Sau khi trở về phòng ngủ, Đinh Thiển ngồi trên giường của mình, hơi do dự nhưng cuối cùng cô vẫn kể cho Tống Dao chuyện hôm nay.
“Tiểu Dao, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Tống Dao đang soạn mẫu tin nhắn cho thí sinh dự thi cuộc thi lắp ráp, sau khi nghe thấy Đinh Thiển gọi thì quay lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn cô.
“Giọng điệu chính thức như vậy sao?…..
Nói đi, cậu định báo cáo về vấn đề gì?”
Đinh Thiển bị tư duy của cô nàng làm bật cười, sau khi cân nhắc từ ngữ, cô mới bắt đầu:
“Từ ngày mai, tớ sẽ bắt đầu theo đuổi Cố Cảnh Sâm.”
“….”
Tống Dao mắt chữ O mồm chữ A nhìn cô, một lát sau mới trở lại bình thường, nhảy từ ghế dựa đến cạnh cô—–
“Cậu vừa nói gì cơ? ——Cậu? Theo đuổi Cố Cảnh Sâm?”
Đinh Thiển đã có phòng bị cho phản ứng quá khích của Tống Dao từ trước, cô bất đắc dĩ trả lời: “Đúng vậy, có rất nhiều nguyên nhân phía sau.
Tớ không muốn cậu nghe được chuyện này từ chỗ người khác nên mới…”
Tống Dao suy nghĩ rồi vỗ đùi: “Không phải cậu lo lắng tớ sẽ ngăn cản cậu và Diva chứ?”
“….” Đinh Thiển dở khóc dở cười nhìn động tác của cô nàng: “Vốn là thế, bây giờ thì không.”
Tống Dao cười xấu xa nhìn Đinh Thiển: “Từ hôm D thần mời bọn mình đến canteen ăn cơm vì cậu thì tớ đã biết anh ấy là của cậu mà.”
“Không, không phải….” Hiếm khi Đinh Thiển luống cuống, trong lòng còn có chút thẹn thùng xa lạ: “Tớ theo đuổi anh ấy bởi vì lần tỏ tình trước tiệc tối kia cơ……”
Đinh Thiển kể cho Tống Dao nghe yêu cầu của Cố Cảnh Sâm và chuyện mình “Anh dũng hi sinh” trong trận bóng rổ.
Cô tránh kể chuyện xảy ra chiều nay theo bản năng nên khi nói xong tất cả, thì cô vẫn cảm thấy hơi chột dạ.
Sau khi nghe kể đầu đuôi, Tống Dao cảm thấy tam quan đảo lộn, ra vẻ kinh ngạc:
“Không ngờ D thần lại có một mặt nham hiểm như vậy.”
Đinh Thiển hơi do dự, cô không phải cố ý nói bậy về Cố Cảnh Sâm đâu, đúng không?
Không đợi Đinh Thiển nghĩ xong, Tống Dao đã nhếch miệng cười:
“Hahahahah, không hổ là D thần của chúng ta!”
Đinh Thiển: “…”
Đối với kiểu fan não tàn thế này, đúng là cô nghĩ nhiều rồi.
“Rõ ràng D thần có ý với cậu!”
Tống Dao cười ngây ngô xong lại tỏ vẻ thần bí: “Đây là anh ấy giăng bẫy chờ cậu nhảy vào đó.”
“….” Đinh Thiển nhìn sang, đôi môi đỏ tươi khẽ mím, cười gượng gạo:”Cậu hiểu anh ấy sao?”
Tống Dao buông tay: “Người ngoài cuộc tỉnh táo mà, tớ vừa nhìn là hiểu ngay.”
Cô nàng nói xong lại thò người đến gần Đinh Thiển: “Chẳng lẽ đàn anh Cố thực sự chưa từng nói hoặc làm hành động rõ ràng gì, ám chỉ rằng ‘không phải là diễn trò’ với cậu sao?”
Đinh Thiển: “…”
Trong đầu cô lập tức hiện lên nụ hôn kia, cùng với câu nói “Không kìm lòng được” ban nãy khiến cô chạy mất dép.
“Mẹ nó.”
Tống Dao nhảy phắt dậy như thấy quỷ, chỉ thẳng vào Đinh Thiển, vẻ mặt hoảng sợ nhưng cũng không ngăn được ý cười—–
“Bạn học Đinh Tiểu Thiển —- cậu cũng biết đỏ mặt cơ à? Tớ cứ tưởng trong thân thể cậu là người đàn ông tinh khiết 24K cơ đấy!”
“……Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng mà lại ‘thụ thụ bất thân’ thì thôi cậu ra hành lang ngủ cho rồi.”
….
Sáng sớm hôm sau, Đinh Thiển dậy theo đúng đồng hồ sinh học, chưa đến sáu giờ sáng đã thức dậy.
Cô thay một bộ đồ thể thao, xong xuôi rồi rời khỏi phòng.
Vừa đi xuống tầng, chưa đến cửa cầu thang thì điện thoại trong túi của cô bỗng rung lên.
Đinh Thiển lấy ra thì nhìn thấy:
Cloisonné
Còn chưa kịp bắt máy thì cửa sổ sát đất dưới lầu đã phản chiếu bóng dáng cô gái không kìm lòng được nở nụ cười.
“Chào buổi sáng… Cảnh Sâm.”
Qua di động, cái xưng hô rất thân thiết kia cũng dễ nói hơn nhiều.
Chẳng qua phía đối diện không ngờ Đinh Thiển sẽ mang đến “Điều bất ngờ vui vẻ” như này vào sáng sớm.
Sau khi yên lặng hồi lâu thì mới nghe thấy tiếng cười trầm thấp truyền tới.
“Ừm, chào buổi sáng, ngôi sao nhỏ.”
Đinh Thiển: “….”
Sự thật đã chứng minh, ở phương diện đùa giỡn này, cô còn nhiều điều phải cố gắng.
“Em chuẩn bị chạy bộ sao?”
“Đúng vậy, em đang đi rồi.”
“Anh ở đây chờ em.”
“…..Vâng, em đến ngay.”
Sau khi cúp máy, bước chân của Đinh Thiển nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nụ cười như đóa hoa buổi sớm, ánh chiếu lên đôi đồng tử trong trẻo, cô gái rời khỏi kí túc xá nữ, chạy chậm về phía sân thể dục.
Lúc còn cách mấy chục mét, Đinh Thiển đã thấy bóng dáng của Cố Cảnh Sâm đang đứng đợi.
Đến khi cách nhau một đoạn ngắn, hai người đồng thời ngẩn ra.
***
Chỉ thấy lúc này, phía ngoài lưới của sân thể dục, hai người đứng đối diện nhau, một người mặc nguyên bộ thể thao màu xám, người còn lại mặc đồ đơn giản màu ghi.
Ngoại trừ một số chi tiết hoa văn và logo khác nhau, có cảm giác đồ đôi của người yêu.
Sau khi Cố Cảnh Sâm giật mình xong, miệng khẽ nhếch lên.
“Trùng hợp quá.”
….
Mới sáng sớm mà niềm vui tới liên tục.
Đinh Thiển phức tạp nhìn quần áo của mình, thở dài: “Đúng là rất trùng hợp ạ.”
“Mình đi nhé?”
“… Vâng.”
Sau đó, như tâm tình phức tạp Đinh Thiển đã dự liệu, với khuôn mặt chuẩn siêu sao và độ nhận diện của Cố Cảnh Sâm, đám sinh viên trên sân thể dục hoặc dùng đôi mắt “thân thiết” nhìn hai người chăm chú, hoặc trực tiếp bước tới chào hỏi.
Dưới ánh mắt công kích mập mờ đó, Đinh Thiển cách Cố Cảnh Sâm xa một chút theo bản năng.
Cố Cảnh Sâm vừa chào hỏi với một đàn em trong hội học sinh xong, quay sang thì lại không thấy người bên cạnh đâu.
Anh nhìn về phía trước, quả nhiên thấy bóng dáng kia đã cách anh hơn 10 mét.
Cố Cảnh Sâm cười khẽ, cất bước chạy nhanh hơn, yên lặng chạy ngang Đinh Thiển.
“Có vẻ em không có tính tự giác lắm nhỉ.”
Chàng trai nhìn thẳng, vờ như vô tình cười đùa.
“Dạ, tự giác gì cơ ạ?”
Đinh Thiển bày ra dáng vẻ vô tội, đôi mắt hạnh ngơ ngác.
Cố Cảnh Sâm nhìn lại, cười nhẹ: “Tự giác của người theo đuổi.”
“….”
Đinh Thiển cạn lời.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ trả lời thế nào cho thuyết phục thì tiếng chuông điện thoại trên tay cô vang lên.
—– Chưa bao giờ giọng hát của nữ ca sĩ này lại vang lên tự nhiên đến vậy.
Đinh Thiển thả chậm bước chân bằng tốc độ bình thường với tinh thần thành khẩn.
Ai ngờ trò chuyện chưa đến ba mươi giây, Đinh Thiển lập tức không còn thành khẩn được nữa.
“…..
Được, cậu cứ kéo dài thời gian với họ, mình qua liền.”
“Sao vậy em?”
Cố Cảnh Sâm cũng bước chậm lại theo cô, thấy Đinh Thiển nở nụ cười lạnh lùng, bèn nhíu mày hỏi.
Đinh Thiển hơi chần chờ rồi lắc đầu: “Không có gì ạ, chút việc nhỏ thôi, em đi xử lí một chút rồi về.”
Cô đi ra ngoài vài bước, sau đó dừng lại vài giây trước thảm cỏ.
Đám cỏ như có linh tính cào nhẹ vào lòng bàn chân cô, chút ngứa đó khiến cô phải đặt tay lên ngực tự hỏi.
Đinh Thiển khẽ hít một hơi thật sâu, quay nửa người ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt hạnh cong lên.
“Đàn anh Cảnh Sâm, người theo đuổi anh muốn mời anh ăn sáng.”
“…..”
Cố Cảnh Sâm thoáng sửng sốt, chờ đến khi anh hoàn hồn thì cô gái đã chạy xa.
Ngay cả hai chữ “Đàn anh” cũng không khiến anh so đo nữa, Cố Cảnh Sâm không kìm được khẽ cười.
Anh nhìn về hướng cô rời đi, chỉ cảm thấy có lẽ không cần ăn bữa sáng kia thì anh đã no nê vì sự ngọt ngào thơm nức tràn ngập cả trong lòng.
Đinh Thiển rời khỏi sân thể dục, xác định mình đã ra khỏi tầm mắt của Cố Cảnh Sâm thì mới lấy di động ra, gọi lại vào số ban nãy.
“Kiều Sanh, bây giờ thế nào rồi?”
“Thái độ của họ vẫn rất cứng rắn, nhất định phải mang hết đồ về phía hiệp hội máy tính của bọn họ.”
Đinh Thiển nhíu mày: “Đã ngăn lại chưa?”
“Rồi, nhưng lúc trước bọn mình không dự đoán được sáng nay họ tới kiểm tra, lại chỉ có lác đác vài người đến thôi; Trông không giống như Hiệp hội máy tính, rõ ràng là đã tính kế chúng ta, còn dẫn theo cả đám người.”
“Cậu đừng vội.” Ánh mắt của Đinh Thiển lạnh lẽo: “Tớ đang tới rồi—- Còn nữa, người phụ trách Hiệp hội máy tính của họ có đến không?”
Kiều Sanh ở đầu dây bên kia nghe vậy càng tức: “Mấy người đó chỉ nói là người tổng phụ trách thông báo, có vẻ ngay cả mặt mũi người kia cũng chưa lộ.”
“Được, tớ biết rồi.”
Đinh Thiển cúp máy, mở danh bạ trong điện thoại ra xem, nhấc máy gọi cho Văn Như Ngọc.
Cũng chẳng bất ngờ là bao, nhạc chờ phát đến lúc tắt đi cũng không có ai nhấc máy.
“…..”
Độ ấm trong mắt của Đinh Thiển hoàn toàn lụi tắt.
Một lát sau, cô đứng ở bên ngoài kho chuyên dụng của Hội Sinh viên.
Cách một cánh cửa bằng kim loại trong suốt, cô đứng ở bên ngoài kho cũng vẫn nghe loáng thoáng hai bên cãi nhau.
Đinh Thiển lạnh lùng, lập tức đẩy cửa đi vào.
“Hiện giờ đây vẫn là đồ dưới danh nghĩa của Hội sinh viên, không có sự đồng ý của người phụ trách thì chúng tôi không thể để các người lấy đi được.”
Mấy người ở Ban Kỹ thuật đưa lưng về phía Đinh Thiển, lớn tiếng tranh luận.
Mà người bên Hiệp hội máy tính cũng không vừa chút nào, âm thanh của hai bên như muốn lật banh nóc.
Có lẽ do cãi nhau quá nhập tâm, Đinh Thiển vào cửa nhưng không có ai chú ý.
“Đừng ầm ĩ nữa.”
Đinh Thiển lên tiếng.
Nhưng do giọng cô cũng không lớn, trong hai đám người thì chỉ có một nữ sinh bên Ban Kỹ thuật là nghe thấy tiếng cô nói, bèn sốt ruột quay đâu lại, dường như muốn nói điều gì nhưng do tạp âm quá lớn nên Đinh Thiển cũng không nghe thấy.
“….”
Đinh Thiểu cau mày, chút nhẫn nại cuối cùng cũng đi đời nhà ma.
Cô ngoái đầu nhìn những nhạc cụ chất đống mà Ban Văn nghệ cần dùng để biểu diễn bên cạnh cánh cửa mình vừa đi vào.
Đinh Thiển nhấc dùi trống lên, dùng mười phần công lực đập mạnh lên mặt trống.
Một tiếng vang lớn khiến người của hai bên đang cãi nhau đồng thời giật mình.
Mọi người đồng loạt quay sang bên này.
Sau khi giật mình, người bên Hiệp hội máy tính lập tức lộ ra vẻ khinh thường và bất mãn.
Đinh Thiển không cho bọn họ cơ hội mở miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn tất cả mọi người—-
“Muốn cưỡng đoạt sao?”
Đám người của Hiệp hội máy tính lặng thinh, một nam sinh trông cao nhất bước lên định nói chuyện.
Đinh Thiển cũng không nhìn cậu ta mà nhìn một nam sinh bên Ban Kỹ thuật:
“Kiều Sanh, cậu có mang di động không?”
Kiều Sanh giật mình, không hiểu cô muốn làm gì nhưng vẫn theo gật đầu: “Tớ có mang.”
Cậu vừa trả lời xong thì mới ngớ người, hai người vừa nói chuyện điện thoại xong Đinh Thiển biết rõ còn cố hỏi ư?
Giây tiếp theo, Đinh Thiển đã cho cậu biết đáp án.
“Cậu ra đứng ở cửa rồi mở camera lên đi.”
Cô khẽ hất cằm về phía cửa, ngoài vẻ lạnh lùng ra thì gương mặt xinh đẹp không còn cảm xúc dư thừa nào.
“Quay lại từ đầu tới cuối cho tớ, nhất là mặt của mấy người này, —- đỡ mất công đến lúc đó lại không giao được nghi phạm chiếm đoạt tài sản nhà nước cho bảo vệ hay Cục cảnh sát.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...