Tiêu Khiển Trước Giờ Ngủ

Raw: Reine Dunkeln

Edit || Beta: Manh

Tag: Hiện đại, nhân thú, có hơi hướm phương tây.

Bạn vô tình xâm nhập vào hang ổ của rồng.

Trên đống vàng bạc châu báu chất thành núi, có một con rồng khổng lồ đang nằm ngủ, ngọn lửa phun ra từ lỗ mũi nó thiêu rụi chiếc vương miện nạm ruby ở đằng trước.

Đôi cánh thu mình ở hai bên sườn của cơ thể vĩ đại, thi thoảng lại có ánh lửa lóe lên, lớp vảy bóng loáng màu đỏ sậm trải rộng khắp toàn thân phản chiếu sắc màu rực rỡ ấy lên trần hang cao vời vợi. Dưới chân trái của nó là một chiếc mũ giáp kỵ sĩ, bạn nhác thấy một bộ sọ người ở trong, không nhịn được mà rùng mình.

Phải mau chạy đi thôi.

Bạn nuốt một ngụm nước miếng và lẳng lặng lùi về phía sau, cầu nguyện bản thân không thu hút sự chú ý của con thú hùng mạnh này.

Tầm mắt của bạn dính chặt lấy nó, đôi mắt bao phủ lớp màng mỏng chẳng hề lay động, móng vuốt đặt trên mũ giáp cũng không nhúc nhích, rất tốt... Bạn lùi dần về phía sau, cố gắng bước nhẹ nhất có thể.

"Keng."

Thần kinh của bạn lập tức căng như dây đàn, một chiếc chén bạc nằm cạnh chân Rồng lăn lông lốc xuống, dừng ở trước mặt bạn.

Nó rầm rì một tiếng vì không yên giấc, móng vuốt khẽ động đậy, những đồng tiền vàng trút xuống như thác nước, tiếng kim loại va chạm với mặt đất vang vọng khắp cung điện rộng lớn. Bạn không dám di chuyển, đứng thẳng tắp tại chỗ.

Một lát sau, Rồng lại chìm vào giấc ngủ. Bạn thở phào nhẹ nhõm, mượn ánh lửa chập chờn mà tiếp tục bước về phía cửa hang.

Hẳn, hẳn là ở chỗ này, nhưng vì sao...

Bạn đứng đờ ở đó, trong hang nóng hầm hập vì nhịp thở của con rồng đỏ, nhưng bạn chỉ cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu.

Chẳng biết tự bao giờ, nơi vốn nên là cửa hang đã lẳng lặng bị đá lở chặn kín.


Một hơi thở nóng hổi phả vào sau tai bạn, bạn chẳng cần xoay người cũng có thể cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ con mãnh thú khổng lồ.

"Tới đây để săn lùng kho báu sao?" Giọng Rồng khản đặc tựa như bãi cát khô cằn, có thứ đồ sắc nhọn nào đó áp lên sống lưng bạn, khéo léo lướt xuống, vừa không khiến bạn bị thương lại vừa mang đến cơn đau tuyệt không nhỏ, ý nhị dừng tại xương cụt, "Cô gái nhỏ."

"Không phải, thực sự xin lỗi... Tôi đi nhầm đường nên vô tình tiến vào đây chứ không phải cố ý muốn quấy rầy ông nghỉ ngơi đâu." Bạn giữ nguyên tư thế, thận trọng giải thích với nó, "Tôi sẽ lập tức rời đi ngay."

Một tràng cười giễu hàm xúc vang lên từ phía sau, vật bén nhọn hơi nới lỏng ra một chút, nó mở miệng nói: "Quay người lại."

Bạn xoay người và đối mặt với Rồng như lời nó nói. Đôi mắt thon dài chăm chú nhìn bạn, đồng tử đỏ thẫm rực cháy giữa con ngươi vàng khiến bạn nghĩ đến hồ dung nham. Trên đầu nó có một cặp sừng mọc ngược, trong miệng là hàm răng tua tủa sắc nhọn như lưỡi câu.

Thứ vừa áp lên người bạn, cũng là vật đang vô tư quét tới quét lui trên bụng bạn là phần gai xương nằm trên chóp đuôi của nó. Rồng thở phì phò, sau cất lời: "Từ rất, rất lâu về trước —— cũng từng có người đi nhầm đường như cô."

"Khi ấy ta chỉ vừa mới trưởng thành, vừa tốt bụng vừa ngu xuẩn," Gai xương uốn mình nâng cằm bạn lên, ngạc nhiên thay, phần cơ thể này vô cùng mát mẻ, "Ta thả gã đó đi, ba ngày sau, gã dẫn một đoàn lính đánh thuê đến."

"Ta giết sạch bọn chúng." Rồng lạnh nhạt kể, "Nhưng sâu bọ thì chẳng bao giờ diệt hết được -- Chuyện như thế đã xảy ra quá nhiều lần, nay ta cũng mệt mỏi rồi."

Bạn thoáng chần chừ, thấy nó không có ý muốn lên tiếng nữa thì mới mở miệng hỏi: "Tức là... Ông sẽ không thả tôi đi phải không?"

Rồng gật đầu.

"Được," Bạn cầm chóp đuôi của nó, "Vậy thì tôi sẽ ở lại."

Bạn chắc mẩm đồng tử của Rồng đã giãn ra, tựa như một chú mèo phát hoảng.

"Cô không sợ ta sẽ giết cô sao?" Gai xương hướng về phía trước, ấn lên làn da nơi cổ họng bạn, tay bạn vẫn nắm chiếc đuôi nhưng không có ý đẩy nó ra.

"Nếu ông muốn giết thì... Tôi cũng đành chịu thôi." Bạn trúc trắc trả lời, cơn ho khan ập lên vì hít thở không thông, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, "Hơn nữa... Hình như ông đâu có định làm thế."

"Đừng đoán bừa." Nó ghìm đuôi càng chặt, giọng lạnh xuống.

Bạn chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng thở dốc, cảm giác cận kề cái chết vì ngộp thở khiến trước mắt bạn lấp loá tia sáng, đôi tay túm đuôi Rồng trong vô vọng.


Nó bỗng buông lỏng đuôi, bạn lập tức té nhào xuống đất, điên cuồng ho khan, nước mắt sinh lý làm mờ tầm nhìn bạn, nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt cực kỳ trần trụi của nó.

"Tùy cô, đừng ảnh hưởng tới ta là được." Nó bỏ lại một câu đôi cánh khổng lồ giang rộng dấy lên một trận cát bụi, khiến bạn ho càng tợn hơn,

Ngày hôm đó, Rồng đưa bạn đi dạo một vòng quanh hang động ngầm, đây quả thực là hang động lớn nhất mà bạn từng thấy, có đủ không gian để cơ thể khổng lồ của Rồng di chuyển được. Nơi đây thông với những hang động khác, không chỉ có một dòng suối ngầm mà còn có cả suối nước nóng nằm trong một góc.

Vì thế, bạn nhanh chóng chấp nhận cuộc sống cùng Rồng ở trong hang một cách khoái chá.
1

Bạn phát hiện Rồng dễ chịu hơn tưởng tượng của bạn rất nhiều. Nó làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, dành phần lớn thời gian để nằm ngủ trên núi kho báu, sau đó thì ra ngoài săn mồi.

Rồng chỉ có một yêu cầu duy nhất, "Cô thích làm gì thì làm, đừng ảnh hưởng tới giấc ngủ của ta là được."

Nó đã nói như vậy.

Là mười ngày hay nửa tháng? Tóm lại, hôm ấy bạn ăn hết gói lương khô cuối cùng rồi báo cho Rồng biết. Sau cuộc đi săn, nó mang thức ăn về cho bạn. Thành thực mà nói, lần đầu tiên nó mang con mồi về quả là... Khiến cho người ta phải ấn tượng sâu sắc.

Một con hươu hấp hối giáng xuống từ trên trời, va vào mũi bạn rồi rơi phịch xuống đất. Bạn cả kinh lùi về sau một bước, Rồng gập cánh lại, dừng chân trên núi vàng. Con hươu kia vẫn còn đang giãy giụa rên rỉ, hai chân sau co giật, máu cuồn cuộn trào ra từ yết hầu.

Bạn cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Rồng không nhịn được mà mở miệng: "Sao cô còn chưa ăn?"

Hóa ra là mang về cho bạn.

Bạn do dự trong chốc lát, đoạn nói: "Nó vẫn còn sống mà."

Rồng thở phì phì, phun ra một ngọn lửa.

"Cô phiền phức quá đấy." Nó nói, "Ta đi ngủ đây, nói be bé thôi nhé."

Nó điều chỉnh tư thế, móng vuốt giữ chặt một bình rượu bạc, thỏa mãn khép mắt lại.


Đợi tới khi con hươu cái kia hoàn toàn chết hẳn, bạn mới từ từ lấy ra một thanh kiếm từ trong góc. Trông thấy vết cháy sém quen thuộc nơi mũi kiếm, bạn tuyệt đối không muốn biết chuyện gì đã từng xảy ra giữa chủ nhân của thanh kiếm này và Rồng.

Bạn phải phí sức của chín trâu hai hổ mới gỡ được một cái chân hươu.

Nhưng bạn hạ miệng kiểu gì đây? Miếng thịt tươi vẫn còn đang rỉ máu, thậm chí còn có thể trông thấy bắp thịt đang co giật. Bạn chẳng hề muốn trực tiếp cắn cái chân này tí nào.

Giữa gọi Rồng thức giấc và chờ chính nó tự tỉnh lại, bạn lựa chọn phương án thứ hai. Đừng đùa, vất vả lắm bạn mới giữ được cái mạng nhỏ, không thể mất mạng vì tính gắt gỏng khi tỉnh giấc của nó được.

Bạn chán chường ngồi ở trong góc, đờ đẫn nhìn chằm chằm chú rồng đang ngủ.

Rồng quả là loài sinh vật được Thượng Đế thiên vị, người vừa ban cho chúng sức mạnh, lại vừa cho chúng một vẻ đẹp vô song. Có vàng bạc châu báu ở chung quanh phụ trợ, ngay cả tư thế ngủ co ro kia nom vẫn tinh tế hơn những pho tượng được tạc nên bởi những người thợ tài năng nhất.

Khi Rồng tỉnh giấc thì đã là ngày hôm sau, nó đánh thức bạn bằng chân trước: "Sao cô lại không ăn? Nếu muốn chết thì ta có thể giúp cô, không cần phải dùng phương pháp chết đói vừa chậm vừa khó đâu."

Giọng điệu của nó rất không tốt, đồng tử dựng đứng nhìn bạn chằm chằm, móng vuốt vô thức khoét xuống núi châu báu, giẫm nát một viên thạch anh cực lớn.

"Không phải vậy, tôi không thể ăn đồ sống..." Bạn bất đắc dĩ giải thích với nó, "Ầy, ông có thể phun lửa phải không? Có thể giúp tôi nướng chín thịt được không..."

Giọng bạn dần bé xuống dưới cái nhìn ngày càng soi mói của nó.

"Đáng nhẽ ta không nên lưu cô lại mới phải." Nó bảo.

"Vậy ông thả tôi đi đi..." Bạn nói.

"Không được." Rồng từ chối chẳng chút do dự, nó tức giận trừng bạn, "Ra ngoài mà lạc đường thì còn ra cái nỗi gì?"

Chẳng lẽ dân mù đường đáng bị cướp đoạt quyền lợi ra khỏi nhà sao? Nhưng bạn sáng suốt ngậm miệng, tại thời điểm này, tốt hơn hết là không nên nhanh mồm nhanh miệng.

Rồng vỗ cánh bay xuống, từ từ dừng ở trước mặt bạn. Nó lại trừng qua: "Tránh ra."

Bạn vội vàng lui sang một bên, nó há miệng, nhắm ngay chiếc chân hươu bạn từng cắt xuống mà phun lửa.

"Chao ôi!"

Bạn còn chưa cảm thán được ba giây thì đã ngửi được mùi khét. Rồng ngừng lại, cái chân kia đã biến thành một nhúm than đen.

Bạn trầm mặc một hồi, cồm cộp chạy đi cầm kiếm rồi lại quay trở về bên xác hươu: "Không sao không sao! Vẫn còn ba cái chân nữa!"


Rồng không nói gì, nằm sấp tại chỗ, nhìn bạn chiến đấu với một cái chân sau khác. Nó đợi trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được mà đẩy bạn ra, cào một phát rụng rời chân hươu.

Cái chân thứ hai cũng hóa thành tro.

Cái thứ ba cũng vậy.

Cái thứ tư khá khẩm hơn một chút, bạn miễn cưỡng tìm được phần không bị khét, ngẩng đầu nói: "Cảm ơn ông nhé! Như vậy là được rồi."

Rồng nhìn bạn một lát, đoạn xoay người bay đi.

Bạn nghe thấy tiếng cửa đá ầm ầm khép lại từ xa, ngồi xuống cầm kiếm khoét đi phần bị cháy sém, lựa phần thịt có thể xem như nguyên vẹn mà ăn.

***

"Chu choa... Hoàn hảo thật đấy!" Bạn ngồi xổm trên mặt đất, khen ngợi món lợn rừng nướng nguyên con mà Rồng vừa làm.

Cái đuôi dài của nó vung vẩy trong không trung, kiêu ngạo nâng cằm: "Đương nhiên rồi, ta đã luyện tậ... Không có gì."

"Ông cố ý đi tập nướng thịt đó hả?" Bạn vẫn nhạy bén bắt được nửa câu sau dang dở của nó.

"Làm gì có." Nó cứng rắn đáp, giả vờ hắng giọng rồi quay đầu, "Ăn đồ của cô đi."

"Cảm ơn ông nhé!" Bạn thành tâm nói.

Rồng khẽ hừ một tiếng, lại nằm bò xuống: "Ta ngủ đây."

Thấy đuôi nó hết vung trái rồi lại vung phải, đập bồm bộp lên đống vàng bạc, bạn không nhịn được mà cười thành tiếng, dường như bị nó nghe được. Đôi mắt vàng nhìn bạn, móng Rồng hung tợn đè cái đuôi xuống.

Song, chóp đuôi không vâng lời vẫn không ngừng lắc lư.

Manh: Trên Wattpad sẽ chỉ đăng đến đây thoy, phần có thịt sẽ lên WordPress hết.

Nếu mọi người có hứng thú thì có thể ghé WordPress nhé ^--^.

Địa chỉ: Vivi3010.wordpress.com. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận