Nam Yên sống an nhàn sung sướng, không có khả năng tiếp xúc với người mắc ho lao, nàng làm sao lại bị nhiễm?
Nàng tinh tế hỏi:" Gần đây nàng có gặp qua người nào? Có sử dụng đồ từ ngoài phủ mang vào hay không?"
Hồng nhi nghĩ nghĩ, hồi đáp:" Cũng không gặp người ngoài, chỉ là thay đổi chén trà thường ngày uống nước bằng một chén hổ phách mạ vàng, nghe nói là tiểu thư Hạ gia tặng."
Nam Bảo Y phỏng đoán.
Hạ Tình Tình hận thấu xương Nam Yên, chỉ sợ bệnh này của Nam Yên cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là Hạ Tình Tình cố ý an bái.
Chính nàng bị hoa liễu, liền hại Nam Yên nhiễm ho lao, cái này chính là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, quả thực so với thân tỷ muội còn càng thân hơn!
Nàng cảm khái, có chút cười trên nỗi đau của người khác nhưng lại có chút lo lắng.
Ho lao không phải trò đùa, vạn nhất Nam Yên lây cho người trong nhà, nàng tìm ai nói lí lẽ?
Nàng buông cây kéo xuống, phân phó nói:" Hồng nhi, ngươi trước cứ trở về tiền viện, kêu người đem phòng ngủ của Nam Yên cô lập ra, không cho bất kỳ kẻ nào đi vào.
Hà Diệp, ngươi theo ta đi gặp Khương đại ca."
Hành lang kéo dài.(ahr)
Hà Diệp hiếu kỳ nói:" Tiểu thư không phải rất ghét hận Nam Yên sao? Nếu như quả thực nàng bị nhiễm ho lao, ngài lên cao hứng mới phải, vì sao còn muốn nhờ Khương thần y cứu nàng?"
" Mạng của nàng không đáng tiền, thế nhưng mạng của người nhà ta lại rất đáng tiền.
Nàng chết cũng không tiếc, nhưng không thể đem bệnh truyền cho người khác." Khuôn mặt nhỏ của Nam Bảo Y trấn tĩnh," Huống chi, ta còn hy vọng nàng còn sống thật tốt, sống đến khi có thể thay thế ta gả vào Trình gia."
" Nô tỳ càng không hiểu rõ, tại sao ngài lại muốn để nàng gả cho Trình công tử? Trình công tử chính là vị hôn phu của ngài, mối hôn sự tốt như vậy, ngài không thể để tiện nghi nàng!"
Nam Bảo Y cười cười.
Nàng chính là muốn đem mối hôn sự này đưa cho Nam Yên.
Kiếp trước, trong mắt mọi người ở Thục quận, Nam Yên cùng Trình Đức Ngữ trai tài gái sắc, yêu nhau lại không thể đến được với nhau, phần tình yêu này quả thực là cảm thiên động địa xúc động lòng người!
Mà Nam Bảo Y nàng, rõ ràng là chính thất, cũng không làm gì sai, trong mắt thiên hạ lại là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, còn bị thoá mạ độc phụ tâm như xà hạt.
Nàng rất muốn biết, một đời này không có nàng chen chân vào giữa, vậy đôi uyên ương số khổ này liệu còn có thể ân ái cả đời hay không?
Không có Nam gia làm chỗ dựa, Nam Yên còn có thể thuận buồm xuôi gió tại Trình gia hay không?
Không có đồ cưới phong phú, Nam Yên có còn đạt được yêu thương của Trình phu nhân, có thể được Trình Ngữ Đức tán xưng một câu" hiền thế" hay không?"
Nàng hận Nam Yên tận xương.
Nhưng so với để nàng thống khoái chết đi, càng không thú vị bằng để nàng sống không bằng chết.
....
Bởi vì Nam Bảo Y thỉnh cầu Khương Tuế Hàn miễn cưỡng nể tình, tự mình giúp Nam Yên trị bệnh.
Nam Yên lúc biết mình mắc ho lao, mặt đều tái nhợt.
Môi nàng nhợt nhạt, run rẩy dập vỡ chén trà hổ phách mạ vàng kia.
Nước mắt thi nhau lăn xuống, nàng bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Khương Tuế Hàn," Khương thần y, cầu ngài nhất định phải cứu ta! Vô luận tốn hao bao nhiêu, ta đều muốn sống tiếp."
Khương Tuế Hàn nghiêng người sang, tránh đại lễ của nàng.(ahr)
Hắn đong đưa quạt xếp, ôn thanh nói:" Người khác không trị được ho lao, ta lại trị được.
Thân là thầy thuốc, ta tự sẽ cứu ngươi.
Ngươi vẫn là nên ở trong trong phòng tĩnh dưỡng, chớ có tuỳ tiện ra ngoài đi lại."
Hắn rời khỏi phòng ngủ, phân phó triệu tập tất cả mọi người ở tiền viện lại, hắn muốn bắt mạch cho từng người, để đảm bảo ngoại trừ Nam Yên không có người nào bị lây nhiễm ho lao.
Tiền viện động tĩnh lớn, náo loạn hơn hai canh giờ.
Nam Bảo Y ngồi dưới mái hiên uống trà, mắt tinh nhìn thấy cha nàng cầm một bao sách, đang đi tới hướng bên này.
Nàng buông chén trà xuống," Cha?"
Nam Quảng hai mắt đỏ hồng đi tới," Kiều Kiều, tỷ tỷ ngươi xảy ra chuyện! Làm cho Liễu di ngươi vô cùng lo lắng! Cũng may có Khương thần y diệu thủ hồi xuân, nghe nói có thể cứu sống tỷ tỷ ngươi.
Ta suy nghĩ tỷ tỷ ngươi khoảng thời gian này đều phải bị nhốt lại trong phòng, sợ sẽ buồn chán, bởi vậy kêu nha hoàn đi lấy hai quyển sách nàng thường xuyên đọc, đưa tới cho nàng."
Nam Bảo Y mỉm cười," Ta cùng ngài đi thăm nàng đi."
Nói là tới thăm, nhưng quy củ Khương Tuế Hàn đặt ra nghiêm ngặt, chỉ cho phép bọn hắn nói chuyện qua bình phong.
" Yên nhi, mẫu thân ngươi rất lo cho ngươi, nhưng nàng đang mang thai bảo bảo, không tiện tới đây thăm ngươi.
Chờ ngươi tốt, hai mẹ con các ngươi lại đoàn viên.
Ngươi là hài tử thích đọc sách, đây là sách vị phụ phân phó nha hoàn chọn cho ngươi, để ngươi đọc giết thời gian."
Hắn một bên nói một bên mở ra vải gói.
Nam Bảo Y hiếu kỳ nhìn lại.
Lại là hai cuốn thoại bản < quyền thần > cùng < gian phi> nàng viết!
Nàng cười," Không phải tỷ tỷ luôn tự khoe là tiểu thư khuê các hay sao, làm sao cũng thức xem mấy loại thoại bản phong nguyệt tình nồng nay?"
Sau bình phong, Nam Yên xấu hổ.
Cha nàng thật sự là, ngay trước mặt Nam Bảo Y nên cầm loại sách như < sử ký> hoặc là< thuyết văn giải tự> < Chiêu minh văn tuyển> mới đúng.
Loại thoại bản không ra gì này, hẳn là vụng trộm đưa tới mới đúng!
Nàng bình tĩnh nói:" Loại thoại bản này cũng không thể đặt lên thanh nhã, ta cũng chỉ mang tâm tình phê phán lật qua hai trang thôi.
Chúng ta thân là nữ tử, nên đọc nhiều< nữ giới> < nữ đức >."
