Tiêu Hà nhìn chằm chằm di động phát ngốc, đây là lần đầu tiên cậu có cảm xúc mãnh liệt như vậy với một người.
Bên người có người ngồi xuống, cậu cũng không chú ý, người bên cạnh lại liếc nhìn cậu khá lâu, tò mò quay sang hỏi, “Người anh em, cậu là thành viên đội nào vậy?”
Những lời này kéo Tiêu Hà rời khỏi suy nghĩ, cậu ghé mắt nhìn thoáng qua người bên cạnh, người này mặc đồng phục màu xanh biển của đội AMGO, trong miệng nhai kẹo cao su, điệu bộ cà lơ phất phơ.
Tiêu Hà nghiêng đầu đối mặt nhìn vào mắt anh ta, hai người cứ như vậy nhìn nhau vài giây, động tác nhai kẹo của anh ta cũng chậm lại, ánh mắt thể hiện sự không dám tin.
Hiển nhiên là, đối phương đã nhận ra cậu.
“Trời đựu, sao ông lại ở đây?” Xích giơ tay vỗ vỗ vai Tiêu Hà.
Không đợi cậu đáp, anh lại nói tiếp: “Còn đeo cả khẩu trang, tôi còn tưởng là thành viên đội ngũ nào cơ đấy,” đưa mắt đánh giá cậu một phen, “Tôi đúng là lần đầu nhìn thấy ông mặc quần áo hàng ngày ấy, thật đúng là, cái tên đẹp trai này, hôm nay chuẩn bị thi đấu chưa, luyện tập với tôi chút đi?”
Xích thấy Tiêu Hà nên tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, dùng một hơi nói một tràng.
Tiêu Hà cất điện thoại lại, dựa đầu lên ghế, “Không biết, nghe theo sắp xếp, xuất ngũ rồi nên hẳn là không lên thi đâu.”
Xích vừa nghe, lập tức nói với cậu, “Đừng vậy chứ người anh em, đây cũng đâu phải cuộc thi chính quy, ông bây giờ cũng chưa hẳn là lui đội còn gì, không phải vẫn là người của SG à, nhân viên ngoài biên chế lên đánh mấy ván thì đã sao, tăng sư lợi hại của Thiếu Lâm Tự người ta còn toàn là sư thầy quét rác kìa, cho dù có là xuất ngũ, thì vẫn thoải mái nhậm chức còn gì.”
Tiêu Hà hơi nghiêng đầu nhìn anh một cái, “Ông muốn lấy tôi ra để luyện cho người mới à? Tôi là đá quý, ông không mời nổi đâu.”
Tiêu Hà tâm tư khác nên không hiểu, nhưng nếu đề cập đến chuyện có tâm nhãn trong game, cậu có thừa, cậu vừa thấy có vài đội viên của AMGO ở trên xe, có vài gương mặt mà cậu không quen, mỗi đội ngũ cơ bản chỉ đưa tầm 4 đến 5 người tham gia, còn đội của họ có đến tận 7 người, vừa nhìn là biết, họ đến đây là để cho người mới cọ xát.
“Ầy, nếu đã không thi đấu thì ông tới làm gì? Ông cũng đâu thích mấy nơi như này? Ông có phải biết ý tôi muốn luyện binh nên định hố tôi không vậy?” Xích đưa mắt hoài nghi nhìn cậu.
Giờ này xe đã chuyển bánh, Tiêu Hà trực tiếp nhắm hai mắt lại, “Tới để gặp ánh dương của đời.”
Xích vốn đang muốn nói, thấy cậu nhắm mắt rồi cũng mặc kệ, anh thở dài đeo tai nghe lên rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi tới hội trường, Tiêu Hà đi cuối cùng, bọn Happy đều đã đi vào, Chu Nghiêm ở phía trước chờ cậu, đưa cho cậu tấm thẻ công tác, “Chú nếu không muốn bại lộ quá sớm thì một mình đi dạo bên trong thôi, nếu lát có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh, điện thoại anh lúc nào cũng sẵn sàng bắt máy.”
Nói xong cũng không đợi Tiêu Hà tỏ thái độ, đưa tay vỗ vỗ cánh tay cậu rồi chạy đuổi theo bọn Happy.
Tiêu Hà nhìn sơ qua thẻ công tác, sau đó cậu cất nó vào túi áo trong.
Triển Tử có rất nhiều người, tiếng ồn trong đây như mấy khu chợ bán đồ ăn, ồn ào và ầm ĩ, có nhiều cos và nhiếp ảnh, có quầy bán đồ lưu niệm và khu chơi game.
Tiêu Hà hơi cau mày tránh khỏi đám người đi vào trong, vừa đi vừa nhìn, đưa mắt nhìn một lượt, thế nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Khu Triển Tử xác thật rất lớn, một đám người tụ lại với nhau, có nhiếp ảnh che khuất mất banner, không thể nhìn rõ trên đấy ghi gì.
Tiêu Hà đau cả đầu, bên cạnh không biết là đang chơi trò gì, âm thanh phát ra rất lớn, làm màng tai cậu cũng chẳng dễ chịu gì, cậu nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, sau đó lại chẳng biết phải đi đâu.
Cậu mơ mơ màng màng, tìm chẳng thấy vị trí ấy ở đâu, người đi người đến đông nghìn nghịt, cậu chẳng cần suy nghĩ, bắt lấy tay của một cô gái cạnh đó, làm con nhà người ta hoảng một trận.
Tiêu Hà lúc này mới ý thức được hành vi của mình, vì thế cậu cúi đầu xin lỗi, cũng buông lỏng tay mình ra, “Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi game tình yêu thiếu nữ diễn ra ở đâu?”
Cậu không biết game của Tống Dịch là gì, chỉ nhớ đó là game về tình cảm dành cho các thiếu nữ, cậu sợ mình miêu tả trừu tượng quá, bởi vậy lại nói tiếp, “Chính là game mà Tống Dịch phối âm.”
Cậu rất ít khi giao tiếp với người lạ, cả người đông cứng mất tự nhiên, may mắn còn có chiếc khẩu trang đeo trên mặt che kín hơn phân nửa mới đỡ làm cậu cảm thấy xấu hổ.
Hai cô gái vừa nhìn vừa đánh giá Tiêu Hà, mặc dù đã đeo khẩu trang kín bưng nhưng vẫn nhận thấy giá trị nhan sắc cực cao, hai cô nghĩ rất có thể là do không biết chỗ lại phải mở miệng hỏi game tình ái này ở đâu nên thẹn thùng như vậy, sau khi đã suy đoán xong, hai cô cũng nhiệt tình giúp đỡ.
“Đi thẳng đường đó, sau đó quẹo trái lại đi thẳng…… Ài, anh cứ đi theo bọn tôi đi, bọn tôi cũng phải qua đó.” Cô gái nói được một nửa lại đổi ý, nghĩ thấy mình cũng phải đến, vậy thì ghé qua đó cũng chẳng có việc gì.
Tiêu Hà gật đầu cảm ơn, sau đó đi đằng sau hai cô gái.
Hai cô gái cũng vô cùng tri kỉ đi bên cạnh cậu.
“Anh cũng chơi game Giai Điệu Trái Tim à? Tôi còn tưởng các cậu thiếu niên sẽ không chơi thể loại game này đâu chứ.”
Tiêu Hà a một tiếng, không biết tiếp theo nên nói như thế nào, thế giới của cậu chỉ có PUBG, sao mà biết giai điệu gì đó là cái quỷ gì.
Hai cô gái không thấy cậu trả lời, đoán là do cậu xấu hổ, vì tránh sự xấu hổ này, hai cô lần nữa tìm đề tài, “Anh cũng thích A Dịch phối âm Quý Vô Ưu đúng không? Bọn tôi cũng thích lắm, chính vì A Dịch phối âm nên bọn tôi mới chơi trò này đó.”
Tiêu Hà hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới ổn, chỉ có thể yên lặng nghe.
Hai cô gái cũng không cảm thấy xấu hổ, các cô tham gia sự kiện Triển Tử này cũng gặp kha khá cậu con trai thích game nhưng ngại ngùng như vậy, “Cơ mà A Dịch có bạn trai rồi, chuyện của anh ấy và Tiêu Hà bị truyền ra, tôi liền lập tức lên Baidu search Tiêu Hà là ai, may mắn là Tiêu Hà đẹp trai ngời ngời, đột nhiên cảm thấy mình đúng là nhan cẩu, ha ha ha ha, ai u, thật ra tôi chỉ cần A Dịch hạnh phúc là được rồi, nhiều năm thích anh ấy vậy mà.”
Tiêu Hà vừa nghe vừa nghĩ đến những bình luận mà mình thấy lúc trên xe, loại tình cảm cháy bỏng lại nổi lên lần nữa trong lòng cậu.
“Còn bao lâu nữa?”
Hai cô gái cũng hiểu ý cậu, “Ngay phía trước, bên phía bên kia là, ối, nhiều người quá, chúng mình nhanh chân qua đó mua poster đi, chữ ký của Lục Uyên tôi cũng muốn, anh bạn đợi đây nha, nhanh mua poster rồi đi ký tên.”
Tiêu Hà vừa nghe vậy liền bước chân dài đến, trên kia bày đủ loại poster của các nhân vật ở nhiều game khác nhau, trong mắt cậu đều không thấy nhân vật nào có gì khác biệt, chẳng qua là tóc tai được biến hoá đôi chút, hơn nữa trên poster cũng không giới thiệu đây rốt cuộc là ai.
Cô gái bên cạnh còn đang đợi mua, cậu còn đang không biết nên mua cái gì, đột nhiên có giọng nói dội thẳng vào tai, “Cho tôi poster Quý Vô Ưu để xin chữ ký Tống Dịch! Tôi còn phải đem nó về treo đầu giường nữa!”
Cậu liếc mắt nhìn tấm poster trên tay người khác, cậu bước đến cầm lấy một tấm, trả tiền xong liền đi theo một nhóm người được chia ra.
Ở đây có 4 nhóm người, Tiêu Hà chính là người gây chú ý nhất, bởi vì chỉ có cậu là con trai đứng giữa một đám con gái xung quanh.
Quanh đây đâu có ai cao hơn 1m80, lại còn là anh trai đẹp trai nào đó đeo khẩu trang thích chơi game thiếu nữ!
Các cô gái đứng bốn phía nhỏ giọng bàn luận.
Tiêu Hà giờ đây cảm thấy mình thật giống chú khỉ trong đoàn xiếc, vì thế cậu cúi đầu, muốn giảm cảm giác tồn tại của mình.
Cách đó không xa là khu thể nghiệm đấu PUBG, đợi lát nữa sẽ diễn ra vòng thi đấu biểu diễn.
Nhân viên công tác giờ đều đang chuẩn bị các hạng mục, đội viên bọn họ không có việc gì làm, vì thế đi dạo quanh phụ cận.
Happy lúc này đang cầm trên tay một xiên thịt nướng, anh chàng nhìn đội ngũ kéo hàng dài bên kia, hỏi một câu, “Miên Phong cậu nhìn xem, bên kia là gì, thế nào lại có nhiều chị em xếp hàng như thế.”
Miên Phong ồ một tiếng, bước về phía trước hai bước, sau đó cậu liền nhìn thấy một thân ảnh cao cao đứng đó, trông như một chú hạc đứng giữa bầy gà (ý là chỉ chiều cao, không phải nhan sắc), cảm thấy không tin nổi mắt mình, vẫy vẫy tay với bọn Happy, “Các anh! Mau tới mau tới đây.”
Bọn Happy còn không biết cậu đang nhìn cái gì, lại điên cuồng gọi bọn họ chạy qua, lúc đi đến, Miên Phong liền chỉ vào cái dáng cao cao đứng đó, “Mấy anh đoán xem kia có phải Tiêu đội không?”
“Cái quỷ, đấy không phải ảnh thì là ai, ảnh đến đây làm gì? Để ông đây đi xem.” Happy nói liền định đi.
Lại bị Thu Dương kéo lại, “Này này! Quay lại, không thấy kia có một tấm banner to tướng à, Giai Điệu Trái Tim, game thiếu nữ.”
Happy sợ hãi ăn một miếng xiên nướng lớn, “Má, chuyện quỷ gì thế bây, Hà Thần của tớ mà lại đến tham dự game này à?”
Mộc Mộc lúc này mới cầm điện thoại giơ lên trước mặt họ, “Giai Điệu Trái Tim, game tình yêu thiếu nữ, phối âm Tống Dịch, Lục Uyên……”
Happy liền hiểu, kéo giọng dài một tiếng, “Ây u, Tiêu Hà của tớ thật là, cửa quan hệ không đi lại cứ thích xếp hàng vậy cơ, đợi lát nữa thầy Tống mà thấy được khẳng định sẽ rất chi là cảm động, trời đất, hình như tớ thấy được kịch bản này rồi nè, đàn ông đứng ở trên đỉnh danh vọng quả không giống nhau, mấy cậu không cảm thấy dạo gần đây kỹ năng tán tỉnh của ảnh tăng đột biến à? Có khi còn ngấm ngầm trộm chơi loại game này không chừng ấy?”
Mộc Mộc lấy di động cốc vào đầu anh chàng, “Tỉnh táo chút đi, mấy năm nay anh ấy tham gia hoạt động gì nhiều, chưa nói đến việc làm thế nào biết cửa quan hệ thì làm sao ngầm chơi trò này được? Tớ cảm thấy không có đâu.”
Thu Dương trộm cắn một miếng xiên nướng của Happy, “Tớ cũng thấy vậy, cậu nhìn thấy ảnh cầm điện thoại chơi game gì bao giờ chưa? Tớ cá là ảnh còn không biết bốn nhân vật này là ai đâu.”
“Ha ha ha ha ha ha, mấy anh đừng nói nữa, em nhinf cũng chẳng đoán được ai là ai mất.” Miên Phong ở một bên cười nói.
“Đi đi, đợi lát nữa bị phát hiện thì có mà lạnh cóng người.”
“Đợi lát nữa, tớ còn muốn nhìn lại cơ, má ơi, Thu Dương, mẹ nhà cậu, ăn vụng thịt của ông đây, mau tự giác đi mua trả về ngay.”
“Vậy thì đi, đưa cậu đi mua, nhanh lên, trong kia cũng sắp diễn trận rồi đấy.”
Hoàn chương 31
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...