Tác giả: Thiên Trọng Lí
Editor: Red9
DONT TAKE OUT
Phần bình luận trên Weibo rất nhanh tăng lên ngàn vạn bình luận, Tiêu Hà cũng không nán lại đọc, rời khỏi Weibo, mở ra giao diện tin nhắn, cậu dùng 10 phút để đánh chữ rồi gửi tin nhắn cho Phương Hàng, nếu Phương Hàng còn không hiểu, thì cũng đừng nói là cậu không cho anh ta một con đường thoát.
Cậu đã dùng phương thức ôn hoà nhất, cũng cho đối phương chút thể diện cuối cùng, hiểu hay không, chỉ có thể xem Phương Hàng tự quyết định như thế nào.
Phương Hàng nhìn bài weibo này của Tiêu Hà mà xuất thần, di động truyền đến âm thanh báo tin nhắn.
“Bốn năm trước anh lựa chọn ruồng bỏ, vậy thì đừng nghĩ có thể quay đầu lại để nhặt lên, SG cũng vậy, tôi cũng vậy.
Phương Hàng, tự giải quyết cho tốt, tạm biệt.”
Hành văn ngắn ngủn, Phương Hàng nhìn những biến động qua lại, cuối cùng đặt điện thoại lên bàn thở dài một hơi, dựa vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Ngày hôm qua lúc gặp mặt, hắn đã quan sát Tiêu Hà, khi đó cậu hẳn là còn chưa biết chuyện của 4 năm về trước, nhưng không ngờ tới cuối cùng, cậu vẫn biết.
Bốn năm trước, hắn lựa chọn không gia hạn hợp đồng với SG, là bởi vì có một đội ngũ ở nước ngoài đã đưa ra một cái giá rất cao mua hắn để đi qua thi đấu, hắn đã cân nhắc giữa hai đội, cảm thấy đội ngũ nước ngoài thích hợp để hắn phát triển hơn, cho nên dứt khoát kiên quyết rời đi.
Còn lừa Tiêu Hà, nói muốn đi hoàn thành lý tưởng.
Người tính không bằng trời tính, mấy hôm trước khi ra nước ngoài hắn lại xảy ra tai nạn giao thông, bị thương hôn mê hơn hai tháng, lúc hắn tỉnh lại chỉ còn là tuyệt vọng, không cách nào ra nước ngoài được, bọn họ sẽ không muốn một tuyển thủ nằm ở trên giường bệnh không thể động đậy mình, càng không thể chăm sóc ra chi phí cho hắn khỏi hẳn, SG cũng không thể trở về nữa, sự kiêu ngạo và tự tôn còn sót lại cũng không cho phép hắn trở về, đối mặt với hiện thực tàn khốc này, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không thể không từ bỏ con đường của một tuyển thủ eSport.
Ở bệnh viện hơn một năm, hắn sinh tình với một nữ y tá chăm sóc mình, kết hôn sinh con, tiền thi đấu năm đó cũng dùng để chữa trị cho mình, mấy năm nay cũng sắp thấy đáy rồi.
Nghe được tin tức Tiêu Hà xuất ngũ, hắn bắt đầu có ý tưởng, đợi đến khi cậu ký hợp đồng phát sóng trực tiếp sau đó bạo phát lưu lượng vô cùng lớn, ý tưởng và thời cơ rốt chạm mặt nhau, cho nên hắn không tiếc dùng nhiều tiền mua hot search, mướn thuỷ quân, muốn mình buộc chặt marketing với cậu.
Chỉ tiếc, cậu rốt cuộc đã biết chuyện năm đó, lấy tính cách của cậu, khẳng định là rất tức giận rồi.
Phương Hàng ngồi dậy, nhìn máy tính và di động, cười khổ một phen, nếu năm đó không gặp tai nạn, hắn sẽ đáp lại cảm tình của Tiêu Hà, nếu hắn là một người đồng tính hoàn toàn, vậy thì kết quả hôm nay sẽ không xảy ra, chỉ tiếc là, trên đời này chưa từng có cái gọi là nếu.
Tiêu Hà phát weibo và gửi tin nhắn này cho hắn, xem như tạo một con đường lui cho hắn, hắn nếu còn làm bộ đọc không hiểu, thực sự sẽ là giỏ tre múc nước.
Phương Hàng than nhẹ một hơi, không biết là thỏa hiệp hay là đáng tiếc, ngón tay đặt trên bàn phím của hắn rốt cuộc quyết định.
Không bao lâu, một tài khoản weibo được các cư dân mạng phát hiện đã dùng được bốn năm ——SG-Hang đã phát một bài Weibo.
SG-Hang: Trên mạng có chút đồn đãi khuếch đại quá mức, tôi thật sự không đảm đương nổi, @SG-Achelous A Hà là người mà trong mắt chỉ có game mà thôi, thành tích cậu ấy có được đều nhờ thiên phú và sự nỗ lực của cậu ấy, về phương diện thao tác thì tôi cũng chưa dạy cậu ấy điều gì, mà cậu ấy còn từng chỉ điểm cho tôi.
Tôi vốn dĩ không nên xuất hiện lại trong mắt đại chúng, nhưng tôi không muốn vì mình mà A Hà bị hãm sâu vào dư luận. Bốn năm trước tôi vì tai nạn giao thông mà bị thương nên không thể cho cậu ấy một lời giải thích, bốn năm sau tôi cũng không muốn vì mình mà cậu ấy bị tiêu phí thời gian, cho nên hy vọng mọi người đừng để ý đến những lời đồn không căn cứ đó.
Bài viết này vừa tung ra, khiến fan của Phương Hàng bạo phát hơn mười vạn người, hơn nữa dưới Weibo của hắn đều tò mò quan hệ của hắn và Tiêu Hà, hắn đêm nay xem như phát mấy bài weibo, cũng có thể gọi là tích thủy bất lậu*.
*: một giọt nước cũng không lọt.
Chu Nghiêm lại tức muốn chết, “Cái gì mà là không muốn vì mình mà tiêu phí thời gian của chú? Không phải người tiêu phí thời gian của chú là cậu ta đó sao? Đều là cậu ta vừa đàn vừa hát! Chú giờ cũng nhìn thấy bộ mặt của cậu ta rồi chứ? Lúc trước còn vì cậu ta mà suýt cãi nhau với anh, chú xem bản mặt của cậu ta kìa, còn là cái tên Phương Hàng mà chú biết không?”
Tiêu Hà ngồi không đáp, quan hệ giữa hai người từ trước đến giờ không hề có một chút tình cảm, hắn vẫn là một người đồng đội kề vai chiến đấu với cậu, dạy mình cách trưởng thành, mặc kệ là phương diện nào, hắn đã tận tình tận nghĩa, Phương Hàng luôn luôn rất thông minh, lựa chọn lần này cũng nằm trong dự kiến của hắn.
“Nói chú đó, lúc thì như thằng câm, lúc thì nóng nảy muốn cãi tay đôi với anh, chú có thể tồn trữ cho mình ít gói biểu cảm được không? Lúc quái nào cũng tích lời như vàng, lúc đi thi đấu còn đỡ, phải chỉ huy, giờ xuất ngũ rồi nên muốn được giải phóng chứ gì? Anh cầu xin chú đấy, thật sự, đi tìm ai mà hẹn hò đi, đừng có mà lui tới với Phương Hàng nữa. Nếu không anh đưa chú đi tham gia show “Thì ra là bạn” nhé, hiện tại đồng tính cũng hợp pháp, chọn một tiết mục rồi đi dự. Hoặc là anh đây đi đăng ký cho chú tài khoản tình yêu và hôn nhân, tìm một người ôn nhu mà qua lại, trên ấy còn hàng mấy vạn tài khoản khác nhau, thể nào cũng có một người thích hợp với chú, chú đừng có lui tới với cậu ta nữa……”
*: Là chương trình hẹn hò bằng tiếng Quảng Đông, có tên gọi khác là: You My Destiny hoặc là It’s You (theo một nguồn khác)
R9: Tui cũng không biết phải edit cái tên chương trình thế nào nữa. Nguyên là “Duyên lại thị nhĩ – 缘来是你” nhưng đọc nhanh thì sẽ đồng âm với “原来是你 – Thì ra là cậu”, vậy nên tui quyết định đặt theo tên như trên, cũng tương đương với cái tên It’s You mà tui tìm được. Sai sót ở đâu mong mọi người góp ý!!!
“Anh ấy kết hôn rồi.” Tiêu Hà nghe Chu Nghiêm thao thao bất tuyệt đúng lúc nói một câu, “Em sẽ không qua lại với anh ấy nữa.”
Chu Nghiêm đầu tiên là sửng sốt, lập tức vui vẻ ra mặt trầm trồ khen ngợi, vỗ tay một cái, “Thế mới phải chứ, chú mẹ nó là quán quân thế giới, chế ngự mọi đàn ông trong cái giới PUBG này, cậu ta căn bản không xứng với chú……”
“Anh ấy không phải đồng tính.” Tiêu Hà trên mặt vô bi vô hỉ, ngữ khí bình thường, làm Chu Nghiêm tức khắc ngậm miệng.
“Ok, anh chả quan tâm cậu ta là đồng tính hay không, hay là luyến này luyến nọ, chỉ cần chú đừng có u mê cậu ta nữa là được, như vậy cũng tốt, chú cũng coi như tận tình tận nghĩa với cậu ta, còn để lại cho cậu ta đường lui, đúng, thiếu chút nữa quên mất, anh phải câu thông với bên Hoàng Tranh một chút, bảo họ đừng có liên lạc với Phương Hàng, chú hôm nay không cần phát trực tiếp, đi rèn luyện thân thể đi, nếu chú thấy vẫn chưa đủ, ngày mai anh bảo người tìm mua cho chú thanh kiếm, buổi sáng chú đến công viên đi luyện kiếm với mấy cụ ông cụ bà, luyện xong thì trở về chạy bộ, anh đi trước, nhớ kỹ đấy, đừng có mà tới lui với cậu ta nữa.”
Tiêu Hà lại không có tâm tình đi rèn luyện thân thể, vừa ngủ đến nửa giấc thì lại bị gọi dậy giải quyết vấn đề, chuyện này xem như giải quyết xong rồi, cậu cũng ngủ không được.
Chạy tới phòng huấn luyện kiểm tra, bọn họ mới vừa kết thúc một vòng huấn luyện, Happy lại ăn, vừa ăn vừa mở phát xóng trực tiếp.
“Cái gì mà bảo tui ‘lại ăn’? Tui huấn luyện cũng vất vả lắm chứ! Gánh nặng đội trưởng giờ chất đầy lên người tui đây này, so với trước kia còn mệt mỏi hơn nhiều, tui mà không ăn nhiều thì sao có sức lực dẫn dắt cả đội đi đến thắng lợi, mấy người thật là, làm sao có thể so tui với Hà Thần được, anh ấy là thần còn tui là người đấy, hazzz, không thèm nói với mấy người nữa, để tui ăn nốt mấy miếng đã.”
Tiêu Hà đi qua từ đằng sau, “Thể trọng càng tăng thì lượng vận động sẽ gấp đôi.”
Happy vốn còn đang chôn đầu ăn, nghe thấy câu này thì cứng đờ cả người, động tác nhai trong miệng cũng dừng lại, ngẩng đầu đưa mắt qua bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy bóng Tiêu Hà.
Cậu ta nhanh nhẹn ngồi thẳng dậy, nhanh chóng nhai nhai nuốt nuốt, rót cho mình hai miếng nước, “Hà Thần, sao anh lại ở đây, hôm nay không phát sóng trực tiếp sao?”
“Hôm nay chủ nhật, nghỉ ngơi.”
Happy ồ một tiếng, không nói nữa, nhìn làn đạn đầy cả màn hình mà tâm tình phức tạp, muốn phun tào, nhưng lại sợ lát nữa mình sẽ bị Tiêu Hà đánh, chỉ có thể mở game đánh nhau với địa chủ, thường thường buồn đầu ăn hai miếng.
Tiêu Hà ngừng ở đằng sau Miên Phong, cắm tay vào túi, ý bảo Miên Phong không cần để ý cậu, tiếp tục đánh.
Miên Phong liền nuốt xuống chuyện mình mở camera phát sóng trực tiếp, chuyên tâm chơi game.
Tiêu Hà theo dõi, vốn còn muốn nói ra vấn đề mà Miên Phong đang gặp phải, kết quả lại thấy Thu Dương đang ám chỉ với mình, Miên Phong đang mở phát sóng trực tiếp, lập tức nhíu mày, “Cậu mở phát sóng trực tiếp?”
Động tác tháo tai nghe của Miên Phong như là một đứa học sinh bị thầy hỏi chuyện, ngoan ngoãn vâng một tiếng.
“Vậy ra ngoài này với anh.” Nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài.
Miên Phong nghe lời đi theo cậu ra ngoài.
Làn đạn nháy mắt nổ mạnh, Mộc Mộc quay đầu nhìn thoáng qua, chọn mấy cái trả lời.
“Không sao đâu, Hà Thần sẽ không đánh người, còn mắng hay không thì tôi không dám đảm bảo, đối với cậu nhóc ấy thì chắc chắn là chuyện tốt thôi, tôi giúp cậu nhóc tắt đây, mọi người ngủ ngon nhé.”
Tiêu Hà nói vấn đề của bản thân Miên Phong với cậu, sau đó liền thả người đi, còn mình thì không làm gì đi đến ban công hút một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn dải ngân hà trên trời, bản thân cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy nhiều năm như vậy, dường như lại quay trở về điểm xuất phát.
Di động phát ra tiếng nhắc nhở, là tiếng của Wechat.
Vừa mở Wechat ra, cậu đã thấy Tống Dịch gửi cho mình hơn chục bản ghi âm.
Cậu phun ra một vòng khói, ánh mắt mê ly, an tĩnh trên ban công, truyền đến một loại cảm xúc phập phồng, thanh âm lải nhải.
Là một vài chuyện vụn vặt hàng ngày, lúc này đây Tiêu Hà lại không cảm giác ồn ào, ngược lại thấy rất chân thật.
Đây mới là cuộc sống, có vui vẻ có phiền não, ngẫu nhiên sẽ uể oải kể một vài câu chuyện nho nhỏ để đánh gợi tinh thần. So với bản thân buồn tẻ nhạt nhẽo, không có sóng gió gì, cuộc sống của cậu chẳng khác gì một phông nền trắng đen, thế giới của anh ta tràn ngập thật nhiều màu và sắc thái.
Tiêu Hà có chút hâm mộ.
Đối phương lại gửi cho cậu một bản ghi âm nữa, cậu cũng click nghe.
Thanh âm thấp và trầm ổn, một tiếng cười khẽ cũng đủ làm người ta say mê trong đó, sau đó là loại ngữ khí như mình xui xẻo mất rồi, cuối cùng lại làm như không sao, sắp tiếp cận khí âm rồi.
Không quan tâm đến điều anh nói, nhưng nghe từ trong ngữ khí của anh, cũng đủ làm người ta cảm nhận được sự tan nát cõi lòng, những điều này đặt vào ngoại cảnh hiện tại, Tiêu Hà mạc danh sinh ra một loại đồng cảm như bản thân mình cũng bị cảm xúc này chi phối.
Cậu dẫm nát điếu thuốc, một cảm giác hư không vây quanh mình, đại não và tứ chi trở nên mỏi mệt, cậu chậm rãi ngồi xổm xuống mặt đất, đặt trọng lượng của mình dựa hoàn toàn vào lan can.
Tiếng chuông nhắc nhở của Wechat lại lần nữa vang lên, lần này không có giọng nói cũng không có văn tự, chỉ có một icon Ôm Ôm.
Da gà trên cánh tay Tiêu Hà như đập vỡ vỏ xông ra ngoài.
Cậu không hình dung nổi đây là cảm giác như thế nào, nhưng cậu cảm thấy Tống Dịch gửi tin nhắn này đến cho mình cũng dường như có mục đích, anh có vẻ đã mở được van khoá nội tâm cậu, làm những cảm xúc đã thành trầm tích ngàn năm trong cậu, tất cả đều cuồn cuộn lên, giống một hồ nước trong, bị người trộn lẫn, những đồ vật vốn có, tất cả đều bại lộ ra, muốn đến đó, bắt ở trong tay, bổ khuyết lại những lỗ hổng bị áp lực không ngừng khuếch trương mấy năm nay.
Ánh mắt cậu thâm trầm, sáng tỏ dã tâm mình, ngón tay di chuyển trên di động, gửi cho đối phương một dòng chữ:
“Võng luyến? Giảm thanh* 98k của tôi.”
*: Là bộ phận có tác dụng làm giảm đi đáng kể âm thanh do súng tạo ra khi bắn
☆
Hoàn chương 10
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...