Bị đám nha hoàn dằn vặt một lúc lâu, ta cảm thấy đầu của mình phải làm cho tới khi bị chóng mặt, mới coi như xong việc.
Đến thời điểm đón dâu, ta hăng hái ngồi trên lưng ngựa, nhưng rồi lại kinh hồn bạt vía, chỉ lo sơ ý một chút liền bị con ngựa đá xuống.
Ta cau mày, khóe miệng giương lên thành nụ cười giả tạo hướng về phía những người bên đường phố vây quanh, thế nhưng muốn duy trì dáng dấp như vậy thật là một chuyện khó, cười đến khóe miệng đều cứng ngắc mới chịu đựng được tới Trần phủ.
Lần đầu tiên ta mới cảm thấy Trần phủ cách Hạ phủ một chút cũng không gần.
Sau khi xuống ngựa thì phải đối mặt với các lễ nghi gián đoạn khác thì ta mới có thể cưới được Đại tiểu thư của Trần gia.
Ta nghĩ vẻ mặt khi đó của ta nhất định là cứng ngắc, nhưng vẫn phải giương lên khóe miệng.
"Cực khổ" chính là hai từ để diễn tả cho việc thành thân.
Nếu được chọn lại một lần nữa, ta sẽ không chọn kết hôn.
Nếu vẫn không thể không chọn kết hôn, thì ta nhất định muốn một hôn lễ theo kiểu hiện đại đơn giản nhất, không cần hoa lệ, không cần dông dài, chỉ cần hai người cùng quay đầu nhìn nhau nói "Ta đồng ý!" là được rồi.
Đó chính là hôn lễ mà ta tha thiết mơ ước.
Thế nhưng ta nghĩ ta cũng không còn cơ hội đó nữa.
Lúc cõng Trần Ngữ Yên, ta lo lắng thân mình có chịu được trọng lượng của nàng hay không.
Mặc dù nàng không nặng, thậm chí cũng xem như là khá gầy, chỉ là ta cảm thấy khá gian nan để cõng nàng.
Ta không phải Trư Bát Giới có thể cõng vợ đến vui mừng, ta khẳng định khoảnh khắc này, ta chỉ muốn khóc thành tiếng mà thôi.
Ta cắn răng, lại trải qua một lễ nghi nữa mới tiến vào được tới phủ đệ của mình.
Thoáng chốc ta cảm thấy cực kì căm hận cổ đại, không có việc gì làm sao, tại sao lại nghĩ ra nhiều lễ nghi đáng ghét như thế này.
Lạy thiên địa xong, Trần Ngữ Yên bị đưa vào động phòng.
Nhưng ta thì bị mọi người chen chúc đến đại sảnh, ta nhìn thoáng qua từng khuôn mặt, mặc kệ có quen biết hay không, tới chính là mời rượu rồi một phen lời chúc phúc.
Chỉ là trong đó có mấy phần thật giả e là chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Mấy năm qua thu được rất nhiều kinh nghiệm trên thương trường, đối phó với những người này thừa sức.
Hành xử theo cách thức của một vị quan trả lời lại từng câu, sau đó là nhận lấy một chén rượu khác.
Cuối cùng dùng ánh mắt ra hiệu Trần Khải đuổi những người chúc rượu này đi.
Nếu uống thêm nữa, sợ là ta sẽ say mất.
"Mọi người, ta thay lão gia ta ở đây cảm ơn các vị quan lâm đã đến chúc phúc cho đại hỉ của lão gia ta.
Nhưng lão gia nhà ta tửu lượng không tốt lắm, vậy làm sao còn có thể động phòng hoa chúc đây? Mong mọi người hãy buông tha cho lão gia nhà ta." Nghe lời giải thích của Trần Khải ta nhíu nhíu mày, ta thừa nhận lúc đó sau khi nghe lời nói này của Trần Khải, trong lòng không cao hứng cực kỳ.
Lại nghe một trận cười vang, ta biết vậy nên đè nén tức giận, phất tay áo, được gã sai vặt đỡ trở lại động phòng.
