Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Gần như trong nháy mắt khi nghe thấy tiếng nói này, Vương Chỉ Hinh đơ cứng người, sắc mặt ảm đạm, như người máy quay đầu lại.

"Như Ca..."

"Haha, nhìn thấy em xuất hiện làm cho cô giật mình sao?"

Vẻ mặt của cô đáng sợ, thanh âm băng lãnh.

"Không phải vậy... cô..."

Cảnh Lang đã đứng lên, Vương Chỉ Hinh vô thức lùi về sau lưng cô, một màn này rơi vào trong mắt Giản Như Ca, làm cô bộc phát nhức mắt. Vòng qua người Cảnh Lang, cưỡng ép lôi kéo Vương Chỉ Hinh đến bên cạnh mình,

"Mùi vị lén lút cùng tình nhân ra sao vậy?"

"Không có... cô..."

Vương Chỉ Hinh sợ sệt cúi đầu, không dám nhìn vào cô, lông mày Cảnh Lang nhướn lên, cô phát hiện thân thể Vương Chỉ Hinh lại run rẩy dữ dội hơn.

"Giản Như Ca, cô đang làm cho cô ấy sợ."

Có thiện ý nhắc nhở, nghe vào tai đối phương lại như lời khiêu khích, Giản Như Ca không những không buông tay, lực đạo trên cánh tay ngược lại càng tăng thêm.

"Đau!"

Vương Chỉ Hinh bị đau kêu thành tiếng, Cảnh Lang thấy vậy, muốn tiến lên. Giản Như Ca nâng một chân đá về phía cô,

"Cô!"

Cảnh Lang nhanh lẹ né tránh, lui về sau vài bước.

"Cảnh Lang, không quên ước hẹn giữa chúng ta chứ."

Hai mắt Giản Như Ca như bó đuốc, trợn to mắt nhìn Cảnh Lang.

"Hừm, nghe ra ý của cô là muốn trước thời hạn."


"Không sai, 12h khuya hôm nay gặp nhau ở quốc lộ 13."

Vương Chỉ Hinh không để ý trên tay đau đớn,

"Tổng giám đốc Cảnh, đừng đến!"

Ánh mắt cầu khẩn nhìn Cảnh Lang.

Cảnh Lang nhìn chằm chằm vẻ mặt cô hồi lâu,

"Tôi đồng ý."

Nhắm hai mắt một cái, hơi có vẻ áy náy nhìn về Vương Chỉ Hinh.

"Về nhà em sẽ thu thập cô!"

Giản Như Ca hung hăng trợn mắt nhìn Vương Chỉ Hinh, kéo tay cô định rời đi.

"Cô xin em, Như Ca, đừng mà!"

Thanh âm Vương Chỉ Hinh mang theo nức nở, nét mặt cũng sắp khóc. Cảnh Lang nhìn không được, đè lại tay Giản Như Ca,

"Chị muốn làm gì!"

Giản Như Ca ném tới ánh mắt sắc bén,

"Cô Vương hình như không quá nguyện ý cùng cô rời đi."

Cảnh Lang cũng không sợ cô, ánh mắt khinh miệt đáp lại.

"Cô ấy là người của tôi, chị có tư cách gì nói 'không được'?"

Vương Chỉ Hinh cũng không nhịn được nữa, khóc lên. Cảnh Lang nhíu mày, ném cái ánh mắt qua lại giữa hai người.

"Cô đây là đang làm tổn thương cô ấy."

Cảnh Lang lắc đầu bình tĩnh nói.

"Không liên quan đến chị!"

Giản Như Ca cũng chỉ dừng lại trong chớp mắt, xong cứng rắn kéo Vương Chỉ Hinh cũng không quay đầu lại tiếp tục đi. Cảnh Lang cũng không đuổi theo, tiếng khóc nức nở của Vương Chỉ Hinh loáng thoáng truyền vào tai cô.

"Cô gái này, bản tính sao lại quá khích như vậy?"

Vương Chỉ Hinh nói Giản Như Ca là học trò của cô ấy, nhưng quan hệ giữa hai người hiển nhiên lại không dừng lại ở mức độ đó, đặc biệt là dáng vẻ kích động vừa rồi của Giản Như Ca, trình độ quan tâm của cô bé dành cho Vương Chỉ Hinh, có lẽ ngay cả bản thân cô bé cũng không nhận ra. Bất đắc dĩ lắc đầu, chợt Cảnh Lang nghĩ tới tình huống cả hai ngược lại rất giống với thời niên thiếu của hai người mẹ của Thanh Phượng, nghĩ như vậy, cô thấy khí chất bộc lộ trên người Giản Như Ca, có một loại cảm giác rất quen thuộc, chỉ là lúc trước cô không để ý. Chẳng lẽ cô bé có mối quan hệ nào đó với Thanh Phượng? Không, nghe Nghiêm Tinh kể lại lúc trước, Giản Như Ca người này hoàn toàn có biểu hiện không bình thường, không sợ chết, lẽ nào là? Mặc kệ câu trả lời là gì, Cảnh Lang quyết định vẫn là tối nay trước đọ sức với cô ấy rồi mới nói sau.

Thấy Cảnh Lang đi xa, Giản Như Ca buông tay, Vương Chỉ Hinh một bên xoa cánh tay đỏ hồng, một bên lùi về sau.

"Mới bước xuống giường của em, nhanh như vậy liền không đợi kịp muốn leo lên cái giường khác, thật là nhân loại hèn mọn!"

Dùng những ngôn từ nhục nhã lạnh lẽo như băng thật sâu đâm vào đáy lòng Vương Chỉ Hinh.

"Tại sao phải nói về cô như vậy..."

Che miệng, nước mắt không ngừng từ kẽ tay trào ra,

"Bớt đóng giả bộ dạng đáng thương trước mặt em, tối qua, cô đã triệt để thuộc về em, còn Cảnh Lang, cô không cần nghĩ tới!"

"Cô với chị ấy không giống với những gì em đã nghĩ... cô thậm chí chưa từng..."


Vương Chỉ Hinh muốn giải thích,

"Đừng quên những tấm hình vẫn còn trên tay em, nếu cô có một chút xíu suy nghĩ muốn chạy trốn, em liền lập tức gửi chúng cho Cảnh Lang. Cảnh Lang sẽ nghĩ như thế nào về cô, không cần em phải nói đi."

Giản Như Ca cười lạnh, ánh mắt lãnh khốc, vẻ mặt nói chuyện biểu hiện như đó là chuyện đương nhiên. Vừa nghĩ tới những bức hình kia, trên mặt Vương Chỉ Hinh tái nhợt không còn chút máu,

"Hóa ra em chính là nghĩ về cô như vậy..."

Vương Chỉ Hinh lộ ra nụ cười cổ quái, cũng để Giản Như Ca chú ý thấy điều khác lạ nơi cô, dừng nói chuyện,

"Bức hình em muốn xử trí sao cũng được, Như Ca, có lúc cô thật không hiểu, ở trong mắt em, rốt cuộc em xem cô là hạng người gì?"

"Hả?"

Ánh mắt Giản Như Ca dần dần chuyên chú trên gương mặt cô.

"Từ lúc bắt đầu, chúng ta chính là đã không ngang bằng. Cô biết, em chỉ là nhất thời vui đùa. Nhưng cô có thể xem như em tuổi trẻ không hiểu chuyện, thậm chí nghĩ tới việc thay đổi con người em. Bây giờ nghĩ lại, cô thật sự thấy mình quá không biết tự lượng sức. Kết thúc đi, những gì có thể cho cô cũng đã cho, em còn muốn gì từ cô nữa chứ?"

Ánh mắt Vương Chỉ Hinh ngày càng ảm đạm, sắc mặt cũng dần xám như tro tàn.

"Em không thích cô dùng giọng điệu này nói chuyện với em."

Giản Như Ca nhất thời cứng họng, cô không kềm được muốn đưa tay ra, rất sợ một khi mình xuất thủ chậm, người trước mặt sẽ biến mất không còn nhìn thấy.

"Em xem đi, lại là những mẫu đối thoại như vậy."

"Như Ca, em đã không còn bé, đừng lại tùy hứng tự do vậy nữa."

Vương Chỉ Hinh đẩy tay cô ra, lui về sau một bước. Đang muốn xoay người,

"Đợi đã!"

Giản Như Ca hốt hoảng bắt được tay cô,

"Chỉ Hinh, em..."

"Buông tay đi."

Ánh mắt Vương Chỉ Hinh mệt mỏi, đau nhói nhìn Giản Như Ca.

"Đừng đi!"


Giản Như Ca lúng túng,

"Nếu cô không thích, em sẽ không đua xe với Cảnh Lang."

Cắn môi, Giản Như Ca giống như đứa nhỏ làm sai chuyện,

"Sẽ nghe theo cô."

Giản Như Ca như vậy cô đã gặp qua rất nhiều lần, nhưng hôm nay, Vương Chỉ Hinh đã mệt mỏi thật sự, cô đã không còn trẻ, không còn nhiều thời gian chờ đợi thêm đứa nhỏ không chịu trưởng thành này. Đã từng ôm một tia hy vọng, cũng đã tan biến.

Có lẽ năm đó cô đã biết, cô với Giản Như Ca rất chênh lệch, thuộc về hai thế giới, thân phận không giống nhau, là hai đường thẳng song song không nên cùng xuất hiện.

"Chỉ Hinh, đừng rời bỏ em."

Giản Như Ca quật cường như một đứa bé, cố chấp kéo lại cánh tay Vương Chỉ Hinh.

"Thả tay."

Chỗ mới vừa rồi bị nắm vẫn còn mơ hồ đau nhức, lông mày Vương Chỉ Hinh khẽ nhíu lại, lúc này Giản Như Ca mới để ý thấy,

"Xin lỗi, xin lỗi, lúc nãy em đã làm đau cô."

Giản Như Ca vuốt ve một mảng đỏ hồng kia, động tác cực kỳ êm ái. Lòng Vương Chỉ Hinh mềm nhũn, nhưng lại cảnh cáo bản thân, lần này nhất định phải kết thúc. Nhân cơ hội rụt tay mình về, bước nhanh về trước.

"Chỉ Hinh..."

Lần này Giản Như Ca từ sau lưng ôm lấy cô, cằm chôn trên bả vai, thanh âm buồn bã.

"Giản Như Ca, cô xin em, hãy cho cô tự do."

Dù cho không đành, Vương Chỉ Hinh vẫn lại tái diễn lời nói này thêm một lần, rốt cuộc, cô thất thanh khóc lên.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui