Tiểu Khả Ái Của Tôi

Trường hợp này không thể vãn hồi, làn đạn xoát hơn 10 phút cũng không có ý định dừng lại.

Cũng may tốc độ phản ứng của Trì Phỉ nhanh, trực tiếp nói, “Hôm nay đến đây thôi, chúng ta hôm khác chơi tiếp, mọi người đều mệt rồi, sớm nghỉ ngơi đi.”

Tuế Tuế lĩnh ngộ rất nhanh, lập tức tiếp lời, “Đúng đúng đúng, đầu tôi đau quá, tôi off trước đây, A hà và chị dâu nghỉ sớm.”

Tiêu Hà cái gì cũng không nói, trực tiếp nhanh chóng tắt phát sóng, thoát YY rồi gọi điện cho Tống Dịch.

Tống Dịch tiếp điện thoại rất nhanh, giờ cũng không dám nói câu nào, Tiêu Hà tức không nhỏ, nói chuyện cũng không chú ý nặng nhẹ nữa.

“Anh không nổ súng sẽ chết à? Chơi lâu như vậy có lần nào nghiêm túc bắn chưa, hôm nay đã ngay tức thì muốn thực hiện lời thề à? Hay anh cảm thấy mặc đồ phụ nữ vào là hay? Tống Dịch anh bệnh hả?”

Cậu giận đùng đùng bao nhiêu lời đều tuôn ra, cũng không suy xét đến việc lời nói của mình có bao nhiêu tổn thương người khác.

Tống Dịch ở đối diện cầm di động lăn yết hầu lên xuống, giọng nói này so với Tiêu Hà thì đã vô cùng cực đoan, anh không bị lời nói của Tiêu Hà chọc giận mà chỉ cảm thấy tổn thương nhiều hơn, “Anh muốn chơi nghiêm túc cũng là sai sao? Trong mắt em thì anh hôm nay là sốt ruột muốn thực hiện lời thề sao? Tiêu Hà, em coi anh là loại người như thế ư?”

Anh càng nói lại càng cảm thấy lòng mình khó chịu, gọi một tiếng Tiêu Hà cũng cảm thấy như có ai đang dùng dao đâm vào tim mình.

Tiêu Hà vẫn giận như cũ, hỏi anh một câu, “Chẳng lẽ anh không phải?”

Tống Dịch nghe xong câu hỏi này thì sức lực trên người đều giống như bị rút cạn, anh không muốn nói chuyện tiếp với Tiêu Hà, anh vẫn luôn nỗ lực đến gần Tiêu Hà, cho dù là trong hiện thực hay là trong game, anh đã trả giá bằng sự nỗ lực lớn nhất, nhưng anh không ngờ nội tâm của Tiêu Hà lại đối đãi với mình như vậy.

Tống Dịch không chút do dự cúp điện thoại, anh cảm thấy mệt, anh có thể thừa nhận đoạn tình cảm này anh trả giá quá nhiều, anh có thể bao dung và dung túng cho tình tình của Tiêu Hà cùng một số việc cậu làm, nhưng anh không có biện pháp nào để thừa nhận một người dùng tâm nhãn để đối đãi với mình.

Anh trực tiếp tắt nguồn điện thoại, quay trở lại trong phòng cũng không ngủ được, cảm thấy trong lồng ngực mình có một ngọn lửa lớn đang thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, khó chịu đến mức không thiếp đi được.


Mà Tiêu Hà đối mặt với hành động này của Tống Dịch thì tức giận đến mức ném điện thoại lên trên cánh cửa phát ra tiếng vang cực lớn, màn hình điện thoại gần như hỏng hóc, người trong căn cứ nghe vậy vừa lo lắng vừa đề phòng.

Cậu thực sự tức đến điên rồi, ngay lúc Tống Dịch thề sẽ mặc nữ trang là cậu đã không vui, với cậu mà nói, cậu không có cách nào tiếp nhận một chuyện như vậy xảy ra, hơn nữa đối tượng còn là Tống Dịch.

Tống Dịch rõ ràng chỉ cần trốn đi như bình thường để yên cho Tuế Tuế và cậu giải quyết là được, nhưng anh lại một hai phải muốn động thủ, thực hiện một việc khác thường như vậy, trừ lý do đó mà cậu nghĩ đến thì không còn lý do gì để thúc đẩy anh làm vậy nữa.

Đêm nay đặc biệt dài, hai người ở hai nơi khác nhau đều cứ thức như vậy cho đến khi ánh mặt trời ló rạng.

Tống Dịch trợn tròn mắt nằm trên giường một đêm làm bản thân nhìn không ra hình người, nhắm mở mắt sẽ cảm thấy đôi mắt chua xót vô cùng không thoải mái, nhưng anh vẫn không thể đi vào giấc ngủ, chỉ sợ đôi mắt đã khô khốc ngay cả nước mắt cũng không chảy nổi nữa, trong ngực là một đám lửa đang cháy, phảng phất như muốn thiêu rụi ngũ tạng lục phủ thành tro bụi mới vừa lòng.

Đồng hồ báo thức điểm 8 giờ nhắc nhở giờ đi làm đã đến, anh đưa tay tắt đồng hồ báo thức, chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy nhưng lại không có chút sức lực nào cả, anh lại lần nữa trở lại giường, cầm lấy di động mở lên.

Trừ cuộc gọi chưa kết thúc kia ra thì không hề có bất kì một cuộc gọi nhỡ nào của Tiêu Hà, ngay cả tin nhắn cũng chỉ là tin nhắn cảnh báo tuyết lớn của bên cục khí tượng.

Cái tên Tiêu Hà này quả nhiên vô tình.

Đầu anh đau vô cùng, lại cảm thấy trên người nơi nào cũng đau, bò dậy không nổi, ngay cả khi nuốt cũng cảm thấy như nuốt phải dao.

Anh gọi điện đến cho phòng đối tác, ngay cả giọng nói cũng khiến bên kia nghe cảm thấy sợ hãi.

“A Dịch cậu làm sao vậy? Cổ họng bị thương à? Mùa đông cũng phải uống nhiều nước một chút, trong phòng khô quá thì thêm chút khí ẩm vào.” Giọng của Tống Dịch nghe như tiếng giấy ráp xoa trên mặt gỗ, một câu nghe cũng không tốt, điều này làm cho mọi người rất lo lắng.

Tống Dịch cố gắng dùng nước miếng nhuận yết hầu, nhưng căn bản là không hiệu quả, chỉ có thể gian nan nói, “Tớ cảm thấy hôm nay không đi được, cậu lo bên phòng làm việc, bên hợp tác hỏi tới thì bảo tớ bị bệnh.”


Tống Dịch thật sự là bị bệnh, anh cảm thấy thân thể mình không hề ổn, đưa tay sờ trán liền thấy nóng đến phát bỏng, có thể xác định là bị sốt rồi, đêm hôm qua không chú ý nên bị nhiễm lạnh.

Đối phương rất lo lắng cho bệnh trạng của anh,”Được, tớ biết rồi, lát nữa tớ đến xem cậu, cậu một mình ở nhà thì nhớ để ý chút.”

Tống Dịch ừ một tiếng, cổ họng cũng không giúp anh nói nhiều hơn bao nhiêu, cúp điện thoại rồi anh lại bò dậy từ tìm thuốc cho mình rồi lại gian nan ra ngoài đổ nước uống.

Sau khi uống nước xong thì không còn sức lực để trở về phòng nữa, chỉ còn có thể ngồi trên ghế sô pha chờ hồi sức một chút mới trở lại phòng được.

Không ngờ vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì liền hôn mê.

Đợi đến khi anh tình lại thì đập vào mắt mình chính là trần nhà phòng mình và bình nước truyền.

“Thầy Tống, anh tỉnh rồi, anh suýt thì hù chết bọn tôi.” Trợ lý Tiểu Vân thấy anh tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này trong phòng liền truyền tới tiếng của Kim Linh đang bưng khay thuốc vào.

“Cậu xem như đã tỉnh rồi, lúc nãy tớ và Tiểu Vân đến đây thấy cậu mặc áo ngủ ngã ngồi trên sô pha, thiếu chút nữa là hù chết bọn tớ đó, cậu phát sốt mà bản thân còn không biết sao? Như vậy sao tự chăm sóc mình được.” Kim Linh và Tống Dịch trước kia là bạn học, sau đó lựa chọn trở thành người của giới thanh ưu, lăn lê bò lết trong vòng mấy năm dần dần có chút danh tiếng, hai người hợp tác với nhau mở phòng làm việc hiện tại.

Tống Dịch cảm thấy cả người không thoải mái, ngực vẫn rất khó chịu, vừa định nói chuyện liền bị Kim Linh ngăn lại, “Đừng nói gì cả, trước tiên cứ uống chén nước này đã.”

Nói xong cô liền bưng chén nước đến tủ đầu giường, rồi lại đi đổ cho anh một chén nước khác.

Tiểu Vân vẫn luôn đỡ lấy bình nước biển, lại cho anh nhìn đầu bình, “Thầy Tống, anh nhớ chú ý sức khỏe, trời lạnh không thich hợp mở điều hòa, ít chơi game hơn đi, chờ ấm áp hơn chút thì hẵng chơi.”


Tống Dịch vừa nghe thấy từ game liền thay đổi ánh mắt, há miệng muốn hỏi Tiểu Vân thì lại bị cô đánh gãy, “Trước đừng nói gì cả, chờ chị Linh mang nước đến cho anh thì ta lại nói tiếp.”

Kim Linh lúc này mới đi vào, đặt nước ở một bên rồi nâng người dậy, “Đừng nói, hôm nay cậu ốm nặng lắm, tớ với Tiểu Vân tốn bao nhiêu công sức mới nâng dậy được đấy, lúc bọn tớ đến ngay cả điện thoại cậu còn không nghe, gõ cửa cũng không thấy động tĩnh gì, may mà trước kia cậu cho tớ chìa khóa không thì tớ phải phá cửa vào mất.”

Tống Dịch nhận lấy nước ấm uống vào mới thấy cổ họng ươn ướt chút, “Cảm ơn chị Linh, cảm ơn chị đã cứu lấy mạng chó này.”

Kim Linh nghe xong thở dài, “Đã lúc nào rồi còn có sức lực để nói giỡn, nếu không phải là tuyết lớn thì bọn tớ đã gọi 120 đưa cậu đến bệnh viện rồi.”

Tiểu Vân cũng nói, “Đúng vậy đấy thầy Tống, chuyện lớn như vậy mà anh vẫn còn sức lực đùa à, nhỡ đâu tôi và chị Linh không tới, bệnh tình anh như vậy mà không được phát hiện, hậu quả thật không dám tưởng tượng, anh ở một mình cũng chưa có ai chăm sóc anh, trước đó vài ngày không phải Tiêu Hà ở đây hay sao? Anh sao không cho cậu ấy ở lại, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, sẽ không đến mức mắc bệnh như thế này.”

Tiểu Vân là kiểu có gì nói nấy, huống hồ cô cũng là thực sự lo lắng cho Tống Dịch, Tống Dịch cũng không phản bác gì.

“Đúng rồi, không phải còn có bạn trai nhỏ của cậu sao? Làm streamer cũng đâu có bận bịu gì, bảo cậu ta ở lại đây cũng đâu ảnh hưởng gì đâu, mấu chốt là có thể chăm sóc lẫn nhau.” Kim Linh cũng nói.

Tống Dịch nghe xong cười, “Kim Linh, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Kim Linh nhìn anh sau đó nói với Tiểu Vân, “Tiểu Vân này, em đi gọi điện cho bác sĩ đi, chờ họ đến thì A Dịch cũng có thể di chuyển rồi.”

Tiểu Vân lập tức đồng ý, đưa đồ cho Kim Linh rồi ra cửa, không quên đóng cửa lại.

Tiểu Vân nói chuyện điện thoại xong liền ngồi lại phòng khách chờ bác sĩ lại đây, nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ thì lại có chút lo lắng lộ trình đi lại của bác sĩ sẽ ảnh hưởng đến việc chữa bệnh của Tống Dịch.

Cũng may không đến 40 phút thì bác sĩ sĩ cũng tới.

Lúc Tiểu Vân gõ cửa mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng trò chuyện.

Kim Linh hỏi, “Cậu thực sự quyết định như vậy à?”

Tiếng của Tống Dịch có chút nhỏ, cô không nghe rõ, chỉ nghe thấy Tống Dịch ừ một tiếng, đằng sau không nghe rõ nữa.


Bác sĩ dùng tay chạm chạm vào tay cô, Tiểu Vân lúc này mới phản ứng lại, đưa tay gõ cửa.

Cuộc nói chuyện bên trong bị gián đoạn.

Nước thuốc của Tống Dịch còn thừa một chút, bác sĩ khám cho anh rồi nói tình huống trước mắt, “Mùa đông không giống mùa khác, chú ý giữ ấm, uống nhiều nước ấm, thuốc hạ sốt nhất định phải uống, bên cạnh đó sẽ thêm chút thuốc cho cậu, trước khi bệnh trạng tốt lên thì không được sử dụng giọng nói quá độ, nghe nói cổ họng đối với nghề nghiệp của các cậu rất quan trọng, bản thân phải tự bảo vệ mới được, ngày mai có thể đi lại bình thường thì tôi lại tiêm thêm múi nữa.’

Khai thuốc xong rồi, bác sĩ tiêm một mũi tiêm, dặn anh ăn đồ ăn thanh đạm xong liền thu dọn đồ đi về.

Tiểu Vân đưa bác sĩ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại anh và Kim Linh.

“Cá nhân tớ không đồng ý nhưng nếu cậu thực sự muốn thì tớ khẳng định sẽ dốc lòng giúp cậu.” Kim Linh đặt dây y tế ở góc tường, lại cầm lấy chiếc cốc không lên nói với anh.

Tống Dịch nhìn cô nói, “Cảm ơn.”

Kim Lình nhìn anh một hồi, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, “Vật cực tất phản, cậu sớm muộn gì cũng bị hại.”

Tống Dịch không đáp, chỉ cười với cô một.

“Đều nói tình tình cậu tốt, tớ thì thấy cậu quá miễn cưỡng, tớ cũng quản cậu không nổi, tớ đi về trước, còn phải nói với bên hợp tác là cậu bị bệnh nữa, nếu cậu khỏe lại chút thì gọi điện nhận lỗi với bên họ.” Kim Linh đi đến cửa rồi xoay người nói với anh, “Tự chăm sóc bản thân tốt đi.’

Tống Dịch gật đầu nhìn cô rời đi, không bao lâu liền nghe thấy tiếng cửa nhà đóng lại, toàn bộ chỉ còn sự yên tĩnh, đủ để nghe thấy tiếng gió lạnh gào thét bên ngoài.

Anh nhìn lên tủ đầu giường một hồi, lúc này mới cầm lấy điện thoại di động nhìn lướt qua.

Vẫn như trước khi anh bị bệnh, không hề có một cuộc gọi nào từ phía Tiêu Hà.

Hoàn chương 50


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui