Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Cảnh Lang ngồi trên ghế làm việc xử lý văn kiện. Lục Hồng tay cầm quyển tạp chí, tùy ý lật xem. Có thể nói không khí bây giờ là một mảnh hài hòa. Xuyên thấu qua cuốn tạp chí, ánh mắt Lục Hồng luôn luôn vô tình hay như cố ý liếc về hướng bàn làm việc. Chỉ thấy chân phải của Cảnh Lang thả trần, chân sau cùng chống đỡ trên đất, bàn chân hơi nâng về trước. Giày cao gót bị tùy ý vất một bên, gương mặt Cảnh Lang căng thẳng. Lục Hồng thấy vậy không khỏi buồn cười, nhiều lần cũng muốn cười ra tiếng.
"Buồn cười thì cứ cười!"
Cảnh Lang đem văn kiện tùy ý ném lên bàn, ngẩng đầu khiêu mi nhìn về phía Lục Hồng.
Lục Hồng từ phía sau tạp chí liếc cô,
"Tổng giám đốc Cảnh, bận rộn xong rồi?"
"Em cảm thấy thế nào?"
Cảnh Lang chợt đứng lên, khập khiễng đi tới, hình dạng rất tức cười.
"Nhờ em ban tặng, chân tôi thế nhưng bị nhức hồi trưa giờ."
Cảnh Lang không vui nói.
"Tội đáng bị."
Lục Hồng một bộ không ăn năn, thái độ lãnh đạm nói.
"Là người hành hung, chẳng lẽ không cần bồi thường chút nào cho tôi sao?"
Cảnh Lang lấy tạp chí trong tay cô ra, xông tới.
"Tôi không cho rằng mình có nghĩa vụ đó."
Cảnh Lang hai mắt híp lại, chợt nhẹ cười ra tiếng, ngón tay đã xoa lên làn môi đỏ mọng một màn kia. Lục Hồng theo bản năng lùi về sau, khóe miệng co giật, ngược lại cười nói.
"Thì ra tổng giám đốc Cảnh thích tán tỉnh trong phòng làm việc."
"A, nói sai rồi."
Môi Cảnh Lang nhích gần đến môi cô,
"Tôi yêu thích ở phòng làm việc tán tỉnh em."
Thanh âm trở nên tràn đầy từ tính, mỗi hơi thở ra, gãi đến trên mặt Lục Hồng cảm thấy ngưa ngứa. Lục Hồng một tay xoa gò má của cô, vỗ nhẹ mấy cái,
"Vậy phải xem chị có bao nhiêu bản lĩnh."
Lục Hồng đẩy cô ra, trong con ngươi hiện lên ý cười, liền muốn dứng dậy. Cảnh Lang mỉm cười, trở tay kéo tay cô lại, đem giai nhân kéo vào trong ngực.
"Muốn đích thân thử một chút không?"
Trong nháy mắt ánh mắt giao nhau, mắt phải Lục Hồng mập mờ, Cảnh Lang hôn lên làn môi đỏ mọng của cô.
"Không."
Lục Hồng nhẹ cười ra tiếng, khước từ thân thể của cô.
"Ban sáng một giẫm kia hung ác như vậy, cho tôi hôn một cái bồi thường cũng không quá đáng đi."
Cảnh Lang cũng không kiên trì, cùng Lục Hồng cách ra khoảng cách.
"Nghĩ thì hay, diễn thì quá kém rồi."
Lục Hồng muốn đứng dậy, lại bị Cảnh lang vững vàng giam cầm trong ngực.
"Tôi muốn đứng lên. Bị người ta trông thấy còn ra thể thống gì."
"Bị bọn họ trông thấy tôi cầu còn không kịp."
Cảnh Lang làm chuyện xấu ngậm dành tai cô một cái,
"Ối! Cảnh Lang!"
Cùi chõ của Lục Hồng thúc vào bụng Cảnh Lang. Cảnh Lang đau kêu một tiếng, lúc này mới thả cô ra. Lục Hồng vội vàng thoát thân đứng lên, Cảnh Lang một tay xoa bụng, chân mày thật sâu dúm lại,
"Thân ái~ có thể nào đừng dùng sức như vậy không!"
"Biến đi! Ai là thân ái của chị?"
Lục Hồng tức giận trợn mắt nhìn cô,
"Ai đáp là người đó."
Cảnh Lang không thuận theo không buông tha. Lục Hồng giậm chân, hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, cao ngạo hất cằm lên, quay đầu sang chỗ khác. Cảnh Lang chợt đứng dậy từ phía sau ôm lấy vòng eo của cô,
"Thân ái~ lần này em trốn không thoát rồi."
"Cảnh Lang! Chị trẻ con quá rồi."
Trong lúc Lục Hồng hùng hổ, Cảnh Lang càng ôm chặt hơn, cười từ đầu đến cuối.
cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, hai người mới ngừng đùa giỡn. Trong con ngươi Cảnh Lang lóe lên một tia không vui, cùi chõ của Lục Hồng đẩy cô một cái, tự ý ngồi trên salon, tiếp tục xem cuốn tạp chí nhàm chán kia. Cảnh Lang lần nữa ngồi vào ghế, hắng giọng một cái.
"Vào đi."
Thư ký cuối đầu, từ từ đi vào.
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc Dương đã đến."
"Cô xuống trước đi, tôi tới ngay."
Lui ra khỏi phòng, tiểu thư ký mới thở ra được một hơi dài, may là tổng giám đốc không tức giận, mới vừa rồi cô thế nhưng cái gì cũng không nghe thấy.
Cảnh Lang ho khan hai tiếng, Lục Hồng mới nhìn về cô.
"Em đi xuống với tôi."
"Không đi."
Lục Hồng cự tuyệt nói.
"Chân của tôi..."
"Đợi chân chị khỏi rồi nói."
"Chậc."
Cảnh Lang thiếu chút nữa nghẹn thở.
"Bảo bối, em thật tàn nhẫn."
"Cảnh Lang, gọi lầm người rồi. Hoặc là chị có thể gọi cho cái cô ở nhà hàng lần đó."
"Liên quan gì đến cô ta."
Cảnh Lang khổ não đâm đâm trán, phát hiện gần đây Lục Hồng càng tinh thần thất thường, mới một giây trước còn vui vẻ.
"Còn chưa đi xuống?"
Lục Hồng trợn mắt nhìn cô,
"Vậy em ngoan ngoãn ở lại đây, có thể sẽ phải mất một khoảng thời gian."
Cảnh Lang quyến luyến không thôi, Lục Hồng tiếp tục xem tạp chí, không nói nhiều nữa. Cảnh Lang mang lại đôi giày, hậm hực ra khỏi cửa.
Khóe miệng Lục Hồng hơi vểnh lên tạo thành một độ cong hoàn mỹ.
Dương Mỹ Linh ngồi trên salon ở đại sảnh, trên gương mặt cô mang một cái kính mát màu đen, nên không thấy rõ biểu tình lúc này của cô. Giờ phút này tâm tình cô như thủy triều dâng, muốn được gặp người ở trong tòa cao ốc này. Mà cô sắp cùng chủ nhân công ty này, có thể nói là tình địch gặp mặt nhau. Mặc dù nghĩ như vậy rất tức cười, bởi vì hiện giờ cô đã có chồng, cô đã kết hôn. Nhưng mấy thứ này so với người kia, hết thảy đều không đáng giá nhắc tới. (ngụy biện)
"Dương tổng, chào ngài."
Cảnh Lang dẫn đầu đưa tay ra, Dương Mỹ Linh tự nhiên nắm lấy tay cô. Cảnh Lang có thể cảm nhận được đối phương hơi dùng lực, trên nét mặt thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Cảnh tổng, thấy chị bề bộn nhiều việc, hôm nay tôi đến thật không đúng lúc."
Trong giọng nói mang theo một tia ẩn ý châm chọc, Dương Mỹ Linh đứng lên.
"Chúng ta có phải nên đổi một địa điểm khác?"
Cảnh Lang nhìn chăm chú cô gái trên người tỏa ra sự quý phái, bên ngoài bình tĩnh.
"Xin lỗi, làm Dương tổng đợi lâu như vậy."
"Haha, Cảnh tổng, đi thôi."
Dương Mỹ Linh mỉm cười, đi theo sau lưng Cảnh Lang.
Khi hai người tới phòng họp sớm đã được chuẩn bị,
"Dương tổng, đối với quý công ty muốn hợp tác, tôi có sự nghi ngờ sâu sắc."
Cảnh Lang đi thẳng vào vấn đề, cũng không thèm nhìn tới văn kiện được đưa đến trên bàn.
"Ồ? Cảnh tổng, mời nói."
Dương Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn chăm chú cô.
"Quý công ty đề ra hợp tác hạng mục 'Tái sinh bộ phận' cũng không thuộc lĩnh vực của công ty tôi."
"Đích xác, nhưng tôi đã nhìn trúng ý tưởng của quý công ty."
Hai tay Dương Mỹ Linh đan vào nhau.
"Ý tưởng? A, hạng mục kinh doanh chủ yếu của công ty tôi, luôn luôn lấy thiết kế làm chủ. Nhà cửa, triển lãm, cơ khí, hết thảy đều cần sáng tạo, tưởng tượng. Nhưng còn bộ phận cơ thể con người? Thứ cho người khác ngu muội, nên thiết kế thế nào đây?"
Cảnh Lang ném vấn dề trở lại.
"Hạng mục nghiên cứu tái sinh bộ phận sớm đã tiến hành dựa trên lĩnh vực y học, công ty chúng tôi không phải người đi đầu, nhưng chúng tôi hy vọng có thể trên phương diện này có được bước đột phá. Gần đây, nghiên cứu viên của chúng tôi có phát hiện mới, lấy từ trên thân thể con người một mẫu tế bào có thể tổ chức lại cơ quan bộ phận, đây là những gì mà mọi người biết. Nhưng ứng dụng tổ chức tạo ra bộ phận nhân bản bản thân nó không thể sống sót trong thời gian dài cùng việc bị di chuyển trên thân thể con người, vã lại không thể tương thích hòa hợp với thân thể con người được."
Cảnh Lang lẳng lặng nghe,
"Chỉ có điều, chúng tôi đã nghĩ ra một phương pháp giải quyết."
Dương Mỹ Linh nói tiếp,
"Ồ?"
Cảnh Lang khá hứng thú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...