Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy
Phùng Kiến Vũ sau một hồi đứng ở dưới bếp liền biết được thì ra đầu bếp chính gọi là Đới Xuân, cũng là vú nuôi của Vương Thanh từ nhỏ, bà ấy năm nay đã 56 tuổi, nhưng mà xem ra có vẻ như sống rất tốt cho nên cũng nhìn trẻ hơn tuổi một chút. Trong nhà này ngoại trừ Vương Thanh ra thì Đới Xuân chính là người được những người còn lại kính nể nhất, bởi vì trong nhà không có quản gia cho nên mọi chuyện trong nhà từ lớn đến nhỏ đều do một tay Đới Xuân sắp xếp.
Phùng Kiến Vũ cảm thấy người phụ nữ này có điểm khó tính, khi cậu nấu ăn đều đứng ở một bên xét nét nhìn cậu thật cẩn thận, khiến cho Phùng Kiến Vũ cũng phải thật là tập trung để chắc chắn rằng mình không có bỏ quá nhiều hay là thiếu gia vị gì cả
"Ngài chỉ huy không có món nào đặc biệt yêu thích, từ nhỏ đến lớn đã như vậy rồi, cho nên mỗi ngày đều phải lên một thực đơn thật mới mẻ" Đới Xuân vừa gọt khoai tây vừa chầm chậm giải thích cho Phùng Kiến Vũ nghe.
Phùng Kiến Vũ đang đứng ướp thịt bò, nghe bà ấy nói vậy liền nhanh chóng gật đầu ân một tiếng. Thật ra cái thói quen khi nghe người ta nói cái gì đó là cậu phải rất nhanh gật đầu này đã được hình thành từ khi cậu nói chuyện cùng với Vương Thanh, Vương Thanh không bao giờ thích người chậm chạp cả cho nên bản thân cậu cũng có thể nói là đã bị hắn ép buộc phải thay đổi.
Một nữ hầu gái đứng ở trước mặt Phùng Kiến Vũ đang rửa rau xanh cũng thuận miệng hỏi Phùng Kiến Vũ một câu thế này:
"Cậu là gì của ngài chỉ huy vậy?"
Câu nói này vừa phát ra từ trong miệng của cô ấy thì cô ấy cũng hốt hoảng đưa tay che lại miệng của mình, Phùng Kiến Vũ hơi dừng tay lại một chút, không gian tiếp theo đều giống như ngưng đọng lại, ngay cả một tiếng hít thở khe khẽ cũng không nghe thấy. Đới Xuân có lẽ là người phản ứng nhanh nhất chỗ này, mang ngượng ngùng của mọi người gạt sang một bên mà lên tiếng khiển trách cô gái kia:
"A Nặc, cô có phải ăn quá nhiều rồi hay không hả?"
A Nặc đưa tay lên vả nhẹ vào miệng mình một cái:
"Xin lỗi dì Đới, xin lỗi cậu, cậu đừng để ý, là tôi tiện miệng mới hỏi thôi"
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lên nhìn A Nặc rồi khẽ thở dài một hơi tiếp tục ở một bên mang hạt tiêu tỉ mỉ rắc lên miếng thịt bò. A Nặc cứ tưởng Phùng Kiến Vũ tức giận cho nên liền rối rít giải thích:
"Cậu đừng để ý nhé, tôi không có ý gì đâu, cậu đừng mang chuyện này nói với ngài chỉ huy nhé có được không"
Hóa ra ai cũng đều sợ Vương Thanh cả, không phải là vì quan tâm đến tâm trạng của cậu mà bọn họ sợ Vương Thanh sẽ trách phạt bọn họ. Phùng Kiến Vũ còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình thì A Nặc đã chạy tới bên cạnh cậu nói:
"Cậu đừng mang chuyện này nói cho ngài chỉ huy có được không, nếu như để ngài ấy tức giận tôi thật sự không biết nên làm thế nào, tôi xin lỗi cậu"
Phùng Kiến Vũ giật mình trở về hiện tại, cậu quay sang phía A Nặc mỉm cười gật đầu:
"Không sao đâu, tôi sẽ không nói cho ngài chỉ huy, dù sao thì chuyện này cũng không có gì quan trọng cả mà"
Một câu nói này của Phùng Kiến Vũ liền khiến cho mọi người trong phòng bếp đều thở nhẹ ra, Phùng Kiến Vũ cũng cảm thấy bất ngờ khi bọn họ lại đồng loạt như vậy, cậu dừng tay một chút ngẩng đầu hỏi mọi người:
"Mọi người đều sợ ngài chỉ huy sao?"
Không ai có ý định lên tiếng nhưng mà thông qua các biểu hiện của mọi người xung quanh, Phùng Kiến Vũ liền có thể thu được một đáp án chính xác. Phùng Kiến Vũ khẽ mỉm cười cúi đầu nhìn miếng thịt bò dưới bàn chầm chậm nói:
"Tôi cũng vậy đó, cũng đều sợ ngài ấy"
Một cô gái sau một hồi do dự liền quyết định lên tiếng đáp:
"Ngài chỉ huy đối xử với cậu tốt như vậy, cậu còn nói cậu sợ ngài ấy sao?"
Thật ra mọi người trong căn nhà lớn này đều có suy nghĩ giống như cô gái đó, không ai biết Phùng Kiến Vũ có thân phận thế nào, cũng không ai biết tại vì sao Vương Thanh lại đưa cậu về căn nhà này, chỉ biết rằng Vương Thanh có vẻ như rất cưng chiều cậu, bởi vì cả ngày chỉ thấy Phùng Kiến Vũ ở trên phòng cho đến khi Vương Thanh trở về thì cậu mới xuống dùng bữa cùng với hắn.
Phùng Kiến Vũ nghe vậy thì cười nhạt, cậu chỉ ngắn gọn nói qua loa một câu:
"Ngài ấy sao? Chỉ sợ là đối với các cô còn tốt hơn là đối với tôi đấy"
Mọi người cảm thấy Phùng Kiến Vũ thật ra rất dễ gần chính vì thế cũng cùng cậu nói chuyện nhiều hơn, một cô gái khác nâng giọng:
"Đương nhiên không phải rồi, cậu có thể cùng nhau dùng bữa với ngài ấy, dự tiệc ngài ấy cũng đưa cậu đi, nước cậu tắm rửa hàng ngày cũng đâu phải là nước bình thường đều là rượu vang đỏ thượng hạng giá trên trời đấy"
Phùng Kiến Vũ xoay người lấy thêm một chút muối, mang lọ muối nhỏ rắc lên miếng thịt bò:
"Muối bỏ như vậy đã đủ hay chưa hả dì Đới?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...