Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy

Tiết trời ngày hôm nay rất đẹp, ngay cả nhiệt độ cũng đang ấm dần lên, Phùng Kiến Vũ mặc một chiếc áo choàng lông màu trắng dài đến bắp chân, cả người so với những bông tuyết còn đọng lại trên từng nhánh cây bên ngoài kia còn muốn xinh đẹp hơn. Vương Thanh nói rất thích Phùng Kiến Vũ mặc đồ màu trắng, trong tủ quần áo của cậu có đến mười chiếc áo choàng lông thì có bảy chiếc là màu trắng, chiếc áo này ngày hôm nay đang mặc cũng là do Vương Thanh đích thân lấy đưa cho cậu. Bởi vì Vương Thanh không muốn Phùng Kiến Vũ bị hai đứa nhỏ kia quấy rầy cho nên sáng sớm lợi dụng lúc hai tiểu quỷ kia vẫn còn đang say giấc nồng liền ôm vật nhỏ của hắn rời đi, ngay cả để cho Phùng Kiến Vũ có cơ hội nhìn qua Vương Hạ và Vương Đậu cũng không có.

Phùng Kiến Vũ ngồi ở ghế lái phụ của phi thuyền, bởi vì địa hình của nơi cần đến có một chút phức tạp cho nên Vương Thanh không thể khởi động chế độ lái tự động được, hắn chỉ có thể tập trung đích thân tự điều khiển phi thuyền. Phùng Kiến Vũ ngồi ở bên cạnh nhìn về khoảng không bao la phía trước mặt nhẹ giọng hỏi Vương Thanh:

"Nơi đẹp nhất của tinh cầu cách đây có xa hay không?"

Vương Thanh gật đầu:

"Cũng không gần"

Phùng Kiến Vũ ngồi được một lúc lại tự mình nói:

"Hạ Bảo và Đậu Đậu giờ này hẳn đã thức dậy rồi"

Vương Thanh im lặng trong lòng không vui, Phùng Kiến Vũ đứng dậy đi vào bên trong:

"Em muốn đi uống nước, ngài có muốn uống thứ gì đó không?"

Vương Thanh lạnh giọng:


"Không cần!"

Thật ra thì Phùng Kiến Vũ không phải khát nước mà là cậu muốn đi vào bên trong gọi điện cho người ở nhà, để Vương Hạ và Vương Đậu ở nhà cậu không có yên tâm cho lắm, dù cho ở nhà rất an toàn. Phùng Kiến Vũ đang say sưa nhắc nhở người làm giúp cậu chăm sóc hai đứa nhỏ thì phía sau liền có giọng nói lạnh lẽo của Vương Thanh vang lên:

"Đến nơi rồi"

Phùng Kiến Vũ giật mình vội vã cúp máy rồi nhanh chóng cất điện thoại vào trong túi áo lông, Phùng Kiến Vũ biết nếu như cậu gọi điện về lo lắng cho hai đứa nhỏ Vương Thanh sẽ không vui, bản thân cũng ý thức được mình thật ra có chút thiên vị hai đứa nhỏ hơn một chút, nhưng mà Vương Thanh cũng là người trưởng thành rồi hắn hẳn là sẽ không để ý đến chuyện này, dù sao Vương Hạ và Vương Đậu cũng là con của hắn. Phùng Kiến Vũ mỉm cười dịu dàng, tự động đi tới khoác lấy tay của Vương Thanh, đầu nhỏ cũng ngả lên vai hắn nhẹ giọng nói:

"Đã đến rồi sao, chúng ta đi thôi"

Vương Thanh không đẩy Phùng Kiến Vũ ra cũng không vòng tay khoác lấy eo cậu, cả một đường đi đều im lặng không nói câu nào cả. Phùng Kiến Vũ quan sát quang cảnh xung quanh bầu trời ở đây một màu đen nhưng lại có rất nhiều ngôi sao sáng nhìn vô cùng đẹp, thỉnh thoảng sẽ có vài đợt sao băng vụt qua rất nhanh, mỗi lần nhìn thấy đám sao băng kia vụt qua Phùng Kiến Vũ liền nắm chặt lấy tay Vương Thanh một chút:

"Chỗ này luôn có nhiều sao băng như vậy sao?"

Vương Thanh cúi đầu quan sát sắc mặt vui vẻ kia của Phùng Kiến Vũ liền hài lòng:

"Không có, hôm nay không hiểu sao lại xuất hiện nhiều đến như vậy"

Phùng Kiến Vũ im lặng lắng nghe những lời Vương Thanh nói, bỗng nhiên có một đợt sao băng nữa vụt qua Phùng Kiến Vũ ngay lập tức đứng lại một chỗ đưa hai tay lên phía trước nhắm mắt cầu nguyện. Vương Thanh đợi đến khi Phùng Kiến Vũ chịu mở mắt ra liền trầm giọng hỏi:

"Em làm cái gì thế?"

Phùng Kiến Vũ lại khoác lấy tay Vương Thanh bước đi:

"Em cầu nguyện"

Vương Thanh lại hỏi:

"Em cầu nguyện cái gì, em muốn cái gì không phải chỉ cần nói với tôi là được hay sao"

Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh dịu dàng trả lời:

"Có một số thứ không thể dùng tiền và quyền lực mua được"


Vương Thanh muốn biết Phùng Kiến Vũ muốn có thứ gì cho nên truy hỏi đến cùng:

"Em cầu nguyện cái gì?"

Phùng Kiến Vũ ngả đầu vào vai Vương Thanh:

"Em không thể nói được, nếu như nói ra sẽ không linh nghiệm được nữa đâu"

Vương Thanh nhíu mày dừng bước, hắn đưa tay nâng cằm của Phùng Kiến Vũ lên đối diện mình:

"Em không nói thì tôi cũng có biện pháp đọc được suy nghĩ của em"

Vương Thanh đúng là có năng lực đọc được suy nghĩ của người khác, năng lực này chỉ có người chỉ huy trưởng của tinh cầu mới có. Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh không có nói đùa cho nên liền xụ mặt xuống một chút nói cho hắn nghe:

"Em cầu cho Vương Hạ và Vương Đậu lớn lên khỏe mạnh"

Vương Thanh có chút không vừa lòng:

"Chỉ thế thôi sao?"

Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, Vương Thanh ánh mắt chuyển lạnh nhìn chằm chằm cậu:

"Thế còn tôi thì sao?"


Phùng Kiến Vũ nhìn thấy một đợt sao băng đi qua liền a một tiếng ngay lập tức nhắm mắt lại đưa tay ra cầu nguyện, sau khi cầu nguyện xong cậu liền mỉm cười nói cho hắn biết:

"Lần này em cầu cho ngài bình an"

Vương Thanh ôm lấy eo Phùng Kiến Vũ siết vào lòng:

"Thế còn em thì sao?"

Phùng Kiến Vũ chủ động nhón chân lên hôn một cái vào môi Vương Thanh nhẹ giọng đáp:

"Chỉ cần ngài bình an thì ngài sẽ bảo vệ được em và con rồi, không phải vậy sao?"

Vương Thanh rất hài lòng với câu trả lời này của Phùng Kiến Vũ, tâm trạng của hắn cuối cùng cũng khá lên được:

"Không cần, tôi chỉ muốn bảo vệ mình em thôi"

Phùng Kiến Vũ vội vàng đưa tay lên chạm vào môi Vương Thanh gấp gáp nói:

"Ngài đừng nói như thế mà".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui