Nguyệt Vô Phong đi vào phòng bếp, phòng tuy nhỏ, nhưng gạo, dầu, muối, dấm đều có, chỉ thiếu mỗi thức ăn. Nguyệt Vô Phong không nhịn được hỏi, "Hoa Hoa, bình thường lúc các nàng nấu cơm, thức ăn lấy từ đâu."
"Ừ, ở nhà ta thịt do cha ta đánh bắt trên núi hoang, cá do cha ta bắt trong ao, rau cải là tự trồng phía sau hoa viên." Hoa Nhiễm lại bẻ ngón tay nói, "Còn có một chút dưa muối là mẹ ta tự làm, còn có thịt muối cũng là mẹ ta làm, còn có cá muối, ăn cũng rất ngon......"
Nguyệt Vô Phong nghe xong liền bối rối, "Tại sao lại nhiều vấn đề như vậy." Hắn đường đường là Đại Thiếu Gia của Nguyệt gia khi nào động tay tới những thứ đó. Bình thường đã quen quần áo đưa đến thân, cơm nước đưa tới miệng, hắn nói làm cho Hoa Nhiễm ăn, cũng chỉ nghĩ sẽ nấu những món quen thuộc là được, mà bây giờ còn tăng thêm một cái, không bột làm sao gột nên hồ. Huống chi hắn không phải là người khéo léo, hắn cũng chỉ là một nam nhân kém cỏi.
"Nàng muốn ăn cái gì?” Mặc dù Nguyệt Vô Phong có chút khó xử, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi nàng, hắn cảm giác hôm nay mình trở về lúc mười sáu tuổi trở về thời kì ngượng ngùng. Hiện tại đứng trước mặt người yêu, hắn chỉ muốn duy trì cho mình trạng thái tốt nhất.
"Muốn ăn rất nhiều rất nhiều, huynh biết không, tay nghề của mẹ ta rất tốt, làm cái gì ăn cũng rất ngon. Đặc biệt là cà dồn thịt băm, còn có gà xào lăn, gà xé phay, đều là món ăn ngon......"
Hoa Nhiễm nói liên miên một hồi, Nguyệt Vô Phong chỉ nhớ mấy món, vì vậy hắn nói, "Vậy ta làm sốt cá, súp nấm và còn có rau cải xào miến cho nàng ăn." Xem như cũng chỉ có mấy món ăn này tương đối dễ làm, mặc dù khi làm ra nhất định mùi vị kém hơn của Hoa mẫu.
Hoa Nhiễm bất mãn, quệt mồm, "Tại sao không có thịt, hơn nữa mới ba món."
"Hai người chúng ta ăn không hết nhiều món như vậy, ngoan."
Hoa Nhiễm gật đầu một cái. Sau đó dẫn hắn ra sau vườn hái rau cải. Nguyệt Vô Phong đi ra vườn, trừng mắt, "Hoa Nhiễm, rau cải của nhà nàng lớn quá." Thậm chí rau cải khác cũng như thế, ước chừng lớn gấp mười lần rau cải bình thường.
Hoa Nhiễm tràn đầy hài lòng, sờ lỗ mũi nói, "Ta trồng, hắc hắc."
"Có thể là đất đai nơi này tương đối tốt."
"Không phải, là ta trồng."
"Tốt, là nàng trồng."
"Huynh nói cho có lệ." Hoa Nhiễm tức giận, bướng bỉnh.
"Hoa Hoa thông minh nhất, là Hoa Hoa trồng." Nguyệt Vô Phong cười híp mắt vuốt đầu Hoa Nhiễm, thầm than, hài tử này khi còn bé thật khó dây dưa.
Nguyệt Vô Phong lại đưa Hoa Nhiễm đi đến hồ xiên cá. Bản lĩnh tốt, hắn rất nhanh đã xiên mấy con cá. Hoa Nhiễm hưng phấn vỗ tay nói, "Nguyệt Vô Phong, huynh giống như cha của ta."
Nguyệt Vô Phong bật cười, nữ hài tử khi còn bé xem cha là trời, trưởng thành sẽ xem trượng phu là trời. Nhớ tới Hoa Nhiễm đứng ở trước mặt cha nàng nói, “Cha, người và Vô Phong đều lợi hại” không khỏi buồn cười.
Khi mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng, Nguyệt Vô Phong làm đầu bếp, hắn định kéo Hoa Nhiễm vào giúp đỡ, Hoa Nhiễm lại cầm một quyển sách ngồi nghiêng trên ghế, "Mẹ chưa bao giờ bảo ta giúp, ta muốn đọc sách."
Nguyệt Vô Phong im lặng, cũng thuận theo nàng.
Sau khi Nguyệt Vô Phong ở trong phòng bếp lục đục nửa ngày, rốt cuộc bưng ra ba món ăn và cơm. Cả ba món ăn đều là súp. Hắn đổ nước vào trong nồi, lại bỏ nguyên liệu mới vừa rửa sạch vào, nấu cho đến khi tất cả đều chín nhừ mới thôi. Đổ ra ngoài phân loại. Hắn không biết cho gia vị như thế nào, vì vậy cho muối vào từng chút, nếm hết lần này đến lần khác, nếm đến khi vị súp thích hợp mới bưng ra. Về phần cơm nấu chín thật chín, giống như cháo nhưng không phải là cháo.
Hắn đi ra, thấy Hoa Nhiễm làm rơi sách ở trên mặt, ngủ thiếp đi. Hắn tức cười, đi đến nhặt sách lên, cúi người xuống hôn nàng một cái, lại kéo nàng, "Hoa Nhiễm, ăn cơm."
Hoa Nhiễm mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngáp một cái, "A."
Khi Hoa Nhiễm ngồi ở trước bàn cơm, bới hai muỗng cơm, lại múc một chút món ăn, cau mày, nhìn Nguyệt Vô Phong cố gắng nuốt xuống, tốt, rất nể tình, sau đó Hoa Nhiễm buông bỏ bát đũa, "Thật khó ăn. Không ăn."
"Ăn một chút nữa." Nguyệt Vô Phong dụ dỗ nàng.
"Thập Dạ ca ca làm đồ ăn rất ngon." Hoa Nhiễm bĩu môi, "Huynh làm tuyệt đối không ăn ngon."
Nguyệt Vô Phong biến sắc, trên mặt mang theo vẻ lo lắng, "Không cho phép nói đến hắn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...