Tiểu Khả Ái Của Tôi

Tiêu Hà nhìn ba người họ ở đó chụp ảnh vui vẻ, lập tức nâng 98K lên ngắm, mà dĩ nhiên là bắn vào Tuế Tuế – người đang đứng ngoài cùng dễ ngắm nhất.

Tuế Tuế bị bắn điên cuồng tìm công sự che chắn, “A Hà, bên bọn tớ có người, hắn dùng 98K có giảm thanh.”

Vừa nghe đến việc có người bắn, Tống Dịch và Trì Phỉ bị hoảng loạn tìm chỗ trốn, ba người thành công bị phân tán.

Tiêu Hà lúc này mới thu súng lại, “Tăng tốc giùm cái.”

Tuế Tuế vừa nghe đã nhận ra phát súng vừa rồi là Tiêu Hà bắn, anh chàng ngay lập tức chạy đến đi sát Tiêu Hà.

Tống Dịch vừa chạy kêu la, “A Hà, anh không làm gì hết, từ từ nào, tiểu khả ái của em bây giờ vừa đáng thương lại vừa bất lực đó.”

Sự kiên nhẫn của Tiêu Hà hoàn toàn tiêu tán gần như không còn, giọng nói cũng vô cùng lạnh nhạt, “Có anh thì cũng có ích lợi gì? Ngay cả một bậc cũng không bằng.”

Trì Phỉ rất không hiểu, kiểu người mang tư tưởng thẳng nam cứng nhắc như Tiêu Hà sao lại quen được anh bạn trai như Tống Dịch cơ chứ?!

—— đau lòng chưa, Hà Thần của tui lại bắt đầu

—— nào nào, ông anh này lại bắt đầu rồi, đau lòng giùm thầy Tống

—— Hà Thần của tôi sắp bùng choáy đó, đau lòng thầy Tống +2

Tống Dịch thật ra cũng rất uất ức, anh chơi game cũng chỉ như ăn đồ ăn, hôm nay anh chơi và nói chuyện với Trì Phỉ vì anh biết Tiêu Hà rất kém chuyện giao lưu, cho nên anh mới nói nhiều với anh ta, kết quả hiện tại còn bị Tiêu Hà nói như vậy.

Trong lòng anh cũng khó chịu, một mình nhỏ giọng nhắc mãi, “Hừ, cái tên cuồng game, ghét bỏ anh hả, anh chết đây luôn đấy!”

Vừa vặn đi ngang qua một dãy núi cao, có thể nói là đặc biệt cao, nhảy xuống không đến một nháy là chết không thể nghi ngờ, anh cứ vậy di chuyển nhảy một phát xuống ngã chết.

Nháy mắt, Trì Phỉ và Tuế Tuế sợ ngây người, cảm giác bầu không khí rất không ổn, hai người này có phải lại cãi nhau tiếp không.

Tiêu Hà lúc này đã qua dãy núi, nhìn thấy Tống Dịch đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, cậu tức giận đến chết.

“Con mẹ nhà anh! Ông đây….” câu sau là muốn mắng người nhưng cậu khắc chế, rốt cuộc cũng không thốt ra, nhìn nhân vật của Tống Dịch quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, dù cho thanh máu đang sắp rút hết anh cũng không hé một câu.

Tiêu Hà giận đến mức sắc mặt cũng thay đổi, cậu nâng SCAR-L lên bắn một loạt đạn lên người nhân vật Tống Dịch, hận không thể bắn xuyên qua, đợi đến khi Tống Dịch chết hẳn rồi mà cậu vẫn bắn.


Tuế Tuế ngồi ở trước máy tính nheo đôi mắt lại, có điểm không đành lòng xem.

Anh chàng cẩn thận khuyên Tiêu Hà, “A Hà bình tĩnh……”

Làn đạn lúc này xoát một lượt, đều hy vọng họ đừng cãi nhau, hỏi Tiêu Hà có thể để ý một chút đến cảm nhận của Tống Dịch hay không, không sợ xảy ra chuyện gì sao.

Tiêu Hà căn bản không có tâm tình đi để ý tới những việc đó, cậu bắn xong hai thoi đạn, sau đó từ trên nhảy xuống, chạy đến cạnh hộp thi thể vuông vắn của Tống Dịch, cứ thế kéo ra một quả lựu đạn.

Tống Dịch đứng ở vị trị thị giác của Tiêu Hà quan sát tất cả, nhìn đến mức tim cũng lạnh thấu, anh cảm thấy bản thân ở trong lòng của Tiêu Hà, so với game đúng là không đáng để nhắc tới, cả cơ thể như rơi vào hầm băng.

Đợi đến khi nhìn thấy cảnh ấy, Tiêu Hà tự tử bằng lựu đạn chết bên cạnh anh, đột nhiên anh lại thấy địa vị của mình đúng là vượt xa game này rồi.

Tâm tình vốn đang buồn bã đau lòng lập tức nhảy lên tận mấy tầng mây.

“Hú hú hú! A Hà! Anh mãi mãi yêu mình em! Moah moah moah ~” Tống Dịch cao hứng kêu lên.

Tiêu Hà vẫn rất lạnh nhạt, nhưng lại có thể nghe được một chút ôn nhu gì đó trong ấy, “Câm miệng! Lại nghịch nữa thì coi chừng!”

—— rất xin lỗi quý vị, là bọn tui nhìn không rõ thế cục

—— thường thức của Hà Thần thật lãng mạn, người bình thường sao có thể hiểu được

—— do tôi nông cạn quá rồi, không nên chỉ nhìn mặt ngoài, vốn tưởng là sẽ bùng nổ đại chiến chứ, thế quái nào lại bị thồn cẩu lương thế này, cũng may là không cãi nhau! Cám ơn trời đất!

Trì Phỉ và Tuế Tuế vô hình trung bị bón cẩu lương vào miệng, di động kêu lên hồi chuông dài, Trì Phỉ nhận điện thoại, sau đó nhanh chóng rời khỏi trò chơi, “Xin lỗi, tôi đi đón bà xã, lần sau lại chơi.”

——????? Cái phòng phát sóng trực tiếp này là cái quỷ gì vậy nè?

—— thu tay lại đi! Cầu xin mấy người đừng có thương tổn tâm hồn cún độc thân như bọn tôi nữa mà!!!

—— được lắm, được lắm, giỏi lắm! Biết mấy người có người yêu cả rồi! Cái đồ móng heo!

—— thế người out game tiếp theo không phải là Tuế Tuế chứ? Anh ấy hẳn là không có bạn gái đi nhỉ!

Làn đạn vừa mới xoát xong thì Tuế Tuế liền bắt đầu, “A, tớ đau bụng quá, A Hà, hai người các cậu chơi nhé, tớ chắc bị tiêu chảy rồi!”


Tốc độ thoát game và thoát YY cực kì nhanh.

——????? Tuế Tuế, cậu có thể để ý một chút không nè?

—— đúng thật là, không có người yêu nên mới như vậy đó, cay mắt tui rồi

—— nhiệt liệt chúc mừng phu phu Hà Thần đã đầu độc hai vị đồng đội và hơn 300 vạn người xem

Tiêu Hà hoàn toàn không thèm để việc vì sao Trì Phỉ cùng Tuế Tuế lại bỏ chạy, đối với cậu, chơi bao nhiêu người cũng không quan trọng.

Cậu và Tống Dịch lại bắt đầu ván tiếp theo.

Tống Dịch rõ ràng là vẫn còn đang đắm chìm trong hình ảnh hành động vừa rồi của Tiêu Hà.

60 giây chờ đợi, anh lại bắt đầu làm màu kêu nháo lên.

“A Hà A Hà, em có biết em và ngôi sao trên bầu trời kia khác nhau ở đâu không?”

Tống Dịch đã nghĩ kỹ rồi chờ Tiêu Hà nói, đợi cậu trả lời thì anh sẽ nói, ngôi sao thì ở trên trời, còn em thì nằm trong tim anh, thổ lộ lời âu yếm này đấy!

Thế nhưng đợi vài giây sao lại đợi đến câu nói cực kì nghiêm túc của Tiêu Hà, “Em có bị treo trên trời đâu.”

Tống Dịch: “……” vô ngữ.

—— ha ha ha ha ha ha ha ha, vẫn là Hà Thần của tui lợi hại nhất, mẹ nó tui sẽ không bị treo trên trời đâu.

—— Hà Thần là muốn tôi cười chết chứ gì? Thầy Tống từ bỏ việc nói lời đường mật đi!

—— nếu đây đoán không sai thì thầy Tống đang định thổ lộ gì đó với Tiêu Hà chứ gì?

—— ha ha ha ha ha ha, đây cũng chẳng phải việc thổ lộ lời âu yếm gì nữa, tư duy Hà Thần của tui rất sắt thép đó nha

Tống Dịch từ lúc thổ lộ thất bại liền nhận thức được sự lợi hại của Tiêu Hà, quả thực là cách thức giết người vô hình, cho nên đành từ bỏ không dám dùng mấy lời này nữa, như vậy đều tốt cho cả hai.


Bởi vì hai người nhảy xuống chỗ đông người, Tiêu Hà chuẩn bị một mình xử lý hết những người xung quanh, Tống Dịch chỉ cần cầm khẩu súng ngồi ngốc trong phòng chờ cậu là được, đợi khi nào cậu giết hết thì sẽ đến đón anh.

Trước khi đi, Tiêu Hà vẫn không an lòng để anh ở đây một mình.

Tiêu Hà liền nói với anh, “Anh nhớ cho kỹ, chờ lát nữa nếu như anh bị người ta bắn, anh cứ mở míc nói chuyện với họ.”

Tống Dịch hỏi cậu, “Nói cái gì?”

Tiêu Hà suy nghĩ một hồi, “Bảo họ đừng giết anh, nhớ giả giọng để nói.”

Tống Dịch vừa nghe liền hiểu ý Tiêu Hà là gì, “Ể, A Hà, em thay đổi rồi, em trước đây có thích anh dùng nguỵ âm đâu!”

Tiêu Hà thu súng lại, dùng tay đấm anh, “Tự anh hiểu lấy, cứ giữ được mạng đã, kéo dài chút thời gian, tận lực trước khi em đến cứu amh kịp.”

Tống Dịch bị cậu đánh cho rớt máu, dùng ngụy âm bắt đầu nói chuyện, “Đừng có hung hãn với người ta vậy mà!”

Tiêu Hà vừa nghe, trầm cả người trong hai giây, lại nói với anh: “Điệu hơn chút đi.”

Tống Dịch kinh ngạc, anh không thể tin nổi, lời như vậy lại có thể nhảy ra từ trong miệng Tiêu Hà sao, nháy mắt lại thích chí, “Hể? Thật sao? Giống như vậy sao? A Hà có thích không? Vì anh nói như vậy nên em sẽ lại càng thích anh có đúng không nè?”

Giọng điệu vừa điệu đời vừa lẳng lơ, nghe rất chi là dầu mỡ.

Tiêu Hà nghe xong lập tức muốn đánh người. Cứ vậy nâng súng lên bắn một hồi lên người anh, không mang theo một tia do dự.

—— trường hợp này hình như tui thấy qua rồi, này thầy Tống! Sao anh cứ mãi bò vật vã ở cùng một chỗ vậy hả?!

—— nhất định là số đạn bắn lên người vừa không nhiều vừa không đủ đau, bằng không thầy Tống à, anh nói tôi nghe, thế quái nào cứ phải có kết cục này mãi vậy

—— ha ha ha ha ha ha ha ha, Hà Thần bảo anh điệu hơn chút là muốn chỉnh anh nhích 0,5 độ thôi, kết quả anh lại lẳng lơ như vậy, nói thật, cái giọng nói này ai mà chịu nổi! Tui thì xin gục ngã rồi đây! Quá kích thích!

—— thầy Tống, bọn tui đều là da nhân tạo, chỉ có anh là da thật thôi

Nhóm làn đạn vừa phun tào vừa xoát đau lòng Tống Dịch, mà Tống Dịch sớm bị bắn đến mức điên cuồng thét chói tai.

Anh bắt đầu mở mode Gatling kêu lên, “Anh biết, anh biết rồi! A Hà không thích! Không thích! Đừng bắn anh, đừng bắn nữa mà! A Hà mau cứu anh! Hu hu hu! Ball ball you*! A Hà! Em sao lại nhẫn tâm đối xử với tiểu khả ái của em như vậy! Ô ô ô! Mau cứu anh lẹ lên!”

*: Đoạn này xin giữ nguyên nhé

Tiêu Hà di chuyển nhân vật ngồi xổm xuống, nhấc súng chỉ vào anh, “Còn thích lẳng lơ nữa không, còn muốn điệu đời nữa không?”

Tống Dịch uất ức xin tha, “Không đâu, không dám nữa, không bao giờ! Anh trai ơi! Mau cứu em đi! Em sắp chết rồi! 1551, rõ ràng là em bảo anh nói vậy! Sao lại còn bắn anh chứ!”


Tiêu Hà bị câu này của anh làm đến bật cười, “Là em nói, nhưng em đâu bảo anh phải quá đà như vậy.”

Tống Dịch vừa nghe cậu nói, lại bắt đầu, “Ấy, A Hà, em đang suy nghĩ cái gì đó, sao cách nói cứ quái quái vậy nhỉ, thật là đáng ghét à nha ~”

Tiêu Hà nghe xong lại muốn đánh người, vung một quyền nện lên người anh, làm anh lại lần nữa kêu la sợ hãi.

“Anh mới bơm máu thôi đó! Một phát đấm này của em biết là mạnh lắm không! Thế nào lại thô bạo vậy chứ! Về sau em sẽ bạo hành gia đình với anh mất! Thật đáng sợ! Hu hu hu!”

Tiêu Hà thật bội phục tư duy logic này của anh, “Có thể bớt bớt đi được không?”

Anh hừ một tiếng, uất ức nhỏ giọng giả vờ nức nở.

Tiêu Hà nhìn anh đã hết nháo, vứt xuống cho anh 5 cái băng, bảo anh cầm lấy bom khói phòng thân, còn đang dặn dò anh thì cửa phòng bọn họ đột nhiên bật mở.

Bên ngoài lập tức vọt vào hai người, cảnh tượng một đấu một cứ thế xuất hiện.

Tống Dịch sợ đến mức mở mic dùng nguỵ âm xin gha.

Tiêu Hà lập tức đánh gãy lời anh, “Câm miệng, ở đó.”

Nhưng chờ đến khi cậu nói xong câu đó, bên cạnh liền vang lên thanh âm đùa giỡn Tống Dịch.

“Em gái nhỏ, mau nói mấy lời ngọt ngào với bọn anh, bọn anh sẽ không giết em nữa, được không nào?”

Sắc mặt Tiêu Hà giận đến mức tối sầm, khớp xương ở ngón tay vang lên tiếng bẻ răng rắc.

Tống Dịch lúc này mở miệng, dùng giọng nói của anh đại ca người Đông Bắc mắng hai tên đối diện, “Ngọt con mẹ mi, cái tên đầu dưa hấu này!”

Sau đó nhanh chóng đóng mic xung quanh.

Anh ngay lập tức đổi lại giọng của mình, nói với Tiêu Hà: “A Hà, chúng ta lên, xử lý cục diện này đi.”

Sau khi anh nó xong, phòng phát sóng trực tiếp đánh một loạt dấu hỏi.

—— vừa có cái gì xảy ra đó? Tui bị ảo giác có đúng hơm? Cái giọng nói thô lỗ như mấy ông lưu manh Đông Bắc kia là của A Dịch thật đó à?

—— trời má trâu bò ghê gớm, trừ câu này ra tôi chẳng biết nói gì hết luôn á

—— quả nhiên! Nhóm Thanh ưu đều là quái vật đó!

Hoàn chương 29


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui