“Đàn anh Cố, em thực sự thích anh! Nếu Đinh Thiển có thể thì tại sao anh không thể cho em một cơ hội?”
Giọng nói nghẹn ngào quen thuộc truyền vào tai của Đinh Thiển.
Cô muốn âm thầm lùi lại nhưng hiển nhiên là không thể nào.
—-Hai người đứng bên đó đồng thời quay sang phía này.
Không biết có phải ảo giác không mà Đinh Thiển cảm thấy đáy mắt Cố Cảnh Sâm hiện lên ý cười.
“…..”
Cô vô thức cảm giác như mình bị sắp đặt.
Đinh Thiển vô cảm nghĩ vậy.
Sau khi sửng sốt, Văn Như Ngọc căm hận nhìn về phía cô.
Đinh Thiển vô tội hắng giọng một tiếng, quơ điện thoại trong tay: “Đàn anh Cảnh Sâm, anh có điện thoại này.”
“Ồ, đưa anh nào.”
Cố Cảnh Sâm vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý định tiến lên nhận lấy điện thoại.
“….”
Đinh Thiển yên lặng hai giây, sau đó gật đầu.
Sao cô lại có cảm giác có người đào bẫy chờ cô nhảy vào nhỉ….
Ừm, nhất định chỉ là ảo giác thôi.
Vì thế, Đinh Thiển anh dũng bước sang dưới cái nhìn không mấy thân thiện của Văn Như Ngọc.
Chỉ là hơi xấu hổ.
Nhất là Cố Cảnh Sâm cứ cười khẽ nhìn cô không hề dời mắt, khiến mọi chuyện càng thêm xấu hổ.
Đến khi cô cách Cố Cảnh Sâm chỉ tầm một mét, Đinh Thiển mới dừng lại.
Cô giơ tay đưa điện thoại cho anh.
Cố Cảnh Sâm vươn tay ra nhận.
Ngón tay Đinh Thiển buông lỏng: “Em về trước đây—-”
Cô còn chưa nói xong thì cổ tay bất ngờ bị kéo mạnh lại.
Đinh Thiển lập tức mất thăng bằng, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nhào vào lồng ngực của anh.
Một mùi hương bạc hà xen lẫn với mùi cỏ cây thơm ngát.
Mùi hương ấy như một liều thuốc khiến Đinh Thiển an tâm, trong khoảnh khắc ấy, não của cô lập tức lọc ra tất cả các hành vi cần dao động sóng não để suy nghĩ, chỉ còn lại nhịp tim gần gang tấc.
Thịch, thình thịch…..
Không biết của ai.
Hoặc là của cả hai.
“Đàn anh Cố…..”
Văn Như Ngọc đang thất thần cũng hoàn hồn lại, đôi mắt ửng đỏ như sắp khóc.
Cố Cảnh Sâm nghe thấy thì chợt nhướng mày, dường như cũng đờ người.
Đôi đồng tử đen láy cố gắng đè nén cảm xúc xuống, anh cúi đầu nhìn cô gái đang vùi mặt trong ngực mình, chỉ cảm thấy pháo hoa đang nở rộ trong lòng mình cũng im lặng như bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
“Xin lỗi.”
Cố Cảnh Sâm ôm cô gái trong lòng chặt hơn.
Anh cụp mắt, mỉm cười nhìn cái đầu nhỏ không chịu ngẩng lên.
“Không còn cách nào khác, tôi chỉ thích em ấy.”
“….”
Văn Như Ngọt gạt nước mắt nhanh chóng lùi lại, sau đó bỏ chạy.
Hành lang dài im ắng, ngoài tiếng tim đập ra thì không còn nghe được gì nữa.
Hai người giữ nguyên tư thế ấy rất lâu, lâu đến mức Cố Cảnh Sâm lo lắng người trong lòng sẽ bị ôm chặt đến ngất xỉu.
Mặc dù không muốn lắm nhưng anh vẫn nới lỏng vòng tay.
Ai ngờ cô gái trong lòng còn lâu lắm mới ngất xỉu được, gần như anh vừa buông lỏng vòng tay thì cô lập tức nhảy ra ngoài.
Lẹ làng tránh né anh.
“….”
Cố Cảnh Sâm cười mỉm nhìn cô.
….
Xem ra thời gian ôm hơi ngắn, anh nên ôm thêm chút nữa mới đúng.
“Em… Về trước đây.”
Đinh Thiển cảm thấy mặt mình nóng bừng, nóng tới mức có thể rán trứng được luôn.
Sau khi nói xong, cô quay người rời đi.
Đi được một đoạn, cô lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.
Tiếng cười khàn đặc, gợi cảm muốn chết.
“..…”
Đinh Thiển rảo bước nhanh hơn.
Nếu cô không đi tiếp thì chắc trứng cũng sắp chín luôn rồi.
Ngay khi đi đến góc tường, cô vừa quay bước thì đập vào mắt cô là ánh trăng đang chiếu rọi từ cửa sổ kính sát đất.
Đinh Thiển vô thức dừng lại.
Cô nhấc chân tiếp tục đi về trước, lại không kiềm được ngoái đầu nhìn lại—
“Đàn anh, số điện thoại gọi đến ban nãy….
Cũng là của anh phải không?”
“Em vẫn còn nhớ số điện thoại hồi học cấp ba sao?”
Cố Cảnh Sâm khá bất ngờ, anh ngước mắt, khẽ nhếch môi—-
“Anh rất vinh hạnh.”
“….”
Nghĩ lại chuyện ban nãy khi cô đi ra thì bắt gặp màn tỏ tình, lúc định trả lại điện thoại thì bỗng dưng khoảng cách bị kéo gần lại.
Đinh Thiển cắn nhẹ đầu lưỡi, nhỏ giọng mắng thầm.
“…..Cố Cảnh Sâm, anh đúng là gian xảo.”
Cả người Cố Cảnh Sâm cứng đờ, đợi đến khi anh hoàn hồn muốn đuổi kịp cô theo bản năng thì cô gái ở chỗ ngã rẽ đã biến mất tăm.
“…Chậc”
Hành lang vốn yên ắng lại vang lên tiếng cười bất đắc dĩ và dung túng.
Nhịp tim vẫn chưa khôi phục lại tốc độ bình thường, sau đó đi dọc theo hướng cô đã rời đi.
***
Cuộc thi cài đặt máy tính kết thúc, hội Sinh Viên cũng được nghỉ vài ngày.
Bây giờ đã là đầu tháng 12, chương trình học tương đối ngắn của học kỳ này cũng đã kết thúc, sau đó là các kỳ thi đếm không xuể ùa nhau kéo đến.
Chương trình học của năm nhất đều là các môn học căn bản đơn giản, tuy không khó nhưng lại cực kỳ nhiều.
Mấy ngày liền phải sắp xếp kỳ thi, cộng thêm hoạt động của hội Sinh viên lúc trước làm chậm trễ chương trình học khiến Đinh Thiển cảm thấy mệt bở hơi tai.
Cô thấy môn thi cuối cùng cũng đã kết thúc, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, nào ngờ hội Sinh viên lại tới thông báo.
— Lại là một cuộc họp của các thành viên.
Tống Dao vừa biết điểm thi một môn thì lập tức lao vào trong chăn lăn lộn kêu gào.
Đinh Thiển cười bất đắc dĩ, có lẽ nếu có kinh nghiệm thời gian hạn chế từ các đàn anh đàn chị từ trước, kéo những người mới đã được xác định trong danh sách ban điều hành như họ tham gia hoạt động, trừ khi họ muốn bỏ của chạy lấy người, nếu không cho dù mệt chết cũng phải tham gia.
Cô kéo Tống Dao dậy, hai người canh thời gian rồi đến phòng họp.
Thời gian bắt đầu chỉ còn hai phút, Đinh Thiền và Tống Dao mới yên lặng vào phòng họp bằng cửa sau, sau khi chào hỏi từng thành viên, trưởng và phó ban của từng ban thì liền nhẹ nhàng ngồi vào vị trí của mình.
Không bao lâu sau, cuộc họp chính thức bắt đầu.
Theo lẽ thường thì trước tiên phải tổng kết các hoạt động, Đoạn Kính Phong khen ngợi cuộc thi cài đặt do ban Kỹ thuật, Đối ngoại hợp tác với Hiệp hội máy tính.
Đinh Thiển là người phụ trách của sinh viên năm nhất, làm mọi việc tươm tất đâu vào đấy cũng được khen ngợi một phen.
Có điều lúc Đoạn Kính Phong gọi lên tổng kết kinh nghiệm sau cuộc thi thì Đinh Thiển thật sự hơi đờ người.
—-Cô không biết còn có chuyện này.
Chuyện này tới đột ngột khiến cô không kịp chuẩn bị gì, nhưng sau khi Đinh Thiển sắp xếp lại suy nghĩ thì lập tức trình bày ngắn gọn, khái quát cả quá trình chuẩn bị và kết thúc cuộc thi trước các đàn anh đàn chị và các bạn học.
Sau khi tổng kết xong, Đinh Thiển trở về chỗ của mình, cô thấy có hai người trên bàn chủ tịch gật gật đầu với Đoạn Kính Phong.
Đoạn Kính Phong cũng nhìn cô đầy hài lòng.
—-Ánh mắt kia rất giống như đang nhìn cải trắng ngày càng tươi ngon mọng nước trong vườn nhà mình khiến Đinh Thiển nổi da gà.
Đến khi hội nghị tiến hành được 10 phút thì cuối cùng Đinh Thiển cũng biết mục đích của cuộc họp này là gì.
“Năm nay là kỷ niệm 60 năm thành lập trường, cuối tháng 12 này sẽ bắt đầu tổ chức.
Các tiết mục văn nghệ kỷ niệm chính là dự án tiêu biểu trong tổng thể các hoạt động vào ngày thành lập trường.
Vì vậy nhà trường yêu cầu Hội sinh viên cùng hợp tác với tất cả sinh viên của trường cùng tổ chức, huy động sự nhiệt tình của sinh viên và mở rộng tầm ảnh hưởng ở cả trong và ngoài trường…..
Chuyện này chính là một nhiệm vụ vinh dự và gian khổ đối với mỗi thành viên trong Hội sinh viên có mặt ở đây.”
Đoạn Kính Phong nói chuyện kèm theo mấy từ ngữ trêu đùa nhưng từ nào cũng mang trách nhiệm nặng nề.
—-Kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường, không cần nói cũng biết thầy cô coi trọng dịp này thế nào.
Trùng hợp lần này rơi trúng họ, bất kể là cán bộ có thâm niên trong hội sinh viên hay các nhóm liên quan mới tham gia thì đều cảm thấy áp lực đè nặng như núi.
Hơn nữa còn đang cuối kỳ…
Trong khoảng thời gian ngắn, trong hội trường không đến mức tiếng than dậy trời dậy đất nhưng cũng có thể nhìn ra tình cảnh bi đát.
Đoạn Kính Phong cũng không bất ngờ lắm với cảm xúc của mọi người.
Thực tế, bởi vì là chủ tịch hội Sinh viên nên anh ấy còn áp lực hơn cả mọi người.
May mà anh ấy còn có một sự trợ giúp đắc lực để dùng…..
Cố Cảnh Sâm nhận thấy ánh mắt của Đoạn Kính Phong nhìn sang thì cũng quay mặt sang.
Đối diện với vẻ mặt đó của Đoạn Kính Phong, Cố Cảnh Sâm lập tức nhíu mày.
…..Có thể khiến vẻ mặt của đối phương trở nên như thế thì chắc chắn là có chuyện gì rất khó khăn.
“Bởi vì tiết mục văn nghệ trong ngày kỷ niệm thành lập trường là hoạt động tiêu biểu và thăng hoa nhất, cũng là ưu tiên hàng đầu của toàn bộ hoạt động kỷ niệm.” Đoạn Kính Phong hắng giọng, “Vì thế giao cho chủ tịch đến thương lượng với đàn chị Lâm Vũ Đồng bên phía Ban Văn nghệ vậy —— Chỉ cần có thể mời được Ban Văn nghệ hỗ trợ thì bên phía hội Sinh sẽ cố gắng tạo điều kiện hết mức.”
Đoạn Kính Phong vừa nói xong, sắc mặt vốn nghiêm túc của mọi người, nhất là các đàn anh đàn chị từ năm hai trở lên, đều trở nên kì lạ.
Mà Đinh Thiển đang cụp mắt bỗng phát hiện không biết từ bao giờ đã có nhiều ánh mắt liếc về phía cô.
“…..”
Đinh Thiển ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn sang.
Những ánh mắt lập tức dời đi.
Đinh Thiển cảm thấy khó hiểu, bèn nhẩm lại những lời Đoạn Kính Phong vừa nói một lần nữa xem sao.
Đợi đến khi cô nhớ tới ba chữ “Lâm Vũ Đồng” kia là chỉ hoa hậu giảng đường—- Người bị đồn là hẹn hò với với hotboy Cố thì Đinh Thiển mới hiểu được ánh mắt của mọi người.
Sau khi hiểu rõ, Đinh Thiển không chớp mắt mà quay mặt ra chỗ khác.
…..Ừm, chẳng liên quan tới cô.
***
Sau khi cuộc họp kết thúc, Đinh Thiển định rời đi cùng thành viên trong Ban Kỹ thuật thì bị Cố Cảnh Sâm gọi lại.
Đinh Thiển mất tự nhiên dừng lại trong ánh mắt mập mờ “Bọn tôi hiểu hết” của mọi người.
“Lát nữa em phải đi tìm Lâm Vũ Đồng trao đổi về việc diễn xuất hôm lễ kỷ niệm thành lập trường.”
Cố Cảnh Sâm chủ động hỏi: “Em…”
Vẻ mặt Đinh Thiển hơi mất tự nhiên, cô vội vàng cúi đầu che giấu đi, ánh mắt lơ đãng lướt qua điện thoại đang bật chế độ im lặng.
Ánh mắt của cô khựng lại.
“Xin lỗi anh, em nghe điện thoại chút.”
Đinh Thiển thấy thông báo có mấy cuộc gọi nhỡ, bèn nhấn gọi lại, tiện thế bước sang một góc—-
“Anh Trác.”
…….
“Dạ? Anh tới trường của bọn em làm gì ạ?”
“…..”
Cố Cảnh Sâm nheo mắt nhìn bóng dáng của cô gái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...