Tác giả: Thiên Trọng Lí
Editor: Red9
DONT TAKE OUT
Bắn tiếp một viên đạn, sau đó lại bắn tiếp hai viên, nhìn máu của đồng đội nhanh chóng tụt dốc rồi chết đi, bên tai Tiêu Hà đến nghe thấy tiếng kêu tê tâm liệt phế của đồng đội, lần này cậu không chút do dự nhấn nút tắt tiếng, thế giới lại một mảnh yên bình.
Không hề nghi ngờ là ăn gà* ngay sau đó.
*: Top 1 trong PUBG
Sau khi kết thúc trận thứ hai, Tiêu Hà cũng không sốt ruột mà chơi trận kế tiếp, ngược lại cả người lâm vào trầm tư.
Nếu sau này cậu phát sóng trực tiếp, gặp được loại đồng đội như thế này, để mà nói chuyện và giao lưu với bọn họ, cậu tình nguyện chơi solo, chỉ đi một mình.
Dựa vào ghế thở dài một hơi, đưa tay xoa xoa lỗ tai, trong lòng trầm tư liền hiện lên một tia may mắn, chuyện có thể gặp người phù hợp với mình ở trong trò chơi chỉ là ngẫu nhiên, cơ hội cũng chỉ 1 %, nào có ai gặp sự trùng hợp như thế bao giờ?
Tưởng tượng như thế, cậu thở dài, một lần nữa vào trận mới.
Cậu vào phòng chờ, đồng đội có khả năng vì nguyên nhân nào đó mà vẫn chưa vào, cậu tắt chế độ im lặng của loa, xem người đồng đội hiện tại có phải là một kẻ bình thường hay không, đi ăn hôi cũng được, chỉ cần không được quá ồn ào.
Nhưng thời điểm mà đồng đội xuất hiện ngay dưới mí mắt của cậu, sắc mặt cậu liền biến đổi, tay trái theo bản năng nắm lấy bàn, trong miệng mắng một câu thô tục.
Đôi khi, có những thứ mà người ta không muốn nghĩ tới thì nó lại xuất hiện, lần thứ ba nhìn thấy cái ID đó, trong nháy mắt Tiêu Hà hiện lên ý tưởng muốn từ bỏ.
Thanh âm đối phương lần nữa xuất hiện bên tai Tiêu Hà, giống như một ma âm cứ quanh quẩn bên tai, lần nữa vang lên ở cạnh cậu, tra tấn màng tai của cậu.
“Oa! Chúng ta thật là duyên phận! Lại là anh ư, anh trai ơi! Anh ơi vì sao vừa nãy anh lại giết em! Anh không được giết em nữa có nghe hay không! Người ta thích anh như vậy! Anh chính là người con trai lợi hại nhất mà em từng gặp trên tuyệt địa đại lục này……”
“Cô lại nói nhiều thêm mấy câu nữa, tôi liền cho cô rơi xuống đất biến thành cái hộp vuông.”
Ngữ khí của Tiêu Hà vô cùng không tốt, cậu đã cố gắng nhịn xuống ức chế của bản thân để không đi mắng một cô gái.
Đối phương có vẻ như đã hiểu ra, chỉ nhỏ giọng oán hận một chút, thật sự liền ngậm miệng lại, về sau sau khi rơi xuống đất cũng không nói thêm một lời nào.
Tiêu Hà khó có được 10 phút yên tĩnh. Hai người loot xong một khu nhà, liền đi đến một khu nhà khác, hợp tác với nhau loot ở ba chỗ, đều nghèo đến mức khiến người ta phải sợ hãi.
Trong tay của Tiêu Hà hiện tại chỉ có một bình bom khói và một khẩu UMP9, cậu suy nghĩ một lúc liền mở miệng hỏi đồng đội, “Bây giờ cô đang có trang bị gì nhiều rồi?”
Đồng đội kinh ngạc a một tiếng, “Vậy anh muốn cái gì?”
Tiêu Hà một lần nữa rơi vào trầm mặc, cậu đang muốn cái gì ư? Chẳng lẽ chỉ cần cậu muốn thì cô ấy sẽ có sao?
Ngay sau đó đồng đội của cậu lại bắt đầu.
“Ống ngắm bốn lần?”
“Có muốn lấy khẩu M416 không?”
