Nét mặt Nguyệt Vô Phong ngưng tụ, "Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, ngươi cần gì phải lưu luyến thê tử của người khác?”
"Bởi vì ngươi hoành đao đoạt ái, đoạt đi nữ nhân vốn nên thuộc về ta, một món nợ này giữa chúng ta còn chưa tính hết."
Nguyệt Vô Phong cười nhạt, kéo Hoa Nhiễm, thân mật hút hạt cơm bên môi nàng, "Tình yêu giữa chúng ta rất đơn giản, ta yêu nàng, nàng yêu ta, ngươi không cắm tay vào được, không chen chân vào được, tại sao bây giờ gây sự?”
Mặc Thiếu Dư đứng ở một bên tái mặt, không phải hắn cũng không không cắm tay vào được, không chen chân vào được sao? Tình yêu giữa bọn họ không có người nào còn chỗ trống, giờ phút này mình cũng chỉ đóng vai trò là gia vị lấp đầy trong cuộc sống của bọn họ mà thôi, để cho bọn họ ăn một chút giấm chua, huyên náo với nhau một chút, càng tăng thêm tình cảm phu thê mà thôi. Hắn đối với cảm tình của mình, chẳng lẽ hắn không biết, chẳng qua mình bị ma quỷ ám, chỉ làm theo ý mình mà thôi.
Mặc Thiếu Dư kéo tay Quân Thập Dạ, ánh mắt đè nén khổ sở, mời rượu, uống một hơi cạn sạch, để ly rượu xuống, tiêu sái rời đi, trên người của hắn còn mặc áo bào màu trắng đã trưng cầu ý kiến của Nguyệt Vô Phong ở trong cửa hàng của Nguyệt Vô Phong, lúc đi ra cửa áo bào nhấc lên một góc, nói không ra tịch mịch, hắn chỉ lưu một câu, "Sau này còn gặp lại."
Thập Dạ cong cong môi, người không có tiền đồ, cư nhiên buông tay như vậy.
Thập Dạ xoay người lại nhìn Nguyệt Vô Phong, trong mắt lộ ra tín hiệu nguy hiểm, giọng nói khàn khàn, "Nguyệt Vô Phong, ngươi chẳng qua chỉ là một phàm nhân mà thôi, coi như lúc ngươi còn sống ta không giành được nàng, vậy chờ ngươi chết đi, ta cũng có cơ hội. Chẳng qua, ta không thích chờ đợi, cho nên từ giờ khắc này, ngươi hãy tự chăm sóc tốt cái mạng nhỏ của mình." Nói xong hắn quẳng ly rượu rời đi, chỉ cảm thấy ánh mắt của Hoa Nhiễm nhìn mình mang theo phòng bị và căm hận, lạnh lùng cười nhạo mình, đây là lý do tại sao hắn đi.
Hắn đi ở trên đường, trái tim như bị lửa thiêu đốt, mái tóc màu bạc đột nhiên căng phồng, trên đường cái không có một chút gió nhưng tóc cuồng loạn bay múa, áo choàng màu đỏ, khí chất xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Hắn đi thẳng về phía trước, thân hình từ từ trở nên trong suốt, cho đến biến mất không thấy gì nữa. Có người hô to mình nhìn thấy yêu quái, có người cười nhạo mình bắt đầu tưởng tượng.
Thập Dạ đi tới một nơi hoang vu, nhìn thấy một nữ nhân nhỏ nhắn, hắn không nhịn được nghĩ đến máu tươi của nữ nhân, móng tay sáng bóng ngột dài ra, trở thành màu đen xấu xí, phía trên có hoa văn phức tạp, trong nháy mắt hắn chuyển qua sau lưng nữ nhân kia, ngón tay đâm vào trong cơ thể nàng, hai chân thon dài dưới áo choàng màu đỏ biến thành một cái đuôi rắn khổng lồ, chập chờn ở phía sau. Nữ nhân này không kêu lên được tiếng nào đã bị hắn nuốt vào bụng.
Sau khi thỏa mãn, Thập Dạ tựa vào dưới gốc cây, lấy ra hắc ngọc tiêu bắt đầu thổi. Tiêu Âm chậm rãi tẩu lên, ngay sau đó xuất hiện gió mây mờ mịt, xung quanh Tiêu Âm, sức sống từ từ giảm xuống, trở nên tĩnh lặng và tiêu điều. Sau mưa to gió lớn, yên tĩnh làm cho người ta khiếp sợ.
Sau khi phát tiết, cặp mắt Thập Dạ đỏ ngầu, khóe môi mang theo nụ cười quỷ dị ác độc, nhìn xung quanh sinh linh đồ thán, ở trong lòng trách mắng sự vọng động của mình, ngay sau đó lẩm bẩm, ngươi yêu đến nỗi đã phát điên.
Hắn còn nhỡ rõ đã từng chiếm được một quẻ bói, "hoa đào tan hết, cô đơn một mình".
Đã từng lên tiếng cười nhạo, không thèm để ý nhưng hôm nay thì sao? Làm sao không thèm để ý?
Đêm tối mênh mông, con đường vô tận, vô cùng tịch mịch, hắn cô độc đi về phía trước, nhớ tới khuôn mặt tươi cười, trong lòng dâng lên khổ sở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...