Tiểu Khả Ái Tan Học Đừng Đi - Xuân Phong Lựu Hoả

Nghi thức khai mạc đại hội thể dục thể thao ngày thứ hai, mỗi bạn học đều mang đồng phục theo quy định đến trường học.


Chỉ có hai cá nhân đặc biệt đơn độc, một là Kiều Sâm, một người khác chính là Lục Xuyên.

Hai người này thuộc về trường phái đánh chết cũng không chịu mặc đồng phục, bắt đầu từ lớp mười, bạn học đã không nhìn thấy bọn họ mặc qua đồng phục, chủ nhiệm lớp năm lần bảy lượt cưỡng chế, yêu cầu, nhưng hai người này, giống như cô gái bảo vệ trinh tiết vậy, thà chết không theo.

Lần kịch liệt nhất, Kiều Sâm từng bước một bước ra ban công, dạng chân trên hàng rào đứng đón gió lớn, hét lớn rằng muốn bức ông đây mặc cái bộ đồng phục xấu xí ngu xuẩn như đồ chơi kia, ông đâu hôm nay sẽ khiến Nhất Trung tắm trong máu tươi.

Lục Xuyên từ xa nhìn cái tên họ Kiều một đầu mao gà màu vàng đang đón gió vô cùng đần độn kia, có chút không còn gì để nói, nhưng không thể không thừa nhận, tên nhóc này gan cũng lớn thật, mặc dù dùng phương pháp quá low(*), nhưng lại rất có tác dụng.

(*) low do tác giả sử dụng chứ không phải mình nghĩ ra đâu=))))

Một lần xảy ra sự việc kia đã gây huyên náo rất lớn, nghe nói ngay cả phóng viên cũng tới, lúc ấy trên mạng còn tiến hành thảo luận một chủ đề gây tranh cãi: "Học sinh có nên bị cưỡng chế mặc đồng phục hay không, nhà trường có nên giới hạn quyền ăn mặc của học sinh, bóp chết cá tính của học sinh hay không?"

Kiều thiếu gia huyết hiến Hiên Viên(*) dùng bản thân hy sinh làm ra hành vi ngu xuẩn, tăng thêm áp lực dư luận xã hội, nhưng thực sự đã khiến cho lãnh đạo nhà trường nới lỏng yêu cầu việc học sinh nhất định phải mặc đồng phục theo quy định, cuối cùng quyết định vào những ngày bình thường không cần mặc đồng phục, nhưng vào ngày lễ quan trọng như kỉ niệm thành lập trường hay đại hội thể thao gì gì đó, các học sinh bắt buộc phải mặc đồng phục.

(*) Huyết hiến Hiên Viên: ngày xưa khi đúc Hiên Viên kiếm thì cần phải có người hy sinh nhảy vào lò đúc thì mới thành công, mới có hồn. (Cảm ơn bạn BluebellSuri đã giải đáp giúp mình)

Trong sự kiện lớn kia, tất cả mọi người đều tưởng rằng chính Kiều Sâm là người sử dụng hành vi khuấy động công cuộc cải cách đồng phục trường học, nhưng không một ai biết rằng, sự kiện thảo luận sôi nổi gây tranh cãi lớn trên mạng về việc mặc đồng phục đã bóp chết cá tính học sinh kia, ở phía sau đẩy tay trợ giúp, chính là Lục Xuyên.

Danh tiếng đều nhường cho Kiều Sâm, đương nhiên, nguy hiểm cũng là phần của cậu.

Lục Xuyên nói anh chỉ ở phía sau lưng bất động thanh sắc thêm cho một cây nến mà thôi. Nhưng mà những người anh em quen thuộc với Lục Xuyên như Trình Vũ Trạch đều hiểu được, mấy cái cải cách nội quy trường học kia, Kiều Sâm là người tiên phong, nhưng chân chính khiến nó có tác dụng chính là Lục Xuyên, ngay cả phóng viên cũng là Lục Xuyên kêu đến, không có anh, chỉ dựa vào Kiều thiếu gia một khóc hai nháo ba thắt cổ, cái bản lĩnh đó, không có khả năng để trường học đi đến thỏa hiệp được.

Hôm nay Kiều Sâm mặc một cái áo vận động màu đen, mà Lục Xuyên thì ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái hơn, áo sơ mi trắng phối với quần đen chín tấc. Hai người một đen một trắng, ở trong một đám đồng phục màu lam, phá lệ nổi bật vô cùng.

Không cần nghi ngờ, hai người bị chủ nhiệm lớp kêu đi phê bình một trận, nhưng có phê bình cũng vô dụng, Kiều Sâm xưa nay không hề uân theo quy củ, mà Lục Xuyên, có quy củ của riêng anh.

Bên trong sân trường truyền đến khúc quân hành, mặt trời từ từ mọc lên.

Trên bãi tập các bạn học sinh hưng phấn lạ thường, khó có được một ngày không cần lên lớp, cho dù có là nghi thức ngồi nghe lãnh đạo nhà trường nói chuyện, bọn họ cũng vẫn rất vui vẻ.

Lục Xuyên đứng ở hàng ngũ cuối cùng, xa xa nhìn về phía bóng lưng của Sở Sở, cô mặc chiếc váy ngắn tay được làm trước dành cho người tiên phong, bộ dáng mét bảy, đứng bên trong đám nữ sinh, hoàn toàn xuất chúng.

Nhìn thân hình có lồi có lõm của cô, trong lòng Lục Xuyên có chút ngứa khô.

Đêm qua anh không nhin được có chút xúc động muốn hôn cô, quả thật đã khiến tiểu tỷ tỷ của anh bị hù dọa không nhẹ, cô đứng trước mặt anh cả người bị run rẩy cùng với hoảng sợ như một con gà con, nơm nớp lo sợ, không ngừng nói với anh: "Cậu không nên như vậy, không nên như vậy,..."

Khiến cho các bạn học đi đường xung quanh đều quay lại nhìn trộm, còn tưởng rằng anh đang có ý định bắt cóc cô đi.

Như thế này rất lúng túng.

Lúc đầu Lục Xuyên thất sự không có ý tốt, ở cái tuổi này tự nhiên cũng có chút sự e lệ nam nữ, nhìn Sở Sở như thế này, khiến anh có một loại cảm giác không bình thường như đang phạm tội.

Lục Xuyên chỉ có thể nhẹ nhàng trấn an cô: "Con thỏ, cậu đừng sợ, tôi...không làm gì cả."

Trong đám người, Lục Xuyên lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm những cụm từ khoa học liên quan tới phổ cập bệnh tự kỷ, từ sau khi Sở Sở đến lớp, ba chữ này đã trở thành động cơ mà Lục Xuyên tìm tòi rất nhiều lần, tấp nập trong điện thoại.

Chứng tự bế ở người trưởng thành, hay được gọi là chứng cô độc, được phân loại là một triệu chứng bởi vì hệ thống thần kinh mất cân đối dẫn đến gây chướng ngại cho trổ mã, triệu chứng này bao gồm cả năng lực xã giao không bình thường, khai thông năng lực, các hứng thú và hình thức hành động ...

Lục Xuyên đọc cẩn thận, tiêu hóa hết đống kiến thức khoa học phổ cập này.

Người mắc chứng cô độc thế này cảm xúc thường không ổn định, không có cách nào bảo trì mối quan hệ thân mật với một người khác, đại đa số họ đều không thích hợp cho việc yêu đương và kết hôn.

Lúc nhìn thấy những dòng nay, anh không kìm lòng được nhíu mày.


Đúng lúc, Lê Dạ đi tới gọi anh một tiếng.

"Buổi sáng lúc em trang điểm cho Sở Sở, cô ấy hình như có chút không thích hợp."

"Là sao?"

"Cô ấy ra rất nhiều mồ hôi, em hỏi cô ấy xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng không nói, dù sao thì một lát nữa các anh lưu ý lấy điều này."

Sau khi Lê Dạ rời đi, Lục Xuyên hướng lên nhìn về hàng người đứng đầu, phát hiện cái cờ biểu dương ở trong tay người khác, mà Sở Sở thì không thấy đâu nữa.

Anh đột nhiên có chút hoảng, vội vã đi phía phía đội ngũ đầu hàng, đến trước mặt cô gái cầm cờ, hỏi: "Kiều Sở đâu?"

"Cậu ấy chắc là đi vệ sinh rồi."

Lục Xuyên đứng tại chỗ chờ khoảng mười phút, càng ngày càng nôn nóng.

Nghi thức khai mạc sắp bắt đầu, chủ nhiệm lớp đã đi lại hỏi rất nhiều lần, nhưng vẫn không thấy Sở Sở trở lại.

Lục Xuyên gọi cho cô mười cuộc điện thoại, đều thông nhưng không có ai bắt máy.

"Kiều Sở đi hướng nào?"

Bạn nữ kia chỉ về phía lầu dạy học.

Lục Xuyên hướng phòng học một mạch chạy đi.

Các bạn học của năm lớp đều đang ở trên sân vận động, Lục Xuyên bôn ba ở hành lang trống trơn, vội vội vàng vàng hô to tên của cô.

"Sở Sở."

"Con thỏ."

"Đừng chơi trò trốn tìm nữa, nghe được thì trả lời một tiếng.

Bốn phía phòng học quanh quẩn giọng nói từ tính của Lục Xuyên, nhưng không hề có bất kì âm thanh đáp lại, Sở Sở tựa như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Cách đó không xa mặt trời chậm rãi mọc lên, trên trán Lục Xuyên đổ đầy mồ hôi.

Tại mỗi nhà vệ sinh nữ của mỗi lầu dạy học, anh đều đứng ngoài cổng rống to cuống họng: "Có người bên trong hay không?"

"Không có ai vậy tôi tiến vào trong?"

"Sở Sở, cậu có bên trong không?"

Lục Xuyên dường như phát điên mà tìm cô.

Chổ rẽ ngay hành lang lầu ba loáng thoáng truyền đến một tiếng động nhỏ.

Lục Xuyên theo tiếng động chạy tới, bước chân dừng lại ngoài cổng nhà vệ sinh nữ, anh nhìn thấy bóng lưng của cô.

Sở Sở vịn vào bồn rửa, khom người nôn mửa, thân thể cong lại co rút dữ dội, lại không ói ra cái gì, nhưng cơ thể buồn nôn, sự buồn nôn cực độ này như muốn cắn nuốt cả người của cô.

Mở vòi nước ra tối đa, ào ào cọ tẩy bồn rửa, Sở Sở lấy nước tạt lên mặt mình, gương mặt vừa mới nôn xong đỏ bừng sưng lên đến mức không dám nhìn, lớp trang điểm cũng bị rửa đi, rất giống một con mèo hoa nhỏ.

Cô tắt vòi nước đi, đau khổ nhắm chặt mắt lại, dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống, ôm chặt thân thể mình, đem mặt vùi vào hai đầu gối.


Sự khẩn trương cực độ cùng với sợ hãi, thôi thúc cô muốn nôn mửa, chỉ cần nghĩ tới, chờ một lát nữa sẽ phải bại lộ trước ánh mắt sáng rực của nhiều người phía dưới như vậy, cô liền cảm thấy buồn nôn, trong bụng vẫn chưa ăn gì, thế nhưng vẫn không ngăn được chính mình.

Lục Xuyên bước chân tới ngồi xổm cạnh cửa, nhìn cô, cô mặc bồ đồ nhỏ kia, ôm đầu gối, đem thân hình cuộn lại thành một khối nhỏ, hai tay ôm thật chặt bản thân, cơ thể run rẩy, những sợi tóc lộn xộn rủ xuống trước mắt.

Tâm Lục Xuyên khẩn trương mà gấp gáp.

Anh gõ gõ cửa nhà vệ sinh, xác định không có nữ sinh nào khác, mới nện từng bước chân, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cô.

Thân thể Sở Sở mẫn cảm giãn ra, lập tức ôm lấy cánh tay cường tráng của anh, dùng sức ôm, tựa như đang nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng, thân thể của cô giống như một trang giấy mỏng manh không ngừng run rẩy.

"Xuỵt, không sợ nữa."

Lục Xuyên quan tâm an ủi cô, lại khiến cho sợi dây cung căng cứng kia một giây liền đứt gãy, tâm tình của cô hoàn toàn sụp đổ.

Cô nức nở một tiếng, nhắm chặt mắt lại, thế nhưng nước mắt lại từ khóe mắt cô thuận thế chạy xuống không ngừng: "Không có cách nào.."

"Không làm được!"

Cô nghẹn ngào nức nở, từ trong cổ họng phảng phất đầy đau lòng: "Mình chính là kiểu như vậy..."

"Mặc kệ các cậu đã..đã giúp mình như thế nào, mình chính là kiểu như vậy...không có ích lợi gì cho ai."

Tim Lục Xuyên bị tiếng khóc nức nở của Sở Sở xoa cho mềm nhũn đến bấy nhầy, cực kỳ khó chịu.

Anh không có kinh nghiệm an ủi con gái, chỉ có thể làm theo bản năng, vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô, từng tiếng lại từng tiếng "Xuỵt."

Đồng thời lấy di động ra, gọi điện cho chủ nhiệm: "Vâng, cô giáo, thân thể Kiều Sở không được thoải mái, thay người đi."

"Trình Vũ Trạch, cậu ấy có thể lên."

"Em đưa bạn ấy về phòng ngủ."

Lục Xuyên cúp điện thoại, Sở Sở đã ngẩng đầu lên, mặt mũi tràn đầy nước mắt mà nhìn anh.

Anh than một tiếng, dùng ống tay áo lau nước mắt cho cô, ôn nhu nói: "Không muốn lên thì không lên nữa, chuyện có bao lớn đâu, cũng đáng cậu để khóc nhè."

Sở Sở cắn thật chặt hàm răng, đuôi mắt còn ẩn ẩn có gân xanh nhô lên.

Có lẽ anh cảm thấy, đây là một việc nhỏ, nhưng với Sở Sở mà nói, đây chính là chuyện rất rất lớn, lớn đến mức tối hôm qua cô đã một đêm mất ngủ, vừa nghĩ đến sẽ có rất nhiều ánh mắt chăm chú như vậy nhìn cô, toàn thân Sở Sở đều là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng tràn đầy sợ hãi, thời điểm ăn sáng, tay run rẩy kịch liệt, ngay cả cái chén cũng không cầm được, thậm chí vừa mới nãy, cô bởi vì tâm lý sợ hãi và phản cảm tột độ, dẫn đến nôn mửa!

Cô chính là như vậy, vô dụng.

Lục Xuyên ngồi với cô một hồi lâu, thẳng đến khi trên bãi tập truyền tới khúc ca hành quân, nghi thức khai mạc đã bắt đầu, từng lớp từng lớp hò reo vô cùng sôi trào.

Lục Xuyên kể chuyện cười cho cô, đùa cho cô vui vẻ, thế nhưng làm cách nào Sở Sở cũng cười không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng lại, cho đến khi nghi thức kết thúc, tâm tình của cô mới bình phục trở lại, ủy khuất cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sở Sở...là đại hèn nhát."

Khóe miệng Lục Xuyên giương lên, bị mấy từ này của cô chọc cho buồn cười.

"Thật đúng là, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng nhìn thấy cậu sợ người đến thế này."

Sở Sở nhắm nghiền hai mắt, không muốn phản ứng với anh.


Hai phút sau, anh hít sâu một hơi, trầm giọng nói ra.

"Con thỏ, nhớ kỹ, nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu, không phải là những người trên bãi tập kia, không phải cái thế giới này, càng không phải là tôi..."

Sở Sở nhìn về phía Lục Xuyên, đôi mắt thâm thúy kia tựa như sao sáng.

"Người cậu sợ hãi, từ đầu đến cuối, đều chỉ có chính bản thân cậu."

...

Lục Xuyên đưa Sở Sở trở về phòng nghỉ ngơi, trên đường đi, Sở Sở nhiều lần nói xin lỗi với anh.

"Thật...rất xin lỗi các cậu."

"Cậu tốn thời gian cùng mình luyện tập, Lê Dạ giúp mình trang điểm."

"Mình lại...lại làm đào binh."

Lục Xuyên cúi đầu nhìn cô, nguyên bản một dung nhan tinh xảo bởi vì khóc lóc một trận, lại trở thành một cô hề, chật vật không chịu nổi.

"Cảm thấy có lỗi với tôi, vậy nghĩ cách đền bù cho tôi là được."

Sở Sở không hiểu nhìn anh: "Đền bù bằng cách nào?"

"Đáp ứng với tôi một điều kiện."

"Cái gì?"

Lục Xuyên cười cười thần bí: "Trước tiên tôi sẽ giữ bí mật, ngày kết thúc đại hội thể thao, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Sở Sở như gà con mổ thóc mà gật đầu: "Có thể."

"Ngoéo tay." Lục Xuyên hướng về phía cô đưa tay ra.

Sở Sở nhìn ngón tay út thon dài của anh, cô hề không nhịn được cười lên một tiếng: "Cậu là trẻ con sao?"

"Sợ cậu đổi ý."

Sở Sở bất đắc dĩ vươn ngón út của mình ra, câu lên đầu ngón tay của Lục Xuyên, nhưng mà một giây sau ngón út của Lục Xuyên trực tiếp câu lấy tay cô thuận thế nắm chặt, bàn tay ấm áp bao thật chặt lấy tay cô.

Ngay sau đó, anh cúi đầu, nhanh chóng hôn lên mu bàn tay của cô, rồi lập tức buông ra, còn không đợi Sở Sở phản ứng, anh đã cất bước đi về phía trước, khóe miệng còn mang theo nụ cười giảo hoạt như quỷ kế đã đạt được.

Sự việc xảy ra quá mức cấp tốc, cơ hồ một mạch mà làm, trước sau chỉ mất mấy giây.

Sở Sở cả người đều như trên mây.

Cô cúi đầu, nhìn về mu bàn tay phải của mình, trên da lưu lại xúc cảm đôi môi mỏng của anh, nóng bỏng như thế, bỏng đến bên trong lòng của cô.

Dưới lầu phòng ký túc xá, Lục Xuyên nhìn dì quản lý giải thích nói Sở Sở sinh bệnh, anh đưa cô trở về phòng.

Dì quản lý nhìn mặt Sở Sở một chút, thấy cô gái nhỏ trên trán đều toàn là mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch có chút dị thường, thế là gật gật đầu, đồng ý cho anh đi lên.

Bên trên hành lang, Sở Sở quay đầu nhìn anh: "Cậu không cần đưa mình nữa...mình không sao, không phải sinh bệnh..."

"Tôi đã đáp ứng chủ nhiệm, nói được làm được."

Sở Sở sờ soạn chìa khóa mở cửa phòng ra, Lục Xuyên cũng tiến vào theo, nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Giường của cậu là cái nào?"

Sở Sở chỉ vào cái giường nằm ở phía dưới dựa vào bên phải ban công.

Lục Xuyên đi qua, hỏi một tiếng: "Có thể ngồi không?"

Sở Sở gật đầu: "Mời ngồi."

Lục Xuyên kéo kéo ống quần, hai chân mở ra ngồi xuống bên giường của cô, tay mò tới cái chăn hoa nhỏ bên trên, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt của anh so với động tác còn ôn nhu dịu dàng hơn.


Sở Sở nhìn bàn tay anh mơn trớn trên chiếc giường đơn của mình, trong lòng dâng lên một cỗ tư vị không thể nói rõ, không thể tả được, có một chút ngứa ngáy.

"Tối hôm qua không phải mất ngủ sao, nhân lúc bạn cùng phòng chưa về, cậu nắm chắc thời gian nghỉ ngơi đi."

"Cậu đi, mình sẽ nghỉ ngơi ngay."

Lục Xuyên nghe vậy, quả nhiên đứng dậy, nhưng không rời đi mà tiến thẳng tới một bên cái hộc tủ, nhấc một cái bình thủy trong tủ, lại hỏi: "Cái ly nào?"

Sở Sở chỉ lên một cái ly hoạt hình Doraemon trên bàn học, Lục Xuyên cầm lên, rót một ly nước nóng, đưa đến trước mặt Sở Sở.

Sở Sở đưa tay muốn đón lấy ly nước, Lục Xuyên lại hơi ngửa đầu, thô lỗ uống một hớp lớn, lôi lôi cổ áo của mình phẩy phẩy: "Tôi cũng cần uống một cốc nước."

...

"Lục, rót cho mình một cốc nước nữa."

"A!" Lục Xuyên quay đầu cầm bình thủy rót đầy ly, đưa cho cô, cười híp mắt hỏi: "Không ngại tôi dã dùng qua ư?"

Sở Sở không hề nói gì, tiếp nhận lấy cái ly, mấp máy từng ngụm từng ngụm nhỏ, Lục Xuyên nhìn dáng vẻ uống nước của cô, tựa như một con thú nhỏ chịu tổn thương vậy.

Ý cười trên mặt anh ngày càng sâu: "Không sợ cùng tôi hôn gián tiếp?"

Động tác uống nước của Sở Sở bỗng nhiên ngừng lại, xém chút nữa bị sặc.

Mà Lục Xuyên lại bưng một cái ghế đẩu tới ngồi xuống, tiếp tục vô lại nói ra: "Nụ hôn đầu tiên là tôi rồi."

Cô để cái ly xuống, cố chấp nói: "Không phải đấy."

"Cậu vừa rồi ăn nước miếng của tôi, đó chính là hôn gián tiếp rồi."

"Ai...ai ăn nước miếng cậu..." Sở Sở tức đến đỏ mắt: "Chớ nói nhảm!"

Lục Xuyên bật cười một tiếng quay người giương tay lên: "Đi đây."

"Nếu theo như lời cậu nói..."

Cô nhìn bóng lưng anh, đột nhiên lên tiếng: "Vậy cậu mới vừa nãy...còn ngồi trên giường của mình."

"Cho nên?"

Sở Sở cẩn thận từng chút từng chút một nhìn anh, sờ lấy cái chăn bông nhỏ , sắc mặt hiện lên từng vết đỏ ửng.

"Lên giường của mình, thì...chính là...mình...."

Cô há to miệng, nói chút lại dừng.

"Cậu cái gì?" Lục Xuyên xoay người, không hiểu hỏi.

"Không có..."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Sở Sở: Lên giường của tôi, chính là...người của tôi.

Lục Xuyên khóc thút thít: Mẹ nó, tôi hình như lại bị đùa giỡn!

Lời editor:

Không biết có ai như mình không, nhìn thấy biểu hiện của Sở Sở, tự nhiên lại nghĩ tới bản thân. Mình có chứng sợ hãi trước đám đông, nên khi đứng trước nơi đông người, tay chân sẽ tự động mất đi sức lực đến mức nhũn ra, bụng sẽ đau quặn lại vậy, nhìn thấy tẳm nghìn ánh mắt phía dưới như đang ăn tươi nuốt sống mình vậy.

Cảm ơn mọi người đã động viên mình nha, thật tình nhìn thấy 3500 chữ kia đã muốn chia ra mà làm luôn cho rồi, nhưng cuối cùng mình vẫn cố gắng edit và beta cho xong để đăng lên cho mọi người nè, tuyên dương Min đi(hahaha). Thật ra trong quá trình beta cứ thấy đoạn đầu nó thế nào ý, đọc cứ lấn cấn mà không tìm ra chỗ nào, sửa đi sửa lại, đọc hoài cũng hổng tìm ra, kệ đăng luôn=))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui