Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan Năng Lực Siêu Cường
Hứa Nặc buông mí mắt: "Chị dâu, chị có biết tại sao đột nhiên em lại muốn chết như vậy không?”
Tiền Văn Phương nghe thấy vậy thì có chút lo lắng: "Hả?”
“Bởi vì anh Lý đã gửi thư cho em, anh ta nói anh ta sẽ không trở lại, ba mẹ đã tìm cho anh ta một công việc ở trong thành.
”
Tiền Văn Phương vỗ đùi: "Đúng là hỗn đản! Chị biết ngay là cậu ta chỉ muốn chơi đùa em!”
Hứa Nặc giả vờ khổ sở nức nở hai tiếng: "Chị dâu, lúc đó em thực sự không muốn sống, nhưng sau khi đi một vòng ở dưới quỷ môn quan trở về thì em phát hiện ta em quá đáng cười.
Vốn là không đáng vì một người đàn ông như thế, hẳn là em nên nghĩ cho người nhà mình nhiều hơn.
”
Nghe lời này, Tiền Văn Phương kích động đến mức nắm chặt tay của cô: "Nặc Nặc của chị thật ngoan, xem như em hiểu thông rồi.
Vậy em chăm sóc cơ thể thật tốt, chờ đồng chí Tiêu kia trở về thì hai người đi gặp mặt.
”
“Ừm!”
Thực ra thanh niên trí thức Lý kia không gửi thư, đây cũng chỉ do Hứa Nặc nói bừa.
Sau khi truyền đạt lần này, Tiền Văn Phương cảm thấy cô đã nghĩ thông suốt, không còn bướng bỉnh như trước đây nữa.
Như vậy thì người nhà sẽ không phát hiện ra thay đổi của cô, cũng sẽ không cảm thấy quá kỳ quái.
Hứa Nặc nghĩ tới đây thì cảm thấy đầu óc có chút choáng váng nên lập tức đi ngủ.
Hứa Nặc nằm trên giường khoảng hai ngày, khi cơ thể khôi phục hoàn toàn, có thể xuống đất thì đầu óc cũng sẽ không choáng váng.
Hứa Nặc đứng dậy, khi kéo tay áo ra thì phát hiện trên cổ tay của nguyên chủ có một nốt ruồi son, cô hơi sửng sốt một chút, mặc niệm tiến.
Quả nhiên.
Cô đã thật sự tiến vào không gian.
Không gian của cô còn ở đây.
Cô mừng rỡ như điên mà nhìn một vòng, toàn bộ thuốc và cổ tịch đều còn lại!
Thậm chí còn có chút gạo mì, dầu, thịt mà lần trước cô cho vào không gian.
Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp cho nên cô không có nhiều thời gian rảnh mua các loại vật dụng như vậy cho nên mỗi lần đi mua thì cô sẽ mua rất nhiều, sau đó nhét vào trong không gian.
Thực ra tác dụng lớn nhất của không gian này chính là số thuốc kia, còn có phòng thí nghiệm của cô, cô là một bác sĩ ngoại khoa nhưng cũng thích nghiên cứu dược lý.
Cho nên vào những lúc rảnh rỗi thì cô sẽ vào phòng thí nghiệm của mình để nghiên cứu dược vật.
Sau khi nhìn thấy tất cả những món đồ kia đều còn thì khóe miệng của cô cong lên.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Hứa Nặc vội vàng đi ra khỏi không gian.
Cửa bị gõ vang.
Hứa Nặc hô: “Mời vào.
”
Người đi vào đầu tiên là Tiền Văn Phương, cô ấy nhìn thấy tinh thần của Hứa Nặc tốt hơn nhiều như vậy thì cũng mừng thay cho cô, đặt phần dưa hấu đã được cắt gọn tốt ở trước mặt cô, nói với người ở sau lưng: “Em họ, em nói chuyện với Nặc Nặc đi.
”
Hứa Nặc ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Hứa Thiên Thiên hơi mập, con mắt nho nhỏ mà miệng thì lớn.
Một chút ký ức xuất hiện ở trong đầu.
“Nặc Nặc, em không biết đâu, nghe nói đồng chí Tiêu kia là một người vô cùng thôn tục, không biết mấy chữ, hơn nữa còn có tiếng là đầu đường xó chợ ở trong thôn.
Nếu em gả cho anh ta thì chắc chắn sẽ bị đánh chết.
”
Nguyên chủ được nuông chiều từ nhỏ cho nên có bệnh sạch sẽ, hơn nữa còn nũng nịu, là người mười ngón không dính nước xuân.
Sau khi biết đồng chí Tiêu là người này thì trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...