Bước vào trong, lại phải trải qua một phen dằn vặt của hỉ bà, mở lên khăn voan, khuôn mặt Trần Ngữ Yên bất động hiện ra ở trước mắt ta, ta đối với nàng không biết nổi lên tư vị gì.
Ta biết nàng không yêu ta, thậm chí một điểm cảm tình cũng đều không có.
Cho tới nay ta cực kỳ hận việc số mệnh được cha mẹ sắp đặt, việc mai mối chẳng khác chế độ phong kiến, làm chia rẽ tình yêu của biết bao nhiêu người.
Chỉ là bây giờ ta lần đầu tiên cảm thấy nhờ có chế độ phong kiến này, ta mới có thể cưới được nàng.
Bởi vì có nàng mà ta có một tia vui mừng.
Nhưng lại quên mất cảm thụ của nàng.
Nhìn khuôn mặt trang điểm ở trước mặt, ta không bỏ lỡ một giây phút nào, đáy lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác hạnh phúc.
Nàng vốn xinh đẹp, nay thêm chút son phấn, làm ngũ quan thể hiện rõ ràng hơn.
Cô gái này, thực sự không giống như nữ tử của nhân gian, quá tinh xảo, quá tinh tế, quá...!Tất cả mỹ từ đều không có cách nào lột tả được sự hoàn mỹ của nàng.
Hồng nhan như vậy, từ nay về sau thuộc về Hạ Tử Hân ta.
Nhưng khi đối diện trước ánh mắt của nàng, lại bị lớp tuyết dày nặng vùi lấp.
Ta cảm thấy lạnh, toàn thân đều run, lạnh đến mức không còn cảm giác được một tia nhiệt độ nào.
Ta cười khổ rồi cùng Trần Ngữ Yên làm lễ hợp cẩn, lại nghe hỉ bà một trận cằn nhằn lải nhải mới được yên ổn.
Nhìn cửa phòng dần dần khép lại, tâm từng điểm từng điểm trầm xuống, ta cởi hỉ bào, ủng rồi trực tiếp chui vào trong chăn, lại di chuyển về trong giường, áo dán vào bên tường, khí lạnh truyền tới trong người.
Ta không nhìn Trần Ngữ Yên, ta biết nàng lúc này tất nhiên là đang dùng hai con mắt trừng lớn nhìn ta đầy kinh dị.
Ta sợ hàn ý trong con ngươi của nàng đối với mình, trong phút chốc liền có thể đập nát tường thành kiên cường mà ta vất vả xây dựng nên.
Mãi vẫn không thấy Trần Ngữ Yên tiến vào trong chăn, trong lòng dần sinh kinh hoảng.
Thở dài thườn thượt một hơi, ánh mắt trước sau chưa mở, nói rằng "Bên ngoài rất lạnh, ngươi sớm nghỉ ngơi một chút đi.
Yên tâm, ta sẽ không chạm ngươi."
Nói xong cũng không để ý tới phản ứng của nàng nữa, nếu nàng vẫn không vào, ta cũng sẽ không khuyên.
Câu nói kia đã lấy hết dũng khí của ta rồi.
Nghe được động tác nhẹ nhàng của nàng, trong lòng ta vui vẻ.
Không biết trên giường có vật gì, làm ta có chút đau đớn.
Mới sực nhớ, đêm tân hôn, chắc là rải một số hạt sen.
Nhất thời cảm thấy buồn cười lại trào phúng, ta với Trần Ngữ Yên là hai cô gái làm sao có hài tử được, nói chi đến bây giờ, ta cũng không thể chạm vào nàng.
Hơi di chuyển thân thể, nhưng vẫn không thể tránh được, ta cực kỳ buồn bực.
Đột nhiên bừng bừng đứng dậy, Trần Ngữ Yên cả kinh lui về phía sau vài bước, mới phát hiện nàng đang cởi đồ, chỉ còn một thân áo trong.
Ta có chút lúng túng, gãi đầu, áy náy nói "Thật không ổn, trên giường này có đồ đặt dưới người làm ta ngủ không quen.
Vẫn là trước tiên bỏ xuống những thứ đồ này đi."
