Tiểu Hồng Mao Rơi Vào Tay Đại Sắc Nam

Edit: Leo

Beta: Linh sniper

Chương 48: Một lần say rượu thành nỗi hận thiên cổ

Canh cá nóng bỏng đã không còn, hơi lạnh trên người không được loại bỏ, Đỗ Phi Phi đành phải ra roi thúc ngựa trở về ‘Thiện Tâm cư’ tắm nước ấm.

Cho dù có nội công hộ thể, lục phủ ngũ tạng không bị khí lạnh xâm hại, nhưng thương tổn trên da vẫn khó tránh khỏi. Cởi quần áo ra, nàng thấy trên người có vài vết thương do giá rét, bắp chân và cánh tay đều có khối hình màu hồng, ngón chân vừa bỏ vào trong nước đã đau xót.

Đỗ Phi Phi vừa oán thầm vừa dìm cả người vào trong nước.

Làn nước ấm áp chốc lát đã xua tan đi hơi lạnh trong cơ thể.

Nàng thả lỏng người nằm xuống, thân thể rốt cục cũng có thể thư dãn một chút, cơn buồn ngủ và mệt mỏi từ bốn phương tám hướng lại ập đến, một kích đánh thẳng vào mí mắt.

Nhưng cho dù vây hãm trong hoàn cảnh như vậy, lời nói của Sở Việt vẫn không ngừng văng vẳng trong đầu, mệt đến nỗi mí mắt nàng chỉ muốn đổ sụp xuống, lại tự nhủ không được ngủ. Đúng lúc đang chịu tra tấn, cánh cửa bị gõ hai cái.

Giống như tiểu hòa thượng đang trong trạng thái buồn ngủ nghe được tiếng mõ cảnh cáo của sư phụ, Đỗ Phi Phi bừng tỉnh nói: “Tiến vào.”

Cửa bị đẩy ra, nhưng chưa vội mở.

Đỗ Phi Phi đột nhiên nhớ ra hiện tại mình đang làm chuyện gì, cuống quít nói: “Đừng vào.”

……

Ngoài cửa khôi phục yên tĩnh.

Đỗ Phi Phi nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục tắm rửa.

Nước đã hơi lạnh, nhưng cảm giác thoải mái khi đắm chìm trong nước khiến nàng biếng nhác không muốn đứng dậy.

Nàng trượt người xuống, để thân thể càng chìm sâu vào nước.


Trên nóc nhà đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, không phải loại lén la lén lút, mà là tản bộ vô cùng nhàn nhã.

Trong lòng Đỗ Phi Phi căng thẳng, lại không dám đứng lên, đành phải cất cao giọng: “Ai?”

Thật ra đó là một vấn đề dư thừa. Ở thời điểm này mà nhàm chán đến nỗi phải nhảy lên nóc nhà tản bộ, ngoại trừ Diệp Thần không còn có người thứ hai.

Tiếng bước chân dừng lại.

Loại yên lặng ngắn ngủi này so với cuồng phong bão táp càng khiến người ta hít thở không thông.

Đỗ Phi Phi duỗi tay túm lấy quần áo treo trên bình phong, che ở trước ngực.

Tiếng mái ngói lách cách vang lên.

Ngay sau đó, một tấm ngói bị nhấc ra, trong nháy một tia sáng chen vào giữa bóng đêm nặng trịch, lại mang theo ý lạnh dầy đặc.

Đỗ Phi Phi run rẩy hỏi: “Diệp Thần đại nhân?”

Đáp lại là một mảnh lặng im.

……

Bây giờ phải làm thế nào?

Nàng nên giống như đà điểu, cho rằng chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục tắm rửa? Hay là cắn răng một cái, đứng lên mặc quần áo?

Nội tâm Đỗ Phi Phi đấu tranh kịch liệt.

Ngay trong thời khác nàng do dự nhất, tiếng ngâm thơ lanh lảnh lại từ phía trên truyền xuống, “Mời quân uống chung một chén rượu, minh nguyệt chiếu sáng ngay lúc này.”

……


Đỗ Phi Phi 囧囧 chờ hắn tiếp tục.

Nhưng giọng nói lại bị gián đoạn.

Nước càng lúc càng lạnh, nhiệt độ cơ thể của nàng cũng dần dần giảm xuống, nhưng đầu óc lại trở nên linh hoạt.

Rốt cục nàng cũng lĩnh ngộ được tinh túy của câu thơ kia, “Ách, ‘quân’ kia…… là chỉ ta sao?”

Vẫn lặng im như cũ.

Nhưng Đỗ Phi Phi lại từ trong lặng im mà cảm nhận được Diệp Thần đại nhân đang dần mất kiên nhẫn.

Nếu hiện tại hắn ở trước mặt nàng, có lẽ hai hàng lông mày đã sớm nhếch lên tận trời.

“Vậy có thể xin ngài che mái ngói lại được không? Gió đêm rất tiêu điều, tắm rửa càng tiêu điều.”

Thật ra khi nói những lời này, Đỗ Phi Phi cũng không ôm hy vọng, chỉ là cố tìm lời để nói, dù sao nàng bị Diệp Thần cự tuyệt không phải chỉ một lần hai lần. Ba lần thành tự nhiên, năm lần thành thói quen. Nàng đã sớm coi thói quen này là tự nhiên, vì là tự nhiên nên thành thói quen.

Nhưng chuyện ngoài dự kiến là, mái ngói thật sự được khép lại.

Đỗ Phi Phi ngẩng đầu nhìn nóc nhà che kín đến không một chỗ hở, đột nhiên cảm thấy có ngói che đầu, là loại hạnh phúc cỡ nào.

Mặc quần áo xong xuôi, Đỗ Phi Phi phi thân lên nóc nhà, thấy Diệp Thần đang ngồi hâm nóng rượu.

Hương rượu bay ra bốn phía, khiến nàng không nhịn được mà hắt xì.

Diệp Thần rót rượu cho nàng.

Nàng nhận lấy chén rượu, nắm ở trong tay, một luồng khí ấm áp từ trong lòng bàn tay tràn ra.


Bên cạnh bếp lò nhỏ còn có hai bàn thức ăn. Đỗ Phi Phi tập trung nhìn vào, là thịt nướng và gà nướng. Nàng bắt đầu có cảm giác đứng ngồi không yên.

Nếu nàng nhớ không lầm, lần gần đây nhất may mắn nhìn thấy thức ăn ngon, chính là bàn thức ăn do Hoắc Bình Bình tự mình xuống bếp chuẩn bị. Kết quả thì sao —

Đầu tiên là thiếu chút nữa bị độc chết, tiếp theo là thiếu chút nữa bị nghẹn chết, cuối cùng thiếu chút nữa bị hù chết.

Quá trình lên xuống phập phồng, khúc chiết trăm lần khiến cho mỗi khi nàng nhớ tới lại cảm thấy không rét mà run.

Vừa nghĩ như vậy, một bàn thịt nướng biến thành Hạc Đỉnh Hồng*, gà nướng thành Thạch Tín**. Đừng nói ăn, cho dù nhìn qua cũng khiến nàng cảm thấy sợ hãi, cái chén cầm ở trong tay không còn ấm áp nữa, mà nóng rát đến phỏng tay.

*,**: Hạc Đỉnh Hồng và Thạch Tín đều là hai loại thuốc cực độc.

“……”

“……”

Im lặng cứ thế kéo dài.

Đỗ Phi Phi nghĩ tới cuộc đối thoại với Sở Việt, có loại xúc động không phun ra thì vô cùng khó chịu. Nhưng loại xúc động này gặp im lặng, thì cũng thành bất động.

Nàng cuộn tròn tay lại, chỉ dùng ngón trỏ vẽ từng vòng tròn trên mái ngói, sau đó tự lừa mình cho rằng, chỉ cần vẽ đủ ba trăm vòng tròn, trời sẽ sáng.

Vì sao lại là ba trăm vòng? Nàng cũng không biết. Chỉ tùy tiện nghĩ như vậy mà thôi.

“Rượu lạnh.”

Nàng kinh sợ quay đầu.

Lên tiếng đúng là Diệp Thần.

Con ngươi của hắn đen bóng, trong đêm tối càng có vẻ sâu thẳm. Mỗi lần bị hắn nhìn chuyên chú, nàng đều có cảm giác xấu hổ không có chỗ nào che thân.

“À. Ừ.” Nàng nâng chén rượu ghé đến bên môi, làm bộ nhấp một ngụm.

Diệp Thần duỗi tay cầm một miếng thịt nướng bỏ vào miệng.


Sau đó Đỗ Phi Phi nghe thấy trong cổ họng mình lướt qua một ngụm nước miếng thật lớn.

Diệp Thần ăn xong thịt, lại đưa tay ngón đặt đến bên môi, nhẹ nhàng liếm một cái.

Nàng đột nhiên phát hiện ra môi hắn thật quyến rũ, căng mọng lại không quá dầy, mặc dù dưới ánh trăng tái nhợt, nhưng vẫn mang màu anh đào như dưới ánh sáng ban ngày, “Ách, ánh trăng hôm nay thật sự rất đẹp.” Nàng vội vàng dời mắt đi nơi khác.

Hắn thuận miệng nói: “Có đẹp hơn bánh trung thu không?”

Đỗ Phi Phi thực chân thành nói: “Không thể so sánh.”

“Ta và ngươi đang ngồi dưới ánh trăng, ngươi vẫn còn cho rằng không so sánh nổi?”

……

Thật là một chuyện cười lạnh người.

Đỗ Phi Phi cười gượng một tiếng.

Rốt cục Diệp Thần cũng hỏi đến chính sự, “Hôm nay thu hoạch thế nào?”

“Câu được một con cá lớn.” Đỗ Phi Phi nói xong, lại nghĩ tới bát canh cá đáng thương, đột nhiên có loại đau thương không nói nên lời.

May mà Diệp Thần rất nhanh tiếp lời: “Sở Việt?”

Đỗ Phi Phi vừa định vòng vo để hắn suy đoán một hồi, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn, lại vội vã gật đầu nói: “Phải, là Sở Việt.”

Diệp Thần hơi cụp mắt xuống, ý bảo nàng nói tiếp.

Đỗ Phi Phi sửa sang lại suy nghĩ, nói: “Trong động rất tối, ta không nhìn thấy bộ dạng hắn, có điều khi ta hỏi hắn có phải Sở Việt hay không, hắn không phủ nhận.”

“Ngươi cảm thấy hắn có phải hay không?”

“Chắc…… phải.” Trong lòng không phải không có hoài nghi. Dù sao Đường phu nhân ba lần bốn lượt xuống tay với nàng, quá mức cố ý. Nhưng nếu là giả, biểu hiện của người kia hình như quá tốt rồi. Tốt đến nỗi…… dường như không có sơ hở.

Bởi vì người ở trong bóng đêm, lỗ tai, cái mũi, thậm chí những cảm giác khác đều linh mẫn hơn bình thường.

Nàng rõ ràng có thể cảm nhận được khi nàng nhắc tới Đường Tinh Tinh, cảm xúc của hắn dao động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận