Hạ phu nhân nói chuyện đầy khí phách:" Nếu như là ta oan uổng ngươi, liền đem nữ nhi bồi thường cho ngươi làm nha hoàn sai sử!"
" Như phu nhân mong muốn."
Tiêu Dịch giống như cười mà không cười, lạnh lùng cuộn tay áo lên.
Thế nhưng vô luận là tay trái hay tay phải, trên cổ tay đều trống trơn không có gì.
" Không có khả năng!" Hạ phu nhân thất thố," Rõ ràng Tình Tình đã từng nói....!Đúng, hầu bao! Để ta nhìn hầu bao của ngươi!"
Tiêu Dịch lấy xuống hầu bao bên hông, lãnh đạm ném cho nàng.(ahr)
Hạ phu nhân vội vàng nhặt lên.
Chăm chú nhìn kỹ, hầu bao là được mua tại cửa hàng trên phố Phù Dung, còn có ký hiệu của cửa hàng, lại quá tầm thường.
Tại sao lại có thể như vậy?
Tình Tình lời thề son sắt đảm bảo, Tiêu Dịch tuyệt đối thích Nam Bảo Y...
Chẳng lẽ nàng tính sai rồi?
Tiêu Dịch híp mắt:" Ngươi nói xấu bản hầu có dị tâm với tiểu muội, có biết nói bôi nhọ thanh danh của mệnh quan triều đình, phải bị tội gì?"
Hạ phu nhân da mặt đều đỏ.
Nàng bất an xoa hầu bao, thật lâu mới bày ra tươi cười nói:" Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!, Ta cũng là sợ thanh danh hầu gia rơi xuống không tốt, cho nên mới cố ý đến phủ nhắc nhở...!Bây giờ thấy hầu gia không có loại tâm tư kia, người làm trưởng bối như ta cũng yên lòng! Cáo từ, cáo từ!"
Nàng làm bộ muốn đi, Tiêu Dịch cong khoé môi:" Phu nhân vừa mới nói, nếu như oan uổng bổn hầu, nguyện ý đem Hạ Tình Tình đưa tới làm nha hoàn sai sử.
Không biết lời này, còn chắc chắn?"
Hạ phu nhân khó chịu cắn môi.
Loại lời này, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là thuận miệng nói, Tiêu Dịch sao có thể coi là thật!
Nữ nhi của nàng được nuông chiều lớn lên, sao có thể đi làm nha hoàn sai sử cho người khác?
Nàng miễn cưỡng cười nói:" Hầu gia thân phận cao quý, muốn loại nha hoàn nào mà không có, làm gì cần để ý tối Tình Tình nhà chúng ta? Nếu để cho người khác biết, còn tưởng rằng hầu gia ôm tâm tư gì với Tình Tình nhà chúng ta đó!"
Tiêu Dịch vuốt vuốt chén sứ.
Nhấc lên mí mắt nhìn Hạ phu nhân, hắn cười nhạo:" Phu nhân nói cẩn thận.
Hạ Tình Tình hoàn toàn không có tư sắc cũng không có tài học, thậm chí thân còn nhiễm bệnh hiểm nghèo.
Bản hầu đối với nàng, trừ ghét bỏ, tất nhiên cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ nào.
Nếu những để nàng tới làm nha hoàn, bản hầu còn ngại lãng phí cơm đâu!"
Hạ phu nhân nghẹn họng.
Mặc dù biết rõ nữ nhi mình cũng không làm được gì, nhưng bị người khác hạ thấp như thế, nàng rất không cao hứng.
Nàng trầm giọng:" Hầu gia chướng mắt Tình Tình, không có nghĩa là người khác cũng chướng mắt.
Tình Tình nhà chúng ta rất tốt, nhất định có thể gả cho người tử tế."
Nói xong, giận đùng đùng rời đi.
Trong thính đường lâm vào yên tĩnh.
Thật lâu, lão phu nhân chậm rãi đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng:" Tiêu Dịch, ngươi đi theo lão thân."
Tiêu Dịch đi theo nàng tới từ đường Nam gia.
Từ đường nằm ở góc đông nam, bên trong từ đường sạnh sẽ, thờ phụng vô số bài vị tổ tiên.
