Tiêu Khiển Hóa Yêu


Tại sân quốc tế Phố Đông- Thượng Hải
Hai chị em Hàm Dương và Tú Ảnh đang chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay, cả hai ăn bận đơn giản, Hàm Dương mặc chiếc áo crt trễ nải với chiếc soóc bò, Tú Ảnh thì bạo dạn mặc một bộ đũi hai dây nơ, quần soóc ngắn.

Tranh thủ chưa lên máy bay, hai chị em chụp một tấm ảnh rồi cùng nhau rít rít.

Bên Việt Nam thời tiết đang mùa hè, vì vậy cả hai đã chuẩn bị các món đồ, phụ kiện, kem chống nắng,..

tất tần tật để sang du lịch mà vẫn hợp thời tiết.

Chuyến bay bắt đầu cất cánh, Hàm Dương đặt vé hạnh thương gia, lên ngồi yên ổn chị mau nằm thoải ghế ra, đeo miếng bịt mắt lại rồi uể oải:
- Xin lỗi gái, chị buồn ngủ quá nên chợp mắt chút đây
Tú Ảnh cười tươi, đáp:

- Không sao đâu, chị ngủ đi, em đọc tạp chí một lúc
Chuyến bay dài khoảng 4 tiếng, mới đó sáng bay thì đầu giờ chiều là tới sân bay quốc tế Nội Bài- Hà Nội.

Hàm Dương sau giấc ngủ tạm bợ thì cũng coi là bù giấc.

Cả hai lại bắt xe về khách sạn, hình như chị Dương trước đây có từng qua Việt Nam chăng mà giọng chị khi giao tiếp với tài xế khá lưu loát, chỉ là lơ lớ tiếng.

Hàm Dương thấy cô thắc mắc liền giải thích:
- Trước đây chị với một người bạn có qua đây chơi, anh bạn đó viết tiếng Việt nên dạy chị haha
Tú Ảnh gật gù, chị Dương hồ hởi nói tiếp:
- Mà chị thề, người Việt Nam có câu: Phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam.

Câu này nếu mày học sõi tiếng Việt mới công nhận là chuẩn
Tú Ảnh bất ngờ, cô chỉ học qua vài câu giao tiếp cơ bản phòng trường hợp cần dùng đến.

Một lúc sau cả hai tới The Oriental Jade Hotel, phòng đã đặt trước, hôm nay tới nơi họ sẽ nghỉ ngơi một ngày, chiều tối thì qua phố, xem khung cảnh rồi mai bắt đầu lên đỉnh đầu đất nước là Hà Giang.
Tối đến phố cổ bắt đầu nhộn nhịp, ánh đèn nhấp nháy, mùi thơm thức ăn phức lên, tiếng cười đùa vang rộn cả khu phố, dòng người tấp nập.

Tú Ảnh và Hàm Dương cùng đi dạo trên phố, thoải mái thưởng thức đồ ăn vỉa hè, cả hai diện cho mình những bộ đồ cộc ngắn, bên Thượng Hải đông có tuyết, hè cũng nóng nhưng sang Việt Nam mới thấy sức nóng hầm hập hơn.

Cả hai vui đùa, phía xa đằng sau là một nam nhân dáng cao lớn, đầu đội nón lá, mặc áo ba lỗ xám, quần cộc, dép lào, buổi tối nhưng lại đeo kính râm, dò xét đi theo sau.

Bên cạnh cũng là một người y như vậy, nhưng trông vẻ người này lại lười nhác, mệt mỏi hơn.


Không ai khác chính là Viên Dạ Trì và Chu Toàn, ngay khi hắn biết Tú Ảnh đi du lịch tận 1 tháng, ngay tức khắc điều tra lịch trình rồi cũng đặt chuyến bay với Tú Ảnh, ở cùng khách sạn của cô.

Sáng nay tại sân bay, trông thấy vật nhỏ diện lên mình bộ đồ có phần lộ da thịt, Viên Dạ Trì nôn nóng không yên, chỉ muốn chạy tới chùm áo khoác lên tránh mọi ánh mắt nào đang có ý định dò xét vào cơ thể nữ nhân, không quên than trách:
- Chu Toàn, có cách nào để tôi có thể chạy tới mà che kín người cô ấy không?
Chu Toàn khổ sở bên cạnh:
- Dạ Trì, anh bình tĩnh đi, không phải anh bảo chúng ta lén đi cùng sao? Còn chưa bay tới Việt Nam mà đã để lộ không khéo cô chủ giận đó
Tối đến, ngay bây giờ lại trông thấy Tú Ảnh dạo chơi ăn uống, tưởng hết lo nhưng hắn lại có những thắc mắc ngớ ngẩn:
- Không biết cô ấy ăn uống món lạ có đau bụng không nữa? Mà Tú Ảnh không biết tiếng Việt, giao tiếp có bị cản trở không đây?
Viên Dạ Trì thù lù đi phía sau, dáng đi lén lút theo dõi, tự thoại một đống câu hỏi, Chu Toàn bên cạnh cầm que thịt xiên, cằn nhằn:
- Anh khéo lo, chị nhà trông vậy chứ đâu có yếu đuối.

Vả lại cô Hàm Dương biết nói tiếng Việt, hai người đi một người biết tiếng là được.

Cũng như tôi với anh, tôi biết tiếng Việt nên mua được que xiên 10 nghìn, anh không biết tiếng nên đưa tờ 500 nghìn ra trả cho bà chủ, bà ấy đã kêu không có tiền trả lại nên bán anh 10 xiên thịt, hậu quả là tôi đang ăn cái thứ 6 rồi
Hắn quay ra ngơ ngác:

- Thì tôi đổi sang toàn tiền mệnh giá cao, mà nhờ đó còn cho cậu ăn thoả thích, sao còn trách cứ tôi?
Chu Toàn đảo mắt, bĩu môi:
- Tôi đã nói anh để tôi giao tiếp giúp, tôi biết tiếng Việt anh lại không chịu cơ
Viên Dạ Trì tiếp tục vừa đi vừa quan sát Tú Ảnh, nghe Chu Toàn nói biết tiếng Việt cũng bất ngờ hỏi thêm:
- Mà anh học tiếng Việt lúc nào vậy?
Chu Toàn nhẩm đếm rồi trả lời:
- Lâu rồi thưa anh, vì trước bố tôi sang Việt Nam công tác nhiều, đợt tôi học đặc công cũng phải qua Việt Nam huấn luyện, họ có một chương trình dạy đặc công với những kĩ năng rất đỉnh như hoá trang thành bụi cây, đắp bùn, nấp sông,...
Viên Dạ Trì ậm ờ rồi lại tiếp tục theo sát Tú Ảnh.

Tú Ảnh với Hàm Dương đi tới đâu cũng được để ý vì hai người luôn cười tươi rạng rỡ, giọng nói tiếng Việt lơ lớ của Hàm Dương rất hay, Tú Ảnh bập bẹ cũng ngộ nghĩnh, cả hai tươi tắn, xinh đẹp đầy năng lượng phát ra hoà vào không khí vui vẻ của khu phố.

Viên Dạ Trì và Chu Toàn cũng không khác là bao, hai nam nhân cao lớn, mặc áo ba lỗ phô ra cơ bắp tượng tạc, lại đeo nón lá, kính râm thêm đôi dép lào, thừng thững đi ngang qua cũng khiến mấy cô gái đảo mắt nhìn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui