Theo bụng Lục Hồng mỗi ngày một lớn, triệu chứng của bà bầu cũng dần xuất hiện. Dấu hiệu rõ ràng nhất mà cũng làm Cảnh Lang lo lắng nhất chính là ốm nghén. Trên cơ bản hễ Lục Hồng ăn vào là ói ra, thèm ăn ngày càng giảm, thân người cũng trở nên gầy gộc. Đây là điều Cảnh Lang lo lắng nhất, ngoại trừ cả ngày chỉ có thể lởn vởn quanh Lục Hồng, thì không thể làm được gì hơn.
Bụng to hơn, Lục Hồng đi lại cũng bất tiện, thường thường vừa đi hai bước liền cảm thấy mệt rồi. Vì vậy mọi ngày Lục Hồng ngoài việc thở ra đã biến thành ăn xong liền ói, ói xong đi ngủ, ngủ xong lại ăn, cứ vậy tuần hoàn. Lục Hồng bỗng cảm thấy mình rất giống loài động vật.
"Lang, em no rồi."
Lục Hồng ợ chua một tiếng, khoát tay từ chối thức ăn trong dĩa.
"Bảo bối~ nghe lời, ăn thêm chút nữa."
"Ư, không cần thật mà."
Thức ăn ngon trong măm bốc lên từng trận mùi thơm, thế nhưng Lục Hồng ngửi thấy chỉ muốn ói một trận.
"Ụa..."
Lục Hồng một tay che miệng, cúi đầu muốn hướng thùng rác dưới giường nôn mửa.
"Bảo bối!"
Cảnh Lang khẩn trương tùy tiện vẫy đuôi, hận không thể ói thay Lục Hồng.
"Em không sao."
"Ụa..."
Chỉ nôn ọe thôi, nhưng Lục Hồng đã cảm thấy trong dạ dày một trận nghiêng trời lở đất.
"A ô!"
Cảnh Lang gấp đến hướng cửa chạy đến, muốn gọi Thanh Phượng vào xem một chút. Kết quả đầu đụng vào cửa, đau đến mắt nổ đom đóm.
"Ô."
Lục Hồng thấy vậy, chịu đựng khó chịu, vén chăn lên muốn xuống giường đi xem Cảnh Lang.
"Ô."
Cảnh Lang ngây ngô ngồi trên đất, ngây ngốc nhỏ giọng kêu.
"Lang, để em xem một chút."
Bởi vì sức nặng của bụng dường như muốn đè hết toàn bộ nửa người dưới, bắp chân Lục Hồng sẽ thường thường cảm thấy sưng to đau nhức, chỉ có thể một tay đỡ eo, bụng to đi từ từ. Giờ phút này, bụng cô hơi có vẻ kệch cỡm cùng dáng người hết sức không hợp.
"Bảo bối, chị không sao."
Thật lâu sau, Cảnh Lang mới hồi thần, thấy Lục Hồng xuống giường, trong lòng lại một trận sốt ruột. Thẳng người lên, lộ ra hai cái móng thịt, muốn ngăn cản Lục Hồng tiến thêm một bước.
Bỗng, Lục Hồng trượt chân, thân người thẳng tắp ngã về trước,
"A!"
"Vợ!"
Cảnh Lang bị dọa bay hết ba vồn bảy vía, cả người trong nháy mắt lao ra. Đưa tứ chi nhào tới trước,
"A ô ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Chỉ nghe thấy tiếng sói tru thê lương. Đau đớn trong dự liệu cũng không thấy, Lục Hồng chỉ cảm thấy dưới thân mềm mại. Cật lực chống tay dậy, cảm giác mềm mại chính là một đoàn lông.
"Lang?"
Thì ra trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cảnh Lang đã thành công trong vai trò làm đệm sói thịt, dùng toàn thân đỡ lấy sức nặng của Lục Hồng.
Lục Hồng thật vất vả dời người ra, chỉ thấy bốn cẳng Cảnh Lang hướng lên trời nằm hấp hối ở đó.
"Ô"
Cảnh Lang đau xót kêu một tiếng. Lục Hồng vừa cảm động vừa đau lòng, ôm lấy Cảnh Lang.
"Lang, tỉnh lại đi!"
"Ô bảo bối~ em không sao thì tốt."
Nói xong liền ngất đi,
"Lang!"
Bởi vì chuyện này, toàn thân Cảnh Lang bị gãy xương nhiều chỗ, chỉ có thể nằm trên giường. Để không rời khỏi Lục Hồng, còn cố ý dời một cái ghế nằm nhỏ vào phòng cô, cả ngày nằm treo tứ chi lên đó, trên người bọc thật nhiều băng gạc, giống như xác ướp chó sói Ai Cập bỏ trốn tới đây vậy.
Thanh Phượng ôm bụng, ở một bên cười điên loạn. Cảnh Lang chật vật quay đầu, thử nhe nanh gầm ghừ uy hiếp vài tiếng.
"Tớ bỗng nghĩ đến một từ, vốn là dùng cho con người. Đột nhiên phát hiện dùng trên người con sói cậu cũng rất thích hợp, tên gì nhỉ?"
Thanh Phượng làm bộ dạng sáng tỏ,
"Nhị hóa*!"
(*) Để mắng người, cũng chỉ những người chỉ số thông minh thấp hay làm chuyện ngốc nghếch, hoặc thích làm anh hùng rơm, hăng tiết vịt.
"Con sói này thật nhị hóa!"
"Ngao ô!"
Cảnh Lang gầm lên, ánh mắt trở nên dữ tợn, chỉ tiếc cô vừa động người một chút, liền đau đến gào khóc. Lục Hồng nhìn thấy, ngực không ngừng đau nhức.
"Chị Thanh Phượng, Lang vì muốn cứu em mới trở thành như vậy. Xin chị đừng cười nhạo chị ấy nữa."
Lục Hồng nhổm dậy, khẩn cầu nói.
"Ấy. Mưhhahaha! Chị không nói nữa. Chị thấy bây giờ em đã triệt để bị con sói nhị hóa này bắt làm tù binh rồi."
Thanh Phượng cười xoay người rời khỏi phòng,
"Lục Hồng, em thế nhưng phải chú ý đến thân thể mình, đừng luôn chỉ nghĩ chiếu cố cho con sói nhị hóa này, sức phục hồi của cậu ấy vẫn khỏe như trâu ấy!"
"Cậu lăn!"
Nhịn đau, Cảnh Lang nghiến răng nghiến lợi ngồi dậy, hướng Thanh Phượng rống lên một câu.
"Mưhhahaha!"
Một hồi sau trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người,
"Ô~ vợ, chị sẽ hồi phục lại nhanh thôi~"
Một bên đưa móng vuốt khoe thịt trên người béo mập của mình, một bên lại "Ai da ai da" kêu đau.
"Phì!"
Lục Hồng không nhịn được cười lên.
"Đừng lộn xộn! Trên người bị thương nằm một chỗ được rồi."
"Ô! Người ta muốn vợ ôm một cái!"
"Chị cảm thấy chị còn có thể động đậy sao?" Lục Hồng cười nói.
"A ô!"
Cảnh Lang lại kêu lên một tiếng.
"Thật là một con sói ngốc!" Lục Hồng cảm khái nói.
---
Nhìn tiểu mao cầu lông nhung đang tự chơi đùa trên sàn nhà, Vương Chỉ Hinh lo lắng mỗi ngày một tăng. Như Ca không thể cả đời đều mang bộ dạng này. Cô biết Giản Như Ca nhất định không thích bộ dạng này của cô ấy, cô ấy cực kỳ kiêu ngạo, tự phụ, nhất là lại là người sùng bái quan niệm kẻ mạnh là vua, người thắng làm vua. Từ trong xương mà nói, Giản Như Ca là một người cực ghét kẻ yếu ớt.
Mà giờ khắc này lại là thời điểm cô ấy suy yếu nhất, Vương Chỉ Hinh bất đắc dĩ lắc đầu. Tiểu mao cầu chơi đùa mệt rồi, liền nằm bệt ra sàn nhà ngủ. Sợ cô ấy lạnh, Vương Chỉ Hinh ôm cô lên, liếc thấy một dúm lông trên đuôi có chút vết bẩn. Vì vậy nhẹ nhàng thả cô lên sô pha, xoay người vào nhà vệ sinh.
Trên sô pha, tiểu mao cầu vô thức cuộn thành một đoàn, lỗ tai đầy lông nhung co giật. Vương Chỉ Hinh mang một chậu nước ấm đi ra, muốn giúp tiểu mao cầu làm sạch cái đuôi.
Khăn ấm đụng vào đuôi to xù lông,
"Ô!"
Tiểu mao cầu nhạy cảm ném cái đuôi qua một bên, mở mắt.
"Như Ca, làm em thức giấc rồi."
Giọng Vương Chỉ Hinh hơi có vẻ áy náy,
"Ô?"
Tiểu mao cầu lên tiếng, ngáp một cái thật to, co giãn tứ chi. Dường như không thích cảm giác cái đuôi ẩm ướt, dùng sức vẫy vẫy đuôi, nước đọng văng lên mặt Vương Chỉ Hinh.
"Ưhm."
Vương Chỉ Hinh tháo mắt kiếng xuống, dụi mắt một chút. Lúc mở mắt lần nữa,
"Như Ca?"
Đôi mắt tiểu mao cầu biến thành màu đỏ thẫm, vẻ mặt đờ đẫn tại chỗ.
"Như Ca, em sao vậy?"
Vương Chỉ Hinh vội vàng kêu lên.
"Chỉ Hinh."
Trái tim ngay lập tức bừng tỉnh, âm thanh đã từ rất lâu quanh quẩn tựa như chỉ mới ngày hôm qua.
Từ giọng nói trong sâu thẳm nặn ra âm thanh rõ ràng,
"Chỉ Hinh."
Tiểu mao cầu gọi thêm lần nữa,
"Như Ca?!"
Mắt kiếng trong tay Vương Chỉ Hinh trong nháy mắt yên lặng rơi xuống đất.
"Em muốn chị."
Bất ngờ, tiểu mao cầu đánh về phía Vương Chỉ Hinh.
"A?!"
Vương Chỉ Hinh ngã lên sô pha, kinh ngạc nhìn sói con trước mắt. Hai chân trước tiểu mao cầu thẳng tắp khoác lên đầu vai của cô, màu sắc con ngươi thay đổi thâm sâu muốn bùng phát,
"Em thích chị."
Tiểu mao cầu cúi đầu, trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Chỉ Hinh, hôn lên môi cô.
"Rất thích."
"Như Ca."
Hốc mắt Vương Chỉ Hinh có chút ướt át. Tay không kềm hãm được vòng lên chiếm hữu thân thể cô ấy.
Cô một mực luôn biết, bản thân mình thích Giản Như Ca, bị cô ấy thật sâu hấp dẫn. Nhưng cô càng không thể tiến thêm một bước, vượt qua giới hạn tình cô trò, vượt qua tình cảm bạn bè. Không chỉ là thương hại cô ấy, cũng không giống như chị cả chăm sóc, mà là thích. Thời khắc cùng đối phương ràng buộc, muốn nhìn thấy nét mặt tươi cười của cô ấy, muốn cô ấy ở bên cạnh mình.
Nhưng giữa các cô lại có quá nhiều trở ngại, Vương Chỉ Hinh, một cô gái tướng mạo bình thường chẳng có gì cả, không xứng với Giản Như Ca.
Dần dần, tiểu mao cầu đã không thỏa mãn với việc môi chạm môi như vậy, cái lưỡi màu đỏ xông vào trong miệng Vương Chỉ Hinh.
"Ưhm Như Ca."
"Đừng mà..."
Vương Chỉ Hinh phát giác tiểu mao cầu khác thường, muốn đẩy cô ra. Móng vuốt tiểu mao cầu theo bả vai cô buộc chặt hơn.
"Đừng."
Thế nhưng cảm giác thấy đầu lưỡi đối phương câu lên đầu lưỡi mình, nhìn dung nhan trước mặt, có một tia ảo giác, dường như chính là thân thể Giản Như Ca đang chạm vào cô.
Không hiểu thế nào móng vuốt của tiểu mao cầu thăm dò vào trong quần áo của cô. Vương Chỉ Hinh vùng vẫy, kinh ngạc mở to đôi mắt.
"Ưhm ah!"
Chấm đỏ nhỏ nơi ngực bị vật cứng chạm lên, mẫn cảm nổi lên phản ứng. Vương Chỉ Hinh biết dị vật nọ chính là móng vuốt tiểu mao cầu.
Hồi lâu, tiểu mao cầu rời khỏi miệng cô, đầu lưỡi liếm miệng một chút, tựa như đang liếm dư vị. Tưởng rằng chỉ đến đó là thỏa mãn rồi, Vương Chỉ Hinh thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ 'roạt' một tiếng, quần áo trước ngực cô bị hai cái móng vuốt của tiểu mao cầu xé mở.
"Đừng! Như Ca, dừng lại!"
Vương Chỉ Hinh vừa giận vừa sợ, càng nhiều hơn chính là sợ hãi. Hai tay vững vàng siết chặt quần áo bị tàn phá, bỏ chạy khỏi sô pha.
"Chỉ Hinh!"
Nghe thấy, Vương Chỉ Hinh ngơ ngác quay đầu lại, thân hình tiểu mao cầu chợt vừa lớn vừa nhỏ, biến đổi giữa hình người Giản Như Ca và hình sói. Mỗi lần khuôn mặt Giản Như Ca xuất hiện, Vương Chỉ Hinh đều bị đôi mắt đầy ắp thâm tình làm cho con ngươi ngơ ngẩn.
"Ngao ô!"
Tiểu mao cầu dường như dùng hết khí lực, ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng. Trong tiếng kêu lộ ra đau thương không tả được, giờ khắc này Vương Chỉ Hinh đã quên mất phải trốn thoát.
Con ngươi nóng bỏng của tiểu mao cầu gắt gao nhìn chằm chằm Vương Chỉ Hinh, từng bước từng bước đến gần cô.
"Như Ca..."
Quần áo bị tàn phá trên tay lặng lẽ rơi xuống đất, khóe mắt Vương Chỉ Hinh rơi xuống giọt lệ nóng bỏng. Chóp mũi tiểu mao cầu, tách ra hai chân cô. Thân thể Vương Chỉ Hinh theo bản năng ngửa ra sau, trực tiếp kéo căng sống lưng. Càng thuận lợi cho tiểu mao cầu thăm dò, chóp mũi dán thật chặt lên khu rừng đen rậm rạp, chậm rãi trượt động. Rừng cây ướt át hòa lẫn hơi thở nóng bỏng, dần dần dòng suối từ đáy cốc tuôn ra nhiều hơn, thấm ướt đầy mặt cô.
"Ưhm ah Ưh!"
Đôi môi Vương Chỉ Hinh không ngừng tràn ra tiếng trời, giờ phút này, mọi đạo đức luân lý, đều bị cô ném ra sau đầu. Hết thảy đều tuân theo tiếng kêu gào nguyên thủy nhất cũng chỉ là Adam và Eva trong vườn địa đàng thôi, giống như lần kết hợp đầu tiên trong đời vậy làm lòng người say đắm.
Sa vào đại dương dục vọng, ngụp ngụp lặn lặn, cô không dừng được trái tim run rẩy cùng ác ma bị giam cầm sâu trong nội tâm.
Vương Chỉ Hinh chỉ không ngừng động đậy phần eo, phối hợp với tiết tấu Giản Như Ca. Nguyện ý cùng cô ấy rơi vào vực sâu tội lỗi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...