Trần Ngữ Yên nhìn ta gật đầu, ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đem những thứ làm vướng người trên giường hết thảy quăng xuống giường, mới an ổn nằm trở lại.
Chỉ chốc lát sau cảm nhận được Trần Ngữ Yên tiến vào chăn.
Ta tận lực cùng nàng duy trì một khoảng cách, không dám vượt qua.
Giống như hồi nhỏ, khi xảy ra mâu thuẫn với người bạn cùng bàn, lập tức vẽ một đường thẳng ở giữa bàn, hạn chế hành vi của đối phương.
Nhưng chỉ mấy phút sau lại hòa hảo như lúc ban đầu.
Đó chính là hồi ức tốt đẹp, ta luôn khắc sâu vào trong đầu, bây giờ nhớ đến, cảm thấy khá là buồn cười, bất tri bất giác đã cười thành tiếng.
"Ngươi cười cái gì?" Nghe được giọng Trần Ngữ Yên mang theo chút cảnh giác phòng bị, tâm tình vui vẻ lại trở nên âm u.
"Không có gì.
Chỉ nhớ đến một chút chuyện hồi bé thôi.
Ngủ sớm đi." Ta xưa nay cũng không ngờ rằng mình có thể lãnh đạm như vậy, nữ tử ta yêu duy nhất ở kiếp trước kiếp này lại có thể nói với nàng hờ hững.
Ta cảm thấy ở trước mặt Trần Ngữ Yên, ta không còn tự diêu tự tại, mà là Hạ Tử Hân không thể khống chế được tâm tình.
Ta đột nhiên cảm thấy bi thương, loại bi quan này nuốt hết tất cả tâm tư của ta, nhắm hai mắt, ta cảm giác được nước mắt đang rơi trên khuôn mặt mình.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên tai, ta mở mắt ra, hoang mang nhìn chằm chằm vào nến đỏ, đây chính là đêm động phòng hoa chúc của ta, là đêm tân hôn mà mọi người thường nói, nhưng ta lại cảm thấy bi thương.
Chỉ có thể một mình khổ sở.
Bởi vì hai chúng ta vẫn chỉ là hai người xa lạ.
Đến quá nửa đêm ta mới ngủ được, vô cùng bất an.
Tự nhiên cũng sinh ra ác mộng, ta mơ thấy Trần Ngữ Yên rời xa ta.
Lưu lại một mình ta ở một chỗ gào khoác, nhưng thủy chung vẫn không gọi nàng trở về.
Hoảng sợ ngồi dậy, dần dần phát hiện trên người mình hoàn toàn nguyên vẹn.
Giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, thấy Trần Ngữ Yên đã tỉnh lại, ngồi ở trước bàn trang điểm chải mái tóc dài đen, búi thành kiểu tóc của nữ tử đã thành thân.
Ta đứng dậy, lấy một bộ áo choàng trắng mặc vào thân, lại cắn ngón tay của mình nhỏ máu xuống chiếc khăn trắng, coi như là báo cáo kết quả.
Lúc lấy lại tinh thần, mới xoay người nhìn về phía Trần Ngữ Yên, thấy nàng đăm chiêu nhìn chằm chằm ta, một mặt còn đỏ ửng.
Ta biết nàng đang suy nghĩ cái gì, cũng biết nàng vì sao lại như vậy, hướng nàng gật đầu một cái nói "Chúng ta cùng đi dùng bữa đi."
"Ân." Thanh âm nàng đều nhàn nhạt, không có một tia lên xuống, để ta cảm thấy ta với người khác, đối với nàng đều là những người xa lạ mà thôi.
Sau khi cùng nàng ăn xong bữa sáng, lại một hồi bôn ba đến Trần phủ để thỉnh an nhạc phụ nhạc mẫu.
Nguyên bản là dựa theo lễ nghi (sau ba ngày) mới đi bái phỏng Trần Dương Hàm, nhưng ta không chịu nổi dáng dấp vô cùng nhớ nhà của Trần Ngữ Yên.
Hơn nữa ta vốn không phải là người tuân thủ lễ nghi, tự nhiên là không sao cả, mang theo Trần Ngữ Yên lên xe ngựa liền đi tới Trần phủ.
Được gã sai vặt đưa ta cùng Trần Ngữ Yên vào phòng khách của Trần phủ, nhìn thấy Trần Dương Hàm đang ngồi ở đại sảnh.
Bên cạnh là nhạc mẫu Tô Bách Cầm.
Ta theo Trần Ngữ Yên kính trà cho hai người, lại thu được một phong lì xì của Trần Dương Hàm.
Đối với con gái một Trần Ngữ Yên này, hai vợ chồng Trần gia dĩ nhiên là dị thường thương yêu, đối với con rể ta đây cũng yêu ai là yêu cả đường đi, càng nhìn càng hợp mắt.
"Tử Hân nha, hay ngươi và Ngữ Yên cùng nhau ở Trần phủ đi, ta chỉ có một cô con gái, xa nhau không nỡ." Tô Bách Cầm nắm tay ta nói.
Ta khó xử nhìn nàng, vốn là bị những người ngoài kia nói ta thành tiểu bạch kiểm, nếu vào Trần phủ ở không phải là lời đồn thành thật sao.
Cũng không biết sau đó sẽ đồn đãi thêm chuyện nhảm nhí gì nữa.
Cũng không biết Trần Ngữ Yên có phải biết ta đang rơi vào tình thế khó xử hay không, nàng đứng ra hướng Tô Bách Cầm nói "Nương, ngươi đang nói cái gì vậy, ta đã gả cho hắn rồi, tự nhiên là người của Hạ phủ, nếu ta và hắn kéo nhau đến Trần phủ, hắn còn mặt mũi gì nhìn người khác.
Sau này làm sao ra ngoài ngẩng đầu đây?"
Ta cảm kích nhìn Trần Ngữ Yên một chút, tuy từ khi bắt đầu nói lời này, ánh mắt của nàng vẫn không nhìn ta một cái.
Trần Dương Hàm cũng chưa mở miệng nói chuyện, chỉ là để ta bồi hắn tới thư phòng.
"Tử Hân, ngươi cũng biết, ta và nhạc mẫu của ngươi cũng chỉ có đứa con gái, ngươi phải đối xử với nàng thật tốt, biết chưa? Nếu để cho ta bắt gặp ngươi đối xử với nàng không tốt, ta sẽ thay con gái ta lấy lại công đạo." Nghe lời nói ý vị sâu xa của hắn, ta thực sự phiền muộn, ngươi từ đâu mà nói ta sẽ đối xử với Trần Ngữ Yên không tốt? Nghe ngữ khí của hắn giống như là ta sẽ phản bội Trần Ngữ Yên vậy, thậm chí là bắt nạt nàng.
Ta lắc đầu cười nói "Nhạc phụ nói giỡn, ta tất nhiên sẽ đối đãi với Ngữ Yên thật tốt, ngươi và nhạc mẫu hãy thả lỏng đi."
Trần Dương Hàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ta, làm cho ta cảm thấy không thoải mái, quay đầu sang chỗ khác.
Trần Dương Hàm tựa hồ cũng nhận ra bản thân thất thố, ho khan vài tiếng nói "Tử Hân, sản nghiệp của Trần gia ta cũng muốn giao thác cho ngươi, ta biết cách làm người của ngươi, cũng tin tưởng ngươi, mới đem gả con gái cho ngươi.
Không dối gạt ngươi, ta đã từng phái người thăm dò qua ngươi, ngươi cũng đừng trách tội lão nhân gia nha! Ta cũng là vì nửa đời sau của Ngữ Yên mà suy nghĩ...!Thôi, không nói những chuyện này nữa.
Ta gọi ngươi tới là để đem lệnh bài này giao cho ngươi, đây là tín vật của Trần gia ta, có thể tùy ý điều động sản nghiệp Trần gia."
Ta chẳng biết vì sao có cảm giác lo lắng mơ hồ, bắt đầu thoái thác không nhận, nhưng chung quy không thể từ chối được Trần Dương Hàm, rốt cuộc vẫn đón lấy, trong lòng nổi lên nghìn lớp sóng.
Thắt lệnh bài ở bên hông, theo Trần Dương Hàm ra khỏi cửa thư phòng.
Lúc đến phòng khách, đã đến thời điểm ăn trưa.
Bốn người ngồi xuống, một bàn tràn đầy thức ăn, nhưng ta một điểm khẩu vị đều không có.
Vì ở trước mặt người nhà họ Trần ta vẫn ép mình nuốt vào, trong dạ dày lại một trận rung chuyển.
Khó chịu đến nỗi muốn nôn ra, lại nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn ấy trong dạy dày, cưỡng chế ngột ngạt.
Chưa bao giờ, kể cả khi làm ăn mày, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy chuyện ăn cơm là một việc rất thống khổ.
Trước đây chỉ cảm thấy không ăn mới là chuyện thống khổ nhất, kỳ thực không biết là thời điểm không muốn ăn lại bức chính bản thân mình nuốt vào mới là thống khổ nhất.
Sau khi dùng xong bữa cơm, ta cùng Trần Ngữ Yên lên xe ngựa trở về Hạ phủ.
Ta đưa Trần Ngữ Yên vào phủ sau đó mới vội vàng tới hiệu buôn.
Kỳ thực làm một thương nhân so với một ăn mày còn mệt mỏi hơn nhiều.
Hơn hai tháng qua, ta và Trần Ngữ Yên cứ như vậy ở chung, nếu không có sự kiện kia, ta nghĩ ta cùng nàng sẽ mãi mãi tương kính như tân như vậy.
Ta rốt cục đã biết được, vì sao Trần Dương Hàm lại nóng lòng đem gả con gái hắn đến như vậy, cũng rốt cục biết vì sao hắn lại chọn ta, càng biết vì sao mỗi khi ta đến phủ hắn lại hỏi han ta ân cần, còn biết được trong chuyện này chỉ có ta từ đầu đến cuối là một thằng ngu, bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Ta không hận bọn họ bất luận một ai, không hận Trần Dương Hàm, cũng không hận Trần Ngữ Yên.
Ta một mình dã ngoại.
Chạy, chạy mãi, nước mắt không ngừng chảy, đến khi không còn chút sức nào, ta suy sụp ngồi xuống bên bờ sông.
Ta chống đỡ thân thể mình, nỗ lực muốn đứng thẳng lên, lại phát hiện dù cho một điểm khí lực cũng không có.
Ta đánh vào hai chân mình, trong lòng không ngừng thét lên, cảm giác đau lòng, mạnh mẽ xé rách lý trí ta.
Ta gào khóc, giống như một đứa trẻ không tìm được nhà.
Không biết khóc như vậy được bao lâu, cho đến khi cảm giác trong lòng bình ổn lại, mới nằm trên bụi cỏ, nhìn trời.
Nhớ tới một câu nói "Chỉ có bầu trời là sẽ không có ai cướp đi, chỉ cần ta ngẩng đầu lên, nó vẫn luôn ở bên cạnh ta."
Nhìn trời, tự hỏi tâm từ lâu đã không biết phiêu đến chốn nào?
Nghĩ đến kiếp trước, nghĩ tới Hạ Tử Hân được cha mẹ sủng ái, Hạ Tử Hân không ưu sầu, Hạ Tử Hân sống chân thực nhưng lại không tim không phổi, hiện tại cách ta là bao xa.
Cuộc sống giống như nhìn chằm chằm vào một phong cảnh im lặng, với những cảm xúc không thể nói là thân mật nhất.
Ta nhắm mắt lại, cảm thụ thiên nhiên trong sạch, chen lẫn mùi vị của cỏ xanh, bỏ đi những phiền muộn trong lòng, dùng sự trong sạch của thiên nhiên thay vào.
Ta vẫn nhớ đại phu kia đã từng nói một câu là, nếu sâu thẳm trong tim ta, đau đến mức không thể ngừng khóc, liền lựa chọn rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: Mặt sau áng văn này có chút ngược.
Có một chút chi tiết bị trùng lặp.
Không chịu được phong cách như vậy thì các bạn có thể đi đường vòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...