Lão phu nhân hướng bài vị tổ tông cung kính dâng hương dập đầu xong, mới dẫn Tiêu Dịch đi đến trước hai tấm bài vị," Quỳ xuống."
Tiêu Dịch ngước mắt.
Trên bài vị có khắc tên của đại lão gia Nam gia cùng phu nhân hắn, đúng là cha mẹ nuôi trên danh nghĩa của hắn.
Hắn mặt không đổi sắc quỳ trên đệm bồ đoàn.
Lão phu nhân giọng khí phách nói:" Năm đó, lúc ngươi được lão đại ôm trở về, vẫn còn trong tã lót chưa cai sữa.
Là tức phụ của lão đại tự mình đi mời nhũ mẫu đến, đem ngươi nuôi nấng lớn lên.
Phần dưỡng dục chi ân này của Nam gia, ngươi không thể quên."
Tiêu Dịch trầm mặc.
" Ngươi là hầu gia, lão phụ nhân ta cũng không giáo huấn được ngươi.
Nhưng ngươi cũng là hài tử Nam gia ta, ta làm tổ mẫu, là cũng có thể giáo huấn ngươi!
Kiều Kiều là muội muội của ngươi, là muội muội trên danh nghĩa của ngươi! Ngươi không nên sinh ra loại tâm tư kia với nàng! Nếu là bị truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn Nam gia chúng ta như thế nào, nhìn Kiều Kiều ra sao? Tiêu Dịch, ngươi có đem quy củ thế tục để vào mắt hay không?"
Tiêu Dịch vẫn trầm mặc như cũ.
Hắn có thể giấu diếm được Hạ phu nhân, bởi vì chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, vì vậy Quý ma ma trước đó đã mật báo, kêu hắn gỡ xuống dây cột tóc, áp thắng tiền cùng túi hầu bao kia.
Nhưng ở nơi này của lão phu nhân, cũng không thể gạt được.
Hắn thích Nam Kiều Kiều, người khác có lẽ sẽ cười nói một câu thiếu niên phong lưu.
Thế nhưng Nam Kiều Kiều thân là cô nương gia, sẽ bị thế nhân cho rằng là nữ tử tuỳ tiện.
Người thế gian, vốn là có ác ý rất sâu với nữ tử.
" Từ nay về sau, ta không cho phép Kiều Kiều ở cùng ngươi tại Triều Văn viện, cũng không cho phép ngươi gặp lại nàng! Tiêu Dịch, ngươi liền quỳ ở từ đường thanh tỉnh lại, lúc nào chặt đứt được tâm tư kia thì lúc đó ra ngoài!"
Lão phu nhân mặt lạnh lùng phất tay áo bỏ đi.
Tiêu Dịch vẫn quỳ trên đệm bồ đoàn.(ahr)
Trước bài vị thờ phụng đốt nhang dây, không khí thanh tịnh mà trang trọng.
Hắn nhắm mắt lại.
Tiểu cô nương tư thái xinh xắn ngọt ngào mềm mại hiện lên trước mắt, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều làm tim hắn rung động.
Hắn thích nghe nàng gọi nhị ca ca, cũng thích ngày lễ cùng một chỗ đoàn viên với nàng.
Thế gian lại không có cô nương nào, làm hắn nóng ruột nóng gan như thế.
Hắn, muốn lấy nàng!
Bóng đen nhảy qua.
Khương Tuế Hàn vụng trộm tiến vào từ đường, lười nhác dựa vào cạnh bàn thờ.
Hắn nhìn sườn mặt lạnh lùng của Tiêu Dịch, tiện tay lột vỏ một viên kẹo đậu phộng bỏ vào miệng," Ta vừa mới nghe trộm được các ngươi nói chuyện, tiếp theo ngươi định làm như thế nào?"
Tiêu Dịch không để ý hắn.
Khương Tuế Hàn ăn đến hăng say, không khỏi tiếp tục lải nhải liên miên:" Ta suy nghĩ, nếu không ngươi mau chóng thay đổi thân phận, mau chóng rời đi Nam gia.