Nam Quảng hoài nghi:" Thế nhưng Yên nhi nha hoàn của ngươi rõ ràng nói với ta, mấy ngày nay người đối với hai cuốn thoại bản này yêu thích không buông tay, thường thường đọc một chút liền khóc bù lu bù loa.
Ngươi còn cùng nha hoàn cảm khái, vị gian phi trong sách này thực sự quá khổ sở vất vả, chính là tấm gương của ngươi."
Nam Yên mặt đều đỏ lên.
Nàng nghiến răng nghiến lợi:" Cha, ngài nghe lầm."
" Làm sao có thể? Ngươi còn nói với nha hoàn, ngươi cũng dự định viết sách, khẳng định sẽ còn tốt hơn hai cuốn này.
Thế nào Yên nhi, ngươi đã nghĩ ra ý tưởng gì để viết hay chưa? Không bằng để vị phụ giúp ngươi nghĩ một cái? Bên núi Thanh Thành không phải có cố sự Bạch Xà sao, ngươi liền viết lúc trước có con bạch xà được một tiểu mục đồng cứu, sau đó tu luyện thành người tới báo ân....!Tên sách ta cũng nghĩ cho ngươi rồi, liền gọi< Bạch Xà truyện>! Người cùng rắn tình còn chưa dứt, rất có ý tứ nha!"
Nam Yên không vui.
Loại cố sự này có gì đáng đọc, cha nàng thật sự là nhàm chán!
Nàng ôn nhu nói:" Cha, thân nữ nhi nhiễm bệnh hiểm nghèo, ngài ở lại đây không tốt, còn là nên trở về chiếu cố mẫu thân đi."
Nam Quảng rời đi, Nam Bảo Y lại không vội vàng đi.
Hạ Tình Tình ăn nói linh tinh, hại bây giờ nàng cùng quyền thần đại nhân như người xa lạ.
Món nợ này, nàng nhất định phải tính.
Nàng thưởng thức hai tấm hoa văn trên bình phong.(ahr)
Nam Yên tư sắc không tầm thường, đầu óc thông minh, thủ đoạn tàn nhẫn.
Nếu để Nam Yên mang bệnh tới đối phó Hạ Tình Tình, không biết nàng sẽ sử dụng thủ đoạn như thế nào?
Nàng vẻ lo lắng nói:" Nếu như không có Khương đại ca, cái mạng này của ngươi chỉ sợ khó mà bảo toàn.
Đây là do Hạ Tình Tình làm? Nàng thật là điên rồi....!Nam Yên, nếu như ta là ngươi, ta không thể nuốt trôi cơn giận này."
Sau tấm bình phong, Nam Yên nhắm chặt mắt.
Nàng biết Nam Bảo Y đang khích bác ly gián.
Nàng cũng biết, tiện nhân này là muốn mượn đao giết người, mượn tay nàng tới đối phó Hạ Tình Tình.
Nhưng nàng cũng tình nguyện làm con dao kia!
Bởi vì nàng hận chết Hạ Tình Tình.
Huống chi lần này Hạ phu nhân đến phủ cầu hôn không thành, chủ ý nàng ra lại không thành công, chỉ sợ Hạ Tình Tình càng thêm căm hận nàng.
Hạ Tình Tình, không chỉ không còn giá trị lợi dụng, ngược lại trở thành tai họa ngầm cho nàng.
Nàng mở mắt ra, chậm rãi nở ra một cái mỉm cười:" Kiều Kiều thật muốn kiến thức thủ đoạn của tỷ tỷ?"
Nam Bảo Y rất hào hứng:" Mong tỷ tỷ vui lòng chỉ giáo."
Nam Yên nhấp một ngụm trà, ấm giọng:" Chờ coi đi, ta chân không bước ra khỏi nhà cũng có thể khiến Hạ Tình Tình...!nhà, tan, người, vong!"
Giọng nói ngọt ngào thân thiết, thế nhưng chỗ sâu trong đôi mắt lại hiện lên sát khí, quỷ quyệt tàn khốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...