn phía, trong miệng không ngừng phát ra sợ hãi thán phục.
Lão phu nhân thấy bộ dáng ngạc nhiên của bọn hắn, liền biết bọn hắn khẳng định không phải thân thích Tống gia.
Nàng nhíu mày không vui," Các ngươi đến từ nơi nào? Đến đây tìm người nào nương tựa?"
Liễu đại tẩu cũng không để ý đến nàng.
Nàng đưa cổ nhìn quanh khắp nơi, thấy Liễu Tiểu Mộng, tinh thần nháy mắt liền tỉnh táo.
Nàng một phát bắt được tay Liễu Tiểu Mộng, hùng hùng hổ hổ nói:" Liễu Tiểu Mộng, ngươi khiến chúng ta tìm thật khổ! Nếu không phải có người trong thôn nói, chúng ta còn không biết tới ngươi được gả vào Nam gia làm phu nhân! Làm sao, bây giờ ngươi giàu sang liền muốn đá văng những thân thích nghèo hèn này? Lão nương nói cho ngươi biết, ngươi nằm mơ! Cũng không biết gửi ít bạc về nhà, thương hại ca ca ngươi tuổi tác đã lớn còn phải vất vả lên núi xuống sông, ngươi làm muội muội như thế sao?"
Sắc mặt Liễu thị trướng hồng như gan heo.
Làm sao nàng cũng không nghĩ đến, huynh tẩu nàng sẽ mang người tìm đến nàng.
Nếu như thật sự nàng được làm Nam tam phu nhân liền tốt, nhưng tình cảnh của nàng quẫn bách như vậy, người nhà mẹ đẻ còn muốn làm loạn thêm cái gì?
Trong nội tâm nàng cực kỳ hoảng sợ, sợ lão thái bà đuổi cả mình ra khỏi phủ, đang muốn đi nhìn sắc mặt lão thái bà, lại nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng trêu chọc.
Cháu nàng Liễu Đoan Chính, đại nam nhân hai mươi tuổi, không e dè đứng trước mặt Nam Bảo Y, cười hì hì nói:" Vị này chắc là Nam Yên biểu muội đi, quả nhiên băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp như hoa! Ta là Đoan Chính biểu ca của ngươi, ngươi có nhận ra không?"
Nam Bảo Y một bộ dáng bị dọa thảm.
Nàng đỏ mắt, rụt cổ đà điểu chui vào ngực Tiêu Dịch," Nhị ca ca, cái nam nhân này từ đâu xuất hiện, xấu xí cũng thôi đi, còn hướng ta không ngừng nháy mắt, ta rất sợ hãi nha!"
Tiêu Dịch cong môi cười.
Tiểu cô nương chính là cái hí tinh, đây là cố ý nhục nhã cả nhà Nam Yên đâu!
Hắn thuận thế ôm lấy nàng, liếc nhìn Liễu Đoan Chính," Cút."
Hắn khí độ bá đạo âm lãnh, Liễu Đoan Chính không dám trêu chọc, vội vàng lui đến bên cạnh.
Hắn lại nhìn về phía Nam Bảo Châu đang ăn đồ ăn, cười hì hì nói:" Vị này mới là Nam Yên biểu muội? Châu hòn ngọc sáng, yểu điệu thướt tha, biểu ca có lễ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...