Không có thân phận rằng buộc, ngươi muốn cưới Nam tiểu ngũ còn không phải liền đơn giản? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tuổi Nam tiểu ngũ vẫn là trẻ con, có thể ngay cả cái gì là thích cũng không biết, huống chi nói tới chuyện cưới gả? Ngươi bên này gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, người ta lại chỉ coi ngươi làm ca ca, căn bản cũng không có tâm tư kia?"
Tiêu Dịch bỗng nhiên mở mắt:" Ngươi nói cái gì?"
Trong mắt hắn mang theo lạnh lẽo, mười phần khiếp người.
Khương Tuế Hàn hoảng sợ.
Hắn không lo được chuyện tiếp hạt đậu ném trên không trung, vội vàng nói:" Cái kia, Tiêu gia ca ca, ngươi tuyệt đối đừng kích động! Ngươi ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái, tất nhiên Nam tiểu ngũ rất hâm mộ ngươi! Nếu ta là nàng, khẳng định không phải người sẽ không gả!"
Nói xong, sờ lên cái trán đang mồ hôi chảy ròng ròng, có loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Hắn không dám ở lại chọc giận Tiêu Dịch, vội vàng chạy trốn.
Từ đường yên tĩnh.
Tiêu Dịch lẳng lặng nhìn vào hư không.
Hắn đối Nam Kiều Kiều, cất giấu rất nhiều ưu thích.
Thế nhưng là Nam Kiều Kiều đối với hắn, lại mang tâm tư như thế nào?
Bởi vì có cái gọi là thần giao cách cảm, hắn cảm thấy Nam Kiều Kiều nhất định cũng thích hắn.
....
Lúc này, Triều Văn viện.
Quý ma ma chỉ huy thị nữ, đem đồ đạc của Nam Bảo Y dọn ra khỏi Triều Văn viện.
Nam Bảo Y đứng dưới mái hiên, hết sức tò mò:" Quý ma ma, đang yên đang lành, tại sao ta lại phải dọn qua viện của tổ mẫu?
Quý ma ma từ ái sờ lên đầu nàng," Thấy cũng đã bắt đầu vào đông, lão phu nhân cảm thấy tịch mịch, hi vọng tiểu thư ở bên.
Tiểu thư thuần hiếu, tất nhiên nguyện ý, đúng không?"
Nam Bảo Y cong lên mặt mày:" Đương nhiên rồi! Ta rất nguyện ý ở cùng tổ mẫu! Quý ma ma, ngươi tạm chờ ta một chút, ta đi từ biệt nhị ca ca!"
" Những ngày này nhị công tử bề bộn nhiều việc quân vụ, chỉ sợ không có thời gian gặp ngài.
Chờ hắn trở về từ quân doanh, lúc tới thỉnh an lão phu nhân, tiểu thư nói với hắn cũng không muộn."
Nam Bảo Y nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn gật gật đầu.(ahr)
Nàng được Quý ma ma dẫn tới Tùng Hạc viện, khuê phòng đã được bố trí thỏa đáng.
Đàn gỗ, cửa sổ lăng hoa, bài trí tinh xảo.
Nàng một bên thưởng thức đồ vật trên kệ, một bên nhìn Hà Diệp đang trải giường chiếu," Hà Diệp, ngươi nói xem tổ mẫu đột nhiên để ta tới đây ở, thật là vì muốn ta tới làm bạn với người sao? Ta luôn cảm thấy có chút đột ngột."
Khi Hạ phu nhân tới, Hà Diệp vừa vặn đưa tới quýt mật tơ vàng cho lão phu nhân, bởi vậy đều biết mọi chuyện đã xảy ra.
Nàng đem chuyện Hạ phu nhân đến hỏi thăm nói lại một lần, khá là tức giận:" Nhị công tử đối với tiểu thư rõ ràng là huynh trưởng yêu thương sủng ái muội muội, các nàng lại loạn tấc lưỡi, nói công tử là ôm tâm tư bẩn thỉu với ngài! Nô tỳ suy đoán, lão phu nhân vì muốn ngăn chặn những tin đồn kia, bảo vệ thanh danh của ngài cùng nhị công tử, mới để ngài tới Tùng Hạc viện!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...