Sau khi Tô Bối trở về cũng không suy nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy sau này mình nên ít tới gần biệt thự.
Ngày hôm sau, việc đầu tiên cô làm đó là xem vị trí cất giữ thức ăn của mình.
Cô bắt đầu sa sẫm mặt mày, lần trước bị con chim hồng tước phát hiện rồi còn phá hủy thức ăn của cô.
Còn lần này thì khác, cây của cô đâu rồi? Cây của cô đâu!
Con chim hồng tước trên cây cười như chết đi sống lại, xoay người bay đi.
Tô Bối không hiểu lời nói của nó, nhưng mà nhìn cái mặt gian manh kia cô chắc rằng nó đang cười nhạo mình.
Cái đuôi mềm mại to lớn của cô ỉu xìu rủ xuống mặt đất.
Cô biết cái cây này đã bị người ta cưa mất rồi.
Tô Bối nhìn về hướng căn biệt thự, có dấu vết cây cối bị kéo lê uốn lượn trên mặt đất.
Tô Bối vội vàng bay lên cây dọa con chim hồng tước sợ bay đi.
Tô Bối không thèm quan tâm đến nó, cô bắt đầu lấy đà rồi bay về phía căn biệt thự.
Bởi vì hôm qua trời có mưa nên khi cây bị kéo lê đi có dính chút bùn đất, nhìn thấy rất rõ đường kéo trên nền đất cứng xung quanh biệt thự.
Tô Bối trốn sau một cái cây nhìn trái nhìn phải, hình như không có ai cả? Ngay cả con mèo béo hay ngủ bên cửa sổ cũng không thấy đâu.
Vốn dĩ cô sợ mình sẽ bị bắt, nhưng mà khi nghĩ đến đống thức ăn đó lòng cô đau như cắt.
Cô đi theo dấu vết để lại thấy hai cây khô kia bị chất thành một đống ở trong nhà kho.
May mắn là cái cây cô giấu thức ăn đang nằm ở chỗ cao nhất.
Tô Bối nhanh chóng chạy tới lấy một quả thông ra, nhìn nó cô lại buồn rầu.
Muốn bay lên cao thì bắt buộc phải để thức ăn ở trong miệng, nên cô không thể đem hết một lần được.
Tô Bối không muốn mất nhiều thời gian, thế nên cho dù dùng cách nào đi nữa thì cô phải đem hết đống thức ăn này đi.
Đem một quả thông nhét vào đầy miệng, gương mặt nhỏ của Tô Bối dường như phình ra.
Lúc đi cô không gặp ai cả lúc về cũng vẫn như vậy.
Căn biệt thự không nhỏ như những gì Tô Bối đã tưởng tượng, bây giờ những người giúp việc ở đây đang chào đón ông chủ.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước trước cửa, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Đôi mắt đen nhánh khiến gương mặt của người đàn ông càng trở nên lạnh lùng, môi mỏng mím lại.
Mày kiếm nhíu chặt, lông mày sâu u ám.
Quản gia nhỏ giọng nói: “Cậu cả….”
Rất lâu không có ai đáp lại, ánh mắt trời mùa thu như có độc khiến quản gia toát cả mồ hôi trên trán.
Ông cúi đầu ngày càng thấp, gần như muốn chúi xuống đất.
“Ừ.”
Cổ họng người đàn ông chuyển động một chút, chỉ nói một chữ mà đã làm cho quản gia sợ hãi, mồ hôi chảy từ trên má rơi xuống dưới đất.
Quản gia vội vàng vươn tay mở cửa xe.
Xe hơi được cải tiến ở phần sau để phù hợp cho xe lăn đi xuống, người đàn ông ngồi trên xe lăn từ từ đi xuống.
Anh mặc áo sơmi bó sát màu đen có thể thấy rõ cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp vải mỏng.
Tư thế ngồi của anh rất ngay ngắn, quần áo phác họa tấm lưng của anh như ẩn như hiện, phần lưng của anh chưa từng chạm vào ghế.
Hai tay để hai bên, dường như anh không phải đang ngồi trên chiếc xe lăn dành cho người ‘tàn tật’, mà anh ngồi rất tự nhiên thong dong.
Phía trước căn biệt thự là một vườn hoa được chăm sóc rất tốt.
Là một cảnh đẹp ít thấy trong những ngày cuối thu này, nhưng mà ánh mắt của người đàn ông không hề di chuyển.
Quản gia đưa anh tới đại sảnh lầu một, người đàn ông hơi vẫy tay, quản gia hiểu ý lập tức rời đi không quấy rầy anh.
Hồ Thừa Nghị nhìn phong cảnh bên ngoài, trầm mặc không nói lời nào.
Tô Bối đang chăm chỉ di chuyển thức ăn lần thứ ba trong nhà kho.
Lúc đi ngang qua nhà bếp thấy có người cô lập tức trốn xuống phía dưới cửa sổ.
Hai người giúp việc đang cắm hoa chi đại đan xen nhau, một cánh hoa rơi trúng mũi của Tô Bối khiến cô suýt chút nữa hắt xì.
Hai người giúp việc vẫn tiếp tục tám chuyện với nhau.
“Bộ dạng của cậu cả thật đáng sợ, còn ít nói ít cười nữa……”
Một người khác qua loa nói: “Nếu lần này không phải về đây dưỡng thương, cô nghĩ cô có cơ hội nhìn thấy được cậu cả à?”
“Haizz….” Cô nàng thở dài cắt chiếc lá xuống: “Khoảng thời gian từ lúc bị thương đến nay qua lâu lắm rồi đó.
Báo chí luôn nói đang từ từ hồi phục, nhưng mà ba tháng trôi qua rồi mà vẫn ngồi trên xe lăn.
Tôi thấy chân của cậu cả không còn khả năng….”
“Cô muốn chết hay sao mà nói như vậy, coi chừng quản gia lột da cô đó!” Người kia lên tiếng hù dọa cô nàng.
Cô nàng đó cũng không thèm nhắc lại nữa.
Tô Bối nơm nớp lo sợ trốn dưới khung cửa sổ.
Bởi vì bệ cửa sổ ở lầu một rất hẹp, nên cô phải nép sát vào tường để không bị hai người giúp việc phát hiện.
Nhưng mà một lúc sau, cả người cô đã cứng đờ nhưng hai người đó vẫn không đi ra chỗ khác.
Chân của Tô Bối mềm nhũn ngã về phía trước.
Một trong những người giúp việc kêu lên, người bên cạnh cũng bị dọa sợ mà ‘a’ lên một tiếng.
“Con chuột kìa!”
Tô Bối bị dọa sợ vội vàng bay đi.
Người vừa nãy bị dọa sợ đánh người kia một cái: “Cô đui à, có con chuột nào có cái đuôi to như thế không? Chắc là con sóc từ phía sau khu rừng chạy đến đây đó.
Nhìn có vẻ khá xinh và hiếm thấy đó nha.”
Cô nàng chột dạ nhìn lại phía sau, chắc là không có ảnh hưởng đến cậu cả đang ở đại sảnh đâu nhỉ……
Thính lực của Hồ Thừa Nghị rất tốt, không vừa lòng mở đôi mắt ra.
Bỗng nhiên thấy một bóng trắng chạy ngang qua cửa sổ sát đất.
Đúng lúc cái bóng trắng ấy vấp phải cục đá, chợt dừng lại.
Từ từ xoay đầu lại nhìn vào bên trong.
Đôi mắt to tròn đen láy, gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào.
Đó chính là sóc bay của nước E.
Bởi vì vẻ ngoài dễ thương, tính tình hiền lành lại rất thích gần gũi với con người.
Có số lượng rất ít trong tất cả các loài đang phổ biến và cũng rất đắt tiền nên được rất nhiều người chào đón.
Ở thành phố L không có loài hoang dã này, vậy thì nó đến từ đâu…..
Tô Bối mở to mắt nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh thấy một người đàn ông ngồi trong một góc rất tối, nhìn không rõ lắm.
Nhưng mà đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm cô giống như chim ưng đang săn mồi vậy.
Chỉ chờ đến lúc thích hợp, sẽ vươn móng vuốt ra giết mình.
Lông trên người Tô Bối đều xù hết lên, vội vàng bay đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...