“Anh muốn lấy băng đạn chứ?”
“Giảm thanh nè, có lấy không?”
“Có SKS đây, cần chứ?”
“Anh trai ơi có yêu qua mạng không? Giọng của người ta siêu ngọt.”
“Thế nào? Thế nào? Suy xét thử người ta một tí đi? Người ta vừa ngọt lại vừa không biết xấu hổ, trí dũng song toàn, còn dám chửi trời cao!”
Tiêu Hà đối mặt với một tên đồng đội thích làm nũng, trong nội tâm không hề nổi lên một chút gợn sóng nào, ngược lại còn muốn chửi thề.
“Nam thêm WeChat, nữ tự mình cố gắng.” Tiêu Hà ném ra một câu như vậy, thành công khiến cô nương ngậm miệng lại.
Ở trong game, cậu bị đồng đội chắn ở cửa WC không cho ra ngoài, chỉ thấy đồng đội ngồi xổm trước mặt cậu, không ngừng ném trang bị trên người xuống, thậm chí cởi cả quần áo ra vứt bên cạnh cậu, toàn thân chỉ còn một cái váy nhỏ màu đen.
Hơn nữa cô còn giơ cái chảo ra yêu cầu Tiêu Hà nhặt trang bị của cô lên.
Tiêu Hà cũng chẳng khách khí với cô, cứ thế nhặt lấy trang bị mà cô vứt ở trên đất, sau đó nhìn cô ngồi xổm trên mặt đất nhặt lại trang bị của bản thân, cũng không mặc quần áo lên, nhặt xong thì vẫn giơ cái chảo đứng sẵn ở trước mặt cậu, không cho cậu đi.
“Làm gì nữa?” Tiêu Hà nhìn động tác của cô, không hiểu.
Sau đó giọng nói của một người con trai xuất hiện ngay bên tai, “WeChat của cậu đâu?”
Cậu cả kinh đến mức giật mình bấm chuột, cứ thế nã một phát súng lên người đồng đội.
“Má nó! Người ta vứt trang bị cho cậu để cậu cho WeChat, cậu không cho WeChat còn đánh người ta là sao?!” Ngữ điệu cứ thế bay lên vô cùng kỳ diệu, giọng điệu như thể mình vừa bị ai đó lừa gạt.
Đúng là giọng của đàn ông, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Hà thấy có chút mông lung, “Anh là cái thể loại gì thế? Biến âm à?”
“Cậu mới là cái thể loại gì, cậu mới là biến âm! Mau giao nộp WeChat ra đây!” Nghe giọng nói tràn đầy cảm giác uất ức.
Tiêu Hà không đáp lời, cậu không biết phải nói cái gì cho phải, đây là tình huống gì vậy?
“Không phải chính cậu vừa nói nam thêm WeChat nữ tự mình cố gắng, đã nói chuyện còn không giữ lời à?”
“Nhân yêu*?” Ngày lúc này Tiêu Hà chỉ có thể nghĩ ra từ này để nói.
*: người chơi giới tính nam ngoài đời nhưng lại chơi nhân vật nữ trong game.
“Cậu mới là nhân yêu! Không phải cậu muốn biết tôi là nam hay nữ sao, đưa WeChat ra đây cho tôi là có thể biết mà.”
Thực ra Tiêu Hà cũng có chút tò mò, vì thế cậu đưa số WeChat của mình cho anh ta, không quá vài giây, thật sự có người thêm bạn trên WeChat của cậu.
Cậu mở thêm tư liệu nhìn lướt qua, tên WeChat và tên trò chơi của anh ta đều giống nhau: Syiiii, avatar là một bức ảnh màu trắng.
Sau khi đồng ý bạn tốt, đối phương liền gửi tới mấy bức ảnh chụp, có nam cũng có nữ, nhưng đều là cùng một khuôn mặt.
Tiêu Hà có cảm giác như mình bị chơi, liền văng một câu thô tục.
“Con mẹ nhà nó……”
Cậu trong trò chơi bấm một phát chuột, làm người đang cầm chảo ở đối diện bị bắn đến bay máu, nháy mắt khiến người ta ngã xuống đất.
“Má nó má nó má nó! Tráng sĩ! Anh trai tốt à! Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà! Là do tôi gửi nhầm ảnh đấy! Người ta trượt tay gửi nhầm ảnh! Tôi là nam, tôi thật sự là nam! Anh trai à anh đừng giết tôi! Tôi có JJ*, tôi có JJ nè! Tôi không phải nữ đâu! Cứu tôi, mau cứu tôi!”
*: Hoạ mi -_-
Sau đó di động của cậu liền vang lên thanh âm báo tin nhắn của WeChat, Tiêu Hà lần nữa nhìn thoáng qua di động, đối phương lại gửi tới mấy bức ảnh chụp nữa, đều là nam, chụp từ phía trước, còn lộ ra hầu kết.
Trong trò chơi một lần nữa lại truyền đến tiếng của đối phương, “Anh trai ơi! Mau cứu người ta nhanh lên! Tôi sắp chết rồi nè! Có chuyện gì thì chúng ta đứng lên nói được không! Chúng ta còn phải chạy bo nữa! Cứu cứu tôi!”
Tiêu Hà ngồi xuống xuống cứu anh ta, cảm giác càng ngày càng hỗn loạn, sau đó liền hỏi: “Thật sự là cái biến âm vô dụng? Vậy sao trước đó anh lại dùng giọng nữ?”
“Thật sự là vô dụng, đúng là vô dụng! Tôi là CV* đó, sao có thể dùng biến âm được, công việc của tôi không cho phép tôi dùng biến âm.”
*: Viết tắt của Character Voice, người làm công việc lồng tiếng cho nhân vật
Tiêu Hà cũng chẳng so đo gì với anh ta nữa, sau khi giúp anh ta dậy, bảo anh ta tránh qua, nhìn thoáng qua bản đồ rồi chuẩn bị chạy bo, đầu tiên là phải ra khỏi phòng ở này, sau đó đi về phía xe để chuẩn bị chạy.
Ấn còi xe hai tiếng, đồng đội mới chạy nhanh từ trong phòng lao lên xe.
Sau khi phát động chân ga, Tiêu Hà liền hỏi, “Anh là CV? Vậy trước đó anh gửi mấy tấm ảnh chụp nữ trang ấy tới thì là gì?”
“A… Cái đó ý hả, đó là cosplay, lúc trước có cosplay nhân vật, không cẩn thận liền gửi mấy bức ảnh đó đi.”
Tiêu Hà không đáp lại, chỉ chuyên tâm lái xe.
“Nè anh trai, anh là gay à?” Đối phương hỏi câu này, giọng nói vô cùng cẩn thận.
Tiêu Hà không đáp lời, đối phương cũng không giống như tính toán cứ như vậy từ bỏ đề tài này.
Anh ta bắt đầu bắn ngôn để hỏi cậu: “Này anh trai à, anh là gay chứ gì?”
Tiêu Hà cho xe dừng lại ở ngay địa điểm đã đánh dấu, sau đó xuống xe, giơ súng lên nhắm hướng của xe bắn một cái.
Bên tai của cậu lập tức vang lên tiếng hét chói tai.
“A a a a a! Sao cậu lại bắn tôi tiếp! Huhuhu! Cậu là cái loại người gì vậy! Người ta còn tưởng là gặp đồng loại, sao cậu lại táo bạo như thế!”
Đối phương nhanh chóng nhảy xuống xe tránh ở đằng sau, điên cuồng công kích màng tai của Tiêu Hà.
“Đừng có kêu nữa! Không bắn!”
“Cậu là cái tên lừa đảo! Cậu rõ ràng là còn muốn bắn tôi! A! Tôi sắp chết rồi! Cậu đừng có bắn nữa!! Cậu sao còn bắn tôi thế hả!!”
Tiêu Hà rất nhanh nhận ra xung quanh có người, “Đừng có nói nữa! Xung quanh đang có người! Ngậm cái miệng lại! Tôi muốn nghe động tĩnh xung quanh.”
Đồng đội gục ở trên mặt đất nhỏ giọng hầm hừ hai tiếng, nghe được giọng nói nghiêm túc và đúng đắn của Tiêu Hà, liền ngậm miệng lại.
Xe này không an toàn, dễ bị người ta bắn nổ, Tiêu Hà lập tức đổi một xe khách có độ che chắn cao hơn, đồng đội Thì bò tới cái xe bị bắn kia, địch nhân rõ ràng nhìn thấy, còn muốn bắn chết anh.
Vài giây sau khi nghe được đường đạn, rất nhanh cậu liền xác định được vị trí của địch nhân, bắt lấy thời cơ liền dùng khẩu SKS bắn trúng đầu hắn, trực tiếp hehot, nhưng địch nhân cũng bắn nổ xe của bọn họ, đồng đội cứ thế bị nổ chết.
Tiêu Hà giống như có dự cảm, trước khi đối phương mở miệng nói thì cậu đã ngắt lời, “Câm cái miệng lại!”
Lời nói vừa lạnh lại vừa vô tình, đối phương hậm hực mấy tiếng rồi thực sự ngậm miệng.
Khó có cơ hội đồng đội lại ngoan ngoãn như thế, Tiêu Hà một lần nữa một mình xông pha, diệt được thêm một đội.
Sau khi cậu vừa diệt xong đội kia, di động của cậu điên cuồng vang lên âm báo tin nhắn WeChat.
Thần sắc của cậu có chút không kiên nhẫn, mày nhăn lại, đưa tay cầm di động lên nhìn thoáng qua, sau đó lại ném điện thoại lên trên giường, âm báo tin nhắn của di động lập tức giảm nhỏ lại.
Cậu bắt đầu nói ở trong trò chơi: “Sao anh lại nói nhiều như vậy? Tính tình của tôi rất không tốt, không muốn nghe ai mắng chửi thì ở trong game đừng có làm phiền tôi.”
Đối phương lên bắt đầu khụt khịt, “Ai bảo cậu vừa mới bắn tôi! Nếu không phải cậu bắn tôi thì tôi đâu có chết nhanh như vậy! Tuy rằng cậu rất là lợi hại! Nhưng tôi cũng muốn sống để ăn gà! Cậu đúng là loại đàn ông táo bạo!”
Trong trò chơi một lần nữa chuyển đến tiếng súng, Tiêu Hà vừa định mở miệng mắng chửi người, bảo anh ta yên tĩnh một chút, cậu liền lập tức im lặng lại, cũng không gửi tin nhắn WeChat cho anh ta.
Tiêu Hà lại diệt thêm một đội nữa, lại bị người khác bắn lúc đang ở ngoài vòng bo.
“Hừ hừ, thật tức quá, thiếu chút nữa là có thể ăn gà rồi! Anh nè, còn mang người ta đi chơi tiếp không? Anh trai ơi……”
Tiêu Hà ngay lập tức rời khỏi trò chơi, đóng máy tính lại, động tác vô cùng lưu loát.
Cậu hoạt động tay một chút, đè huyệt thái dương, dựa cả người vào ghế để thả lỏng bản thân, chưa từng có lần chơi game nào khiến cậu hao phí tinh lực như lần này.
Nghỉ ngơi một hồi, đứng dậy đi lấy điện thoại ở trên giường, ngay lập tức thấy WeChat có đến năm mươi cái tin nhắn.
Đều từ một người gửi tới.
“Anh ơi sao đột nhiên offline rồi.”
“Anh trai nè, ngày mai chúng ta còn chơi không?”
“Anh ơi, anh quả thực là người chơi giỏi nhất mà tôi từng gặp từ trước đến nay.”
“Anh trai có muốn yêu qua mạng không? Tôi có giọng nam thần nè.”
Sau đó là một bản ghi âm ngắn gửi tới, Tiêu Hà không click mở.
Tưởng tượng đến thanh âm của anh ta, bên tai cậu cứ như thể vang lên tiếng nói cùng mấy văn tự như trên.
Quả thực tựa như ma chướng vậy.
Tiêu Hà lắc đầu đi lấy quần áo tắm rửa, sau khi trở về liền nhìn thoáng qua di động, cậu không thấy một tin nhắn nào gửi đến nữa, đang chuẩn bị rời khỏi giao diện, ngón tay thế nào lại chạm lên bản ghi âm ấy.
Giọng nói mà cậu nghe qua trước đó và giọng nói trong này hoàn toàn khác biệt nhau, giọng nói này thuộc về một người đàn ông thành thục mang theo tiếng cười trầm thấp, tràn ngập mị lực.
Thân thể của Tiêu Hà không tự chủ mà giật mình, cánh tay như nổi da gà.
“Tôi chờ cậu.”
Hoàn chương 3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...